ngày mai cậu cũng đến đón mình đúng không?Sinh viên năm nhất vào học chưa được hai tháng thì nhạc viện thành phố S đã tổ chức một cuộc thi âm nhạc trong khuôn khổ trường học.
Là nhạc viện nổi tiếng trong nước, dù chỉ là một cuộc thi nội bộ thì tiếng tăm cũng không nhỏ. Dù gì cũng học nhạc, tất cả các khoa đều có nhân tài, thế nên ngay từ đầu cuộc thi đã cạnh tranh nhau kịch liệt. Có minh tinh cũng có sinh viên cũ về lại trường xem đàn em biểu diễn do vậy mà cuộc thi càng ngày càng nổi.
Sinh viên những trường khác gần đó cùng trong thành phố S cũng chạy sang xem. Gần đó nhất là đại học khoa học kỹ thuật đứng thứ ba trong nước trứ danh đào tạo nghiên cứu sinh, sinh viên hai bên qua trường nhau chơi là chuyện cơm bữa. Trước ngày thi chung kết, rất nhiều sinh viên không có tiết học bèn chạy tới hóng hớt.
"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi tao. Đàn chị xinh đẹp trong nhạc viện bên tao hơi bị nhiều, năm nay tao vào học thấy mà choáng luôn đấy mày biết không! Mới có mấy ngày thôi mà tao nhìn thấy không dưới mười người xinh như minh tinh, cùng năm cũng có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp. Aiz, nhóc Hàn, khoa mày có bạn nào xinh không?"
Nam sinh bị gọi là nhóc Hàn kia mang mắt kính, dáng người cao gầy thư sinh, giọng nói hơi ngượng ngùng, "Mình lo học chứ không lo yêu đương."
Bùi Mậu khoác vai anh em tốt, lắc lắc ngón tay, "Tụi mình vào đại học rồi. Lên đại học là phải yêu đương, nếu không không phải là học đại học chẳng để làm gì à. Bây giờ yêu đương là hợp pháp!"
Không đợi Vương Hàn trả lời, cậu ta lại vui vẻ nói: "Dù sao hai trường cũng gần nhau, sau này cứ qua chơi, chắc chắn anh em giới thiệu bạn gái cho mày!"
Vương Hàn lắc đầu, "Thôi cậu cứ lo tìm cho mình trước đi, mình tính sau."
Bùi Mậu bỗng nhiên cười hí hí hai tiếng, thấp giọng: "Thật ra á, tao có thích một chị này, hôm nay kêu mày tới là để cho mày thấy mặt người tao đang thầm thương trộm nhớ. Chị ấy năm hai, trên tao một năm."
Vương Hàn mơ mơ màng màng đã bị thằng bạn phấn khích của mình kéo đến sân khấu. Chỗ ngồi thì khỏi phải nói, hai người đến muộn nên không còn, chỉ có thể đứng xa xa mà xem. Xung quanh rất nhiều người đang đứng. Ban đầu Trương Hàn còn có thể nghe bạn mình ríu rít bên tai, đến chuẩn bị đổi người lên sân khấu, mọi người đều kích động gào lên, rất giống cảnh đi xem idol biểu diễn. Bùi Mậu túm lấy Vương Hàn, hét to: "Mau nhìn kìa nhìn kìa, nữ thần lòng tao đó!"
Đứng hơi xa, dù có mang mắt kính nhưng Vương Hàn vẫn không thể thấy rõ dung mạo của nữ sinh trên sân khấu, chỉ là nhìn thoáng qua thôi cũng đã cảm thấy người đó hình như rất xinh đẹp rồi, đứng trên sân khấu rất thu hút. MC có đọc tên, nhưng bị tiếng gào thét bên dưới nhấn chìm.
Vương Hàn quay sang nói với bạn mình: "Đàn chị này của cậu hình như được nhiều người thích lắm."
Bùi Mậu: "Đương nhiên ba ơi, chị Trì của tao vào trường một cái là thành truyền thuyết luôn, ai cũng thích!"
Vương Hàn hơi lo cho bạn mình, "Thế cậu theo đuổi nổi không?"
Bùi Mậu: "Được hay không cũng phải thử chứ, biết đâu chị ấy thấy tao có tiền sẽ mê thì sao."
Vương Hàn cạn lời, định nói gì đó, chợt nhạc dạo kết thúc, tiếng ca vang lên bên tai, tất cả mọi người đột ngột an tĩnh lại.
Thiết bị lắp đặt thật sự không tệ, có thể truyền đạt lại giọng ca mỹ diệu của người nữ sinh trên sân khấu theo cách hoàn mỹ nhất. Tuy Vương Hàn không nghiên cứu nhạc nhẽo gì nhưng có thể nhận ra, giọng hát của người này đúng là món quà ông trời ban tặng. Giọng ca trong trẻo sâu lắng đột ngột rót vào tai cậu, đang muốn nói gì cũng quên mất béng.
Trong thời khắc an tĩnh này, có người vào muộn không dám lớn tiếng, bước đi khẽ khàng, ngừng lại ngay bên người cậu.
Vương Hàn cũng không chú ý quá nhiều, tận đến khi bài hát của chị Trì kia kết thúc, cậu mới vô tình nhìn qua bên cạnh, lại thấy ngay một gương mặt quen thuộc.
"... chị ... Du Dư?" Không ngờ sẽ gặp học thần khoa vật lý ở cái nơi như thế này, Vương Hàn không nhịn được mà lắp bắp.
Chị gái trên sân khấu hát xong dứt khoát đi xuống bên dưới, đàn chị mang mắt kính tên Du Dư mới ôn hoà quay sang nhìn cậu mỉm cười, "Chào em."
Vương Hàn không rõ người ta có biết mình là ai không. Chắc là không, rốt cuộc thì cậu mới vào học có hai tháng. Bạn bè xung quanh ai cũng tung hô cậu là học bá nhưng xét trong khoa vật lý thì cậu thật không bằng ai, trong khi nghe nói vừa vào trường là người đàn chị này đã nghiền nát toàn bộ bạn bè đồng trang lứa. Hiện tại người ta đã vượt mặt đàn anh, có tiếng học tập cuồng điên, được các thầy cô yêu thích. Cậu và chị ấy còn không chung một cấp bậc. Có đôi khi, dù học chung một trường một khoa một lớp, chênh lệch giữa người với người cũng thật là lớn.
"Chị Du Dư, em cũng học khoa vật lý." Vương Hàn đối mặt đàn chị, tuy không kích động như bạn bè nhưng mở miệng ra cũng có chút sùng bái. Khó mà được gần gũi như vậy, cậu nhóc mặt còn hơi đỏ, lắm miệng giải thích một câu.
Du Dư gật gật đầu, "Chị có nhớ." Nàng vốn trí nhớ tốt, chung một khoa lại gặp nhau vài lần rồi đương nhiên có thể nhớ rõ. Chẳng qua nhớ thì nhớ, Du Dư cũng không có tâm trạng để tiếp tục đứng đây nói chuyện phiếm với đàn em không quen, nói được hai câu thì ánh mắt đã không tự chủ được mà trôi về phía sân khấu.
Mấy nay nàng rất bận, tối đến ở lại ký túc xá chứ không về lại nhà trò. Hôm nay vất vả lắm mới sắp xếp xong công việc để xin thầy cô cho nghỉ bèn vội vàng chạy đến đây xem Trì Đường hát, kết quả dù đã rất cố gắng nhưng vẫn chậm chân, chỉ nghe chưa được một nửa bài hát của nàng.
Đàn em bên cạnh hình như lại nói gì đó. Du Dư nhớ thương người yêu đã mấy ngày, không nghe rõ, nhưng nhanh chóng bắt được một giọng nói khác ngay giây tiếp theo.
"Nhóc Hàn! Tao quyết định rồi, lát nữa tao phải đi tỏ tình với chị Trì Đường!"
Du Dư quay đầu lại, thấy một người đang vô cùng kích động túm lấy cậu đàn em, rất cao, mặt mũi cũng đoan chính đàng hoàng.
Vương Hàn thấy đàn chị chăm chú nhìn sang, còn tưởng bạn mình ồn quá làm đàn chị không chịu được, lo lắng như thể đứng trước mặt giáo viên vậy, vội vội vàng vàng túm Bùi Mậu lại ý bảo cậu ta nhỏ tiếng một chút. Bùi Mậu nào nhận ra, trong não trong tim chỉ toàn là hình ảnh nữ thần trên sân khấu khi nãy vô cùng loá mắt.
Lúc này đây, cả ba đều thấy ở phía sau đài có một bóng người đi qua, theo cửa bên hông rời đi. Cửa mở ra rồi đóng lại, ánh sáng chiếu vào gương mặt xinh đẹp lại có chút lạnh lùng của người kia. Bùi Mậu như tiêm chất kích thích, giữ chặt Vương Hàn, "Trời má cơ hội tốt! Tao phải nhân lúc tinh thần còn lên cao đi tỏ tình mới được. Lẹ lẹ lẹ đi theo tao qua chỗ chị ấy đi!"
Du Dư yên lặng đi theo bọn họ ra ngoài, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Nàng vốn cũng muốn đi tìm Trì Đường, nhưng cứ cái đà này chỉ e rằng mình phải tận mắt chứng kiến cảnh người ta tỏ tình với nàng ấy mất.
Lúc này đa số mọi người đều ở bên trong, phía ngoài không có ai, Trì Đường chọn một con đường vắng người, Bùi Mậu rất nhanh đã đuổi kịp rồi, "Chị ơi!"
Trì Đường nghe một giọng nói xa lạ vang lên, quay đầu lại đã thấy ngay Du Dư đang đi đằng sau hai bạn nam không xa, lại thấy nàng chậm rãi bước đến dưới một tàng cây bên cạnh bồn hoa. Trì Đường bèn khoanh tay, trợn mắt nhìn sang.
Bùi Mậu mừng hết lớn chạy lại, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy đàn chị trợn mắt nhìn về phía mình. Đời thuở nào cậu ta thấy được cảnh đàn chị lạnh lùng cao quý xinh đẹp này hành động bình dân như thế, lại thấy đàn chị như muốn tính sổ với mình bèn nhịn không được mà sợ hãi, không rõ mình có làm gì nên tội không. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trước đây hai người chưa từng tiếp xúc, hẳn không thể nào có mâu thuẫn gì mới đúng. Cảm xúc đang sôi trào của Bùi Mậu tắt hẳn, tỏ tình cũng lắp ba lắp bắp.
"Chị ơi... Em là Bùi Mậu. Anh thích, thích em. Có thể làm bạn gái của anh không?"
Trì Đường mặt không hứng thú đứng đó nghe người ta tỏ tình. Nàng chờ cái người họ Du tên Dư kia lại đây, nhưng người ta lại không thèm di chuyển. Nàng đành phải giải quyết chướng ngại trước mắt, tốc chiến tốc thắng.
Trì Đường nhìn sang cậu nam sinh trước mặt: "Cậu không có bạn gái à?"
Bùi Mậu nghe xong, tự hỏi đàn chị đây là có ý gì? Hình như chị ấy chịu rồi? Nếu không hỏi mình có bạn gái làm chi? Cậu ta gào lên một câu vang dội, "Phải! Anh không có bạn gái!"
Khoé miệng Trì Đường hơi kéo lên, "Tôi có."
Bùi Mậu đờ ra, tự nhiên không liên kết được hai câu này với nhau: "...?"
Đã được quá nhiều người tỏ tình, Trì Đường ngựa quen đường cũ, mặc kệ ai há hốc bất ngờ thì há, nàng chỉ nhẹ nhàng lướt qua họ mà đến bên cạnh Du Dư. Nhìn ánh mắt nàng bực bội khó chịu, càng đi càng gần, Du Dư vốn tràn đầy trấn định hơi hơi rụt cổ, sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười dịu dàng.
Trì Đường đi đến trước mặt Du Dư, nhận ra nàng lại cao thêm một chút, mình phải ngẩng cổ lên nhìn thì quá mất khí thế. Vì vậy, nàng bèn nhấc chân đạp lên bồn hoa kế bên, lúc này mới nhìn xuống Du Dư được.
"Tôi cứ tưởng cậu quên cậu còn có một người bạn gái đấy."
Nàng vừa nói xong, nháy mắt Du Dư đã cúi đầu, chắp tay muốn bái lạy.
Trì Đường giơ đầu gối chen giữa hai tay nàng. "Cậu lạy Bồ Tát đấy à?"
Du Dư: "Bồ Tát tha cho mình với."
Trì Đường: "Hồi nãy có nghe thấy mình hát không?"
Du Dư thành thật trả lời, "Có nghe, nhưng mình không nghe được đoạn đầu." Trên mặt nàng tràn ngập tiếc nuối. Nhìn vẻ mặt của Trì Đường, nàng mới nhẹ giọng, dịu dàng hỏi thử: "Đến khi cậu thi chung kết, mình nhất định sẽ đến đúng giờ, nhất định sẽ xem toàn bộ tiết mục nha."
Trì Đường: "Chung kết gì nữa, vòng này mình dừng chân rồi."
Nụ cười của Du Dư biến mất, nàng hơi nhíu mày: "Nhưng cậu hát hay như vậy, chẳng lẽ không có hạng gì luôn sao?"
Trì Đường: "Mình không vui. Vốn cũng chỉ là giúp bạn mình thôi, không định vào sâu làm gì."
Bấy giờ một lần nữa Du Dư mới cười lên, "Ừm, chỉ cần cậu không bị thiệt thòi gì là được rồi."
Trì Đường chửi một câu vô nghĩa, "Bận xong chưa? Bận xong rồi thì về ngay đi, thừa lúc rảnh rỗi cùng nhau dọn nhà chứ. Nhà mà dơ nữa là mình ở lại trường luôn không về nữa đâu."
Du Dư: "Vậy lát nữa về nhà cậu hát lại bài kia cho mình nghe nhé?"
Trì Đường không đáp, nhưng nhìn mặt cũng xuôi xuôi. Du Dư cười cười, tiến lên một bước, ôm lấy eo nàng bế nàng từ bồn hoa xuống đất, bím tóc sau lưng nhẹ nhàng lắc lắc.
Trì Đường bị nàng ôm xuống, thuận tay với lấy bím tóc đó vờ như muốn bóp cổ nàng, cứ như vẫn còn giận dỗi. Từng hành động của hai người đều vô cùng thân mật.
Dù là thế nào thì cũng làm hai nam sinh đứng đó không xa nhìn trơ cả mắt.
Vương Hàn và Bùi Mậu, hai người nhìn hai đàn chị, một người mình thích một người mình sùng bái kính nể ve vãn tán tỉnh nhau... đó là ve vãn tán tỉnh đúng không? Tuy không nghe rõ được là họ nói gì, nhưng nội dung loáng thoáng kết hợp với những động tác kia, hết thảy đều rõ như ban ngày.
Hai người họ đi rồi, Bùi Mậu mới rên rỉ một câu thất tình: "Không phải chứ ――"
Vương Hàn cũng mặt mũi thất thần, không thể tin nổi mà lẩm bẩm: "Không phải chứ..."
Sau hôm ấy, mỗi lần Vương Hàn nhìn thấy Du Dư ở trường học đều không nhịn được mà nhớ lại sự kiện này. Cậu không đồn thổi gì về người-bạn-chưa-chắc-là-bạn-gái của đàn chị, nhưng không nhịn được mà thường xuyên chú ý. Để tâm nhiều như thế, Vương Hàn nhận ra rất có khả năng chuyện này là thật.
Bạn gái của đàn chị Du Dư đến khoa tìm nàng, đi một chiếc xe điện, ngừng ở ngay dưới lầu của bọn họ. Chị Du Dư đang vững vàng bước xuống chợt nhìn thấy ai đang chờ mình bên ngoài, ánh mắt bừng lên ngay lập tức, trong nháy mắt đã biến thành một đứa trẻ, nhanh chóng chạy ra.
Vương Hàn đứng đó nhìn, thấy hai người trò chuyện bèn vờ như đi ngang qua, dỏng tai nghe ngóng, lại nghe người đàn chị tên Trì Đường kia bảo: "Lên đi, mình chở cậu về."
Sau đó thấy đàn chị nổi tiếng trưởng thành đoan trang của khoa mình là Du Dư hỏi lại, "Ngày mai cậu cũng đến đón mình đúng không?"
Tuy câu nói hàm súc, giọng điệu cũng rất kiềm chế, nhưng cái này chắc chắn tuyệt đối trăm phần trăm là làm nũng.
Sau lần đó, cậu còn thấy rất nhiều lần khác, bạn chung khối cũng thấy, ngầm bàn tán: "Bạn chị Du Dư xinh ghê bay, có phải trường mình không nhỉ? Khoa nào không biết?"
"Muốn theo đuổi quá. Không biết chị Du Dư có chịu cho mình số điện thoại liên hệ với chị đó không nhỉ, WeChat cũng được nữa."
Vương Hàn nhìn đám bạn ngu ngốc của mình, trong lòng nói thầm: "Cho cái cục cứt."
Cậu ta cứ ngỡ ai ai cũng say chỉ có mình ta tỉnh, tới tận một hôm kia đụng phải mấy đàn anh năm hai đi cùng chị Du Dư. Đàn anh rất tự nhiên trêu chọc: "Hạnh phúc quá ha, bạn gái lại đến đón kìa!"
Vương Hàn giật thót: Thì ra đàn anh đàn chị mình ai cũng biết bí mật này rồi sao!
Cậu ta đờ đẫn đi theo hai người đàn anh kia về đến ký túc xá, nghe họ cảm thán: "Đúng là không nên so sánh làm gì. Bao nhiêu năm nay cứ nghe bảo mấy môn tự nhiên nam học tốt hơn nữ, cuối cùng mới vào trường thôi đã bị Du Dư cho một bài học, tự tin bị cậu ấy đập vỡ hết trơn. Học kém thì thôi, đến cả so bạn gái cũng kém người ta."
"Thôi thôi, năm hai rồi mà chú vẫn chưa quen hả."
"Quen rồi cũng vẫn thấy chua chứ ba."
Vương Hàn yên lặng ôm chặt chính mình, cậu cũng cảm thấy chua.
Lời tác giả:
Vốn là truyện kể về tuổi học trò, tôi muốn viết loại tình cảm trẻ trung mông lung ngây thơ mập mờ này nên thấy chính văn kết thúc khi hết cấp ba là vừa vặn rồi. Thanh xuân đúng lúc, tương lai còn hy vọng vô hạn.
Phiên ngoại sẽ kể một chút về thời đại học, với một chuyện khác, cũng không dài lắm.
Trường học nói tới là tôi bịa ra, không cần đoán.
Lời editor:
Phiên ngoại và extra chắc lên từ từ mỗi ngày một chương thui heng các bạn ; ____ ;