Lục Uyển hành động rất nhanh, sau khi về được một tuần bèn lấy lý do Liên Tâm cần thi sát hạch cho cuộc thi Olympic sắp tới, sai người tới đón Liên Tâm rời khỏi biệt viện trên sườn núi.
Liên Vũ cho rằng, quá nửa là Lục Uyển lo hắn làm hư Liên Tâm, hừ lạnh một tiếng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, rồi tự hạ mình giúp Liên Tâm gấp mấy bộ quần áo.
Cả quá trình Liên Tâm nghiêm mặt, tâm sự nặng nề cất sách vở của mình vào va li nhỏ, nhìn thấy Liên Vũ cũng mang quần áo của cậu bỏ vào, chợt cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi: “Anh hai, có phải anh muốn em đi lắm đúng không?”
Tài xến đang chờ ngoài sân, Liên Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hờ hững đáp: “Chứ còn gì. Bớt đi mày là đỡ phải làm một phần cơm canh.”
Liên Tâm cố gắng giảm trình độ liên luỵ của mình với Liên Vũ xuống: “Em có ăn được bao nhiêu đâu.”
“Ăn thì không bao nhiêu, nhưng cũng phiền chả kém.”
Tỉ như hắn không thể ném Liên Tâm ở nhà rồi đi ra ngoài chơi bời, mặc kệ hôm trước ăn muộn đến đâu, hôm sau vẫn phải nấu cơm đúng giờ miễn cho tiểu thiếu gia mong manh dễ vỡ – Liên Tâm – đói chết…
Liên Vũ bất ngờ phát hiện phiền phức mà Liên Tâm gây ra cho hắn thấp hơn tưởng tượng rất nhiều.
Liên Tâm là một đứa trẻ rất ngoan rất chín chắn. Ở chung với nhau hơn một tháng, không chỉ không quấy rầy hắn, mà còn giúp đỡ chơi đùa với Thập Cửu mỗi khi hắn bận rộn, hiểu chuyện hơn hắn hồi bé nhiều.
Người tốt nên biết báo đáp ân tình, nhưng quả thực Liên Vũ không am hiểu cách ở chung với trẻ con, cũng không thích nói lời buồn nôn, thân thể cao lớn dựa vào cửa phòng ngủ của Liên Tâm, ho một tiếng.
“… Có điều vẫn trong phạm vi chịu đựng được.” Hắn không được tự nhiên nói nốt nửa câu sau.
Như thể lá khô gặp xuân, trên gương mặt Liên Tâm toả ra ánh sáng rực rỡ, dồn góp can đảm vươn tay ra, mong đợi hô lên: “Anh hai!”
Liên Vũ giật lùi về sau, “Mày làm gì đấy? Ôm thì miễn đi, buồn nôn chết. Đi ra, cách xa tao ra.”
Liên Tâm khăng khăng muốn tạo dựng một sự kiện quan trọng vì tình anh em của bọn họ trước khi đi về, trái xoay phải rẽ chắn Liên Vũ đang tránh né, “Anh đối xử với anh Thập Cửu không phải như thế này.”
“Tụi bây giống nhau chắc? Ẻm là đồ đần mày cũng thế hả?” Liên Vũ ghét bỏ dí tay lên trán Liên Tâm, không ngừng lui lại.
Thập Cửu không biết xuất hiện từ đâu, từ phía sau bổ nhào lên lưng Liên Vũ, ôm cổ hắn kháng nghị: “Em không phải đồ đần!”
“Không phải em, là anh được chưa. Liên Tâm, mày đủ rồi đấy, mau mau dọn đồ phắn xuống dưới nhà!”
Thập Cửu và Liên Tâm tiền hậu giáp kích, giày vò một phen, lòng Liên Vũ như tro tàn bị Liên Tâm ôm chầm lấy. Hắn nhắm mắt lại, tuyệt vọng: Tôi ô uế rồi. Cuối cùng tôi vẫn bị tình thân buồn nôn nhúng chàm rồi.
Nhưng mà, sau chút phản cảm ngắn ngủi, một cảm giác lạ lẫm, mềm mại từ một chỗ nào đó dưới đáy lòng phá vỡ hàng rào vô hình, khuếch tán ra chung quanh.
Liên Vũ giơ tay lửng lơ trên đỉnh đầu Liên Tâm cả buổi, mở mắt ra, nhắm rồi lại mở, bất đắc dĩ đặt lên đầu Liên Tâm.
“Đừng buồn nôn nữa, lái xe còn chờ bên ngoài đấy.”
Liên Tâm ngẩng đầu lên hỏi: “Anh hai, lần sau em có thể tới không?”
Còn tới nữa?
Mắt Liên Tâm sáng lấp lánh, Liên Vũ nhìn hai giây rồi dịch mắt đi, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong phòng, dùng giọng điệu qua loa đáp: “Tuỳ mày đi.”
Va li hành lý nho nhỏ mà dọn cả nửa tiếng. Liên Vũ hỗ trợ xách va li xuống dưới nhà, đưa Liên Tâm ra tận ngoài cổng, Thập Cửu cũng tò tò đi theo.
Liên Tâm đứng trước cửa xe quay đầu vẫy tay: “Anh hai, anh Thập Cửu, em đi nhé!”
Liên Vũ gật đầu, Thập Cửu học theo, cũng gật gật đầu, “Thuận buồm…”
Cậu quên béng nửa câu sau, giật giật ống tay áo Liên Vũ, Liên Vũ nhắc nhở: “Xuôi gió.”
Thập Cửu lộ ra nụ cười rực rỡ: “Thuận buồm xuôi gió!”
Xe vòng qua đường núi, biến mất trong tầm mắt.
Thập Cửu đuổi theo vài mét, duỗi dài cổ ngóng về phía xa. Liên Vũ đứng phía sau nhìn cậu bị gió thổi tung một mớ lông ngu ngốc mà ngứa ngáy tay chân, cưỡng ép nắm tay nhét vào túi quần mới không bước lên vò tối tóc Thập Cửu, sau đó lặng lẽ lui vào trong cổng, nhẹ nhàng cài then bên trong lại.
Bất ngờ một chiếc xe lao ra khỏi rừng cây che khuất xa xa, chạy trên con đường ra khỏi thôn. Thập Cửu nhảy cẫng, chỉ vào hướng xe chạy hưng phấn gào lên: “Liên Vũ, em thấy bọn họ kìa!”
Sau lưng im phăng phắc, chỉ có tiếng xào xạc của gió xuyên qua rừng cây.
Lúc này Thập Cửu mới phát hiện ra không đúng cho lắm, ngoảnh lại thì nào còn bóng dáng Liên Vũ nữa, vội vàng bối rối bổ nhào vào cánh cổng cuống quýt gọi: “Liên Vũ, Liên Vũ ơi!”
Liên Vũ không nhanh không chậm tựa ở cạnh cổng nói: “Anh thấy em rất là luyến tiếc Liên Tâm, thế dứt khoát về cùng nó luôn đi.”
Thập Cửu ở bên ngoài gõ cửa: “Không muốn! Liên Vũ, em ở với anh!”
Liên Vũ nghe mười mấy giây, đang muốn quay người mở cửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng lao xao, xoạch cái đỉnh đầu tối sầm. Một tia màu nâu đỏ loé lên, một con hồ ly nhỏ vững vàng đáp xuống đất, phanh gấp, quay người lại lấy đà vọt vào ngực Liên Vũ.
“Ai bảo em ——” Lời còn chưa dứt, lồng ngực Liên Vũ đã đầy ắp.
Hồ ly nhỏ ủn đến ủn đi trong ngực Liên Vũ, kêu “a a”. Liên Vũ bị cái đuôi bù xù quất qua quất lại, hất cằm lên tránh né: “Được rồi, đủ rồi, đừng ủi nữa, em rụng lông đấy có biết không hả! Hắt xì! Ai bảo em cởi quần áo ra, nhỡ bị người ta nhìn thấy thì sao?”
Hồ ly Thập Cửu: “A!”
Cái mũi ướt sũng cọ lên cằm Liên Vũ, trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy mình nghe hiểu tiếng hồ ly, một bên đè hồ ly nhỏ vừa cào vừa giẫm trên người mình lại, một bên dụ dỗ: “Được rồi, lần sau sẽ không thế nữa, anh nói đùa thôi. Ngoan, đừng ủi, anh nhặt quần áo về cho em được không?”
Hồ ly vẫn kêu “a a” như cũ, Liên Vũ đành dịu dàng trấn an, mở cổng ra nhặt quần áo rớt bên ngoài về.
Sau khi Liên Tâm rời đi, thay đổi lớn nhất của biệt viện trên sườn núi đó là thời gian đi ngủ ban đêm và thức dậy buổi sáng càng muộn hơn.
Không cần kiêng dè Liên Tâm, phạm vi vận động ban đêm trước khi ngủ càng lúc càng lớn, không chỉ gò bó trong phòng ngủ, mà hành lang, phòng bếp, phòng khách thậm chí là sân nhà cũng bị đặt vào trong trận địa, trình độ huỳnh huỵch cũng kịch liệt hơn xưa.
Trước đây Liên Vũ lo lắng tiếng kêu của Thập Cửu sẽ đánh thức Liên Tâm, không dùng tay thì sẽ dùng miệng chặn tiếng rên la của Thập Cửu lại. Bây giờ thì lúc nào cũng muốn làm cho Thập Cửu kêu ra tiếng mới bằng lòng bỏ qua, huỳnh huỵch đến khi sung sướng thoả thuê mới ngừng, sau đó kiệt sức mỏi nhừ ôm nhau ngủ, ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Một điểm thay đổi khác đó là nhà cửa trở nên bừa bộn hơn nhiều. Liên Vũ và Liên Tâm luôn phân công nhau, một người phụ trách nấu cơm một người phụ trách rửa bát, thỉnh thoảng Liên Tâm sẽ tiện tay làm chút việc nhà —— Xếp gọn giày dép lung tung cho ngay ngắn, đặt mớ đồ tạp nham chất đống trên sô pha về vị trí cũ, dùng máy hút bụi hút sạch sẽ bụi bặm trong nhà…
Mỗi ngày làm một ít chuyện nhỏ nhặt như thế thì khó nhìn ra hiệu quả. Một khi không làm mấy việc xếp dọn linh tinh nữa, nhà cửa nhanh chóng trở nên bừa bộn.
Một buổi sáng nào đó, lúc Liên Vũ ngáp dài xuống lầu làm bữa sáng, suýt chút nữa bị va li để màu vẽ trước cầu thang làm trượt chân, lảo đảo nhào về phía trước mấy bước mới đứng vững được, đứng dậy nhìn chung quanh, một bãi bừa bộn lọt vào tầm mắt, cuối cùng quyết định dọn dẹp nhà cửa.
Ăn sáng xong, Liên Vũ và Thập Cửu đem chăn đệm ra sân phơi, sau đó kê lại bàn ghế, bỏ quần áo vào máy giặt, dọn mớ đồ không dùng đến bỏ vào thùng rồi để vào phòng chứa đồ… Bước cuối cùng đó là lau nhà theo phong cách Nhật Bản —— đẩy một tấm giẻ lau chạy tới chạy lui trên sàn.
Dọn dẹp nhà cửa là một công việc tỉ mỉ kỹ càng. Liên Vũ thấy việc nhà với việc trợ lý làm chẳng khác gì nhau, vào tay hắn chưa được mười phút đã muốn hất bàn rời đi. May mà có chú hồ ly dồi dào tinh lực Thập Cửu, vòng tới vòng tới đẩy giẻ lau quanh người hắn. Mỗi khi hắn thấy không muốn dọn dẹp nữa, bèn vớt Thập Cửu qua ôm ôm hôn hôn nạp đầy điện. Giày vò như thế mãi đến xế chiều, cuối cùng cũng xong.
Một người một hồ ly tê liệt hơn mười phút trên mặt đất, lần lượt đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.
—— Trải qua hơn một tháng ép buộc của Liên Vũ, chỉ cần nước không chui vào mũi, Thập Cửu đã có thể hưởng thụ dòng nước nhẹ nhàng cọ rửa. Thỉnh thoảng còn có thể xâm nhập giao lưu một lần trong bồn tắm với Liên Vũ.
Dòng nước có nhiệt độ vừa phải dội từ trên đầu xuống, tầm mắt mịt mờ. Hai thân thể càng lúc càng gần nhau, đầu tiên bờ môi khẽ đụng, đầu lưỡi vươn ra, cuốn lấy dây dưa chia chia hợp hợp. Sau đó một thân thể trắng nõn thon gầy bị sức lực mạnh mẽ đặt lên tường.
Dòng nước nện vào cơ thể rồi nát tung, bọt nước bắn ra phác hoạ nên hình dáng đang xếp chồng lên nhau rung động không ngừng.
Tiếng rên rỉ chọc người từ nhẹ nhàng chậm rãi trở nên gấp rút. Tiếng nước ào ào, tiếng rên rỉ triền miên, tiếng nức nở khàn khàn, tiếng va đập vang dội… Giọt nước và chất lỏng đặc sánh cùng nhau bắn tung toé dưới sự ra vào kịch liệt, trong tiếng kêu sợ hãi và tiếng gầm khi lên đỉnh, cuối cùng chảy xuống theo da thịt nóng bỏng đang rung động run rẩy, yên ả trở lại.
Lề mề trong phòng tắm hơn một tiếng, Liên Vũ mới ôm Thập Cửu ra sân, ngồi lên xích đu, vừa giúp Thập Cửu lau tóc vừa làm nốt hoạt động vui sướng ban nãy.
Thập Cửu dạng chân ngồi trên người Liên Vũ, quỳ gối trên ván gỗ xích đu, ôm cổ Liên Vũ hơi ngước đầu lên, chậm rãi nhấp nhô theo tiết tấu của bản thân mình. Lông mày thanh tú nhíu lại, bờ môi cũng bị cắn đến nỗi trắng bệch, run rẩy trong sự ma sát dịu dàng.
Khoái cảm giày vò người dần dần tích luỹ, nhưng mãi không tới được điểm bùng nổ. Cậu đành phí sức vặn vẹo trước sau, tiếng thở dốc ẫn nhẫn vỡ vụn tràn ra từ chỗ sâu trong cổ họng. Liên Vũ ngửa đầu cắn lấy bờ môi Thập Cửu, nuốt toàn bộ tiếng thở mê người vào.
Buổi chiều mùa hè trời trong gió mát, cây lớn vững chãi trong biệt viện trên sườn núi toả ra một khoảnh bóng cây râm mát. Thình lình, rìa bóng râm bắt đầu rung rinh, cành lá lay động. Một cái bóng không ngừng mọc ra “lông tơ”, “lông tơ” càng ngày càng dài, cuối cùng lay động theo bóng cây.
Lung la lung lay, soàn soạt vang dội.