Như Nhược Chi nói khu vực này có rất ít taxi đi qua, Triều Lộ đỡ Chử Vân Hành nửa tiếng đồng hồ mới gọi được một chiếc. Chử Vân Hành lúc này đã mệt lả, ngay cả việc tự mình bước vào trong xe cũng có vẻ chật vật. Triều Lộ suýt nữa đòi đưa anh về nhà nhưng bị anh ngăn lại.
“ Tự anh đi về thật sự có được không?”. Cô nhìn dáng anh ngồi xiêu vẹo, quả thực không thấy yên tâm.
“ Được mà”. Anh vươn thẳng lưng, gật đầu trả lời.
“ Tiểu thư yên tâm đi, nếu cần thì tôi có thể dìu vị tiên sinh này lên lầu”. Tài xế là một bác có vẻ mặt hiền hậu, nói chuyện hết sức nhiệt tình.
Triều Lộ vội nói: “ Cảm ơn bác”.
“ Vậy bây giờ đã đi được chưa?”. Bác tài xế mỉm cười chất vấn.
“ Bác chờ một chút”. Chử Vân Hành lấy từ trong túi quần ra một vật gì đó, nhét vào tay Triều Lộ.
Triều Lộ vừa nắm lấy liền cảm nhận được miếng kim loại lạnh như băng, hình như là chiếc chìa khóa. Mở tay ra quả nhiên là một chiếc chìa khóa được xuyên vào móc.
“ Mật mã cửa tầng dưới là ”. Chử Vân Hành quay đầu nói với bác tài xế: “ Bác ơi, đi thôi”.
Bác tài xế nhíu lông mày cười ha hả, quay lại bảo Chử Vân Hành và Triều Lộ: “ Có cần nói gì với bạn gái nữa không?”.
Chử Vân Hành lắc đầu: “ Không ạ”.
Triều Lộ nhìn theo chiếc xe rời đi, năm ngón tay co lại nắm chặt móc chìa khóa.
Ở cửa nhà Nhược Chi, Triều Lộ đụng phải Phương Uẩn Châu, anh nhìn cô im lặng, ánh mắt suy sụp và tràn ngập sự nghi ngờ.
Cô lặng lẽ đi tới bên cạnh anh.
Nhược Chi nhíu mày, gắng nặn ra nụ cười, kéo cô ngồi xuống ghế sa lông rồi gọi Phương Uẩn Châu cùng ngồi, sau đó dặn dò người giúp việc đưa Tiểu Bằng vào trong phòng nghỉ ngơi.
“ Nhược Chi”. Có lẽ nghĩ tình cảnh của ba người lúc này không nói năng gì thật không hay, Phương Uẩn Châu ngồi chưa được một phút liền đứng lên: “ Ngại quá, đột nhiên anh nhớ ra có một việc cần làm nên phải đi trước…Chúc em sinh nhật vui vẻ!”.
Nhược Chi nhìn anh, nhẹ nhàng “ vâng” một tiếng. Cô chần chừ vài giây rồi nói: “ Để em tiễn anh”.
Triều Lộ thấy anh ra đến cửa, cũng không tiện ngồi im, đành theo Nhược Chi đi ra. Phương Uẩn Châu thay xong giày, chăm chú nhìn Triều Lộ, cô bỏ qua ánh mắt anh, lạnh lùng chào: “ Tạm biệt”.
Anh không nói gì, xoay người rời đi.
“ Nhược Chi”. Cô nhìn bạn mình sắc mặt không tốt: “ Đều tại mình, làm cho sinh nhật của cậu bị phá hỏng”.
Nhược Chi cười gượng: “ Do mình nhiều chuyện, không nên gọi Phương Uẩn Châu đến đây. Nếu không cậu sẽ không khó xử như thế. Cậu phải trách mình mới đúng”.
“ Thôi nào, hôm nay là sinh nhật cậu, bọn mình sao phải tính toán”.
“ Chỉ có cậu là tốt nhất, ở bên mình trong ngày sinh nhật, cuối cùng mình không phải cô đơn”. Nhược Chi nói: “ Nếu đồng ý thì uống cùng mình chút rượu nhé, như vậy sẽ tốt hơn”.
Triều Lộ biết cô ấy gần đây vì chuyện của Phan Hải mà đau khổ. Bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay lại đặc biệt buồn tẻ, tuy tửu lượng của cô không tốt, cũng không thể từ chối bạn thân uống vài ly giải sầu nên cô đã nói: “ Đi nào. Nhất định mình sẽ uống cùng cậu”.
Hai người ăn chưa được bao nhiêu nhưng vẫn làm vài ly rượu vang. Triều Lộ uống rượu, trong lòng còn băn khoăn về Chử Vân Hành nên hạn chế mức độ, không dám để mình say mèm, cảm giác không được tỉnh táo liền dừng lại không uống nữa. Nhược Chi thì không hề tiết chế, Triều Lộ nghĩ cô ấy đang ở nhà mình, có say cũng không phải vấn đề lớn nên không có ý khuyên bảo. Cô chỉ dặn người giúp việc đưa Tiểu Bằng đi tắm trước khi đi ngủ. Sau đó đến bên Nhược Chi đang say bí tỉ đỡ cô ấy vào trong phòng.
“ Uẩn Châu! Uẩn Châu…”.
Cầm chiếc khăn mặt từ phòng tắm bước vào phòng ngủ, Triều Lộ nghe Nhược Chi mơ màng gọi tên “ Uẩn Châu” thì không khỏi ngẩn ra.
Cô lại gần, dùng khăn lau mặt cho cô ấy. Nhược Chi bỗng nhiên vươn tay kéo cánh tay cô, giọng nói mơ hồ như muốn khóc: “ Uẩn Châu, vì sao anh không ở lại sinh nhật cùng em?”. Nói xong cô ấy buông tay ra, nheo mắt nhìn về phía Triều Lộ một lúc, vừa cười vừa nói: “ Ồ, Triều Lộ, cậu vẫn ở đây à? Cậu đến, Uẩn Châu mới đến. Cậu không đến, anh ấy sẽ biến mất…Cậu biết không? Ha ha ha”.
Trong lòng Triều Lộ khẽ lay động. Rất nhiều mảnh nhỏ trong nháy mắt được ghép lại, khâu thành một sự thực hoàn chỉnh.
Trái tim cô đau đớn – nhưng không phải vì Phương Uẩn Châu mà vì Nhược Chi. Khi các cô còn trẻ, có vài ba lần cô đã kể trước mặt Nhược Chi chuyện mình và Phương Uẩn Châu. Cô còn nhấn mạnh anh ấy đối xử với cô thật tốt, vô tình hay cố ý phô trương hạnh phúc về tình yêu của hai người. Cô hoàn toàn không biết, thực ra, bạn tốt của cô cũng yêu Phương Uẩn Châu. Nhưng Nhược Chi lại đem những bí mật cất sâu trong lòng, từ đầu tới cuối chỉ mỉm cười và lắng nghe cô kể chuyện của mình và Phương Uẩn Châu. Cho đến bây giờ, cô ấy còn cố gẵng nỗ lực giúp bọn họ tái hợp – Trời ơi! Triều Lộ nhìn Nhược Chi khóe mắt rưng rưng, trong lòng áy náy không gì sánh được.
Nhược Chi vừa khóc vừa cười, giằng co hồi lâu rồi ngủ thiếp đi. Triều Lộ nhìn cô ấy đã ngủ yên mới chịu ra về.
Cô thay đổi gọi đi gọi lại vài số điện thoại, may mà taxi tới khá nhanh, mất năm sáu phút liền dừng trước cửa. Ban đầu khi gọi xe, cô định nói ra địa chỉ nhà Chử Vân Hành, chỉ là bây giờ nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ nên có hơi do dự. Muộn thế này, không biết anh ngủ hay chưa. Nếu cô đến liệu có quầy rầy anh nghỉ ngơi? Nhưng vừa nghĩ tới hình dạng ban ngày bị nôn mửa không khỏe của anh, cuối cùng cô vẫn quyết định đến nhìn anh một lát. Hôm nay dù sao cô cũng có chìa khóa nhà Chử Vân Hành. Mặc dù anh ngủ rồi, cô vẫn có thể tự mình mở cửa, không cần làm phiền anh xuống giường bất tiện.
Xe đến dưới lầu nhà Chử Vân Hành, cô đưa mắt nhìn thoáng qua cửa sổ tầng bảy. Đèn còn sáng – anh chưa ngủ. Cô nhấn mật mã cửa – vừa suy nghĩ “” có phải sinh nhật của anh không vừa đi về phía thang máy.
Đến cửa phòng, cô hơi do dự không biết có nên tiếp tục dùng chìa khóa mở cửa hay không, nếu là người khác ở bên trong thì nhấn chuông cửa là tốt nhất. Nghĩ vậy, cô liền nhấn chuông: “ Vân Hành, là em! Anh ngủ đấy à? Anh đừng dậy, em tự mở cửa được rồi”.
“ Triều Lộ?”. Giọng anh nghe có vẻ lúng túng: “ Triều Lộ, em đừng vào. Anh…ngủ rồi, vào không tiện”.
Anh nói vậy, trái lại cô càng không yên lòng. Theo sự hiểu biết của cô về anh, thể trạng của anh không được tốt, lại sợ cô nhìn thấy nên mới ngăn không cho cô vào. Cô nói: “ Vân Hành, anh để em xem qua một chút rồi đi, nếu không em sẽ rất lo lắng”.
“ Được rồi, được rồi”. Thanh âm của anh bất đắc dĩ và uể oải: “ Em chờ một chút, anh ra mở cửa”.
Triều Lộ đợi một lúc lâu, lại nghe thấy tiếng thở dồn dập, sau đó là tiếng rên kìm nén của anh. Cô biết nhất định anh đã bị ngã, cô không quan tâm quá nhiều, dùng chìa khóa mở cửa xông vào. Quả nhiên, Chử Vân Hành đang nằm úp sấp trên mặt đất, chiếc nạng cũng rời khỏi tay.
“ Anh không sao”. Không kịp để cô hoảng hốt lo sợ chạy tới đỡ anh, anh liền dùng tay phải cố gắng đỡ nửa người trên: “ Do buổi chiều đầu có hơi choáng”.
Cô gấp đến độ nước mắt chảy ào ra ngoài: “ Rõ ràng anh đưa em chìa khóa, em nói cứ để em tự mở cửa, anh lại làm thế…”. Triều Lộ bỗng dưng im bặt.
Chử Vân Hành theo tầm mắt của cô nhìn ra phía sau, sắc mặt trắng bệch: “ Không ngờ bị em nhìn thấy”.
Từ trong chiếc quần ngủ, để lộ ra một đoạn vải lụa trắng chói mắt, có lẽ nó bị rơi ra khi anh ngã. Hơn nữa do anh chống cơ thể yếu ớt hơi mạnh nên chiếc quần bỉm bị kéo căng.
“ Có thể…đưa nạng cho anh được không?”. Giọng anh đầy vẻ u buồn.
“ Tất nhiên”. Cô cầm nạng đưa cho Chử Vân Hành, dìu anh ngồi trở lại giường.
Gương mặt trắng bệch của anh dần dần hồng hào, tay không được tự nhiên kéo chiếc quần bỉm lên.
“ Để em”. Triều Lộ nhẹ giọng nói, dùng tay giúp đỡ. Cô cảm nhận được cơ thể anh né tránh, trong lòng không khỏi đau xót.
“ Bình thường anh không cần đến thứ này”. Giọng anh rất nhỏ: “ Anh từng nói anh không thể ăn cay. Một mặt vì dạ dày không quen với đồ cay, nhưng quan trọng nhất là do…Mỗi lần ăn cay dạ dày sẽ đau nhức và bị tiêu chảy. Anh di chuyển chậm chạp, sợ đêm không kịp đi tiểu, cho nên mới…Em nhìn thấy cũng tốt, anh nên để em biết rằng, em có thể phải đối mặt với rất nhiều phiền toái”.
Hai cánh tay mềm mại của cô vòng qua người Chử Vân Hành, còn cằm thì đặt trên vai anh: “ Hóa ra là như vậy, không tồi”.
“ Như vậy còn chưa đủ xấu sao?”.
“ Vẫn khá hơn so với tưởng tượng của em”.
“ Nếu không phải vì tình huống gay go, anh thật sự không đủ dũng cảm làm liên lụy đến em”. Anh vuốt ve mái tóc của cô.
Cô rời khỏi vai Chử Vân Hành, ngước mắt nhìn anh: “ Ông Trời đối xử với chúng ta coi như không tệ”. Cô thật tình cảm kích trời xanh để cho cô gặp được Chử Vân Hành. Tuy rằng anh không trọn vẹn nhưng không làm ảnh hưởng đến việc họ yêu nhau.
Anh vươn tay gắng sức ôm và hôn lên mi tâm của cô.
“ Đêm nay em ở đây chăm sóc anh được không?”. Triều Lộ hỏi.
Lồng ngực anh rõ ràng hơi cứng lại: “ Không được”.
“ Em đều nhìn thấy hết rồi, anh còn trốn cái gì. Em không quan tâm đâu”.
“ Không được”. Anh rút tay nói: “ Anh sẽ không ngủ ngon”.
“ Anh bệnh nên cơ thể không thoải mái, anh làm thế nào để em tin rằng anh có thể tự chăm sóc tốt bản thân? Vân Hành, không có gì là không được, em là bạn gái của anh, anh ngại gì chứ?”.
Anh cười đau khổ: “ Có người đàn ông nào không ngại bị bạn gái nhìn mình thay bỉm?”.
Ngực cô quặn đau nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Cô ôm cổ anh nói: “ Cùng lắm em không nhìn là được chứ gì”.
Chử Vân Hành thở dài: “ Mấy năm trước, anh như một kẻ vô dụng mặc mọi người định đoạt. Ăn uống tại chỗ hoàn toàn không biết gì. Anh thực sự không thể tưởng tượng nổi, những người thân của anh, còn có…Bạn gái anh không biết khi ấy phải đối mặt với một kẻ vô dụng như thế nào – Cho ăn qua đường mũi, truyền dịch, cả thay bỉm nữa. Cuộc sống như thế, ngẫm lại không phải dồn ép người ta sao? Mặc dù sau khi tỉnh lại, suốt một thời gian dài, anh đã không còn tôn nghiêm dưới sự giúp đỡ của người khác để hoàn thành nhu cầu sinh lý cơ bản nhất. Anh cố gắng phục hồi chức năng, cho dù biết mình khó có khả năng đi lại bình thường. Triều Lộ, không phải anh muốn từ chối em, mà do anh không thể chịu đựng được việc này. Anh…anh không muốn trước mặt em giống một phế nhân”.
Triều Lộ chỉ cảm thấy mát lạnh sau gáy, có giọt nước từ cổ lăn xuống lưng cô. Cô biết, đó là nước mắt của Chử Vân Hành.