Vẻ hờ hững của Kỷ Nghiêm vẫn giống hệt ngày thường, có điều ánh mắt lại sáng bừng kì lạ, tựa như có thể nhìn xuyên thấu đến tận cùng.
Chẳng hiểu sao khóe miệng anh ta bỗng nhếch lên thành một nụ cười mỉm hoàn toàn không che đậy, khiến toàn thân tôi chấn động.
Triển Tư Dương tay xách va li bước lên từ phía sau lưng Kỷ Nghiêm. Anh chàng cười đầy ẩn ý: “Hội trưởng, nhóc con Thái Thái nhà anh dồi dào tinh lực thế này, nhân đây đang có một đống đồ cần chuyển, chi bằng để cô bé giúp một tay đi.”
Kỷ Nghiêm cũng bật cười: “Thế thì hãy để cô nhóc nhà tôi giúp đỡ vậy.”
Tôi trố mắt nhìn anh ta không dám tin đây là sự thật, miệng tôi giật giật nhưng không thốt lên được tiếng nào.
Anh ta bước đến cạnh tôi một cách tự nhiên, đưa cho tôi chiếc túi to tướng — bên trong đó toàn là những đạo cụ dạng rỗng, trông có vẻ nhiều nhưng thực ra nhẹ bẫng.
Nhận lấy chiếc túi từ tay Kỷ Nghiêm, tôi cứ thế đứng im trố mắt nhìn những ngón tay thon dài sạch sẽ của anh ta.
Nhan Khanh Khanh là người đầu tiên tỉnh lại, cô ta đưa tay định cầm lấy chiếc túi trên tay kia của Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm khẽ nhích cánh tay, bàn tay Nhan Khanh Khanh khựng lại giữa không trung.
Thân hình Kỷ Nghiêm cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, khí chất ôn văn nho nhã, tuy vậy ẩn sâu bên trong xương tủy là sự lạnh lùng xa cách khiến người khác không dám tùy ý xâm phạm. Anh ta nhìn Nhan Khanh Khanh cười áy náy: “Không cần đâu, Thái Thái cầm là được rồi.”
Nhan Khanh Khanh sững lại một lát rồi mới ngượng ngùng đưa tay xuống, liếc nhìn tôi.
Giữa con gái với nhau thường xuyên có những cuộc so đo ngầm, nhất là trước mặt chàng trai mình thích, con gái luôn muốn bộc lộ ra mặt tốt đẹp nhất của mình. Thực ra tôi và Nhan Khanh Khanh không cần phải so bì gì hết, nhưng lúc này tôi có thể cảm nhận rõ ràng trong mắt cô ta, tôi đã trở thành kẻ địch đe dọa đến mục đích của cô ta.
Triển Tư Dương đặt chiếc va li trên tay xuống nói: “Sao thế? Ngẩn ngơ ra đó làm gì? Còn bao nhiêu đồ thế này, các cậu định chuyển đến khi nào đây?”
Không khí trong hội trường dần dần dịu lại.
Nhan Khanh Khanh nghiêng chiếc eo thon nhấc chiếc va li dưới đất lên, lúc ấy Kỷ Nghiêm đã nhét cả hai chiếc túi nilon vào tay tôi. Anh ta rảnh rang đút tay vào túi quần nhìn tôi với vẻ cao thâm khó đoán. Tôi bị anh ta nhìn cho nổi hết da gà, người run lập cập, bấy giờ anh ta mới chịu quay đi chuyển những món đồ khác.
Mấy người chúng tôi khuân hết các thứ vào trong hội trường rồi chỉnh lí lại một lượt, xong đâu đấy mới phát hiện ra là trời đã tối.
Nhan Khanh Khanh mở điện thoại lên nhìn, nói: “Ối, tám giờ rồi.”
Kỷ Nghiêm liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xanh sẫm đã thấp thoáng bóng trăng. Anh ta vỗ tay rồi nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, về nhà thôi.”
Nhan Khanh Khanh chớp ngay cơ hội: “Hội trưởng, chúng ta đi cùng hướng, vừa khéo có thể cùng đi một đoạn đường.” Nhan Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt to long lanh dưới bóng đêm, khuôn mặt xinh tươi càng thêm quyến rũ. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân của cô ta cũng đủ khiến người ta khó sinh lòng cự tuyệt.
Lòng tôi chợt chán nản nghĩ thầm: người như thế này vốn đã không cùng một đẳng cấp với tôi …
Tôi biết điều ngoan ngoãn xách ba lô chuẩn bị ra về.
Triển Tư Dương gọi với theo: “Thái Thái, có cần anh tiễn em một đoạn không?”
Ngẫm ra thì một thân một mình đi đường tối tôi cũng hơi thấy sợ, đi cùng một tên loa phóng thanh như Triển Tư Dương chắc sẽ không phải lo chán ngắt, vì thế tôi liền mỉm cười chạy sang vỗ vai Triển Tư Dương nói: “Có chứ, Dương Dương, anh đúng là nghĩa khí.”
Kỷ Nghiêm nhìn Triển Tư Dương, buông một câu nhẹ bẫng: “Cậu không tiện đường, để tôi tiễn cho.”
Nụ cười trên miệng tôi tức thì đông cứng.
Triển Tư Dương nhùn vai, hết nhìn Nhan Khanh Khanh rồi lại quay sang nhìn tôi, bộ mặt đầy trêu chọc: “Tớ thì thế nào cũng được.”
Tôi nghe thế là biết ngay không trông hóng được gì rồi.
Thiệt tình, đường lớn rộng mở thênh thang Kỷ Nghiêm không chịu đi, cứ bắt tôi làm bóng đèn điện một trăm ngàn vôn làm gì không biết.
Ba người đi trên phố, thái độ Nhan Khanh Khanh không ngờ lại hòa nhã vô cùng: “Sao Kỷ Nghiêm lại trở thành thầy giáo của cậu thế?”
“Ồ, hồi ôn thi vào lớp chọn của trường trực thuộc, anh ấy đã dạy kèm cho tớ.”
Nhan Khanh Khanh hỏi: “Thái Thái, tại sao cậu lại muốn thi vào trường trực thuộc?”
Bước chân tôi hơi khựng lại, lòng chợt nhói đau. Thì ra những câu hỏi trước của Nhan Khanh Khanh đều nhằm mục đích tung hỏa mù, mục đích thực sự của cô ta chính là khơi lên vết sẹo của tôi.
Tôi ghét nhất cảm giác bị người khác hỏi dồn từng bước, đặc biệt khi người dồn ép tôi lại chính là Nhan Khanh Khanh. Tôi không ngu gì mà nói trước mặt cô ta tôi thi trường trực thuộc là vì Trần Tử Dật! Mặc dù cuối cùng không được ở bên anh, tôi cũng chưa từng hối hận vì lúc đó đã yêu hết mình, giờ tôi cũng không cần phải thừa nhận hay giải thích điều gì vớ bất kì ai hết.
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng vào mắt Nhan Khanh Khanh, nghiêm túc nói: “Tôi đến trường trực thuộc là vì muốn theo đuổi ước mơ của mình. Ai cũng có mục tiêu phía trước, chỉ có những người không nhìn rõ được mục tiêu của mình mới để lỡ ước mơ.”
Nhan Khanh Khanh ngẩn người nhìn vẻ mặt kiên định của tôi, cô ta không nói thêm được câu nào nữa.
Cả chặng đường không có ai mở miệng nói thêm gì.
Đi qua đường cái là có thể trông thấy trạm gác của khu, Nhan Khanh Khanh nói: “Đến nhà em rồi.”
Kỷ Nghiêm gật đầu dặn dò thêm vài câu đại loại như “chú ý an toàn”, đoạn liếc nhìn tôi nói: “Đi thôi.”
Chưa đi được bao xa, Nhan Khanh Khanh bất chợt gọi Kỷ Nghiêm đứng lại. Nơi khóe mắt cô ta ẩn ước một nét buồn man mác, khẽ bặm môi, cô ta nói: “Kỷ Nghiêm, nhà anh có đi hướng đó đâu.”
Kỷ Nghiêm nhìn cô ta, nói bằng giọng nhẹ tênh như đây là chuyện rất đỗi bình thường: “Anh đưa Thái Thái về nhà.”
Nhan Khanh Khanh nhìn Kỷ Nghiêm chăm chú, chân mày khẽ nhướn lên. Cô ta không nói thêm gì nữa, ánh mắt lộ vẻ quật cường, vẫy tay chào chúng tôi: “Kỷ Nghiêm, tạm biệt nhé.” Nói rồi, vạt vãy tung bay, cô ta quay lưng duyên dáng bước vào trong khu dân cư.
Nhìn bóng lưng Nhan Khanh Khanh đi khỏi, tôi chua xót nghĩ: ánh mắt đó quen quá, từng có một thời tôi cũng đã lưu luyến nhìn theo bóng lưng Trần Tử Dật ra đi. Chuyện tình cảm lúc nào cũng khiến chúng ta bất lực.
Khẽ thở dài một tiếng, tôi nói: “Hội trưởng, cứ để em đi xe bus về cũng được.” Lại nghĩ từ chối thế này có phần đường đột quá, tôi bổ sung thêm một câu: “Về muộn quá mẹ em sẽ lo lắng.”
“Được, anh về cùng em.”
Tôi ngước nhìn trời, không biết nói gì thêm nữa. Mặc dù thế lòng tôi vẫn thấy mừng thầm. Nhưng tôi nghĩ không thông, bỏ qua một cô gái xinh đẹp thế kia, đầu óc Kỷ Nghiêm có khi nào bị úng nước rồi không nhỉ? Xem ra có những chuyện thực sự là không sao hiểu nổi.
Thành phố về đêm yên tĩnh hẳn. Đã qua giờ cao điểm tan học tan ca, người đi xe bus cũng không nhiều. Ngồi trên ghế bên cửa sổ, chiếc xe khẽ lắc lư, gió đêm thổi lùa qua mái tóc tôi, lướt qua hai gò má cũng đôi vành tai mát lạnh.
Từ chiều đến giờ Kỷ Nghiêm cứ nhìn tôi đăm đắm bằng một ánh mắt kì cục thế nào ấy.
Tôi cũng không thể nói ra được nó kì quái chỗ nào, nhưng chắc chắn là khác hẳn trước kia.
Định hỏi anh ta xem rốt cuộc lúc ở hội trường đã nghe thấy nhữn gì, tôi khẽ gọi: “Hội trưởng …”
Một bên mặt Kỷ Nghiêm khuất trong bóng tối, ánh sáng bên ngoài cửa xe hắt lên những đường nét trên khuôn mặt bảnh bao, thoắt ẩn thoắt hiện, bình tĩnh đến không một gợn sóng.
Anh ta nói: “Điền Thái Thái, em đã từ chối Trần Tử Dật sao?”
Giọng điệu của anh ta không hề biến đổi, cũng chẳng mang theo một chút cảm xúc nào, hệt như ngày thường vẫn nói với tôi ở hội học sinh: “Điền Thái Thái, em đã ghi chép hết nội dung cuộc họp rồi chứ?”
Tôi ngẩn người.
Kỷ Nghiêm hỏi: “Nếu đã thích sao lại còn từ chối.” Tôi nhớ lại lúc trước Nhan Khanh Khanh đã vội vàng chạy đến hỏi tôi: “Cậu thích Trần Tử Dật còn gì? Tại sao lại từ chối anh ấy?”
Thì ra anh ta đã nghe thấy hết.
Tôi bối rối không biết mình nên làm gì nữa, dường như tất cả những bí mật chôn sâu trong lòng tôi đều đã bị phơi bày hết trước mắt anh ta, toàn bộ con người tôi không còn gì có thể che giấu nữa. Nắm chặt bàn tay, tôi ngoảnh đầu nhìn ánh đèn loang loáng bên ngoài cửa sổ, khe khẽ nói: “… không quên ngay được, nhưng như thế không có nghĩa là không buông được. Em không muốn nhốt mình trong quá khứ, đứng yên tại chỗ không tiến bước.”
Trong cuộc đời bao giờ cũng có những nỗi đau không sao chịu nổi, đã từng có người cùng tôi cười, cùng tôi khóc, như thế là đủ. Tôi đã rơi quá nhiều nước mắt vì anh, kết cục ra sao không còn quan trọng nữa. Tôi đã từng yêu, từng đau khổ, cũng từng trở nên rụt rè cẩn trọng vì sợ bị tổn thương, tôi đã đeo lên cho mình chiếc mặt nạ tự vệ, cho đến khi gặp được một người khác, rồi người đó gỡ toang lớp ngụy trang kia xuống.
Cơn gió cuối hè thổi nhẹ qua cửa sổ, tiếng gió rì rào bên tai.
Kỷ Nghiêm thản nhiên nói với tôi: “Thế thì cứ nhìn lên phía trước đi, vĩnh viễn đừng bao giờ quay đầu lại.”
Tôi kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn anh ta. Kỷ Nghiêm một tay chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt tuấn tú giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, thần tình an tĩnh đến mức có phần hư ảo. Cảm giác này rốt cuộc là sao vậy? Tựa như một dòng nước ấm êm róc rách chảy qua nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi.
Ngẩng mặt lên đón gió, gió thổi làm mắt tôi cay xè. Mấy lọn tóc dài tung bay trong gió, vô tình rớt xuống mu bàn tay Kỷ Nghiêm.
Kỷ Nghiêm khép tấm kính cửa sổ lại một chút rồi quay đầu lại. Giữa chốn phố phường phồn hoa, đôi mắt long lanh lấp lánh trở nên ấm áp và trong trẻo lạ kì. Anh ta chìa tay giữ chặt mấy lọn tóc phất phơ, khẽ khàng giắt chúng ra sau tai tôi. Đầu ngón tay ấm áp chạm lên vành tai tôi, thổi bừng lên đốm lửa.
Tôi cúi gằm khuôn mặt đỏ bừng: “Nhan Khanh Khanh thông minh như thế, so với cô ấy, chắc anh thấy em ngốc lắm đúng không?”
Sau khi chắc chắn lọn tóc kia không còn chạy lung tung nữa, Kỷ Nghiêm buông tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuyệt đẹp và tràn đầy tự tin: “Đúng là ngốc thật.”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy được trong đôi mắt sâu thẳm của anh lấp lánh từng tia sáng.
Anh nói: “Con gái phải ngốc một chút mới đáng yêu.”
Đôi mắt đẹp sáng ngời của anh ngập tràn niềm hân hoan không gì che giấu được, vẻ dịu dàng vô tình lọt vào đáy mắt tôi, khiến trái tim tôi trào dâng từng đợt sóng.
Tôi thu hồi lại ánh mắt của mình, ngoảnh nhìn ra cửa sổ, giấu mặt vào chỗ anh không nhìn thấy được.
Chạm tay lên ngực, thì ra đây chính là cảm giác rung động đã trống vắng bấy lâu.
Dạo gần đây, “Nông trại thần tiên” lại cho ra lò một loài thực vật đặc biệt tiếp nối Bé Rau, gọi là Quả Tâm Nguyện. Cho đến nay, mới chỉ có rất ít tài khoản sở hữu loại quả này, trên trang chủ có nói: “Quả Tâm Nguyện, hạt giống thần bí của “Nông trại thần tiên”. Một ngàn năm mới nở hoa, một ngàn năm sau kết trái. Một ngàn năm mới có một hạt giống sinh ra. Tất cả những người gieo hạt giống này đều có thể viết nguyện vọng của mình trong cánh hoa, đến khi quả chín cũng là lúc nguyện vọng thành hiện thực.”
Nghe có vẻ hấp dẫn quá, tôi nổi hứng nên xem tiếp.
Phía dưới có một lời nhắn: “Những gì trên trang chủ viết toàn là nhảm nhí! Là hô hào người ta nạp tiền vào để tham gia bốc thăm trúng thưởng mới có khả năng nhận được! Đúng là lừa gạt!”
Còn có người nói: “Bỏ tiền ra đã đành, không ngờ còn thiết lập chỉ cấp trở lên mới được trồng, biến thái quá đi mất!”
Đọc đến đây tôi cụt cả hứng luôn. Cần cấp cơ á! Tôi vừa mới lên cấp đây … dõi mắt nhìn khắp “nông trại thần tiên”, chắc cũng chỉ có mình Kỷ Nghiêm No là vượt qua được ngưỡng đó.
Mắt hau háu nhìn quả Tâm Nguyện đầy dụ hoặc trên trang chủ, tôi nghĩ bụng: loại quả này không những đẹp mắt, hấp dẫn nhất là nó có thể thỏa mãn tâm nguyện của người chơi, đem lại cảm giác bí ẩn mơ hồ.
Giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, Kỷ Nghiêm không có thói quen nghỉ trưa, anh ta yên tĩnh ngồi đọc sách trong phòng họp. Tôi nghiễm nhiên chiếm lấy máy tính thu hoạch rau, vừa liếc nhìn Kỷ Nghiêm, tính toán xem nên mở miệng thế nào để nói cho anh ta chuyện quả Tâm Nguyện, vừa click vào tài khoản của anh ta theo quán tính.
Giây phút tài khoản mở ra, tôi sững sờ vì kinh ngạc: chính giữa mảnh đất phì nhiêu kia là một loài cây tôi chưa từng trông thấy, tạo hình kì lạ, màu sắc lộng lẫy ngay tức thì thu hút ánh mắt tôi.
Đây chẳng phải là quả Tâm Nguyện trong truyền thuyết đó sao?
Mắt tôi sáng rỡ lên nhìn cái cây không chớp, đồng thời trong bụng thầm cảm thán: Kỷ Nghiêm ơi Kỷ Nghiêm, sao anh lại thần thông quảng đại thế chứ, có bao nhiêu là hạt giống quý hiếm.
Không biết từ lúc nào Kỷ Nghiêm đã ghé sang tùy tiện nói một câu: “Em muốn có lắm đúng không?”
Tôi hít mạnh một hơi, hai mắt lập tức biến thành hình sao trời lấp lánh, đầu gật lấy gật để.
Kỷ Nghiêm díp mắt cười: “Thế thì tặng em tài khoản của anh đấy, hai chúng ta trao đổi cho nhau, thế nào?”
Tôi cảm thấy hệt như có một cái bánh khổng lồ vừa từ trên trời rơi xuống. Cái bánh rớt từ độ cao ngàn mét, nếu va trúng đầu tôi, không chết cũng khó tránh bị chấn thương sọ não ấy chứ! Nhưng mà cái bánh lớn quá, không động lòng mới lạ.
Tôi há hốc miệng lắp bắp hỏi: “Tại … tại sao phải đổi ạ?”
“Không đổi thì thôi vậy.” Kỷ Nghiêm đứng dậy, quay lưng định bỏ đi.
Tôi vội bước lên níu tay anh ta lại nói: “Đổi! Đổi chứ! Em đổi! Nhưng mà hội trưởng ơi, anh nói cho em biết với, có phải em lại làm sai chuyện gì không?” Tôi khúm núm ngước nhìn anh ta — những bài học trước đã nhắc nhở tôi rằng: trên đời này không hề có bữa ăn nào miễn phí.
Kỷ Nghiêm xoa đầu tôi nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh đã bảo chỉ cần em nghe lời thì sẽ cho em tài khoản đó mà.”
Tôi trố mắt, hai mắt hấp háy nhìn lên. Một vầng sáng vàng kim giống như của các vị thần đang lơ lửng trên đỉnh đầu Kỷ Nghiêm … Ác ma với thần linh cách nhau một sợi chỉ mỏng manh, Kỷ ác ma lập tức biến thành Kỷ đại thần hào quang lấp lánh.
Tôi đưa tay lên bưng mặt, sùng kính nói: “Cảm ơn đại thần.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời. Anh ta cười khẽ đứng nhìn tôi đang ngây như gà gỗ, nụ cười cực kì cuốn hút. Đưa tay lên nhéo khẽ lên khuôn mặt phúng phính của tôi, anh ta nói: “Nhóc con ngốc nghếch, sao lúc nào em cũng đáng yêu thế hả??” Hình như trong đôi mắt đẹp tựa pha lê kia đang lưu chuyển một vầng hào quang nhàn nhạt.
Kỷ Nghiêm đi rồi, phòng họp trống trơn chỉ còn lại mình tôi. Nhìn cây Tâm Nguyện với tạo hình kì lạ, tôi tò mò nghĩ: bên trong này rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Kỷ Nghiêm hay gọi tôi là nhóc ngốc, nhưng anh ta cũng từng nói ngốc mới đáng yêu …
Lẽ nào đúng như những gì La Lịch Lệ nói, Kỷ Nghiêm thích tôi rồi?
Tôi vui đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, chợt thấy sao hôm nay càng nhìn càng thấy Kỷ Nghiêm đẹp trai ghê gớm.
Sao lại để tôi gặp được một chàng trai ưu tú thế này? Tôi đã từng tưởng rằng không có Trần Tử Dật, tình yêu sẽ bỏ tôi đi mất, thì ra tôi vẫn còn có thể động lòng, vẫn còn mơ mộng có ai kia chìa bàn tay ấm nóng cho tôi ….
Tình yêu chính là như thế đó, cho dù bạn muốn trốn tránh, nó cũng sẽ tự mình tìm đến bạn.
Trong không gian vắng lặng, tiếng hít thở vang lên nghe mồn một bên tai. Bóng cây ngả nghiêng trong ánh sáng chói lòa, ánh nắng rọi vào ô cửa chiếu lên mặt tôi. Trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm nơi đầu ngón tay Kỷ Nghiêm nhéo khẽ. Tôi thì thầm tự nói một mình: “Đại thần thích nhóc ngốc, nhóc ngốc cũng thích đại thần.” Khóe miệng bất giác nở nụ cười ngọt lịm.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, từ trong phòng họp đi ra, tôi mua một cây kem, miệng lẩm nhầm hát định quay trở về lớp học thì đột nhiên bị ai đó đánh lén sau lưng. La Lịch Lệ hét toáng lên: “Yêu quái, chạy đi đâu, mau nộp ngay cái kem trên tay, nếu không đừng hòng giữ được mạng sống.”
Tôi chả thèm ngoái lại, tuy vậy vẫn phối hợp nói: “Sư phụ, ngài cầm lấy kem đi, xin hãy tha cho tôi một mạng.” La Lịch Lệ vọt đến từ phía sau, ngoạm một miếng lên chiếc kem trên tay tôi, nói: “Nghe đồn Trần Tử Dật và Nhan Khanh Khanh chia tay nhau rồi, chuyện này cậu đã biết chưa?”
Tôi hơi ngẩn người một lát, gật đầu, vẻ mặt nhẹ tênh: “Biết rồi, hôm đó anh ta đã nói cho tớ biết.”
“Có phải anh ta vẫn còn thích cậu không?” La Lịch Lệ chưa từng có thói quen ăn nói vòng vo.
Hình như tôi cũng chẳng cần phải né tránh điều gì, thế nên tôi đã gật đầu: “Ừ.”
La Lịch Lệ nắm lấy cổ tôi , lắc đầu nói: “Thái Thái, tớ nói cho cậu biết, cậu tỉnh táo lại đi, lúc nào cần giữ vững lập trường thì không được phép dao động! Cho dù Trần Tử Dật có tốt đến mấy thì cũng chỉ là một con ngựa quay đầu, Kỷ Nghiêm mới chính là một con thiên lý mã hiếm có, cậu không được thả mồi bắt bóng, bỏ qua một con ngựa tốt không thèm, cuối cùng sẽ bị ngã thê thảm đấy.”
Bất lực quá, tôi bỗng thấy bực bội và nóng nảy, thấp giọng nói: “Tớ biết rồi, cậu không cần nói tớ cũng biết.”
Cây kem trên tay bắt đầu tan chảy, nhỏ xuống bàn tay dính nhớt.
Bất thình lình có ai đó gọi một tiếng từ phía sau lưng: “Thái Thái.”
Tôi quay đầu, chỉ thấy Nhan Khanh Khanh đang đứng đằng sau.
Dáng người Nhan Khanh Khanh mảnh khánh và cao ráo, ngũ quan tinh tế, tính cách vui vẻ, cử chỉ không câu nệ, một cô gái như thế này đi đến đâu cũng cực kì nổi bật.
La Lịch Lệ ghé lại hỏi tôi: “Cô ta đến tìm cậu làm gì đấy?”
Tôi nhếch miệng nói thầm: “Cậu thấy sao?” Nở nụ cười lịch sự với Nhan Khanh Khanh – tôi đã đoán ra được, cô ta tìm tôi có đến tám phần mười là vì chuyện Kỷ Nghiêm.
Nhan Khanh Khanh cũng cười đáp lại, có điều lời nói ra thì không khách khí như nụ cười trên mặt chút nào, cô ta nói: “Cô không hề thích hợp với Kỷ Nghiêm.”
La Lịch Lệ vốn đã định đi trước, nghe câu này thì chợt quay lưng lại, kéo tôi nói lớn: “Thái Thái, nắng chiều gắt quá, vào lớp cho dễ chịu. Đi nào, chúng ta về lớp hóng mát.” Nó chẳng thèm nhìn Nhan Khanh Khanh, hoàn toàn coi cô ta là người vô hình, cứ thế lôi tôi quay về lớp học.
Tôi chợt thấy buồn cười: con bé La Lịch Lệ xưa nay chưa từng chịu kém ai lời ăn tiếng nói bao giờ, nhưng lại không chịu được cảnh tôi bị người ta bắt nạt.
Giọng nói của Nhan Khanh Khanh vẫn kiên định như ban đầu: “Tôi chỉ nói cho cậu biết sự thật mà thôi. Kỷ Nghiêm cần một người có thể so vai đứng cùng anh ấy, có đứng trên cùng một độ cao thì quanh cảnh nhìn được mới giống nhau.”
Một chút chua xót nhen nhóm trong lòng, tôi chợt thấy ngưỡng mộ Nhan Khanh Khanh, ngưỡng mộ cô ta lúc nào cũng có thể thẳng thắn đối diện với tình cảm của mình.
La Lịch Lệ nói đúng, có một số thứ nhất định phải giữ vững lập trường, không phải là để cho người khác thấy, mà là để chính bản thân mình nhìn rõ.
Thở dài một tiếng, tôi quay đầu nói: “Nhan Khanh Khanh, tôi thấy chẳng có gì là không hợp cả, chỉ có thích hay không thôi. Một người khắc khoải yêu thương, đó là tình đơn phương, cả hai bên cùng thích mới là tình yêu thật sự. Nếu như người đó thích cậu, kẻ khác có ngăn cản cũng chỉ là vô ích, anh ấy vẫn sẽ thích cậu.” Tôi nhìn cô ta mằng ánh mắt trong sáng chân thành, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, nói tiếp: “Tôi đã nhìn rõ tình cảm của mình, còn về phần cậu … đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi hết.”
Nhan Khanh Khanh nhìn tôi quái dị. Có lẽ cô ta không ngờ tôi lại có thể nói ra những lời sâu sắc đó. Nét mặt cô ta lạnh ngắt: “Chúng ta cứ từ từ mà xem. Con người rồi sẽ thay đổi, tôi không tin hai người khác biệt hoàn toàn về tính cách và khí chất có thể ở bên nhau lâu dài.”
“Cô đã nói đủ chưa?” La Lịch Lệ bắt đầu nổi giận.
Tôi biết con bé này sắp mắng rồi, vội bước lên kéo tay nó lại, cười ha ha nói: “Thôi nào thôi nào. Chẳng phải vừa mới kêu nóng đấy sao? Chúng ta đi thôi.” Không nhìn đến Nhan Khanh Khanh nữa, tôi kéo theo La Lịch Lệ bỏ đi. Nếu như một số chuyện nhất định cần đối mặt, thế thì tại sao không thẳng thắn với bản thân hơn một chút! Ít nhất thì sau này nghĩ lại sẽ không bị nỗi tiếc nuối vây kín tâm hồn.
Nháy mắt kì thi giữa kì đã đến, buổi tối một ngày trước hôm thi, tôi chong đèn thức thâu đêm, không ngờ đến lúc trời gần sáng lại không trụ được, ngủ quên đi mất. Khi tỉnh lại thì đã bảy giờ ba mươi phút, chẳng kịp ăn sáng, tôi vơ vội cặp sách ù té chạy đến trường.
Trường trực thuộc cách nhà tôi không xa mấy, nhưng cũng mất mười lăm phút đi xe bus. Lúc tôi nhảy xuống xe chạy vào cổng trường, từ xa đã trông thấy một bóng người thân thuộc. Người đó đứng ngay cạnh sao đỏ, mặc áo đồng phục trắng tinh, hai chiếc cúc cao nhất mở ra để lộ chiếc cổ trắng ngần. Tay anh ta đút trong túi quần đồng phục xanh lam, dáng người cao ráo đứng dưới ánh nắng ban mai giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhìn thấy tôi, anh ta chau mày bước lên trách móc: “Sao sắc mặt kém thế này? Tối qua lại thức khuya hả?”
Tôi nhìn anh ta, ngẩn người mất nửa giây, trước tiên gật đầu rồi sau lại vội vã lắc đầu: “Hội trưởng, em thức khuya không phải vì chôm rau đâu nhá, em thức ôn bài.”
Kỷ Nghiêm chìa tay vuốt tóc tôi, nói: “Anh biết, mau vào trong đi.”
Không nói gì nhiều, chỉ một câu đơn giản thế thôi đã đủ khiến tâm trạng lo lắng của tôi nhanh chóng bình yên trở lại.
Khi tôi vào lớp thì vừa kịp lúc phát đề thi.
Ngồi xuống chỗ của mình, tôi thấy đầu choáng váng, cậu bạn ngồi trước chuyển giấy thi cho tôi, kinh ngạc hỏi: “Thái Thái, sao mặt cậu trắng bệch thế kia?”
Tôi mơ mơ màng màng lắc đầu: “Không sao, chắc tại chạy vội quá đấy mà.”
Bài thi bắt đầu, lớp học yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng ngòi bút vạch trên nền giấy trắng, tiếng quạt trần trên đỉnh đầu rung nhẹ cùng với tiếng bước chân khe khẽ ngoài hành lang. Đầu tôi mỗi lúc một nặng như chì, uể oải gục xuống bàn, tôi chán nản nghĩ: đây mới là môn đầu tiên … uổng công mình thức thâu đêm học bài.
Tuy toàn thân khó chịu nhưng nhìn các bạn chăm chú làm bài ở xung quanh, tôi ngại không dám mở miệng nên đành cắn răng chịu đựng.
Đầu càng ngày càng nóng, tôi liều mạng tập trung tinh lực, mong sao nhanh chóng thi xong.
Tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong bài thi của mình, cả thế giới hình như chỉ còn lại mình tôi …
Thầy giám thị biên đi ngang qua cửa sổ, sau lưng không ngờ còn có cả Kỷ Nghiêm — Kỳ thi của lớp vừa kết thúc, Kỷ Nghiêm không cần tham gia thi giữa kì lần này. Không ngờ anh ấy lại đi coi thi cùng thầy giám thị. Kỷ Nghiêm ở trường này quả là được trọng thị vô cùng.
Kỷ Nghiêm đứng lại trước cửa lớp tôi một lát, đảo mắt nhìn một vòng khắp lớp. Đầu tôi đang choáng váng nên cũng chẳng rõ rốt cuộc anh ta có nhìn thấy mình hay không. Anh ta quay sang nói nhỏ với thầy giáo coi thi mấy câu gì đó rồi không ngờ lại bước vào trong lớp. Thấy anh ta từng bước tiến lại gần, cả người tôi cứng đờ, vội vàng dán mặt xuống tờ giấy thi. Kỷ Nghiêm dừng lại trước bàn tôi.
Chẳng lẽ Kỷ Nghiêm cho rằng tôi đang gian lận nên mới lộ ra bộ dạng có tậ giật mình, lén lén lút lút hay sao?
Tôi nhát gan lắm, gì chứ chuyện gian lận thi cử mới nghĩ đến thôi tôi đã toát mồ hôi hột ra rồi. Còn nhớ một lần thi môn Địa Lý, có người chuyển phao cho tôi, thế mà cho đến khi tờ phao bị bóp nát trong lòng bàn tay, tôi vẫn không dám mở ra xem một tẹo. Sau khi có kết quả, không ngờ có tới mười mấy người đáp án y hệt nhau, mà lại cùng chép một đáp án sai lè nữa. Đó chính là được ghi trên tờ phao bạn khác chuyển cho tôi. Thầy giáo nổi trận lôi đình, cho tất cả những người có lời giải giống nhau điểm. Tôi mừng thầm: đúng là không thể tham cái lợi nhỏ trước mắt mà hủy hoại hết toàn bộ thành quả đã cố gắng bấy lâu nay.
Tôi đang định lên tiếng giải thích thì bàn tay Kỷ Nghiêm đã đặt lên trán tôi. Giọng anh trầm thấp vang lên: “Nóng quá, quả nhiên là bị sốt rồi.” Quay đầu lại, anh ta nói với thầy giám thị: “Thưa cô, bạn Điền Thái Thái đang bị sốt, có thể cho bạn ấy hoãn thi không ạ?”
Giáo viên coi thi trong phòng là một cô giáo nhỏ nhắn, xinh xắn và văn nhã. Cô mới tốt nghiệp đại học, còn chưa gặp tình huống nàu bao giờ nên hơi bối rối. Cô bước lại, cũng đặt tay lên trán tôi, lo lắng nói: “Nóng quá, phải tiêm thuốc hạ sốt ngay mới được.”
Nghe thấy tiếng nói, thấy giám thị biên cũng bước đến, nói ngay: “Mau đưa con bé đến phòng y tế.”
“Để em cõng cô ấy.” Kỷ Nghiêm lập tức khom lưng xuống, nhẹ giọng hỏi tôi: “Em đứng dậy được không?” Tôi không dám nhìn mặt những bạn khác trong phòng học, chỉ biết gật đầu.
Kỷ Nghiêm cõng tôi ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao bàn tán.
Thầy giám thị biên gõ bàn nói: “Trật tự, tiếp tục làm bài.”
Tôi vốn không muốn xấu hổ với bạn bè, vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Giờ thì tốt rồi, tôi đã mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.
Mơ mơ màng màng bò rạp trên tấm lưng ấm áp của Kỷ Nghiêm, chẳng mấy chốc tôi đã được cõng đến phòng y tế.
Cặp nhiệt độ … trời ơi, độ , gần đạt đến kỉ lục cao nhất trong lịch sử đau ốm của tôi rồi!
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, bác sỹ của phòng y tế hỏi han tôi một vài câu rồi nói: “Ban đêm nhiễm lạnh, cộng với việc chưa ăn sáng nên bị cảm rồi, bị hạ đường huyết nhẹ nữa.” Bác sỹ đẩy gọng kính lên, lại giáo huấn tôi thêm một chặp: “Đừng có tưởng còn trẻ mà vô trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, ra ngoài phòng nghỉ ngồi một lát, cần truyền dịch.”
Kỷ Nghiêm dìu tôi đến ngồi trong phòng nghỉ, nói: “Anh đi mua chút đồ, em ở lại một mình không sao chứ?”
Tôi gật đầu theo phản xạ, cả người tựa lên lưng ghế.
Vừa mới cắm chai truyền dịch chưa được bao lâu thì Kỷ Nghiêm quay lại, anh thoáng giận: “Điền Thái Thái, ai cho phép em thức khuya lại còn không ăn sáng hả?” Anh ta đặt mì ăn liền và sữa vào tay tôi.
Ôm gói mì và hộp sữa trong tay, tôi thoáng ngẩn người, sửng sốt: “Ý, sao sữa lại nóng thế nhỉ?”
Kỷ Nghiêm ngồi xuống cạnh tôi, khẽ thở dài ngán ngẩm: “Anh nhờ ông chủ quầy tạp hóa hâm nóng lên một chút.”
Cúi đầu mân mê hộp sữa, trái tim tôi chợt ấm áp lạ kì.
Tôi khẽ gọi: “Kỷ Nghiêm.”
Anh vừa điều chỉnh tốc độ của chai dịch vừa “ừm” một tiếng.
“Cảm ơn anh.”
Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, chỉ còn tiếng chai dịch nhỏ giọt tí tách vang lên. Tôi lim dim mắt nhìn trộm Kỷ Nghiêm.
Ngón tay anh nhẹ nhàng đẩy con lăn điều khiển tốc độ chai truyền, Kỷ Nghiêm không nhìn tôi nữa, hình như vẫn còn hơi trách, nhưng giọng nói thì đã dịu xuống: “Em đúng là đồ ngốc.”
Gió từ hành lang thổi vào mát rượi, làm tung bay vạt áo đồng phục trắng tinh.
Làn gió dịu êm đem đến làn hương thơm thoang thoảng, vởn vơ quanh cánh mũi, choán ngợp cả tâm hồn khiến người ta quên hít thở.
Tôi không nói gì thêm nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cơn gió dịu dàng vỗ về chân mày anh rồi luồn qua kẽ tóc tôi. Ai đó nói cho tôi biết với, rốt cuộc thì đây có phải là tình yêu không thế?
Sau kì thi giữa học kỳ, có một chủ đề mới rộ lên khắp trường. Đám con gái ai cũng đua nhau xì xầm bàn tán.
Lúc này, tôi đang đứng trong quầy tạp hóa của trường, phát hiện ra có một cô bạn vừa đi ngang qua tôi chỉ trỏ, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Nhìn kìa, đó chính là Điền Thái Thái lớp /.”
Người bạn kia xăm soi tôi một lát rồi khinh thường nói: “Cũng đến thế mà thôi, tầm thường quá.”
Tôi trố mắt chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nữa.
La Lịch Lệ bưng trà sữa lại, vỗ vai tôi: “Thái Thái, lần này thì cậu nổi tiếng rồi, người ta đang ghanh ghét với cậu kia kìa.”
“Gì cơ?” Tôi ngẩn người nhìn La Lịch Lệ.
“Cậu không biết sao? Dạo này mọi người ai cũng nói Kỷ Nghiêm phải lòng cô em lớp dưới của Triển Tư Dương, cô em này không đơn giản à nha, ngay từ lớp sáu đã qua lại với nam hoa khôi Trần Tử Dật.”
Hạt trân châu mắc nghẹn trong cổ họng, còn trà sữa thì bị tôi phun hết ra ngoài.
Lời đồn đại quả nhiên lan truyền như gió.
Tôi ngửa mặt lên trời than thở: “Chuyện này là thế quái nào đây?”
La Lịch Lệ hít một ngụm trà sữa, nói bằng giọng chẳng hề ngạc nhiên: “Thực ra thì cũng có sai đâu.”
“Không sai chỗ nào chứ? Tớ vốn dĩ không phải là em của Triển Tư Dương, chuyện Trần Tử Dật cũng là từ xa xửa xa xưa rồi! Với cả … với cả Kỷ Nghiêm chưa từng nói thích tớ bao giờ.” Tôi cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
Gió thổi qua tán lá phong phát ra những tiếng lao xao khe khẽ.
La Lịch Lệ chợt lâm vào trầm mặc, lặng lẽ nhìn sân vận động phía xa. Hàng mi dài cong vút hơi run rẩy. Nó khẽ giọng kể: “Có những lúc thích một ai đó không nhất thiết phải nói ra lời, có thể cất giấu trong trái tim.”
Bất kì ai cũng có một quá khứ bị khóa chặt không muốn mở ra, La Lịch Lệ cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ cần không ai gợi mở chúng ra, thời niên thiếu ngông cuồng sẽ chìm trong dòng sông kí ức trôi đi xa xa mãi.
Vốn tưởng rằng lời đồn lan truyền mãi rồi cũng sẽ tự tiêu tan, ai ngờ nó đến tận tai thầy chủ nhiệm. Thế là một cuộc tổng chỉnh đốn tác phong kỷ luật trong trường chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên nói chuyện với tôi là thầy phó chủ nhiệm lớp, thầy tận tình khuyên nhủ: “Điền Thái Thái, giờ em vẫn còn bé, chuyện yêu đương gì đó cứ để khi nào lên đại học hẵng hay. Bây giờ vì chuyện này mà xao nhãng học hành, mai này nhất định sẽ hối hận đấy.”
Tôi thấy buồn cười quá, người lớn lúc nào cũng nói lớn lên mới hiểu thế nào là yêu, nhưng họ không biết được rằng chúng ta trưởng thành từng ngày, đã có đủ lí trí để yêu một người, để chịu được những hân hoan cùng đau khổ mà tình yêu đem lại. Cái gọi là hối hận đó chẳng qua chỉ là những tiếc nuối từ thời niên thiếu bị họ áp đặt lên chúng ta mà thôi.
“Thưa thầy, em không hề biết những lời đồn đại kia.” Tôi trưng ra bộ mặt ấm ức, vô tội và khiêm tốn lắng nghe ý kiến khiến thầy phó chủ nhiệm công cốc ra về.
Thở dài một hơi, tôi phẫn hận nghĩ thầm: lời ong tiếng ve chết tiệt, suýt nữa đã khiến tôi trở thành vật hi sinh cho công cuộc chính đốn kỷ luật trường.
Buổi chiều, học sinh toàn trường bị bắt buộc ở lại trong lớp nghe một buổi diễn thuyết phê bình kiểm điểm. Trên loa, thầy hiệu trưởng đang cất lời kêu gọi dài lê thê, ngôn từ khẩn thiết, dùng tình cảm làm lung lạc, soi sáng bằng lí trí: “Các em học sinh, nếu các em không chăm chỉ học hành, ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện không thực tế, thế thì chẳng khác nào lãng phí đi quãng thời gian tốt đẹp nhất. Các em đang đùa với tiền đồ sáng sủa của mình ….”
Từ thầy hiệu trưởng cho đến giáo viên chủ nhiệm, không ai là không coi tình yêu như một con mãnh thú sóng thần, thay phiên nhau lên diễn thuyết, cuối cùng người dẫn chương trình tuyên bố đại biểu hội học sinh sẽ có lời phát biểu cuối cùng.
Giọng nói trầm trầm của Kỷ Nghiêm từ từ truyền đến: “Mọi người nói xem, rốt cuộc thì tuổi thanh xuân là gì chứ?”
Tất cả mọi người sững lại, không hiểu đầu đuôi.
Giọng trầm ổn của Kỷ Nghiêm tiếp tục vang lên: “Tuổi trẻ của chúng ta đương nhiên phải do chính chúng ta nắm giữ. Bố mẹ và các thầy cô giáo đã trải đường cho chúng ta, mong chúng ta vững bước hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta để mặc họ làm chủ tuổi trẻ của mình. Con đường chúng ta đi trên đó, nhân vật chính phải là chính chúng ta. Nếu như không cho chúng ta cơ hội va vấp, không cho chúng ta cơ hội mắc sai lầm, cuộc đời của chúng ta sẽ chẳng khác gì con rối…”
“Vì thế, thưa các bạn, chúng ta phải học cách tự gánh vác tất cả! Cho dù chúng ta có từng mờ mịt, nhưng chúng ta còn trẻ, chúng ta không sợ vấp ngã, không sợ tìm không thấy con đường hi vọng sau phút mịt mờ ngắn ngủi. Phải dám yêu, dám điên cuồng, chúng ta mới càng hiểu thấu thế nào là tình yêu! Trưởng thành là cả một quá trình hoàn chỉnh và liên tục, không ai có thể lớn lên nếu như nhảy cóc một giai đoạn nào, chỉ có trải qua tất cả thì chúng ta mới có ngày phá kén thành bướm…”
Giọng nói đầy kiêu hãnh của anh vang vọng khắp trường.
Khắp toàn trường bùng lên từng tràng tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
La Lịch Lệ từ bàn dưới ngóc cổ lên nói với tôi: “Thái Thái, những lời này kể từ hồi thành lập trường tới nay có lẽ chưa ai dám nói ra đâu. Anh chàng nhà cậu đỉnh quá, đỉnh quá đi!”
Thầy chủ nhiệm giành lấy micro, hoàng hồn tổng kết vài câu rồi chấm dứt.
Tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt Kỷ Nghiêm khi ngẩng đầu lên, bất giác bật cười.
Không ngờ tôi lại gặp được chàng trai ưu tú dường này, thật sự là may mắn quá!
Ngày mai chính là sinh nhật Kỷ Nghiêm.
Cuộc sống bận rộn lạ thường, rồi những hồi ức khi ở bên cạnh Kỷ Nghiêm … quá nhiều cảnh tượng cứ đan xen pha trộn vào nhau và hiện lên trong tâm trí tôi mồn một ….
Lúc đầu tôi không thèm để ý đến chúng, đó là bởi tình cảm tôi dành cho anh chỉ là kính sợ. Thế nhưng lâu ngày, tình cảm đổi thay, tôi bắt đầu không ngừng nghĩ ngợi vẩn vơ, ngây thơ mơ mộng muốn có được một lời giải đáp….
Nghĩ mãi lâu thật là lâu, tôi nhìn điện thoại di động, lòng trống trải và khó chịu vô cùng. Bỗng dưng tôi muốn nghe thấy giọng nói của Kỷ Nghiêm, cũng chẳng thèm quan tâm lúc này anh ấy đang làm gì, tôi bấm máy gọi Kỷ Nghiêm trong vô thức.
“Thái Thái, có chuyện gì không?” Giọng nói của anh ở đầu dây kia nghe có phần căng thẳng.
Tay tôi cuốn lên cuốn xuống sợi dây đeo điện thoại, hạ thấp giọng nói: “Hội trưởng, ngày mai là sinh nhật anh rồi, cũng nên tổ chức ăn mừng tươm tất một chút chứ nhỉ?”
Dạo gần đây, hàng loạt chuyện xảy ra kích thích tôi ghê lắm, nhất là những lời anh ấy phát biểu trong buổi diễn thuyết hôm qua … có thể đáp án không quan trọng đến mức ấy đâu, nhưng cũng không thể cho qua một cách hồ đồ như thế được.
Kỷ Nghiêm “Ừm” một tiếng.
Tôi kiến nghị với ngụ ý sâu xa: “Chi bằng ngày mai sau khi tan học đến “Orange House trên con phố sau trường nhé?”
Ánh nắng ngoài kia rự rỡ quá, bầu trời xanh lam đẹp như mặt biển, mấy đám mây bồng bềnh hờ hững vắt ngang chân trời.
Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ lại làu bàu kêu ca một hồi, thế nhưng đầu dây kia chỉ trầm mặc một lát, liền đó nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm vang lên, giọng nói thản nhiên xen lẫn một chút vui mừng: “Được.”
Cúp máy, đêm ấy tôi ngủ ngon chưa từng có.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, cả ngày tôi cứ mong ngóng đến cuộc hẹn sau khi tan học buổi chiều, lòng thầm nghĩ nhật định phải cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.
Buổi trưa tôi đến đặt bánh gato ở tiệm, buổi chiều sau khi tan học, tôi tự tay dùng kem màu dâu tây phun lên mặt bơ kem trắng nõn của chiếc bánh gato dòng chữ “Nhóc ngốc chúc Kỷ đại thần sinh nhật vui vẻ”, lại còn vẽ thêm một hình trái tim đó chót giữa tên hai đứa.
Chiếc bánh gato tỏa mùi hương thợm ngậy, khơi dậy một bầu không khí ngọt lịm và ấm áp.
Nhìn dòng chữ nắn nót trên mặt bánh, tôi thấy lòng mình lâng lâng.
Cầm chiếc bánh gato được gói ghém cẩn thận trên tay, tôi tung tăng chạy đến “Orange House”, không ngờ lại gặp Trần Tử Dật sau phố.
Tôi thầm nhắc nhở bản thân mình: Trần Tử Dật đã trở thành quá khứ rồi, tất cả đã qua; Kỷ Nghiêm đã nói phải nhìn về phía trước, thế thì không bao giờ được phép ngoái đầu.
Nghĩ thế nên tôi đã lên tiếng chào hỏi trước: “Trần Tử Dật, trùng hợp quá nhỉ.”
Ánh mắt Trần Tử Dật lấp lánh, thoáng ngần ngừ nói: “Anh đến tìm một người bạn.”
Tôi ngước nhìn anh: “Ồ, thế ạ.”
Trần Tử Dật gật đầu, vẻ buồn bã thoảng qua trên mặt: “Là bạn cũ ngày trước, em cũng quen đấy, có muốn đi ăn cùng không?”
Lòng khẽ thở dài, tôi nói: “Không ạ, có một số chuyện, một số người, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi thôi.” Câu này tôi nói cho chính bản thân mình, cũng là nói cho Trần Tử Dật nghe.
Anh lặng lẽ nhìn hộp bánh tôi xách trên tay, cười gượng, nói: “Giấu ở trong lòng, quên sao được.” Câu nói văn vẻ quá, tôi nghe không hiểu, nhưng tôi biết ánh sáng lóe lên trong mắt anh đại biểu điều gì, tôi chỉ biết lặng thinh.
May mà lúc ấy chuông điện thoại reo lên, đúng là tiếng chuông cứu hỏa!
Là Kỷ Nghiêm gọi đến, tôi liếc nhìn Trần Tử Dật, quay lưng đi nghe điện thoại.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm: “Thái Thái, hôm nay anh bận, không đi được.”
Tôi sững lại, dẩu môi hậm hực: “Nhưng hôm nay là sinh nhật anh mà, chúng ta đã hẹn trước là sẽ tổ chức ăn mừng.”
Anh ta chỉ nói: “Để lần sau đi.”
“Đồ chết tiệt!” Tôi gào lên, tức tốc cúp máy không nghe nữa.
Làm gì có ai lỡ hẹn trong buổi sinh nhật của chính mình! Thế mà còn mặt mũi nói để lần sau nữa? Tôi tức tối giậm chân huỳnh huỵch.
Tiếng chuông lại một lần nữa reo lên.
Đang phân vân không biết có nghe máy hay không thì một bàn tay bất thình lình vươn tới.
Trần Tử Dật giằng lấy điện thoại của tôi, ôm ghì lấy tôi từ phía sau lưng, đầu cúi xuống ghé sát tai tôi nói: “Thái Thái, anh yêu em. Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Toàn bộ sức lực của tôi tan biến đi trong chớp mắt.
La Lịch Lệ bảo yêu là không cần phải nói ra lời, thế nhưng tất cả mọi tình cảm cho dù hóa thành ngàn vạn lời cũng không sao vượt qua nổi ba chữ đó…
Tình yêu vốn đã chẳng phức tạp gì, hết lần này đến lần khác chỉ là lặp đi lặp lại ba chữ đó mà thôi …
Anh yêu em …
Ngọn lửa trong tim tôi bùng cháy, nóng ran.
Đột nhiên cả người Trần Tử Dật như đông cứng lại, cất tiếng nói đã hơi biến điệu: “Kỷ Nghiêm!”
Ngoái đầu nhìn, tôi phát hiện ra Nhan Khanh Khanh đang nắm tay đứng cạnh Kỷ Nghiêm nhìn chúng tôi.
Bốn người chúng tôi chính là ví dụ điển hình cho câu thành ngữ “oan gia ngõ hẹp”.