Trình Trí Viễn nói: “Em cứ tự nhiên, nếu muốn uống nước, thì có đây.” Anh ta mang một ly nước lớn đặt trước mặt Nhan Hiểu Thần.
Xem ra anh ta lên mạng tra cứu thật là đúng, Nhan Hiểu Thần không nói gì nhìn anh ta một lúc, “Anh sao vậy? Nếu có gấp, thì chẳng phải tôi và Thẩm Hầu nên gấp hay sao?”
“Em cứ coi như tôi xen vào chuyện của người khác đi, chẳng lẽ em không muốn biết kết quả?”
Nếu đổi là người khác, Nhan Hiểu Thần khẳng định sẽ lấy ly nước hắt vào mặt của anh ta, nói một câu “Bớt lo chuyện bao đồng đi”, sau đó sẽ rời khỏi. Nhưng anh ta là Trình Trí Viễn, là cấp trên, là chủ nợ, là bạn tốt của cô, là người mà cô đã từng vô số lần quyết định muốn báo đáp thật tốt, tuy rằng tình hình trước mắt rất là quái lạ, nhưng cô chỉ có thể cầm lấy túi, đi vào nhà vệ sinh.
Dựa theo bảng hướng dẫn, ở bên trong lúng túng một lúc lâu, hơn mười phút sau đó, Nhan Hiểu Thần rửa sạch tay, chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trình Trí Viễn lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn cô.
Cô khẽ cười nói: “Tôi có thai rồi.”
Ánh mắt của Trình Trí Viễn cực kỳ quái lạ, luống cuống mờ mịt, nôn nóng bi thương, anh ta che giấu tâm trạng nhìn Nhan Hiểu Thần cười cười, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, thì thào nói: “Có thai rồi sao?”
Nhan Hiểu Thần ngồi vào phía đối diện anh ta, thân thiết hỏi: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”
“Không có gì.” Anh ta lấy mắt kiếng xuống, day day trán, dường như muốn thư giãn một chút.
“Trước đó anh có gọi điện thoại, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là một ít việc công.”
“Đúng không?” Nhan Hiểu Thần không tin, rõ ràng trong điện thoại anh đã nói là không phải chuyện công.
“Nếu không, còn là chuyện gì nữa?”
“Làm sao tôi biết được.”
Trình Trí Viễn đeo mắt kính lên, khẽ cười nói: “Em định làm gì?”
“Trước tiên nói cho Thẩm Hầu biết, sau đó sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy.”
Trình Trí Viễn đan xen mười ngón tay vào nhau, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, “Em có thể khoan hãy nói với Thẩm Hầu được không?”
“Vì sao?”
“Coi như là tôi có một yêu cầu, được không? Thời gian sẽ không quá lâu, tôi chỉ cần…nghĩ kỹ một chút…” Anh ta lại nhíu mày trầm mặc.
Nhan Hiểu Thần thật sự không đành lòng nhìn anh ta khó chịu như vậy, “Được rồi! Tôi sẽ không nói cho Thẩm Hầu biết.” Chỉ là nói chậm vài hôm thôi mà, cũng không phải là chuyện vi phạm pháp luật hay chuyện xấu gì, đồng ý với anh ta cũng chẳng sao.
“Cảm ơn em!”
“Anh còn gì để nói nữa không, tôi đi làm việc nhé?”
“Được rồi, em đi đi.”
Nhan Hiểu Thần đứng lên, “Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc nào anh muốn nói, thì gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được.”
Trình Trí Viễn gật đầu, Nhan Hiểu Thần mang tâm trạng đầy nghi hoặc, rời khỏi phòng làm việc của anh ta. Tuy rằng đồng ý với Trình Trí Viễn là giữ bí mật, nhưng trong lòng có một bí mật, cử chỉ lời nói khẳng định sẽ khác với bình thường một chút.
Khi ngồi xe buýt, Nhan Hiểu Thần sẽ theo bản năng bảo vệ cái bụng của mình, sợ bị người khác đè ép vào nó. Cô sẽ lên mạng tra cứu xem lúc mang thai, những món ăn nào kiêng kỵ, hay các loại rau quả nào không được đụng tới. Trước kia khi cô và Thẩm Hầu ở bên nhau, thì rất là cao hứng, liền giống như mấy đứa trẻ điên điên khùng khùng, chân tay lung tung không kiêng cử gì, bây giờ thì lại luôn cẩn thận dè chừng.
Lúc Thẩm Hầu bế bổng cô lên, Nhan Hiểu Thần không giống như trước kia, vừa kêu hốt hoảng, vừa cười đánh hắn, bây giờ cô sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, lời nói mau lẹ, nghiêm giọng ra lệnh: “Bỏ em xuống!”
Thẩm Hầu sợ đến mức lập tức buông cô xuống, “Tiểu Tiểu? Em sao vậy?”
Nhan Hiểu Thần khoát tay lên bụng, không nói tiếng nào.
Thẩm Hầu buồn bực nói: “Anh cảm thấy dạo này em rất kỳ lạ, đối với anh rất lạnh nhạt.”
“Em lạnh nhạt với anh lúc nào?” Nhan Hiểu Thần ngược lại cảm thấy cô hoàn toàn dựa vào hắn, trước kia, hắn chỉ là người yêu của cô, hiện tại hắn lại là ba của đứa nhỏ đang ở trong bụng cô.
“Hôm nay em không cho người ta ôm em, đêm qua lại đẩy người ta ra, dù sao thì em không giống như trước nữa! Có phải em không còn yêu anh như trước?”
Nghe Thẩm Hầu buồn bực kể tội, Nhan Hiểu Thần dở khóc dở cười, đêm qua hắn thừa dịp bà Nhan đi tắm thì bày trò, lập tức đẩy cô ngã trên giường, cô sợ hắn không biết nặng nhẹ, đè lên bụng của cô, chỉ có thể hết sức đẩy hắn ra, làm cho hắn đứng dậy bực bội cả buổi.
“Em yêu anh hơn lúc trước rất nhiều. Có khác trước kia hay không? Sau này anh sẽ biết!”
Nhan Hiểu Thần ôm bụng suy nghĩ, chắc là không giống nhau?
Thẩm Hầu hỏi: “Khi nào chúng ta mới đi đăng ký kết hôn đây? Anh đã dò hỏi qua ý của mẹ em rồi, dì nói em là người lớn rồi, dì mặc kệ, tùy ý của em, nhưng vậy coi như là đồng ý rồi.”
“Chờ em chọn xong ngày, sẽ nói cho anh biết.”
Thẩm Hầu buồn bực, vuốt ve mặt của Nhan Hiểu Thần, nói: “Em nhanh lên có được không? Vì sao anh muốn cưới em như vậy, em lại không có chút gì là muốn lấy anh? Anh cảm thấy em không thương anh nữa!”
“Được rồi mà! Em sẽ cố gắng!” Không phải chỉ có hắn sốt ruột đâu nha, cô cũng vậy chứ bộ! Đợi cho đến lúc bụng nhô lên mới đám cưới, không phải là càng xấu hổ hay sao?
Nhan Hiểu Thần gọi điện thoại hỏi Trình Trí Viễn, có thể nói cho Thẩm Hầu được chưa, Trình Trí Viễn lại xin thêm thời gian cho anh ta hai ba ngày. Trình Trí Viễn lần nào cũng dùng đến chữ “xin”, cô thật sự không có cách nào từ chối, chỉ có thể đồng ý đợi thêm vài ngày.
Thẩm Hầu đối với thái độ do dự của cô càng ngày càng không hài lòng, lúc đầu hắn vừa bá đạo vừa cầu xin, vừa chơi xấu vừa giả bộ đáng thương, nhưng hai ngày nay lại đột nhiên im lặng, thậm chí không còn thân mật với cô nữa, lâu lâu lại đăm chiêu suy nghĩ nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy nghiên cứu đánh giá, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô để thấy rõ nội tâm.
Nhan Hiểu Thần không sợ Thẩm Hầu bá đạo giận dữ, nhưng lại có chút sợ hắn bình tĩnh xa cách. Thẩm Hầu chắc chắn là phát hiện cô có chuyện gạt hắn, lại không rõ cô vì cái gì mà muốn làm như vậy, hắn cảm thấy bị xúc phạm.
Nhan Hiểu Thần đi tìm Trình Trí Viễn, tính toán cùng anh ta nói chuyện kỹ càng một chút, anh ta tất yếu phải cho cô một lời giải thích rõ ràng tại sao muốn làm như vậy, nếu không cô sẽ lập tức đi nói hết với Thẩm Hầu.
Trình Trí Viễn không có ở văn phòng, thư ký riêng của anh ta là Tân Lỵ xem như là người quen cũ. Trước kia lúc còn học ở trường đại học, mỗi tuần đến đây phỏng vấn đều là do cô ta đón tiếp cô. Sau khi vào công ty làm việc, tuy rằng cả hai người đều không nhắc chuyện cũ, làm bộ như đồng nghiệp mới quen biết, nhưng có nhiều việc nhỏ nhặt, Nhan Hiểu Thần cảm thấy Tân Lỵ rất chiếu cố mình, cô cũng rất biết ơn cô ta.
Xung quanh không có đồng nghiệp nào khác, Tân Lỵ cũng tự nhiên được vài phần, cười nói với Nhan Hiểu Thần: “Trình tổng mới vừa ra ngoài, trước khi đi anh ấy có nói, xế chiều nay phải xử lý một chút chuyện riêng, không có chuyện gì quan trọng thì không nên quấy rầy. Cô muốn tìm anh ấy, cứ gọi điện thoại trực tiếp.”
“Không cần đâu, tôi tìm anh ấy nói chuyện cũng không gấp lắm.”
Tân Lỵ đùa nói: “Chỉ cần là chuyện của cô, đối với Trình tổng mà nói, đều là việc gấp, anh ấy nhất định rất vui vẻ nhận điện thoại của cô.”
Nhan Hiểu Thần lập tức đỏ mặt, vội nói: “Chị hiểu lầm rồi, tôi đã có bạn trai.”
Tân Lỵ bình thường là người rất cẩn trọng, không nghĩ đến nhất thời không để ý đùa vui đến chuyện riêng tư của cấp trên, cô ta khẩn trương nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết! Tôi thấy Trình tổng như vậy, nên cho là… Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Cô xem như vừa rồi tôi bị mê sảng, đừng bao giờ để trong lòng.” Cô ta đang sắp xếp lại giấy tờ, vô cùng khẩn trương, để một trang giấy rơi xuống, “Không sao cả, không sao cả!” Nhan Hiểu Thần giúp cô nhặt lên, là lịch làm việc của Trình Trí Viễn, trong lúc vô tình tầm mắt liếc qua, một cái tên và một hàng chữ lọt vào mắt của cô: Thứ sáu, PM, Hầu Nguyệt Trân, tiệm cà phê Kim Nguyệt.
Thứ sáu, không phải là hôm nay hay sao? Nhan Hiểu Thần bất động nói: “Cô bận việc rồi! Tôi phải đi đây.”
Vào đến thang máy, trong đầu cùa Nhan Hiểu Thần có rất nhiều dấu chấm hỏi, Trình Trí Viễn và mẹ của Thẩm Hầu gặp nhau? Anh ta nói với thư ký riêng của mình là đi xử lý chuyện riêng tư, còn căn dặn không có chuyện gì quan trọng thì không được quấy rầy?
Nhan Hiểu Thần mang tâm trạng không yên trở lại bàn làm việc, mở máy tính lên, nhưng hoàn toàn không thể nào mà ổn định tâm trạng để làm việc. Tại sao Trình Trí Viễn lại muốn gặp mẹ của Thẩm Hầu? Mấy ngày nay anh ta kỳ lạ như vậy, không phải là có quan hệ gì đó với mẹ của Thẩm Hầu chứ? Hay là bởi vì cô, mẹ của Thẩm Hầu đã uy hiếp Trình Trí Viễn cái gì?
Nghĩ đến đây, Nhan Hiểu Thần không ngồi yên được nữa, cô cầm lấy túi xách, quyết đi muốn đi xem thế nào.
Cô thuê xe chạy đến tiệm cà phê Kim Duyệt, hoàn cảnh rất tốt, nhưng đây là ngoại ô của thành phố, không thể không nói bọn họ muốn có một chỗ tuyệt đối yên tĩnh riêng tư, cho dù là Trình Trí Viễn hay bà Thẩm chọn nơi này, thì cũng đều cho thấy bọn họ không muốn người khác chú ý.
Nhan Hiểu Thần gọi một tách cà phê, giả bộ như khách hàng của quán uống vài ngụm, rồi làm như đi tìm nhà vệ sinh, bắt đầu vừa đi tìm vừa nhìn ngó xung quanh.
Tại một góc ít người phía sâu trong quán, cô nhìn thấy Trình Trí Viễn và mẹ của Thẩm Hầu. Bức tường nghệ thuật cùng với mấy chậu cây cảnh hoàn toàn che hết tầm nhìn của người bên ngoài, nếu không phải cô cố ý tìm kiếm, chắc chắn sẽ không nhìn thấy.
Nhan Hiểu Thần đi trở về, bưng ly cà phê lên, nói với bồi bàn muốn đổi chỗ. Đang trong giờ làm việc, chỗ này cũng không phải nơi sầm uất gì, nên trong quán hơn phân nửa là còn chỗ trống, bồi bàn lười biếng trả lời: “Được ạ, chỉ cần không có ai, cô cứ tự nhiên.”
Nhan Hiểu Thần lặng lẽ ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh bàn của Trình Trí Viễn, tuy rằng không thể nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ cần chú ý lắng nghe, có thể sẽ nghe được bọn họ nói chuyện.
Giọng nói của mẹ Thẩm Hầu: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”
Trình Trí Viễn: “Tôi muốn biết nguyên nhân thật sự khiến bà phản đối Thẩm Hầu và Nhan Hiểu Thần yêu nhau.”
“Tôi nói rồi, là môn không đăng hộ không đối, chẳng lẽ lý do này còn chưa đầy đủ hay sao?”
“Đúng là rất đầy đủ! Nhưng đầy đủ đến mức từng bước một ép buộc, không tiếc hủy đi sự nghiệp của con trai để chia rẽ bọn họ, tôi thấy có hơi khác thường. Bà không phải là loại phụ nữ thiếu suy nghĩ, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng để có được một thị trường kinh doanh trang phục to lớn như vậy, nếu bà không muốn bọn họ yêu nhau, hẳn là có rất nhiều cách chia rẽ, nhưng thủ đoạn hiện tại có vẻ quá kịch liệt, cũng quá hấp tấp.”
Bà Thẩm cười rộ lên: “Tôi muốn làm thế nào là chuyện của tôi, ngược lại là Trình Trí Viễn cậu đây, vì sao quan tâm đến chuyện riêng tư của một nhân viên bình thường nhiều như vậy? Tôi chia rẽ chúng nó, không phải là rất hợp ý của cậu hay sao?”
Trình Trí Viễn không để ý gì đến lời nói bà Thẩm, bình tĩnh trả lời: “Tôi cảm thấy bà làm việc hơi bất thường, cũng là muốn giúp Hiểu Thần tìm cách khiến bà đồng ý, tôi nghĩ ra có biết một vài người trong lĩnh vực kinh doanh của bà, nên nhờ một người bạn giúp tôi điều tra.”
Giọng nói của bà Thẩm lập tức căng thẳng, phẫn nộ chất vấn: “Cậu, cậu… dám điều tra nhà chúng tôi?”
Trình Trí Viễn không nói tiếng nào, cho thấy là tôi dám đấy!
Bà Thẩm lời mạnh nhưng trong lòng đã mềm yều hỏi: “Cậu điều tra được gì?”
“Hiểu Thần và Thẩm Hầu là học sinh thi đại học cùng một khóa.”
Tới đây, Trình Trí Viễn không nói thêm gì nữa, mẹ của Thẩm Hầu cũng không hỏi lại, giữa bọn họ thật hiểu ý nhau, dường như biết được nội dùng phía sau là cái gì, nhưng Nhan Hiểu Thần lại không biết!