Nhan Hiểu Thần một bên không khách khí chút nào cầm lấy cái cánh gà, một bên xin lỗi nói: “Cậu đi mua Hamburger ăn đi!”
Thẩm Hầu tỏ vẻ chán ghét nói: “Không cần, tuy rằng chưa no, nhưng không đói đến nỗi có thể nuốt McDonald Hambug.”
Nhan Hiểu Thần nhìn miếng cánh gà trong tay, do dự nửa muốn đưa cho Thẩm Hầu nửa muốn không. Thẩm Hầu nhịn không được cười vỗ lên đầu cô một cái, “Cậu ăn đi!”
Khi Nhan Hiểu Thần ăn xong, hai người dọn dẹp ném rác vào thùng rác, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó uống đồ uống và nói chuyện phiếm.
Thẩm Hầu lấy điện thoại di động ra, cho Nhan Hiểu Thần xem, “Mấy tấm hình này là đêm trừ tịch cậu gọi cho mình, mình đã chụp được.” Thẩm Hầu chỉ vào một hình chụp pháo hoa, “Mình đúng lúc đó đang ở trên ban công, pháo hoa giống như gần sát đỉnh đầu mà nở rộ vậy, đáng tiếc ảnh chụp bằng di động không được rõ, lúc đó thật sự rất đẹp!” “Thì ra lúc đó cậu bảo mình chờ một chút là để chụp ảnh này.” Nhan Hiểu Thần nhìn qua từng tấm ảnh, trong lòng tràn đầy cảm động. Thời khắc đó, Thẩm Hầu đã rất muốn chia sẻ với cô điều tuyệt mỹ này!
Ảnh chụp pháo hoa xem xong rồi, ngay sau đó là một tấm chụp người nhà của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần không dám nhìn kỹ, trả điện thoại lại cho Thẩm Hầu.
Thẩm Hầu không để ý, chỉ vào bức ảnh nói với Nhan Hiểu Thần: “Đây là ba, đây là mẹ, đây là cô mình…” Vậy là lấy toàn bộ ảnh chụp cả nhà ra giới thiệu cho Nhan Hiểu Thần.
Thật đúng là đại gia đình, khó trách sao náo nhiệt như vậy. Nhan Hiểu Thần hỏi: “Tên của cậu tại sao là ‘Hầu’ một chữ độc nhất vậy? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?”
“Ba của mình họ Thẩm, mẹ họ Hầu, hai họ kết hợp với nhau nên gọi là ‘Thẩm Hầu’”
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Em họ cậu tên Thẩm Lâm không phải là vì mẹ cậu ta mang họ Lâm chứ?”
Thẩm Hầu đưa ra ngón tay cái, tỏ vẻ cô đã đoán hoàn toàn đúng.
Nhan Hiểu Thần lắc đầu cười: “Người nhà các cậu đúng thật là lười!”
Thẩm Hầu cười nói: “Chủ yếu là vì bác cả nhà mình đã bắt đầu đặt tên cho chị cả là như vậy, dùng họ của bác gái đặt tên cho chị ấy là Thẩm Chu. Mẹ mình rất thích, học theo đặt cho mình, chú, dì cũng làm theo đặt tên giống như vậy luôn.”
“Nếu sinh hai đứa con thì làm thế nào? Người nhà cậu có ai sinh hai đứa không?”
“Có nhe! Thẩm Lâm còn có một em gái.”
“Gọi là gì?”
“Thẩm Ái Lâm.”
Nhan Hiểu Thần xì một tiếng bật cười, cô coi như hiểu triệt để rồi, phụ nữ Thẩm gia rất có quyền phát biểu a~.
Thẩm Hầu hỏi: “Tên của cậu có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
“Cậu đoán thử xem!”
“Không phải theo nghĩa kia là người thông minh chứ? Cậu sinh ra vào buổi sáng à?”
(Nhan Hiểu Thần có nghĩa là gương mặt sáng, sáng dạ, chữ “Thần” còn có nghĩa là sáng sớm)
“Đúng rồi! Vốn định gọi là Nhan Thần, nhưng lúc làm tên khai sinh nghe dì kia nói tên hai chữ trùng nhiều quá, bảo mẹ mình đặt thành ba chữ. Mình lúc ra đời hơi nhỏ và gầy, tên ở nhà gọi là Tiểu Tiểu, nhỏ của nhỏ; ba mình nói vậy thì gọi là Tiểu Thần, mẹ mình nói gọi là Hiểu Thần, cho nên liền đặt là Hiểu Thần.”
“Tiểu Tiểu?” Thẩm Hầu nói thầm, “Tên này nghe rất đáng yêu.”
Nhan Hiểu Thần có chút bối rối, không nói gì.
“Đúng rồi, có cái này cho cậu, lát nữa đi rồi lại quên.” Thẩm Hầu lấy từ trong ba lô một cái hộp giấy, đặt trước mặt Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần mở ra, phát hiện là một cái ví tiền có sọc ca rô màu nâu, chắc chắn là Thẩm Hầu biết cô không có ví tiền, tiền lẻ hay chẵn gì cũng nhét đại vào túi. Sắp đi làm rồi, cô quả thật cần một cái ví tiền, “Cảm ơn cậu.”
Nhan Hiểu Thần lấy từ trong túi ra một gói giấy màu đưa cho Thẩm Hầu.
“Tặng mình quà năm mới à?” Thẩm Hầu cười hì hì tiếp nhận.
Giấy màu đã cũ, nhàu nát, còn có chút ẩm, bên trong là một bức tượng Tôn Ngộ Không bằng gỗ, nhìn không giống đồ mới, hơn nữa khắc rất sơ sài, nếu bày bán ở cửa hàng, hắn tuyệt đối sẽ không thèm ngó tới. Thẩm Hầu dở khóc dở cười, “Cậu mua cái này ở đâu vậy?”
Nhan Hiểu Thần ngưng mắt nhìn tượng gỗ, khẽ cười nói: “Là tự tay mình làm.”
Biểu hiện của Thẩm Hầu lập tức thay đổi, “Cậu làm à?” Tuy rằng rất sơ sài, nhưng để khắc ra được Tôn Ngộ Không tuyệt đối không dễ dàng.
“Ba mình là thợ mộc, không được học hành bao nhiêu, nhưng ông ấy rất thông minh và khéo léo. Khi mình còn nhỏ, nhà rất nghèo, mua không nổi một món đồ chơi, rất nhiều đồ chơi của mình là do ba làm. Lúc đó, mình với ba đã cùng nhau làm ra tất cả các nhân vật trong “Tây Du Ký”, lớn nhỏ có cái, nhưng mà mình không biết giữ, đều vứt sạch, hiện tại chỉ còn mỗi tượng Tôn Ngộ Không này thôi”
Đây là lần đầu tiên Nhan Hiểu Thần kể chuyện nhà cho hắn nghe, Thẩm Hầu trong lòng có nhiều cảm xúc kỳ lạ, không rõ là thương xót hay vui vẻ nữa, hắn an ủi Nhan Hiểu Thần, “Ai khi còn nhỏ cũng đều như vậy, vứt bừa bãi, kỳ nghỉ đông này cậu có thể cùng ba cậu làm thêm vài cái nữa mà.”
Nhan Hiểu Thần nhẹ giọng nói: “Ba mình mất rồi.”
Thẩm Hầu ngây ngẩn cả người, chân tay luống cuống nhìn Nhan Hiểu Thần, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói cái gì.
Nhan Hiểu Thần nhìn hắn cười cười, tỏ ra là mình không sao.
Thẩm Hầu cầm bức tượng gỗ Tôn Ngộ Không, có chút không tin hỏi: “Cậu thật sự muốn tặng nó cho mình?”
Nhan Hiểu Thần gật gật đầu, cười híp mắt nói: “Không có thời gian đi mua đồ đàng hoàng cho cậu, đành dùng nó bù vậy, Hầu ca!”
Một thứ không tốt cũng không xấu, nhưng hết thảy đều có ý nghĩa rất lớn, Thẩm Hầu vuốt ve bức tượng gỗ Tôn Ngộ Không, cảm giác như cầm một vật rất quý, hắn nói với Nhan Hiểu Thần: “Đây là món quà quý giá nhất mà mình được nhận trong năm nay, mình nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận, cảm ơn cậu.”
Nhan Hiểu Thần thấy hắn thật thích, trong lòng rất vui vẻ.
Hai người lại thì thầm to nhỏ, trôi qua hết một giờ, Thẩm Lâm gọi điện thoại nhắc nhở Thẩm Hầu nên đi về. Nhan Hiểu Thần sợ trời tối lái xe không an toàn, thúc giục nói: “Cậu mau về đi thôi!”
Thẩm Hầu cùng Nhan Hiểu Thần đi ra khỏi tiệm McDonald, Thẩm Hầu nói: “Để bọn mình đưa cậu về.”
“Không cần, mình tự đi xe buýt về là được rồi, tiện lắm.”
Thẩm Hầu lưu luyến không rời hỏi: “Cậu chừng nào thì về trường học?”
“Mình ở nhà một tuần.”
“Cũng nhanh…vậy hẹn gặp cậu ở trường!”
“Ừ, được!”
Thẩm Hầu lên xe, Thẩm Lâm cười cười, phất phất tay với Nhan Hiểu Thần, lái xe rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần đi đến trạm xe buýt, dọc theo đường đi luôn nhoẻn miệng cười.
Cô vừa ngồi xe buýt, vừa nhắn tin cho Thẩm Hầu, “Hôm nay rất vui, cảm ơn cậu đã tới gặp mình!”
Thẩm Hầu nhận được tin nhắn, cũng nhe răng cười, trả lời lại: “Mình cũng rất vui, cảm ơn món quà quý của cậu!”
Nhan Hiểu Thần về đến nhà thì mẹ cô đang thay quần áo chuẩn bị đi chơi mạt chược. Hai mẹ con tuy ở cùng một mái nhà, nhưng một người thì sống vào ban ngày, một người thì hoạt động vào ban đêm, dường như chẳng có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhan Hiểu Thần thu dọn ra giường đệm chăn, ôm trở vào phòng. Tầm mắt lướt qua căn phòng, cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhớ rất rõ ràng, sáng hôm nay đã dọn dẹp phòng rồi, tất cả đều rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng bây giờ lại có chút lộn xộn.
Cô đem chăn đệm bỏ lên giường, buồn bực nhìn qua căn phòng một lần nữa, đột nhiên nhớ đến điều gì liền nhanh chóng mở tủ quần áo, lấy quyển sách Fractals and Scaling in Finance ra lật vài cái, một cái phong bì lộ ra, cô mở phong bì nhưng bên trong trống trơn, đồng ở trong đó đã biến mất.
Trong nhà này chỉ có một người có thể đi vào phòng của cô, Nhan Hiểu Thần không muốn tin là mẹ cô trộm tiền, nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Cô vọt ngay xuống lầu, đang thấy mẹ kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài. “Mẹ!” Nhan Hiểu Thần gọi lớn, mẹ cô lại làm như không nghe thấy.
Nhan Hiểu Thần chạy vài bước đã bắt kịp, kéo mẹ lại, cố gắng khống chế cơn giận dữ, bình tĩnh nói: “Mẹ lấy trộm tiền của con phải không?”
Không ngờ mẹ cô giống như bao thuốc nổ dồn nén lâu ngày bộc phát ra, hung hăng hất văng tay Nhan Hiểu Thần, dùng móng tay thật dài bấu vào mặt cô, nổi trận lôi đình gào thét mắng: “Mày bị thần kinh à, đồ quỷ đòi nợ! Đó là của tao, tao ở trong nhà mình lấy tiền, là trộm hay sao? Mày có gan nói lại lần nữa thử xem, coi hôm nay tao có đánh chết mày hay không!”
Nhan Hiểu Thần vừa tránh né ngón tay của mẹ, vừa nói: “Được, coi như con nói sai! Mẹ chỉ cầm tiền trong tủ quần áo đi thôi! Hôm nay con vừa cho mẹ rồi, bây giờ có thể cho mẹ thêm nữa, còn lại mẹ trả cho con đi, con về trường học ngồi xe, ăn cơm đều phải có tiền!”