Sau khi rời khỏi cốc Thanh Sơn, Hề Ngọc Đường thay bộ y phục bị rách vì trận tỷ thí lúc trước thành bộ váy dài màu tím nhạt mà Vệ Hàn đã chuẩn bị cho nàng.
Ý tốt của tiểu tử kia với nàng cũng chẳng nhiều lắm, chỉ vừa đủ, vừa không khiến người ta cảm thấy phiền, vừa phù hợp với tiêu chuẩn đối đãi của một vị phó các chủ với thuộc hạ, nhưng vẫn đủ để khiến người khác cảm thấy phó các chủ khá xem trọng nàng.
Hề Ngọc Đường không hiểu vì sao Vệ Hàn lại "xem trọng" mình, nhưng nếu người ta đã đưa tới cửa thì nàng cũng không định từ chối ý tốt, sau khi tắm rửa thoải mái, ăn cơm uống rượu ngon, nghỉ ngơi và hồi phục một đêm, nàng trở về thành Hàng Châu.
Giống với lần trước, đám thám tử của Thính Vũ Các vẫn lặng lẽ theo dõi nàng. Xem ra dù Vệ Hàn có tiếp nhận nhưng vẫn còn nghi ngờ thân phận của nàng, hoặc là nói hắn vẫn khá tò mò với dung mạo thật của nàng.
Song lần này Hề Ngọc Đường không hề đi vòng sang Kim Lăng để tránh tai mắt mà dứt khoát giết chết một trong hai tên theo dõi, để lại một tên về báo cho Vệ Hàn, nếu phó các chủ còn tiếp tục như thế thì đừng trách nàng không khách sáo.
Sau khi người nọ đi rồi, quả thật không còn người nào của Thính Vũ Các tới theo nàng nữa.
Nhưng Hề Ngọc Đường không ngừng cảnh giác, vẫn vòng tới vòng lui trong thành Hàng Châu, cuối cùng tìm một nơi kín đáo, thay y phục trên người, khôi phục thân phận Vu Dương, nghênh ngang ra ngoài.
Nàng không về Yên Vũ Thai mà tới Hàn Mặc Hiên.
Tiết Dương dẫn nàng tới một căn nhà dân sau cửa hàng, chuẩn bị tốt giấy bút rồi im lặng đứng cạnh nàng. Hề Ngọc Đường không hề ra bất cứ mệnh lệnh nào, chỉ ngồi gõ tay lên bàn, nhanh chóng nghiền ngẫm lại thu hoạch ở Thính Vũ Các lần này.
Làm trưởng lão, nàng vẫn có một phần quyền hạn tra cứu lại những nhiệm vụ đã qua. Trong quyền của mình, nàng chỉ tra được bản ghi chép về hai lần Huyền Thiên giáo chủ bị ám sát, một lần đến từ Âu Dương Huyền, điều này vẫn nằm trong dự liệu của nàng, một lần khác, lại đến từ Ly Tuyết Cung khiến người ta phải kinh ngạc.
Ly Tuyết Cung sao? Môn phái của Giang Thiên Đồng, chưởng môn là Liễu Mạn Vân, một môn phái toàn là nữ tử từ xưa đến nay không có mấy liên quan gì tới Huyền Thiên bọn họ, nhiều lắm thì cũng chỉ có vài mối quan hệ làm ăn chẳng đáng để nhắc tới. Hề Ngọc Đường nghĩ tới nghĩ lui, loại bỏ tất cả, cuối cùng đặt mục tiêu lên người Giang Thiên Đồng và Liễu Mạn Vân.
Bản năng của nàng không muốn tin Giang Thiên Đồng sẽ thuê Thính Vũ Các, như vậy mục tiêu cũng chỉ còn lại Liễu Mạn Vân.
Cuối cùng thì vì sao vị nghĩa muội mà Hề Chi Mạc đã kết bái năm xưa này lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ là vì không chấp nhận được chuyện "một đứa con rơi lại chiếm đoạt vị trí giáo chủ của Hề Chi Mạc" hay vì bà ta cho rằng mình đã giết Hề Chi Mạc nên muốn báo thù.
Hay là... bà ta cũng biết chút gì đó?
Nghĩ đến tính tình ngây thơ trong sáng của Giang Thiên Đồng, còn có cả sự mến mộ mà nàng dành cho sư phụ của mình, Hề Ngọc Đường chỉ cảm thấy đau đầu không dứt.
Liệu có cần phải lợi dụng Giang Thiên Đồng hay không đây...
Không nghĩ ra được đáp án, Hề Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nữa, chỉ lấy phong thư để trống bì kia ra. Lúc ở cốc Thanh Sơn nàng không có cách nào để đọc cẩn thận, giờ này mới đọc lại lần nữa, không thể không thừa nhận, tư liệu có liên quan tới Tống Qúy Đồng mà đối phương cung cấp vô cùng chi tiết, không chỉ có bản ghi chép về toàn bộ thói quen mà còn có nơi ở, tên nha môn, thời gian làm việc và nghỉ ngơi, tất cả đều để có thể dễ dàng tìm ra được một cơ hội ám sát.
Hề Ngọc Đường rất hài lòng, nhưng vẫn sợ.
Chỉ e người cung cấp tư liệu rất thân cận với Tống Qúy Đồng.
Không thể loại bỏ sự khó chịu trong lòng, nàng ném phong thư đi, lấy bút rồi viết thư bằng nét chữ rồng bay phượng múa. Phong thư này cần được chuyển đến trong tay Tần Hiên nơi tổng đàn Tuyết Sơn, theo thời gian, hạn hẹn gặp Diêu đường chủ ở Thục Trung đã đến gần nhưng lại không ngờ Giang Nam sẽ có nhiều chuyện cản chân như thế, hôm nay đã không thể đi được nên không thể làm gì khác ngoài việc bảo Tần Hiên đi thay nàng một chuyến
Chuyện tiêu diệt người Đường gia năm đó, Tần Hiên và Diêu Cửu đều là người tham gia, có Tần Hiên ở đó, nàng rất yên tâm.
Nếu muốn giết Tống Qúy Đồng trong vòng hai tháng, nàng phải lên đường đến kinh thành, trong lúc thuận đường còn muốn đến Ly Tuyết Cung đi dạo một chút nên thời gian có chút hạn hẹp.
Mà nàng cũng cần phải dời sự chú ý đi chỗ khác, để Tần Hiên cải trang đến Thục Trung thay nàng là tốt nhất.
Nghĩ đến chuyện chẳng biết đến khi nào mình mới có thể lấy lại thân phận giáo chủ để càn quét, lòng Hề Ngọc Đường không hề dễ chịu.
Một điều khó chịu, chất chồng thêm mấy thứ khó chịu nhỏ nhặt khác, tất cả cộng lại thì đã không còn cách nào để tự giải tỏa. Hề Ngọc Đường bực mình, đương nhiên cũng sẽ khiến kẻ khác không được dễ chịu, vừa quyết định xong đã lôi Tiết Dương vào sắp xếp.
Bỏ qua không nói tới danh tiếng của đường chủ "Vu Dương", gần đây Huyền Thiên giáo quá yên phận, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của bọn họ, cộng thêm chuyện thành lập Giang Nam Bang đã khiến bọn họ phải nhượng bộ khá nhiều nên khiến các thế gia và môn phái Giang Nam này đã bỏ quên sự hung tàn của đám người Huyền Thiên ra xa đến tận chín tầng mây, dù biết Huyền Thiên giáo là người dẫn đầu xây dựng Giang Nam Bang, nhưng hôm nay trong nội bộ Giang Nam Bang lại bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu tôn trọng với cái tên Vu Dương kia.
Gần đây Hề Ngọc Đường rất bận không rảnh để quan tâm, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, mà nếu hôm nay tâm trạng của nàng đã không tốt thì tiện thể để Giang Nam nhớ lại cái tên Huyền Thiên này cũng được.
Trong số những người Hề Ngọc Đường mời gia nhập ở buổi tiệc nơi Túy Hoa lâu, chỉ có Thanh Diễm Bang không gia nhập vào phút cuối, dù không làm gì đối địch với Giang Nam Bang, nhưng thái độ cũng không thể nói là tốt. Sau khi Lâm Uyên và Hàn Văn Ngạn cùng tới Giang Nam Bang, Thanh Diễm Bang đã từng liên hệ với hai người này, nhưng sau khi Hàn Văn Ngạn chết, chuyện này cũng bị bỏ mặc.
Cứ như thế mà nơi trút giận đầu tiên của Hề Ngọc Đường đã được đặt ở Thanh Diễm Bang.
Không ai có thể ngờ Huyền Thiên giáo sẽ ra tay với Thanh Diễm Bang.
Vào đêm nghị sự thứ hai của Hề Ngọc Đường và Tiết Dương, toàn bộ nhân mã Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo được xuất động, lấy khí thế như sấm vang chớp giật mà xông phá cửa lớn của Thanh Diễm Bang, đường chủ Vu Dương cùng hai vị đại tướng giết toàn bộ thành viên chủ chốt không chừa một ai, trước khi bình minh đến đã dùng vũ lực chiếm hết toàn bộ địa bàn của Thanh Diễm Bang.
Chỉ một đêm, một bang phái có chút danh tiếng đã bị thế lực một đường của Huyền Thiên giáo thâu tóm! Tất cả sức mạnh đều chuyển về Huyền Thiên giáo, Thanh Diễm Bang không còn ai để dùng.
Cả Hàng Châu đều chấn động.
Ngay lúc bọn họ cho rằng Huyền Thiên giáo sẽ không còn có bất cứ hành động gì thì vào ngày thứ hai sau khi Thanh Diễm Bang đầu hàng, Vu Dương lại xông vào Túy Hoa Lâu lần nữa, dùng vũ lực chiếm đóng Túy Hoa Lâu.
Hôm nay mọi người đều đã biết Túy Hoa Lâu thuộc về Việt gia, nhưng thứ làm người ta càng khiếp sợ hơn là vì Vu Dương chỉ phái một tên tiểu tốt đến Yên Vũ Thai báo cho thiếu chủ Việt gia một tiếng mà thôi.
Là thông báo, không phải cầu xin, cũng không phải thương lượng mà là tuyên bố quyền sở hữu.
Đến đây, cuối cùng mọi người cũng nhớ ra, thì ra Huyền Thiên giáo và Việt gia còn có một mặt bất hòa như thế.
Đang lúc tất cả cho rằng Huyền Thiên giáo cũng nên thu tay thì Vu Dương lại phá vỡ nhận thức của họ lần nữa, ngày thứ ba, hắn phái người bao vây Trịnh gia, giết hết những người cố ý tranh đoạt vị trí gia chủ và có ý đồ phản kháng, ngoại trừ Trịnh nhị thiếu.
Ngày đó, Trịnh gia máu chảy thành sông.
Trịnh Thái tuyên bố kế thừa vị trí gia chủ trước sự chứng kiến của các trưởng lão trong tộc, cũng nhận lấy một nửa sổ sách tượng trưng cho sản nghiệp của Trịnh gia trước toàn tộc, đồng thời tuyên bố từ nay Trịnh gia quy thuận Huyền Thiên.
Tiếp đó, Vu Dương một người một kiếm đi tới Thu Vũ Sơn Trang, khiêu chiến thiếu trang chủ Mặc Cẩm, hai người đại chiến trăm hiệp, Mặc Cẩm gãy kiếm mà bại.
Sau Mặc Cẩm, Thôi gia, Lăng gia, Cực Đao Bang, Thiên Hạc Môn... tất cả cao thủ thượng đẳng trong Giang Nam Bang đều bị chọn một lần, Vu Dường chủ lấy thế toàn thắng mà nâng cao tên tuổi.
Sau khi võ lâm Giang Nam trải qua những cơn khiếp sợ liên tiếp thì cuối cùng cũng chết lặng.
Mà Huyền Thiên giáo vẫn không ngừng tay như trước, vừa đánh vừa chế giễu, cuối cùng cũng dùng thủ đoạn máu tanh sát phạt răn dạy tất cả các thế lực nhỏ có ý muốn đối địch với họ, quấy nhiễu đến mức Giang Nam gió thổi mây phun, rung chuyển bất an.
Hành động của Huyền Thiên Giang Nam đường kéo dài suốt mười ngày, tốc độ nhanh như chớp đó khiến người ta ứng phó không kịp, đến độ máu chảy thành sông, lòng người bấp bênh.
Mà đường chủ Vu Dương cũng trở thành một vị tiểu bá vương người người e ngại từ sau hành động bộc phát dùng vũ lực lập uy này, cái tên giết người như ngóe truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người truyền nhau biệt hiệu huyết diêm la.
Trong mười ngày, không phải là chưa từng có ai đứng ra ngăn cản, mà là vì tất cả đều đã bị Huyền Thiên giáo trấn áp toàn bộ. Mãi đến khi Vu Dương thu tay mọi người mới từ từ hiểu được, thế lực của Huyền Thiên giáo ở Giang Nam còn lớn hơn sức tưởng tượng của bọn họ nhiều lần, từ đó mới chịu thu lại những suy nghĩ khinh miệt kia, bắt đầu có cái nhìn nghiêm túc hơn với giáo phái như mặt trời ban trưa.
Cho dù tổng đàn của nó có ở tận Tuyết Sơn xa xôi, hôm nay võ lâm Giang Nam đã không còn dám có chút lòng khinh thường.
Trong vòng mười ngày, Hề Ngọc Đường bận rộn không nghỉ một khắc, cũng không trở về cửa lớn của Yên Vũ Thai. Trong lúc này cũng có nhận được thư của Việt Thanh Phong và Tư Ly, nhưng nàng chỉ liếc qua rồi ném khỏi cửa, bảo Thiều Quang đến báo cho Tư Ly và Lãnh Nhất, người trước vẫn đang còn điều tra về Lam Ngọc, người sau cũng đang canh chừng hắn.
Nghe lệnh của giáo chủ, bọn họ lập tức bỏ mặc chuyện đang làm, rối rít hành động.
Người của Huyền Thiên giáo ở Giang Nam, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi Thẩm Thất không hề tham dự vào chuyện gì.
....
Lại là sáng sớm một ngày khác, cửa lớn của Hàn Mặc Hiên hé mở một khe nhỏ.
Một nam tử dáng người cao gầy mặc y phục đen bước ra, tóc dài đến eo được búi lên cao rồi cố định bằng trâm ngọc. Nam tử kia chậm rãi thả bước vào trong cơn mưa phùn mông lung, hắn mở ô bằng giấy dầu, che đi phần lớn gương mặt, chỉ chừa lại chiếc cằm nhọn gầy cùng đôi môi đỏ mọng, đường cong ưu mỹ chuẩn mực khiến người ta không khỏi tự hỏi, liệu trên đời có còn thứ gì khiến người ta cảm thấy tuyệt mỹ đến không tỳ vết như vậy không.
Nhất định đây phải là một người với dung mạo rất tuấn tú bắt mắt.
Bàn tay cầm ô của nam tử kia vừa thon vừa dài, tương xứng với dáng người cao ngất tràn đầy sinh lực của y. Y vẫn thong dong bước đi trên đường, trông như đang ra ngoài tản bộ nhưng tốc độ cũng không chậm, chẳng đến một chốc đã biến mất ở cuối góc đường.
Nam tử này thản nhiên đi tới một con ngõ nhỏ trên phố lớn Hàng Châu. Cơn mưa như trút tối qua đã ngừng, đến sáng chỉ còn lại một cơn mưa nhỏ, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất xen lẫn chút hơi lạnh len lỏi vào cổ y, khiến nam tử phải rụt đầu.
Hắn đi tới trước một gian nhà dân bình thường ở thành Bắc, vừa gõ cửa đã có người nhanh chóng tiến tới mở cửa nghênh đón, tiếp đến, một bóng người nhỏ nhắn đã nhào vào trong ngực y.
Nam tử kia vươn tay vuốt đầu tiểu hài tử vô cùng tự nhiên, thu ô vào cửa, để lộ một gương mặt xinh đẹp thuần khiết.
Đương nhiên đó là Hề Ngọc Đường.
Nhận lấy mặt nạ mà Tư Ly đưa đến, Hề Ngọc Đường tiện tay tháo trường kiếm bên hông ném sang cho Lãnh Nhất, mang mặt nạ, khí thế quanh thân chợt biến đổi, chốc lát đã trở thành giáo chủ Huyền Thiên giáo danh chấn thiên hạ.
Nàng đẩy cửa ra, mặt không đổi sắc nhìn Tư Ly mở một cách cửa ngầm dưới gầm giường, vừa nhấc chân đã tiến vào căn phòng dưới dất.
Bên trong mật thất, một nữ tử mặc tử y đang bị trói gô trên đất không có cách nào nhúc nhích.
Một đôi giày bó màu đen thêu chỉ bạc xuất hiện trước mặt nữ tử kia, nàng ta cố ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn thấy mặt người tới đã nghe một giọng nói khàn khàn đầy quen thuộc vang lên.
"Đỡ ả dậy."
Có người kéo nữ tử kia dậy quỳ trên đất một cách đầy thô bạo, hai người nhìn nhau, hai mắt nữ tử kia trừng lớn: "Hề Ngọc Đường..."
Bốp...
Tư Ly giáng cho nàng ta một cái tát chẳng hề nương tay.
"Tên giáo chủ là thứ ngươi có thể gọi sao?"
Một cái tát dốc hết toàn lực này đã khiến khóe môi của nữ tử rỉ máu, mãi một lúc lâu sau mới có thể quay đầu lại, nhìn người mang mặt nạ trước mắt một cách đầy thù địch.
"Đây là đạo đãi khách của quý giáo sao?"
"Ngươi là khách à?" Hề Ngọc Đường nói rất bình thản.
Nữ tử kia nghẹn họng, đáp lời: "Cuối cùng các ngươi muốn làm gì? Vì sao lại bắt ta?"
Hề Ngọc Đường quét nàng ta đầy lạnh lùng, tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi: "Tang Niệm, người thông minh không nói tiếng lóng, nói cho ta mọi chuyện ngươi biết, bổn tọa tha cho ngươi được toàn thây."
Nữ tử nhìn nàng đầy sát ý, xì một tiếng đầy khinh miệt: "Ta không biết ngươi đang nói gì cả."
"Vậy sao." Hề Ngọc Đường nhận lấy một chén nước trắng mà Lãnh Nhất đưa tới, thổi nguội nhưng không uống: "Bạo Vũ Lê Hoa Châm ở đâu ra?"
Nữ tử kia sững người, cố chấp cắn môi không chịu nói.
"Ta nhớ... Nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân Đường gia ở Dương Thừa Sơn Đông, có phải bổn tọa nên gọi ngươi là Đường Niệm không?" Hề Ngọc Đường bình tĩnh nhìn nàng ta: "Đường gia bị diệt, sao ngươi có thể thoát chết, có cần ta giúp ngươi nhớ lại không?"
"Ngươi!" Tang Niệm hoảng sợ trừng lớn mắt.
"Bất ngờ lắm à?" Hề Ngọc Đường cười khẽ một tiếng: "Ngươi ra ngoài du ngoạn, quen được Tiêu Vân Hàm, đúng lúc tránh thoát được một kiếp, sau khi trở về thì phát hiện người nhà chết hết thì có phải rất tức giận không?"
"Ta liều mạng với ngươi!" Nữ tử kia tức giận nhào tới.
Nhưng chưa đợi nàng ta đến được gần, Lãnh Nhất ở cạnh đã đá bay nàng ta ra ngoài, người đập vào vách tường trượt xuống đất, đau đớn đến cuộn chặt mình, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, máu từ khóe miệng lại chảy lần nữa.
"Đừng phí sức, ngươi cho rằng tán công hoàn của ta là trò đùa sao?" Tư Ly ở cạnh cười lạnh nhìn người đang nằm trên đất, trên gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn thoáng qua chút vẻ tàn nhẫn: "Mất hết võ công, gân tay chân đứt đoạn như kẻ tàn phế mà vẫn còn muốn liều mạng ư?"
Tang Niệm nhìn chằm chằm vào Hề Ngọc Đường đang ngồi trên cao đầy căm phẫn, hệt như không nghe thấy lời của Tư Ly, nàng ta vừa chuẩn bị dùng sức, còn chưa kịp cắn đứt đầu lưỡi đã thấy Tư Ly nhanh tay vặn trật cằm của mình.
Cơn đau nhức ập tới khiến cả người Tang Niệm phải run rẩy.
"Nói cho ta biết dư nghiệt của Đường Môn đang ở đâu, Tử Vi Lâu có quan hệ gì với ngươi." Giọng nói vô tình của Hề Ngọc Đường lại truyền tới lần nữa: "Nếu không, bổn tọa có cách để khiến ngươi sống không bằng chết."
Trước mắt Tang Niêm đã biến thành màu đen, giọng nói đã trở thành những tiếng khò khè không mấy rõ ràng, chẳng cần nghĩ cũng biết nàng ta đang mắng người. Hề Ngọc Đường vẫn nhìn nàng ta đầy lạnh lùng: "Để bổn tọa đoán xem, lần trước ở Võ Sơn, người cứu ngươi thoát có phải là Tử Vi Lâu không? Có thể mang người đi dưới mắt bổn tọa, vậy đối phương phải là trưởng lão trong Tử Vi Lâu chứ?"
Ánh mắt của Tang Niệm chợt lóe, trầm mặc trong chốc lát rồi lại bắt đầu mắng người.
Hề Ngọc Đường cau mày, mất kiên nhẫn đứng dậy nhìn về phía Tư Ly, người sau lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu: "Giáo chủ cứ giao cho ta."
"Ừ." Nàng chuyển mắt nhìn về phía Lãnh Nhất, sắc mặt người sau vẫn không thay đổi, cuối đầu nói với chất giọng trầm trầm: "Chủ tử yên tâm, chuyện lần trước sẽ không phát sinh lần nữa."
Nàng gật đầu, xoay người đi ra khỏi mật thất.
"Hề Ngọc Đường! Ngươi sẽ không được chết tử tế!" Bên trong cửa, Tang Niệm không thể nói rõ chữ nhưng vẫn hét lớn đến tê tâm liệt phế: "Ngươi đã giết phụ mẫu của ta, ngươi sẽ xuống địa ngục!"
Bước chân của Hề Ngọc Đường thoáng ngập ngừng, sau đó lại tiếp tục bước đi mà không ngoảnh đầu.
Rời khỏi mật thất, Lãnh Nhất lại trả kiếm cho nàng, Hề Ngọc Đường tháo mặt nạ, vừa vung tay, mặt nạ màu bạc chia năm xẻ bảy ngay lập tức.
"Bảo Tư Ly phải tranh thủ thời gian, trước lúc bổn tọa rời khỏi Giang Nam phải cạy được miệng của ả."
"Vâng." Lãnh Nhất gật đầu.
"Thời gian này ngươi canh phòng kĩ cho ta, người bị cướp nữa thì ngươi cũng không cần trở lại." Nàng nhìn về phía người thuộc hạ thận trọng của mình.
Lãnh Nhất cúi đầu đầy xấu hổ, không nỏi gì, chỉ dùng sự im lặng biểu đạt sự quyết tâm của mình.
Hề Ngọc Đường chèn ép hắn thêm một lúc nữa mới xoay người rời đi. Vừa mở cửa, Tiết Dương đã đợi ở đó, thấy nàng xuất hiện thì che ô giúp nàng: "Chủ tử."
"Chuyện gì?"
"Việt thiếu chủ cho mời."
Có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Tiết Dương, Hề Ngọc Đường đau đầu day huyệt thái dương: "Biết rồi, đi thôi."
Tiết Dương có chút lo lắng mà nhìn nàng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Chủ tử, nếu không thì người cứ về nghỉ trước đi. Đã nhiều ngày người không thể chợp mắt rồi..."
Hề Ngọc Đường liếc hắn một cái, nam tử thật thà kia ngậm miệng không nói gì nữa.
Thấy hắn ngậm chặt miệng, Hề Ngọc Đường lại cười: "Có thể, có tiến bộ, biết quan tâm người khác rồi."
Tiết Dương thấy nàng trêu mình, mặt vẫn không có vẻ gì, nhưng lòng lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, chủ tử nhà hắn như phát điên, không ngủ không nghỉ, xuống tay tàn nhẫn vô tình, thay đổi tác phong làm việc khiêm tốn hằng ngày, phát huy thanh danh của thánh giáo tại nơi Giang Nam này lần nữa. Dù đã nhận được khá nhiều lợi ích nhưng nàng lại chẳng hề có vẻ vui mừng. Thậm chí Tiết Dương còn có cảm giác, vị chủ tử ung dung thoải mái của vài tháng trước chỉ là ảo giác của hắn.
Đây mới là Hề Ngọc Đường mà hắn biết, nhưng không phải là chủ tử mà hắn thích trông thấy.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiết Dương vẫn có thể nhận ra từ hôm chủ tử nhà mình bước vào Hàn Mặc Hiên thì đã không còn vui vẻ, nếu không cũng sẽ không dùng thủ đoạn như sấm giật thế này để phát tiết.
Đúng vậy, phát tiết, chém giết mười ngày, năm ngày kết thúc, đã được nửa tháng, cứ tiếp tục như vậy nữa, dù thân thể có làm bằng sắt cũng không thể chịu được.
Rốt cuộc là ai đã chọc giận nàng?
..............
Rốt cuộc là ai đã chọc giận nàng, vấn đề này giống hệt điều mà Việt Thanh Phong đang nghĩ.
Hắn không hề nghĩ rằng người đó là Thẩm Thất, vì trên thực tế, không ai có thể ngờ đó là Thẩm Thất, dù sao mọi người đều có thể nhận thấy được mối quan hệ ràng buộc thân mật giữa Hề tiểu giáo chủ và Thẩm thần y. Nhưng Việt Thanh Phong vẫn muốn gặp Hề Ngọc Đường một lần, không vì bất cứ chuyện gì khác, chỉ vì hắn muốn nàng tạm thời dừng lại.
... Cứ trút hết lửa giận lên đầu hắn thì chẳng phải sẽ tốt hơn ư?
Sản nghiệp của Túy Hoa Lâu lớn như thế, đâu phải chỉ có ở Hàng Châu, nhưng hết lần này tới lần khác nàng vừa hành động đã chiếm lấy tổng lâu. Chiếm thì chiếm, chẳng lẽ người trong lòng muốn lấy vài thứ trong tay mình mà còn cần tính toán sao?
Nhưng hắn vẫn đau lòng vì Hề Ngọc Đường mãi không biết nghỉ ngơi.
Cũng may nàng vẫn được coi như có chừng mực, chỉ điên nửa tháng, nếu không không biết hắn sẽ phải lo lắng cho nàng thêm bao lâu nữa.
Hề Ngọc Đường đi cùng Tiết Dương, hai người vừa rời khỏi thành Bắc đã chạy thẳng tới Yên Vũ Thai, Việt Thanh Phong nhận được tin đã chờ ở phòng ngoài nơi viện chính, thấy nữ tử một thân đen tuyền đội mưa mà đến, ở nơi sâu thẳm trong mắt lại dần xuất hiện chút vẻ dịu dàng.
Hề Ngọc Đường vừa chuẩn bị ngồi xuống đệm êm, vừa thuận tay nhận lấy chén nước nhỏ bốc hơi mà Thu Viễn đưa tới, không nhìn mà uống một hớp, phát hiện là canh gừng thì hơi ngẩn ra, nhìn về phía Thu Viễn đầy kinh ngạc.
Người sau vò đầu cười ha ha không lên tiếng.
Uống xong chén canh, khí lạnh quanh thần Hề Ngọc Đường đã bị xua đi không ít. Sau khi cả người ấm hơn thì sự lạnh lẽo trong mắt cũng giảm đi rất nhiều, nâng mắt, lại thấy Việt Thanh Phong đang mỉm cười nhìn nàng.
"Tìm ta có việc gì?" Nàng nhíu mày.
"Không có thì không thể tìm nàng uống trà sao?" Việt Thanh Phong tự tay đổi chén canh gừng trong tay nàng thành một tách trà xanh khác, mùi thơm lượn lờ, thấm vào ruột gan.
"Ta rất bận." Hề Ngọc Đường nhíu mày.
"Chuyện cũng không thể làm hết trong ngày một ngày hai, đừng cố chấp." Việt Thanh Phong vờ như không thấy sự bất mãn của nàng, nhận lấy một tấm vải bông vừa được hơ vẫn còn tỏa hơi nóng trong tay Thu Viễn rồi nhét vào tay Hề Ngọc Đường.
Hề Ngọc Đường ngẩn ra, không hề khách sáo mà vùi mặt vào trong khăn bông nóng. Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khá hơn nhiều, dù vẫn còn rất mệt mỏi nhưng ánh mắt đã sáng hơn trước.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy đi không ít của nàng, lòng Việt thiếu chủ sầu não không thôi. Lúc trước vất vả lắm mới nuôi được người, chưa nói tới chuyện mới mười ngày đã trả lại hết cho hắn, nàng lại còn gầy hơn trước nữa.
"Ăn gì không?"
Hề Ngọc Đường lắc đầu: "Ngươi không có chuyện gì gấp sao?"
"Có vài chuyện nhưng không vội."
"..."
Nhíu mày, lúc này không thể nghĩ ra Việt Thanh Phong muốn làm gì, Hề Ngọc Đường bỏ qua không nghĩ nữa, nói với dáng vẻ lười biếng: "Đã không có chuyện gì thì cho mượn chỗ ngủ đi."
Nói xong, thuận thế xoay người, cứ như thế mà ngủ trên ghế mềm.
Việt Thanh Phong sững người, trong mắt thoáng qua chút vẻ đau lòng: "Lên giường mà ngủ."
Một lúc lâu sau cũng chẳng có ai đáp lại.
Vừa quay sang kiểm tra, người đã ngủ mất.
Thở dài đầy bất đắc dĩ, Việt Thanh Phong phất tay áo đứng dậy, sai Thu Viễn dọn dẹp, mình thì nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng, ôm ngang người rồi đi về phía phòng trong.
Có lẽ là do hành động của hắn đã làm Hề Ngọc Đường giật mình, người trong lòng bất mãn chuyển mình, Việt Thanh Phong vỗ nhẹ lưng để làm yên lòng nàng, nhẹ nhàng đặt người lên giường lớn, kéo chăn lên xong, thấy nàng xoay người thành một tư thế thoải mái rồi ngủ say thì mới yên lòng.
Mấy ngón tay thon dài trắng noãn nhanh nhẹn tháo búi tóc cho nàng, lại tự tay cởi áo ngoài cho người trên giường, nhìn gương mặt tái nhợt và sự mệt mỏi không thể tản giữa chân mày của nàng, Việt Thanh Phong thở dài một tiếng, cuối đầu hôn nhẹ lên trán người.
"Đã chịu khổ rồi, chuyện còn lại cứ để ta lo."