Nửa Mặt Giang Hồ

chương 48: hề ngọc lam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Võ lâm trong thiên hạ đều nói Hề tiểu giáo chủ và thiếu chủ Việt gia ngang tài ngang sức, luận võ công không phân cao thấp, vì vậy ba lần liên tiếp thua trên lôi đài của đại hội võ lâm cũng chỉ là vì vận may không tốt lắm mà thôi.

Thật ra thì nguyên nhân thật sự, Hề Ngọc Đường cũng không rõ lắm.

Có lẽ là vì không may, có lẽ là vì không thể hạ sát thủ trên lôi đài, hoặc là, nàng thật sự không sánh bằng Việt Thanh Phong.

Loại công pháp trái với lẽ thường như Thái Sơ này, càng đến những kì cuối càng mạnh, những kì đầu đánh không lại Việt Thanh Phong thì nàng cũng đành nhận, nếu đến những kì sau còn không thể phân cao thấp với hắn thì chỉ có thể nói là do nàng không muốn đánh.

Người này cũng đang giấu giếm thực lực như nàng, hai người đều là kẻ quen ẩn giấu, có điều so với Việt Thanh Phong mà nói, hiển nhiên Hề Ngọc Đường giấu nhiều thứ hơn.

Dù sao, trên thiên hạ này cũng không có nhiều người có thể buộc bọn họ phải dùng hết toàn lực của mình.

Trong rừng trúc phía sau núi của chùa Thanh Tịnh, hai bóng người màu đỏ trắng đang đánh nhau túi bụi. Nửa vầng trăng trên đỉnh đầu tỏa từng chùm sáng xuyên thấu qua từng kẽ trúc, thỉnh thoảng còn rọi vào kiếm quang của hai người, đôi lúc còn bắt được bóng dáng mơ hồ của một người trong đó.

Xung quanh không ngừng có lá trúc rơi rụng, gió đêm dần mạnh hơn, vài cụm mây trên đỉnh đầu yên lặng che mất ánh trăng, rừng trúc rơi vào màn đêm, chỉ có tiếng xé gió không ngừng truyền đến, tuyên bố rõ ràng cho hai cao thủ gần như đứng đầu thiên hạ, hôm nay không phân thắng bại.

Hề Ngọc Đường tay trái cầm kiếm, tay phải là tơ hồng lượn quanh, mắt như dã thú, Lăng Vân Bộ dưới chân vô cùng bất định. Việt Thanh Phong đón đầu ngọn gió, mặt trầm như nước, mỗi một kiếm đều rất chính xác, kiếm chiêu đứng đầu Việt gia vào tay hắn hệt như hạ bút thành văn.

Hai người không hẹn mà cùng lựa chọn cuộc tỷ thí nghiêm túc này, lòng đều có suy nghĩ của riêng mình. Mà bên kia, sau khi Thẩm Thất sắp xếp cho đám người Tư Ly xong thì về phòng mang theo châm, đi về phía viện của Việt Thanh Phong, nhưng lại không mang theo Tiết Dương như Hề Ngọc Đường đã nói.

Phòng Lam Ngọc vẫn còn ánh nến, Thẩm Thất còn chưa đến gần, Lãnh Nhất đã bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. Thẩm Thất ra hiệu, Lãnh Nhất đáp lại, yên lặng nhường đường.

Thẩm Thất tới trước cửa phòng, đang giơ tay lên đã nghe thấy một giọng nói vô cùng trầm thấp truyền đến từ trong cửa: “Viếng thăm lúc đêm khuya, không biết các hạ là người nào?”

”Thẩm Thất.” Không hề có ý báo cái tên giả "Từ Nhiên" kia, Thẩm Thất thản nhiên mở miệng.

Người trong nhà trầm mặc trong chốc lát, trầm giọng mời người vào.

Thẩm Thất đẩy cửa, nam tử tóc bạc đang ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía rừng trúc phương xa, hệt như có thể nhìn thấu được trận đấu của hai người trong màn đêm âm u.

”Thì ra Thẩm Thần y đang ở Hàng Châu.” Lam Ngọc quay đầu lại, để lộ một gương mặt vô cùng điềm tĩnh, nhìn về phía Thẩm Thất bằng ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng.

Một đầu tóc bạc như sương, dù ngồi trên xe lăn nhưng hắn vẫn không chịu yếu thế, lưng thẳng tắp, hệt như dù có thêm bao nhiêu khổ nạn chăng nữa cũng không thể làm oằn sống lưng kia.

Thẩm Thất mặt không đổi sắc chống lại tầm mắt của hắn, trong mắt lóe lên chút ý tán thưởng, đại khái đã hiểu vì sao người này lại có được sự chú ý của Hề Ngọc Đường, nhưng bảo hắn tới thôi thì không nói, còn...

Nghiêm mặt, Thẩm Thất lại trưng dáng vẻ lạnh cùng của mình, thản nhiên mở lời: “Ta nợ Vu đường chủ, muốn báo đáp hắn. Các hạ đã biết thân phận của ta nên có lẽ cũng có thể đoán được ta tới đây để làm gì.”

Lam Ngọc bình tĩnh quan sát người trước mắt, hệt như đang cố xác nhận mục đích tới lần này của hắn: “Nghe nói dung mạo của Thẩm thần y khiến một nữ tử cũng phải tự thẹn, nhưng Lam mỗ lại không hề thấy được thành ý của Thẩm thần y.”

Thẩm Thất nhếch môi đầy châm chọc: “Lòng chúng ta đều có những chuyện không hề muốn người khác biết được, các hạ cũng giống vậy thôi... không định mời ta ngồi sao?”

Ngoài dự tính, Lam Ngọc lắc đầu: “Xin chuyển lòng cảm tạ của ta đến với Vu đường chủ.”

Thẩm Thất nhíu mày: “Các hạ không chịu tin tưởng vào uy tín của đường chủ Huyền Thiên ta, hay là không tin vào Thẩm Thất?”

Lam Ngọc người khẽ một tiếng: “Thẩm thần y, không phải là một vị đại phu thích giúp người chữa bệnh, ta và ngươi không quen không biết, chỉ vì một cái ơn lại muốn Lam mỗ đặt mạng mình vào tay ngươi thì có phải quá bất cẩn rồi không? Không sợ ta giết ngươi sao? Ngươi không có võ công, thiên hạ đều biết, nếu ngươi chết, không biết Hề giáo chủ của các người... sẽ thế nào?”

Thẩm Thất nhíu mày.

Chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác khi đối phương nói tới ba chữ Hề giáo chủ thì giọng nói như có chút khó khăn khó nhịn, cứ như... không dễ nói lắm thì phải.

”Ngươi có thể thử xem.” Hắn cố nhẫn nhịn suy nghĩ khó giải thích trong lòng, thản nhiên nói.

Lam Ngọc cười cười, rũ mắt không nói thêm.

Ngoài cửa, Lãnh Nhất vẫn nắm chặt bội kiếm.

”Nhận lời nhờ vả của người khác, Lam thiếu hiệp cần gì phải làm khó ta?” Thẩm Thất ung dung nói: “Nói đến y thuật, ta vẫn là người có quyền nói chuyện ở đây.”

... Đây là đang ám chỉ tới chuyện kia sao?

Đại danh thần y của Thẩm Thất như sấm bên tai, thiên hạ không ai không biết, nào sợ có người không biết Hề Việt, nhưng không thể không biết danh tiếng một châm đoạt mạng của Thẩm Thất.

Trên thế gian, có bao người muốn cầu được một châm của người trẻ tuổi trước mặt này, cuối cùng cả đời cũng không thể đạt được ước muốn, nhưng hôm nay hắn đứng trước mặt mình, chỉ vì một cái ơn với Vu đường chủ mà vội vàng muốn chữa bệnh cho người...

Lam Ngọc cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, nhếch môi, nụ cười có chút phức tạp: “Hề giáo chủ của quý giáo... thật sự quá khách sáo rồi.”

Lại tới rồi, lại là giọng nói vô cùng khó khăn lại nhuốm chút dịu dàng phức tạp đó.

Con ngươi Thẩm Thất hơi rụt lại, không nói tiếp.

Nói chính là thừa nhận, mà hắn lại không thể thừa nhận bất cứ thứ gì.

”Nếu đã như thế, Lam mỗ cung kính không bằng tuân lệnh.” Lam Ngọc nâng mắt nhìn về phía Thẩm Thất: “Mời Thẩm thần y ngồi.”

Thẩm Thất bình tĩnh liếc hắn, vén vạt áo trước lên rồi ngồi xuống trước mặt hắn, đối phương đưa cổ tay ra, xương cổ tay gầy mà không có thịt, mảnh dẻ, hệt như người trước mắt.

Bắt mạch, chẩn đoán, chỉ chốc lát, Thẩm Thất đã nhíu mày.

Mạch tượng trong cơ thể của nam tử tóc bạc trước mắt loạn hơn bất cứ kẻ nào mà hắn từng gặp, bao gồm cả Hề Ngọc Đường. Mạch tượng của người sau là do công pháp gây ra, Lam Ngọc lại khác Hề Ngọc Đường, hắn... bị phế phân nửa võ công? Hay là bị tẩu hỏa nhập ma?

Cũng có thể là cả hai thứ, chỉ dựa vào mạch tượng, Thẩm Thất không thể nào kết luận được.

Sau khi xem mạch cả hai tay, Thẩm Thất bất ngờ nói một tiếng đắc tội, mở ngân châm trong ngực, hàn khí từ từ tản ra.

Tiện tay móc một cây ngân châm, nhanh tay lẹ mắt đâm vào huyệt lớn trên đùi phải của đối phương, tiếp đó một tay bắt mạch, một đè chặt chân đối phương.

Không chút phản ứng.

Vung tay đập lên gối, chân kia vẫn như chết, không hề nhúc nhích. Thẩm Thất càng nhíu mày chặt hơn, đặt tay lên mạch cổ tay của đối phương, một tay khác lại vê ngân châm, không cần nhìn đã đâm vào trên một huyệt vị khác.

Hồi lâu sau, hắn xoay tay thu châm lại, mặt không đổi sắc đón nhận ánh mắt cười như không cười của Lam Ngọc.

”Không biết khi nào thì Lam thiếu hiệp rời khỏi Hàng Châu?”

”Ngày mai.” Lam Ngọc thản nhiên đáp.

”Có muốn trị không? Chân của ngươi.” Thẩm Thất nhíu mày.

Lam Ngọc ngẩn người, hệt như không ngờ tới chuyện người trẻ tuổi trước mắt sẽ có can đảm nói ra một câu này, đôi mắt như giếng sâu như có sóng ngầm cuồn cuộn, khí thế quanh thân bộc phát, nhất thời khiến người trước mắt phải nhíu mày.

Bất ngờ, Lam Ngọc thu lại khí thế toàn thân, người đã hoàn toàn bình tĩnh: “Không biết Thẩm thần y có điều kiện gì?”

Thẩm Thất thở ra một hơi, khẽ nói: “Các hạ có biết quy tắc chữa bệnh của ta không?”

”Biết.” Mắt Lam Ngọc có chút âm u: “Kỳ trân dị bảo, võ công bí tịch hoặc một khoảng tiền kếch xù, xin chọn.”

Lời vừa dứt, khóe môi Thẩm Thất đã nhếch lên tạo thành chút ý cười: “Trước hết là về chuyện trước mắt, ta có thể giúp ngươi đi lại được, mà ngươi cũng đã biết, một khi có thể đứng được rồi thì công lực đã bị tổn thương của ngươi cũng sẽ có tiến triển.”

Người này, lí do hắn không thể đi được là vì người khác đánh đứt gân chân, cộng thêm công pháp nội gia khéo léo, trói buộc hoàn toàn cả hai chân từ ngoài vào trong, mà hắn vì không muốn để cả người mình bị tàn phế nên mới áp chế toàn bộ vết thương lên đùi, bảo toàn hai tay, thân thể và đầu óc được bình thường.

Nếu muốn đứng dậy được, trước hết phải nối gân mạch, hơn nữa còn trừ ngoại lực, mà một khi đã loại bỏ được ngoại lực, có thể sẽ có lợi rất lớn với chân khí ngổn ngang trong cơ thể hắn.

Thẩm Thất dám chắc, thiên hạ này trừ hắn ra, không ai có thể cứu được người trước mắt.

Lam Ngọc đã hiểu ý hắn, thầm cân nhắc trong chốc lát thì chấp nhận điều kiện: “Thẩm thần y đã có lời thì cứ nói thẳng.”

Thẩm Thất khẽ nhếch môi: “Từ trước đến nay ta không trị người không đáng giá, không bằng các hạ hãy chứng minh cho ta, ngươi có thứ gì đáng để ta cứu? Hoặc là, nói cho ta biết thân phận của các hạ cũng tốt.”

Lam Ngọc nheo mắt: “Đây cũng là một phần tiền chữa bệnh?”

”Cứ xem là vậy đi.” Thẩm Thất thờ ơ đáp.

”Sao Lam mỗ có thể biết được, sau khi nói rồi thì Thẩm thần y có còn chịu ra tay hay không.”

”Chuyện này thì đơn giản rồi.”

Thẩm Thất vừa dứt lời đã rút ba cây ngân châm ra, nhìn về phía Lam Ngọc: “Mượn một luồng chân khí.”

Lam Ngọc do dự chốc lát, sau đó phủ một luồng chân khí lên tay người trước mắt.

Vung châm, nhất thời ba cây ngân châm cắm vào trong chân đối phương. Tiếp, một cơn đau thấu xương chợt truyền đến từ nơi châm vào, thân thể Lam Ngọc cứng đờ, bỗng trừng lớn mắt.

Cơn đau chỉ lóe lên, thời gian rất ngắn nhưng vẫn đủ khiến cho trán hắn rỉ một lớp một hôi.

”Châm này là một bộ đầy đủ, thiếu một cây cũng không được, ta ghim ba cây này trong chân ngươi, nếu không thu về, từ nay không cần phải nói tới việc hành y nữa.” Thẩm Thất nhìn về phía Lam Ngọc: “Ba cây ngân châm, mỗi ngày không định giờ sẽ kích thích và tự điều hành kinh mạch của ngươi, tiếp đó mỗi ngày ngươi sẽ đều cảm thấy đau đớn trong chốc lát như vừa rồi vậy. Thế nào?”

Đôi chân đã nhiều năm không có lấy chút động tĩnh đột nhiên có chút đau đớn, dù Lam Ngọc có không tin Thẩm Thất thì lúc này lòng cũng đã bị niềm vui sướng to lớn lấp đầy, mãi một lúc lâu sau mới có thể ổn định được nhịp tim của bản thân, móc một lệnh bài bằng sắt từ trong ngực ra rồi ném tới.

Thẩm Thất bắt lấy rồi nhìn lướt qua, đáy mắt lóe lên chút vẻ kinh ngạc, sau đó lại thu lệnh bài vào trong ngực mình.

Suy nghĩ trong chốc lát, hắn nói: “Nếu đã vậy, chúng ta bàn về điều kiện.”

Lam Ngọc nheo mắt: “Nói.”

Cũng không thể nói thẳng được, bên ngoài vẫn còn một tên Lãnh Nhất đấy.

Thẩm Thất nhìn lướt qua trong nhà, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, mài mực, viết một đoạn lên giấy.

Lam Ngọc nhận lấy, ánh sáng trong mắt chợt lạnh, sự vui sướng trong lòng cũng bị vét sạch trong chớp mắt. Ánh mắt dừng lại trên ba chữ "Hề Ngọc Đường" đầy tinh tế kia hồi lâu, mặt không có vẻ gì, giọng hời hợt: “Chỉ như vậy?”

Thẩm Thất nhíu mày: “Làm được không?”

Lam Ngọc mím môi không nói. Hồi lâu sau, lại nở một nụ cười khẽ, vừa vung tay lên đã cách ly tai mắt của Lãnh Nhất ngoài phòng, chậm rãi nói: “Lam mỗ thật sự không ngờ Thẩm thần y lại có tâm tư như vậy... Huyền Thiên đối đãi với ngươi không tốt sao?”

”Rất tốt.” Thẩm Thất mặt không đổi sắc: “Chính là vì quá tốt nên mới phải như thế.”

Nhìn chăm chăm vào hắn hồi lâu, Lam Ngọc mới dời tờ giấy kia đến trước ánh nến, mắt thấy nó hóa thành tro bụi, lúc này mới rũ mắt mở miệng: “Chuyện này Lam mỗ không dám cam đoan sẽ thành công.”

”Không sao, ta sẽ phối hợp với ngươi.” Thẩm Thất thản nhiên nói.

Lời vừa dứt, bàn tay trong áo Lam Ngọc chợt siết chặt, sự lạnh lẽo trong đáy mắt tăng vọt. Hắn ngẩng đầu lên, khóe môi có chút ý châm biếm: “Thẩm thần y nhìn xa trông rộng, Lam mỗ bội phục.”

Thẩm Thất quét hắn một cái, thu hồi ngân châm, xoay người ra cửa.

Đi tới cửa, hắn chợt dừng lại, quay đầu nói: “Nếu muốn chữa thì sợ rằng thời gian tới các hạ sẽ phải ở lại Hàng Châu rồi.”

Lam Ngọc vuốt cằm: “Lam mỗ sẽ ở lại biệt viện của Thanh Phong.”

”Trùng hợp vậy sao?” Thẩm Thất nhướng mày: “Vậy đến đó gặp lại.”

Lam Ngọc ngẩn người, cau mày: “Các người... chẳng lẽ, các người cũng ở Yên Vũ Thai ư?”

Thẩm Thất không trả lời, xoay người đi ra cửa, để lại căn phòng thiền trống trải, ánh nến lay động hắt lên vẻ mặt khó lường của nam tử tóc bạc.

Sau khi rời khỏi, Thẩm Thất trở về gian phòng của mình, thấy Hề Ngọc Đường còn chưa về, nhìn căn phòng sát vách tối đen, hắn đã hiểu được vài chuyện, đứng nhìn một lúc lâu mới trở về trong phòng. Mà ở nơi khác, một nơi sâu trong rừng trúc, trận đấu Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong đã kết thúc.

Mắt thấy mũi kiếm khó khăn dừng ở trước ngực mình chưa được nửa tấc, Việt Thanh Phong hơi sững sờ. Đối diện, Hề Ngọc Đường nhìn lướt qua lưỡi kiếm sắc bén đặt trên cổ mình, nhíu mày nhìn tới.

Hai người nhìn thẳng vào nhau trong chốc lát, Việt Thanh Phong cảm thấy có phần cay đắng, nhưng vẫn cười thu kiếm: “... Nàng thắng.”

Thật ra thì vẫn chưa phân được cao thấp, có điều một kẻ lựa chọn sát chiêu, một kẻ lại chừa đường sống. Nàng hạ sát thủ, Việt Thanh Phong lại không thể hạ sát thủ với nàng, cứ như vậy, hắn đã chết trước.

Hề Ngọc Đường xấu hổ thu kiếm, trong bóng đêm, gương mặt ửng hồng khá hiếm thấy.

Mất tự nhiên vỗ khuôn mặt nóng bừng, nàng ấp úng nói: “Rõ ràng là ngang tay... nhưng nếu ngươi đã nói vậy thì ta không khách sáo nữa...”

Việt Thanh Phong ho khan vài tiếng, tiếng cười khá trầm, trong giọng nói như chất chứa sự bao dung vô hạn: “Được.”

Chút thân thiết đã kết thúc, hơi rượu xộc lên đầu Hề Ngọc Đường. Nàng đứng nguyên tại chỗ, nương vào ánh trăng nghiên đầu nhìn nam tử bạch y trước mắt, chỉ thấy dưới ánh trăng, người trước mặt tuấn mỹ như trích tiên hạ phàm, toàn thân chìm trong thứ ánh sáng óng ánh càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của hắn, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt trong vắt không nhuốm bụi trần, hệt như chỉ cần một cái nhìn đã có thể soi thấu đáy lòng nàng. Mà ở sâu trong tròng mắt ấy, Hề Ngọc Đường lại nhìn thấy mình.

Chợt thu hồi ánh mắt, nàng váng đầu nên ngồi xuống chiếu, lại ngẩng đầu lên, vỗ bên người: “Túc Hề, tới đây ngồi đi.”

Việt Thanh Phong hơi ngẩn ra rồi tiến tới ngồi kế bên nàng.

”Ngươi thua đúng không?” Nàng nhìn về phía trước, không hề nhìn người bên cạnh: “Lời nói sẽ đồng ý với một chuyện của ta còn tính không?”

Việt Thanh Phong dựa vào cây trúc phía sau, nhờ ánh trăng mà ngắm nơi gò má với đường cong tuyệt đẹp của nàng, thản nhiên nói: “Còn tính, nàng muốn ta làm gì?”

”Cái gì cũng được sao?” Nàng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với tầm mắt của hắn.

”Trừ vấn đề quan trọng đã nói ở Vị Ương Cư lúc trước.”

“...”

Nàng có muốn nói chuyện này đâu! Vì sao lại nhắc tới vào lúc này, trong phút chốc lại khiến nàng có cảm giác rất kì lạ.

Hề Ngọc Đường dời mắt thật nhanh, tức giận nói: “Ai nói tới cái đó... là chuyện khác.”

Việt Thanh Phong yên lặng nhìn nàng: “Lam Ngọc?”

“... Ngươi biết?” Nàng kinh ngạc.

”Từ lúc bắt đầu khi gặp huynh ấy, nàng như không còn là nàng nữa.” Việt Thanh Phong thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu ngắm trăng: “Nàng tự ngẫm lại lời mình nói với huynh ấy đi, mấy chữ "Hề Ngọc Đường" cứ muốn là nói ra được sao? Bản lĩnh lừa người không lọt được một giọt nước lúc thường của nàng đâu rồi? Đối mặt với huynh ấy, nàng như chỉ hận không thể bày bản thân lên mặt bàn vậy.”

Hề Ngọc Đường có chút mệt mỏi mà cười cười, cũng học theo hắn mà dựa lên cây trúc phía sau: “Ngươi biết không, ta không thích tên hắn.”

Nàng dừng một chút, nhắm mắt: “Người của Hề gia đều mang cái đức hạnh này, nếu không phải là Tiểu Mỹ ngăn, lần này ta tới Giang Nam đã định tên là Đường Ngọc, ta gặp được hắn, chẳng biết tại sao, sự bình tĩnh lúc thường ngày hoàn toàn biến mất, chút đa nghi cứ dồn dập từng cơn sóng một... Như vậy, ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào?”

Việt Thanh Phong quay đầu lại nhìn nàng: “Nàng chắc chứ?”

”Không chắc.” Hề Ngọc Đường cười: “Sao có thể xác định chỉ bằng một cái tên... hắn không giống với người trong trí nhớ của ta, ta nghi ngờ hắn, nhưng từng câu hắn nói lại khiến ta không thể tin được đó là lời mà Hề Ngọc Lam có thể nói với ta... vì vậy mới muốn hỏi ngươi.”

“... Đây là chuyện nàng muốn ta nói?” Việt thiếu chủ cứng lưỡi.

Hề Ngọc Đường quét hắn, trên mặt tràn ngập vẻ đã biết rõ còn hỏi.

”Sao nàng...” Việt Thanh Phong vừa giận vừa buồn cười, ho khan mãi một lúc lâu, thở gấp, nói: “Vì một tên Lam Ngọc mà nàng đánh với ta tới nửa đêm?”

Giọng điệu này, đầy ghen tuông.

Hề Ngọc Đường lắp bắp sờ mũi: “Sao ngươi chắc là không phải vì ta cũng muốn tỷ thí với ngươi thật?”

Việt Thanh Phong giận đến không muốn nói chuyện.

”Nói đi!” Nàng nâng tay đẩy hắn.

”Không nói.”

“... Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi có thể nuốt lời như thế!”

”Tạm thời không muốn để ý tới nàng.”

“... Việt Túc Hề!”

Hề Ngọc Đường giận đến dứt khoát xoay người nhìn chăm chăm vào hắn. Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Việt Thanh Phong nhụt chí dời mắt, lầm bầm: “Lần sau cứ vì nam nhân khác mà đánh với ta xem, xem ta có đồng ý không...”

Cho dù tai có thính đến đâu, Hề Ngọc Đường vẫn không thể nghe rõ lời hắn, cau mày: “Tự lầu bầu cái gì đấy, nói nhanh đi.”

”Nói gì?” Việt Thanh Phong miễn cưỡng mở miệng.

”Nói Lam Ngọc có phải Hề Ngọc Lam không!”

“...”

“... Nói đi.” Hề Ngọc Đường đẩy hắn: “Ngươi nói đi, có phải Lam Ngọc không cho ngươi nói không?”

Việt Thanh Phong nhìn nàng đầy bất đắc dĩ, trên mặt cũng hiện rõ vẻ không muốn nói.

”Ta muốn ngươi nói một câu rõ ràng, Việt Thanh Phong.” Hề Ngọc Đường cắn môi, không muốn buông tha: “Ngươi có biết ta rất muốn gặp huynh ấy, vừa nghĩ tới việc huynh ấy có thể còn sống, ta cũng có thêm động lực để sống tiếp, ngươi đừng có vì chút nguyên nhân đó mà đối xử với ta như vậy.”

“...” Việt Thanh Phong mím chặt môi, nhìn dáng vẻ như sắp khóc của người trước mặt, lòng như đau khổ đến cực độ, lời đến khóe môi, lại không thể nói ra.

”Túc Hề...” Hề Ngọc Đường quan sát người trước mắt, hô hấp của trở nên dồn dập: “Là huynh ấy, có phải không? Ngươi không thể nói cho ta biết là vì huynh ấy không cho ngươi nói phải không? Ngươi nói rõ với ta đi, xin ngươi đấy.”

Xin ngươi...

Nàng lại nói lời như thế với hắn?

Việt Thanh Phong nhìn nàng đến sững sờ, như quên cả nói chuyện.

Thấy hắn trầm mặc như nước, Hề Ngọc Đường chợt nâng kiếm lên, cổ tay vừa chuyển, kiếm đã đặt lên cổ mình: “Nói cho ta biết, nếu không ta lập tức chết trước mặt ngươi, nếu ngươi dám cản ta, từ nay không gặp nơi giang hồ!”

Việt Thanh Phong trừng lớn mắt, sâu bên trong là vẻ khó tin: “Hề Ngọc Đường, nàng đang làm gì vậy! Để kiếm xuống!”

”Nếu hôm nay ngươi nói với ta một câu Lam Ngọc không phải là Hề Ngọc Lam, ta sẽ tin.” Nàng không chịu yếu thế: “Ngươi nói gì ta cũng tin, ta tin ngươi!”

“...”

Khiếp sợ nhìn người trước mắt, cơn giận của Việt Thanh Phong bùng lên: “Nàng biết điểm yếu của ta, còn ép ta như vậy?”

Tay cầm kiếm của Hề Ngọc Đường siết lại, đường kiếm sắc bén ngấn vào trong da thịt, chút máu tươi rỉ ra trong nháy mắt.

Cơn giận tiêu tán trong phút chốc, Việt Thanh Phong sợ đến độ thở cũng khó khăn, đột nhiên trở nên hốt hoảng, biết đó chỉ là đòn uy hiếp của nàng, nhưng vẫn không thể nhịn được mà căng thẳng.

Nàng nói "ngươi nói gì ta cũng tin", nhưng lời lừa nàng, bảo hắn nói thế nào được.

Chống lại ánh mắt quật cường đó của nàng, hắn mấp máy môi, một hồi lâu sau mới dời mắt, nhận mệnh, nói: “... Nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Nàng muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Tùy nàng...

Lời vừa dứt đã khiến cả người Hề Ngọc Đường cứng đờ tại chỗ. Chỉ nghe keng một tiếng, kiếm rơi xuống đất, đột nhiên nàng đứng dậy, có chút khó tin mà nhìn người trước mắt: “... Ngươi nói gì?”

Việt Thanh Phong đá kiếm của nàng ra ngoài trước, lại đau lòng lấy một tấm khăn sạch giúp nàng cầm máu.

Hề Ngọc Đường đẩy tay của hắn: “Thật sự là huynh ấy.”

Tay hắn khựng lại, không nói gì.

Hề Ngọc Đường hít vào một hơi: “... Chuyện này không thể nào.”

Dường như không thể nào đối diện với sự khiếp sợ và đau đớn trong mắt nàng hơn nữa, Việt Thanh Phong nhìn sang nơi khác, than nhẹ một tiếng, dù sao cũng đã phá lời thề, vò đã mẻ lại sứt: “Nếu không phải vì huynh ấy, sao ta phải để cho hai người gặp mặt? Vì sao còn phải giới thiệu cho hai người quen nhau? Nàng cảm thấy ta là kẻ bằng lòng giới thiệu nam nhân khác cho nàng sao?”

Hề Ngọc Đường hoàn toàn đờ người, hệt như đã biến thành một bức tượng điêu khắc tĩnh lặng.

Mãi không nghe thấy lời nào của nàng, Việt Thanh Phong nghi ngờ nâng mắt, nhất thời ánh mắt ngưng đọng, nhanh chóng kéo nàng lại, ra tay điểm mấy đại huyệt ngăn chặn luồng chân khí sắp bùng nổ của nàng, tiến đó lại hốt hoảng vỗ mặt nàng: “Đường Đường, Đường Đường, thở đi, mau thở đi!”

Người trước mắt chẳng hề phản ứng.

Việt Thanh Phong nhíu chặt mày, cuối cùng cũng không nhịn được mà phải vỗ một chưởng vào trước ngực nàng. Hề Ngọc Đường lui nhanh về phía sau, chợt hít một hơi, chậm rãi hồi thần, đau đớn che ngực, mở miệng thở hổn hển hai hơi, sau đó bắt đầu ho khan đến tê tâm liệt phế.

Trong chốc lát tay chân của Việt Thanh Phong có chút luống cuống, vội nâng tay muốn nhuận khí giúp nàng. Lại một lần nữa đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà cảm nhận sự nguy hiểm và đáng gờm của Thái Sơ tâm pháp, Việt Thanh Phong không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận hơn, cuối cùng cũng giúp hơi thở của nàng ổn định lại.

Một hồi lâu, sau khi chân khí trong cơ thể nàng đã thông, một nỗi sợ hãi vô tận chợt dâng lên trong trái tim của Việt Thanh Phong... suýt chút nữa nàng đã tẩu hỏa nhập ma rồi!

Nâng mắt, bất ngờ không kịp đề phòng đôi mắt ngập nước của người đối diện, cảm thấy mu bàn tay hơi ươn ướt, hắn ngớ người, lại hoảng: “Đừng khóc, đừng khóc...”

Nhưng nước mắt của người đối diện lại như đê vỡ, rơi từng giọt lớn, chẳng thể ngừng, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào, hệt như vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Quen biết nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy nước mắt của Hề Ngọc Đường, đầu óc Việt Thanh Phong trống rỗng, luống cuống tay chân một lúc lâu, không ngừng lau nước mắt, nhưng làm thế nào cũng lau không hết, lòng như căng ra, lập tức ôm người vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng nàng: “Đừng khóc đừng khóc, không sao đâu, đừng khóc nữa.”

Nhưng nước mắt đã nhanh chóng thấm ước vạt áo trước ngực hắn.

Một lúc sau, Việt Thanh Phong thở dài, mấy ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng phủ lên mái tóc dài sau ót nàng, giọng nói trầm lắng: “Chân và tóc của sư huynh... lúc ta mới gặp được cũng rất khiếp sợ, nhưng hỏi thế nào huynh ấy cũng không chịu nói, cũng không muốn ta nói với nàng, quyết định không nhận nàng. Ta không biết có nên nói với nàng không, sợ nàng khó chấp nhận dáng vẻ lúc này của huynh ấy... Nhưng lại không đành lòng lừa nàng. Gần đây huynh ấy vừa khôi phục nên mới có thể ra khỏi cửa, biết nàng đang ở Giang Nam mới không thể chờ đợi mà muốn được gặp mặt nàng một lần...”

Ghé vào ngực hắn, Hề Ngọc Đường như vô tri vô giác, mãi một lúc lâu vẫn chẳng thấy nàng nói gì. Việt Thanh Phong lại hoảng hốt, kéo nàng ra, nương theo ánh trăng mà quan sát, chỉ thấy nàng nhìn vào hư không như một bức tượng gỗ, nước mắt rơi xuống từng hạt lớn, lại không phát ra chút tiếng động nào, hệt như mất hồn.

Việt Thanh Phong ngây người nhìn nàng, mất một lúc mới nhẹ nhàng lau đi từng hàng nước mắt giàn dụa của nàng, lại ôm người vào ngực, nhụt chí nói:“Coi như là ta van nàng... nào sợ nàng khóc, nhưng khóc thành tiếng có được không? Đừng làm ta sợ như vậy.”

Giọng nói của hắn vừa trầm thấp vừa xa xôi, hệt như truyền đến từ tận nơi chân trời, Hề Ngọc Đường dần trừng lớn mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu, cắn thật mạnh lên vai Việt Thanh Phong.

Mùi máu tươi truyền đến xuyên qua lớp vải bạch sam đắt giá, Việt Thanh Phong cắn răng không lên tiếng, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng cũng thả lỏng, hoàn toàn trầm mặc.

Thời gian như bị kéo dài thành một đường thẳng vô hạn, hồi lâu sau, Hề Ngọc Đường mới ngẩng đầu khỏi trong ngực hắn, nâng hai tay chùi loạn mặt, nhìn thẳng vào người trước mắt.

”Huynh ấy không chịu nhận ta?” Giọng nói của nàng có phần nghẹn ngào.

Việt Thanh Phong mấp máy môi, không biết có nên đáp không.

”Vì tóc bạc, chân què nên không nhận ta?”

“...”

Hề Ngọc Đường hít sâu một hơi: “Vì vậy, sáu năm trước huynh ấy đi làm một chuyện, kết quả lại rơi vào dáng vẻ này, trọng thương, không thể cử động, những ngày gần đây mới có thể đi lại được, tới gặp ta, nhưng từng câu từng chữ đều muốn xa lánh ta, châm chọc ta, tức giận với ta, giả vờ mất trí, quyết định không nhận ta?”

Việt Thanh Phong không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành tiếp tục trầm mặc.

Đổi lại là hắn, hắn cũng không muốn để người thân duy nhất của mình thấy dáng vẻ đó, nào sợ lời lẽ lạnh lùng cũng muốn che giấu sự đau đớn của mình, chỉ vì có thể tách nàng xa khỏi nguy hiểm, dù sao, nhiều năm trước hắn cũng đã làm như vậy...

Ý định của sư huynh, hắn có thể đoán được, Hề Ngọc Đường cũng có thể đoán được.

Nhưng đoán được, không có nghĩa là hiểu.

“... Được lắm.” Hề Ngọc Đường đọc được đáp án mình muốn từ trong ánh mắt của hắn, giọng nói run rẩy kia như đã tìm được chút bình tĩnh: “Được lắm. Nếu đã vậy, ta cũng không nhận người!”

Nói năng rất có khí phách.

Nói xong, nàng đứng dậy, thi triển khinh công, rời khỏi rừng trúc.

Việt Thanh Phong đứng nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, nghĩ đến ánh mắt quyết tuyệt lúc vừa rồi của Hề Ngọc Đường, lòng có chút hoài nghi, có phải mình sai rồi không.

Giơ tay lên che vết thương bị cắn nơi đầu vai, hắn nhắm mắt lại, đứng dậy nhặt kiếm của hai người.

Nghĩ đến những giọt nước mắt trăm năm khó gặp của người nọ, Việt Thanh Phong cúi đầu ho khan một cơn.

... Cuối cùng, nàng vẫn không khóc thành tiếng.

Truyện Chữ Hay