Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

chương 64: chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong hơi nước mờ mịt, Tưởng Úc Nam ngẩn người khi nhìn thấy Viêm Lương.

Ánh đèn trong nhà tắm hắt ra từ sau lưng Tưởng Úc Nam. Hai người mặt không còn hột máu, đứng ở hai đầu sáng và tối.

Viêm Lương cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Bởi vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông ở phía đối diện, nhưng ánh mắt u tối của anh khiến cô muốn né tránh theo bản năng. Viêm Lương cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đi về phía giường ngủ.

Với trạng thái của cô hiện tại, chắc chắn thả mình xuống giường sẽ ngủ ngay. Nhưng Viêm Lương vừa đi đến bên cạnh giường, chân cô dường như đạp phải thứ gì đó. Viêm Lương đang chuẩn bị cúi đầu nhìn, một luồng khí nóng quen thuộc phả vào người cô. Cùng lúc đó, một hình bóng cao lớn từ sau lưng cô chiếu xuống giường, nuốt trọn hình bóng của cô.

Tưởng Úc Nam đứng ngay sau lưng Viêm Lương. Mặc dù anh không lên tiếng nhưng cảm giác tồn tại vẫn rất mãnh liệt. Cuối cùng, Viêm Lương nghiến răng, kéo chăn chui vào bên trong, nhắm nghiền hai mắt.

Viêm Lương nằm nghiêng người, quay lưng về phía Tưởng Úc Nam. Nếu anh hỏi tại sao sắc mặt cô tệ như vậy, cô cũng không định mở miệng. Chỉ cần cô và anh không đối mặt trò chuyện, cô sẽ không để lộ sơ hở, anh sẽ không phát giác ra điều bất thường.

Nghĩ như vậy, Viêm Lương nhắm mắt chờ đợi sự chất vấn của Tưởng Úc Nam, hoặc là tiếng bước rời đi. Tuy nhiên, Tưởng Úc Nam từ đầu đến cuối giữ thái độ trầm mặc, không bỏ đi cũng không lên tiếng. Anh chỉ đứng ở bên cạnh giường, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình mảnh mai của người phụ nữ trước mặt.

Sau đó, Tưởng Úc Nam giơ tay, định kéo tay Viêm Lương bỏ vào trong tấm chăn mỏng. Nhưng gần chạm vào cô, anh đột nhiên dừng động tác, đổi thành ngồi xổm xuống, nhặt hai viên thuốc màu trắng vừa bị Viêm Lương vô ý giẫm nát.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, Viêm Lương mới mở mắt. Sắc trời bên ngoài cửa sổ không biết tối đen như mực từ bao giờ. Cho tới lúc thiếp đi, đầu óc Viêm Lương vẫn rối như tơ vò. Lương Thụy Cường...cô có nên đánh cược tất cả vào canh bạc đó?

Viêm Lương bị bóng đè đến ngạt thở.

Trong cơn ác mộng, Viêm Lương bị chìm ở dưới nước. Trong xe ô tô kín mít, cô hốt hoảng vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Viêm Lương không thể mở mắt, cũng không thở nổi. Nỗi kinh hoàng chết chóc bao trùm cả người cô. Trong nỗi tuyệt vọng, cô cố gắng hết sức giơ tay lần cuối. Đúng lúc này, cửa ô tô đột nhiên mở ra như có kỳ tích. Viêm Lương mừng rỡ nhoài người ra khỏi xe ô tô. Lúc cô chuẩn bị bơi lên mặt nước hít thở không khí, đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm chặt gót chân cô, kéo cô xuống nước. Viêm Lương hoảng sợ cúi đầu, bắt gặp gương mặt Tưởng Úc Nam, anh đang ra sức lôi cô cùng vào chỗ chết.

Viêm Lương giật mình tỉnh giấc.

Tiếng ù ù bên tai kéo Viêm Lương từ cơn ác mộng trở về hiện thực. Khoang miệng và khoang mũi của cô như bị tắc nghẹn, cô chỉ còn cách há mồm thở dốc. Viêm Lương mở to mắt nhìn trần nhà, nỗ lực xóa bỏ gương mặt đáng sợ trong giấc mộng ra khỏi đầu óc.

Bên ngoài cửa sổ, mưa bão cuối cùng cũng thu hồi thế tấn công mạnh mẽ, nhưng cơn mưa vẫn dệt thành tấm màn trắng vô cùng vô tận.

Hóa ra tiếng kêu bên tai vừa rồi không phải do Viêm Lương bị ù tai, mà là chấn rung điện thoại di động.

Thời tiết mùa hè vừa ẩm ướt vừa nóng bức. Không biết ai tắt điều hòa, làm Viêm Lương đổ đầy mồ hôi. Việc toát mồ hôi khiến thân thể Viêm Lương dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cô không còn choáng váng như trước đó. Điện thoại di động liên tục rung lên, báo hiệu có người gọi tới. Viêm Lương không chịu nổi, xuống giường đi tới cửa nhà tắm, lục tìm máy di động trong áo sơ mi và quần comple vắt ở bên ngoài nhà tắm.

Điện thoại ướt sũng, nhưng vẫn có thể sử dụng. Viêm Lương bắt máy, cô còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia vang lên giọng nói gấp gáp: "Tổng giám đốc, cuối cùng anh cũng nghe máy."

Thư ký Lý...người này luôn ra vẻ đạo mạo như sếp của anh ta, ngữ khí của Viêm Lương không một chút nhiệt tình: "Là tôi."

Đầu kia điện thoại trầm mặc trong giây lát, thư ký Lý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng cung kính như thường lệ: "Tưởng phu nhân, tôi không có cách nào liên hệ với tổng giám đốc. Hai người đang ở cùng nhau à? Cô có thể bảo tổng giám đốc nghe điện thoại không?"

"Anh tìm anh ta có chuyện gì?"

"Việc này..."

Thư ký Lý im lặng. Viêm Lương cũng không định dò hỏi. Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng, ngó nghiêng xuống dưới tầng một nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam. Viêm Lương chuẩn bị xuống cầu thang, vừa vặn bắt gặp người giúp việc đi lên, cô hỏi người giúp việc: "Có thấy tiên sinh đâu không?"

Người giúp việc trợn mắt ngạc nhiên. Ông bà chủ ngôi nhà này cả năm không nói với nhau đến ba câu, tất cả mọi người đều quen với cuộc chiến tranh lạnh kéo dài của bọn họ. Hôm nay bà chủ tự nhiên quan tâm đến hành tung của chồng mình, người giúp việc làm sao không kinh ngạc?

"Tiên sinh hình như đang ở...phòng khách."

Viêm Lương nghe xong lập tức quay đầu đi về phía phòng khách. Cửa phòng khóa trái, Viêm Lương gõ cửa cũng không có người trả lời, cô đành sai người giúp việc lên tiếng: "Tiên sinh, thư ký Lý gọi điện thoại đến tìm tiên sinh."

Trong phòng vẫn không một tiếng động. Viêm Lương ngẫm nghĩ rồi nói với người giúp việc: "Hãy đi lấy chìa khóa dự phòng lên đây."

Người giúp việc nhanh chóng đi lấy chìa khóa, Viêm Lương mở cửa phòng. Vừa đi vào bên trong, cô lập tức hóa đá trong giây lát.

Tưởng Úc Nam đang nằm bất động dưới sàn nhà ở phía đối diện cô.

Viêm Lương choáng váng đầu óc. Sau khi có phản ứng, cô lập tức xông đến, quỳ chân xuống nền nhà đỡ vai Tưởng Úc Nam: "Tưởng Úc Nam!"

Tay Viêm Lương chạm vào bờ trán nóng ran của Tưởng Úc Nam. Dù cô gọi tên anh thế nào, người đàn ông đã bất tỉnh cũng không một chút phản ứng.

Lúc này, người giúp việc xông vào phòng. Viêm Lương lên tiếng chỉ đạo: "Mau kéo tay của tiên sinh, giúp tôi đỡ tiên sinh đứng dậy."

Người giúp việc gật đầu, đi sang một bên thân Tưởng Úc Nam. Hai người phụ nữ gắng sức đỡ anh dậy. Nhưng người anh nặng như chì, Viêm Lương vẫn chưa hồi phục sức lực. Cô không thể đỡ Tưởng Úc Nam, ngược lại mất đà ngồi phịch xuống đất.

Sau một hồi lắc lư, lông mi của Tưởng Úc Nam động nhẹ, đôi mắt sâu thẳm từ từ mở ra.

Người giúp việc có phản ứng trước tiên, mừng rỡ nhắc Viêm Lương: "Phu nhân, tiên sinh tỉnh rồi kìa!"

Viêm Lương ngoảnh đầu theo phản xạ có điều kiện. Trong một khoảnh khắc, cô phảng phất rơi vào động không đáy tối đen như bầu trời ngoài cửa sổ.

Hai người mắt đối mắt, ánh mắt vẫn còn yếu ớt của Tưởng Úc Nam như chìm trong hồi ức nào đó. Anh nhìn Viêm Lương chăm chú, rồi từ từ giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khóe miệng anh hơi cong lên.

Động tác của anh rất dịu dàng, tựa hồ chỉ cần mạnh tay một chút, giấc mộng sẽ tan vỡ. Nụ cười của anh bao hàm rất nhiều điều. Nhưng ánh mắt của anh quá nặng nề, do đó việc trầm mặc đối mắt khiến Viêm Lương không chịu nổi, vô ý thức muốn né tránh.

Viêm Lương theo bản năng rút tay về, đứng dậy lùi lại phía sau một bước.

Hành động trốn tránh của cô trong con mắt Tưởng Úc Nam phảng phất bấm vào nút tiến lùi. Anh cứ mở mắt nhìn Viêm Lương từ từ lùi lại phía sau, cuối cùng quay đầu bỏ đi.

Tưởng Úc Nam bất động chứng kiến cả quá trình đó, anh như rơi vào sự giày vò kéo dài một thế kỷ.

Viêm Lương quay về phòng lấy điện thoại di động của cô gọi cho bác sỹ gia đình, mời bác sỹ đến nhà một chuyến. Khi cô trở lại phòng khách, Tưởng Úc Nam đã được người giúp việc đỡ lên giường, anh nhắm nghiền hai mắt. Nhìn gương mặt trắng bệch của anh, Viêm Lương thầm nghĩ, tại sao anh lại cười với cô như vậy? Nụ cười của anh khiến tim cô đập nhanh một nhịp.

Bác sỹ mà Viêm Lương mời đến là bác sỹ gia đình của Từ gia trước kia, từng chăm lo bệnh tình của Từ Tấn Phu trước khi ông qua đời. Đến nay, bác sỹ này vẫn giữ mối quan hệ tốt với người của Từ gia. Chính vì vậy, Viêm Lương không hề bất ngờ khi tin tức Tưởng Úc Nam bị ốm truyền đến tai Châu Trình.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Lương Thụy Cường tuy không đạt kết quả như mong đợi nhưng cũng tương đối vui vẻ thuận lợi. Từ trước đến nay, Lương Thụy Cường không bao giờ đích thân nhúng tay vào các dự án đầu tư, vậy mà lần này, ông ta tỏ ra hứng thú với đề xuất của Viêm Lương, khiến cô tràn trề hy vọng. Thư ký của Lương Thụy Cường tiễn Viêm Lương và Châu Trình ra về. Lúc lên xe, Châu Trình dường như muốn nói điều gì đó. Khi anh lần thứ ba liếc Viêm Lương qua kính chiếu hậu, Viêm Lương không nhịn được hỏi thẳng: "Anh muốn nói gì?"

"Anh nghe nói mấy ngày trước Tưởng Úc Nam bị ốm?"

"Chỉ bị sốt mà thôi, không chết được đâu."

Ngữ khí của cô hơi lạnh lùng, Châu Trình gật đầu không truy vấn tiếp. Anh lại dõi mắt về con đường ở phía trước. Trầm mặc một lúc, Châu Trình lại mở miệng: "Xem ra, em vẫn còn lo lắng cho anh ta."

"Tất nhiên rồi, nếu anh ta chết đi, kế hoạch của em sẽ đổ sông đổ biển. Em không chỉ không thể đoạt lại Từ thị, Giang Thế Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em."

"Em thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ cứng miệng mà thôi?"

"Anh nghĩ sao?" Viêm Lương trề môi, như mỉm cười. Nhưng ánh mắt sắc bén của cô đã trả lời câu hỏi của Châu Trình.

Châu Trình lặng lẽ quan sát Viêm Lương, tựa hồ muốn nhìn thấu ý nghĩ chân thực của cô. Nhưng cuối cùng anh đành bỏ cuộc, thật sự đoán không ra tâm tư của cô.

"Nếu chúng ta và Lương Thụy Cường hợp tác thành công, em và Tưởng Úc Nam cả đời này không đội trời chung. Em nên suy nghĩ cho kỹ."

"Anh cho rằng em kiên quyết không ly hôn với anh ta là vì điều gì?" Viêm Lương hơi tức giận, ngữ khí của cô càng trở nên lạnh lẽo: "Em không phải là anh, sẽ không làm theo cảm tính như anh."

"..."

"Anh yên tâm, em đã suy nghĩ kỹ rồi."

Không ai có thể ngờ, trận ốm của Tưởng Úc Nam khiến mối quan hệ của vợ chồng anh có sự thay đổi lớn, nhưng không phải thay đổi theo chiều hướng tích cực mà ngày càng tệ hại.

Sau hai năm, Viêm Lương lại một lần nữa trở thành đề tài bàn tán trong giới thượng lưu. Cô thường qua đêm ở bên ngoài, bị báo lá cải chụp được hình ảnh vui vẻ uống rượu với những người đàn ông xa lạ. Nhiều người suy đoán, Tưởng phu nhân đột nhiên trở nên bất thường, nhằm mục đích trả thù Tưởng Úc Nam vì scandal hẹn hò ầm ĩ của anh trước đó.

Thái độ của Tưởng Úc Nam cũng thu hút sự quan tâm của dư luận. Không rõ trong lòng hổ thẹn hay quan hệ vợ chồng thật sự đứng bên bờ vực thẳm, Tưởng Úc Nam không hề bận tâm đến hành vi phóng túng của bà xã mình.

Đây là lần thứ ba trong tuần, Viêm Lương qua đêm ở bên ngoài. Cô trở về nhà vào lúc chạng vạng tối. Tưởng Úc Nam không ở nhà, chỉ có những người giúp việc mở to mắt nhìn cô ăn mặc diêm dúa, chân nam đá chân xiêu đi lên gác. Viêm Lương biết, tin tức cô cả đêm không về sẽ nhanh chóng truyền đến tai Tưởng Úc Nam.

Giới hạn lòng bao dung của người đàn ông này đối với cô là ở mức độ nào? Cô cần đạp đổ giới hạn chịu đựng của anh.

Sau khi tẩy trang, Viêm Lương đi tắm rửa. Chất cồn đã chảy xuống cống theo dòng nước, Viêm Lương chỉ còn lại đầu óc trống rỗng và cơ thể mệt mỏi.

Cô ngẩng cao đầu, để mặc nước lạnh phun vào người. Đúng lúc này, tiếng mở cửa cực lớn truyền tới.

Viêm Lương giật mình, lập tức quay đầu. Cô thấy cánh cửa nhà tắm bị đẩy mạnh, đập vào tường đánh rầm. Trong lòng Viêm Lương lập tức lấy lại bình tĩnh. Cô thản nhiên nhìn Tưởng Úc Nam đứng ngoài cửa.

Thân hình anh thẳng tắp, gương mặt đầy tức giận.

Viêm Lương thu lại ánh mắt, coi như anh không tồn tại. Cô lại ngẩng đầu nhắm mắt, để nước chảy xuống mặt. Tưởng Úc Nam không thèm thay dép, Viêm Lương nghe thấy tiếng giày da tiến lại gần, cô im lặng chờ đợi.

Chỉ một giây sau, Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lôi xềnh xệch ra ngoài.

"Anh giở trò điên gì vậy?" Cô cố tình hỏi.

Tưởng Úc Nam lặng thinh.

Viêm Lương vẫn trong trạng thái trần truồng, tóc cô ướt rượt, nước chảy tong tong xuống nền nhà. Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lôi vào phòng thay đồ. Anh vung tay, cả người Viêm Lương ngã ngồi xuống ghế sofa. Ghế sofa màu đỏ thẫm dính nước, biến thành màu đen. Người đàn ông trước mặt Viêm Lương có đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. Viêm Lương giơ tay rút áo trong tủ che chắn trước ngực. Sau đó, cô ngẩng đầu đối mắt Tưởng Úc Nam.

Tưởng Úc Nam không lên tiếng, anh lục tủ tìm quần áo, động tác dường như hết kiên nhẫn. Anh nhanh chóng lấy bộ quần áo lót lẫn váy ngoài ném xuống ghế sofa: "Mặc vào!"

"Đi đâu?" Viêm Lương hỏi.

Tưởng Úc Nam nghiến răng rít lên: "Mặc vào!"

Ngày hôm nay, thời điểm này, Tưởng Úc Nam bắt cô mặc bộ váy dạ hội gợi cảm màu da... Viêm Lương biết sự kết hợp này có ý nghĩa như thế nào. Nhưng cô cố ý ngồi ở đó không nhúc nhích.

Trước thái độ không tình nguyện của Viêm Lương, thần sắc của Tưởng Úc Nam ngày càng u ám. Anh trầm mặc nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi người nâng mặt cô, gan bàn tay anh siết mạnh cằm cô.

Cuối cùng, Viêm Lương cũng nghe thấy câu nói mà cô chờ đợi từ lâu: "Em đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Em ngoan ngoãn nghe lời, còn tôi bỏ qua chứng cứ phạm tội của Châu Trình, không bán các nhãn hiệu trực thuộc Từ thị."

Nói xong, Tưởng Úc Nam buông tay khỏi mặt Viêm Lương. Viêm Lương vẫn không lên tiếng, tựa hồ đã chịu khuất phục. Tưởng Úc Nam rời khỏi phòng thay đồ. Viêm Lương nghe thấy tiếng anh dặn dò người giúp việc ở bên ngoài: "Mau đi lấy khăn tắm và máy sấy tóc lại đây."

Tưởng Úc Nam vẫn nhớ số đo thân hình Viêm Lương, bộ váy dạ hội màu da anh chọn cho cô rất vừa vặn. Váy ngắn trên đầu gối, bó sát thân, giúp Viêm Lương phô bày đường cong hoàn hảo.

Tưởng Úc Nam và Viêm Lương ngồi ở hai đầu hàng ghế sau xe ô tô. Tưởng Úc Nam nhắm mắt, còn Viêm Lương nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại là một ngày mưa gió, người đi bộ trên vỉa hè cầm ô hối hả qua lại. Không một ai nói cho cô biết xe ô tô đang đi đâu. Khi xe dừng lại trước cánh cửa xoay của khách sạn Minh Đình, Viêm Lương không hề cảm thấy bất ngờ.

Công tử của chủ tịch tập đoàn Minh Đình tổ chức lễ đính hôn tại đây, vào buổi tối hôm nay.

Nhà trai gia cảnh hiển hách, nhà gái là quan chức cao cấp, Viêm Lương đã nghe tin đính hôn của bọn họ từ lâu. Tin tức Lộ Minh Đình bỏ một khoản tiền lớn, sáng lập một quỹ cho con dâu tương lai lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ, Viêm Lương không muốn biết cũng khó.

Bảo vệ mở cửa xe ô tô cho Viêm Lương. Sau khi xuống xe, Tưởng Úc Nam đi đến trước mặt cô, hơi đưa cánh tay về phía cô. Trước động tác có tính ám chỉ của anh, Viêm Lương không có ý định phối hợp, cô đi thẳng về phía cửa khách sạn. Nhưng cô bị Tưởng Úc Nam kéo lại trong nháy mắt. Anh cầm tay cô khoác vào tay anh. Viêm Lương định rút tay về nhưng bị anh giữ chặt. Hai người đi vào khách sạn Minh Đình trong cuộc đọ sức âm thầm. Nhưng dưới con mắt của người ngoài, vợ chồng họ sánh bước bên nhau, tay trong tay rất tình cảm.

Tiệc đính hôn có quy mô hơn một trăm bàn, hoành tráng vô cùng. Đi vào bên trong, Viêm Lương bắt gặp vô số nhân viên phục vụ mặt mày hớn hở.

Trong thang máy chỉ có hai người, Tưởng Úc Nam thôi không ép buộc Viêm Lương. Giây phút cửa thang máy khép lại, Viêm Lương lập tức thu tay, ôm hai vai lùi về một góc.

Tưởng Úc Nam đứng thẳng người, anh không quay đầu nhìn Viêm Lương mà dõi mắt về phía trước, đồng thời cất giọng ngạo mạn: "Em có cảm giác gì khi người tình cũ kết hôn?"

Viêm Lương không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay lập tức: "Đau khổ tột cùng."

Viêm Lương vừa dứt lời, sống lưng Tưởng Úc Nam cứng đờ. Phát hiện ra điều đó, khóe miệng Viêm Lương cong lên. Đúng lúc này, cửa thang máy "ding" một tiếng, báo hiệu đến đích.

Lần này, Viêm Lương hết sức phối hợp, cô thân mật khoác tay Tưởng Úc Nam rời khỏi thang máy.

Sau khi ký tên vào danh sách khách mời, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào hội trường.

Tưởng Úc Nam đứng ở cửa đảo mắt một lượt, tìm ra những nhân vật quan trọng trong buổi tiệc ngày hôm nay.

Nhìn thấy Lộ Minh Đình đang vui vẻ trò chuyện với nhà thông gia, Tưởng Úc Nam ghé sát tai Viêm Lương nói nhỏ: "Chúng ta đi chào hỏi."

Viêm Lương bất giác đưa mắt về phía Lộ Minh Đình. Dáng vẻ và cách ăn mặc của ông ta thể hiện rõ là một nhà tư bản kỳ cựu. Thì ra đây là bố của Lộ Chinh, cũng là một trong những người bắt tay với Giang Thế Quân đánh đổ Từ thị.

Tưởng Úc Nam đưa Viêm Lương đi sâu vào hội trường. Trên đường đi, không ít khách mời nhiệt tình chào hỏi anh, Tưởng Úc Nam gật đầu đáp lại. Khi vợ chồng Tưởng Úc Nam đi qua, đám khách mời bắt đầu thì thầm bàn tán, nghi vấn lớn nhất chính là: "Tưởng phu nhân...chẳng phải là bạn gái cũ của Lộ thiếu gia hay sao?"

"Cô ta trang điểm nổi bật như vậy, không biết có ý đồ gì?"

Viêm Lương đã sớm luyện được bản lĩnh bỏ ngoài tai những lời bàn tán không hay về mình từ lâu. Cô bình thản đi theo Tưởng Úc Nam đến bên Lộ Minh Đình.

Nhìn thấy Tưởng Úc Nam, Lộ Minh Đình nở nụ cười thân thiết: "Úc Nam đến rồi à?"

"Lộ tiên sinh."

"Khí sắc của cậu có vẻ không được tốt lắm."

"Tôi bị ốm vặt mà thôi, không có gì đáng lo ngại." Tưởng Úc Nam quay sang Viêm Lương: "Đây là phu nhân của tôi."

"Tưởng phu nhân?" Lộ Minh Đình lập tức đưa mắt nhìn Viêm Lương, nụ cười của ông ta ẩn chứa vẻ lạnh lẽo: "Quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy."

Ở một góc hội trường, Lộ Chinh đang trò chuyện cùng bạn bè. Được người trợ lý nhắc nhở, anh lập tức quay đầu về phía Lộ Minh Đình.

Thời gian đột nhiên ngừng lại.

Như thể bất chợt bừng tỉnh từ trong cơn u mê, Viêm Lương ngập ngừng ngẩng đầu. Cô đứng ở bên này, Lộ Chinh đứng ở bên kia. Dù cách cả hội trường rộng lớn, hai người đều tìm thấy đối phương ngay lập tức.

Họ trầm mặc mắt đối mắt.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội trường. Lộ Chinh mỉm cười gật đầu với Viêm Lương. Điều duy nhất Viêm Lương có thể làm lúc này là cúi thấp đầu.

Người đàn ông ở phía đối diện trao cho cô tình yêu mà cô khao khát từ nhỏ. Nhưng đáng tiếc, số phận đã định anh chỉ có thể là khách qua đường.

Còn người đàn ông ở bên cạnh cô...là người mượn danh nghĩa tình yêu khiến cô mình đầy thương tích. Có điều, người đàn ông này là sự lựa chọn của cô, nên cô phải gánh chịu mọi hậu quả.

Tưởng Úc Nam vui vẻ trò chuyện với Lộ Minh Đình, Viêm Lương mỉm cười cắt ngang bọn họ: "Thật ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh một lúc."

Sau đó, Viêm Lương ngồi một mình ở khu vực hút thuốc lá làm một điếu thuốc. Khi hút đến nửa điếu thuốc, Viêm Lương chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Có tiếng bước chân lại gần, rồi dừng lại trước cái ghế ở bên cạnh Viêm Lương.

Người đó lặng lẽ ngồi xuống. Viêm Lương vẫn cúi đầu, cho đến khi thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Có thể cho tôi xin ít lửa?"

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Viêm Lương cứng đờ trong giây lát.

Người đàn ông lại nói: "Lâu rồi không gặp."

Lúc này, Viêm Lương mới ngẩng đầu nhìn Lộ Chinh: "Lâu rồi không gặp."

Cô nở nụ cười xã giao giả tạo. Nhìn cô như vậy, Lộ Chinh cũng mỉm cười: "Bộ váy của cô rất đẹp."

"Chồng tôi giúp tôi chọn."

Nụ cười trên môi Lộ Chinh cứng đờ.

Đây mới là biểu hiện Viêm Lương muốn thấy. Cô không xứng với người đàn ông này, nên không thể độc chiếm tình cảm quyến luyến của anh. Tình cảm đó nên thuộc về người vợ tương lai của anh.

Lộ Chinh rút bật lửa từ túi quần châm một điếu thuốc. Viêm Lương bất giác cười cười: "Anh cũng có bật lửa, sao còn xin lửa của tôi?"

Cô chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện cho tự nhiên hơn, ai ngờ đạt hiệu quả ngược lại: "Nếu không viện cớ, tôi làm sao có dũng khí đi tìm cô?"

Viêm Lương không kiềm chế nổi, ngẩng đầu nhìn Lộ Chinh.

Ánh mắt anh trầm tĩnh như hồ nước, nhưng có một sức mạnh cuốn người đối diện vào trong đó.

Thuốc lá đã cháy hết, đốt nóng đầu ngón tay Viêm Lương, khiến cô định thần.

Viêm Lương vội vàng thả tay, mẩu thuốc lá rơi xuống đất, đốm lửa lóe lên lần cuối rồi tắt ngóm.

Viêm Lương đứng dậy: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài trước đây."

Lộ Chinh không níu kéo. Anh biết không thể níu kéo, cũng không có tư cách giữ cô ở lại. Anh chỉ có thể lặng lẽ dõi theo hình bóng Viêm Lương.

Viêm Lương bỏ mặc ánh mắt của người đàn ông sau lưng cô, mở ra đi nhanh ra ngoài. Vẫn chưa đi đến góc rẽ, Viêm Lương đột ngột dừng bước.

Tưởng Úc Nam đang đứng bên bờ tường cách đó không xa.

Viêm Lương định thần, rồi lạnh lùng đi lướt qua Tưởng Úc Nam. Trong lòng Viêm Lương biết rõ, Tưởng Úc Nam đời nào dễ dàng bỏ qua cho cô. Lúc cổ tay Viêm Lương bị anh giữ chặt, cô đã chuẩn bị tâm lý. Viêm Lương chỉ không ngờ Tưởng Úc Nam nói câu: "Tình yêu ban đầu của em dành cho Châu Trình, tình yêu cuối trao cho Lộ Chinh. Tôi thì sao? Tôi đạt được điều gì ở em?"

Đã từ lâu Tưởng Úc Nam không nhìn thấy Viêm Lương hốt hoảng bối rối như vừa rồi...Nhưng vì một người đàn ông khác.

Mặc dù trong lòng anh đã biết trước, có lúc ép bản thân vui vẻ chấp nhận sự thật, thế nhưng...

Thanh âm của Tưởng Úc Nam toát ra vẻ bất lực. Đây là sự ngụy trang rất quen thuộc với Viêm Lương. Cô nhướng mắt nhìn Tưởng Úc Nam, khóe miệng nhếch lên, đồng thời giơ tay vỗ nhẹ mặt anh, nói rành rọt từng từ một: "Anh giành được mọi nỗi hận của tôi."

Viêm Lương định giật tay khỏi sự khống chế của Tưởng Úc Nam, nhưng ngược lại bị anh giữ chặt cả hai tay.

Tưởng Úc Nam dùng sức đẩy Viêm Lương vào bờ tường: "Em đã hận đến mức muốn tôi chết đi, thế thì tại sao việc tôi chỉ bị ốm qua loa lại khiến em căng thẳng như vậy?"

Viêm Lương xì mũi giễu cợt: "Tưởng tiên sinh, anh học được thói tự mình đa tình ở đâu thế?"

"..."

"Anh lạ thật đấy? Chẳng phải anh mong tôi căm thù anh hay sao? Bây giờ anh cứ như một người sắp chết, bắt đầu khao khát được người khác tha thứ?"

Tưởng Úc Nam phảng phất nhìn xuyên thấu sự thật. Anh trầm mặc một giây rồi bật cười: "Đúng vậy, là tôi nhất thời hồ đồ..."

Tưởng Úc Nam cúi đầu nhìn sâu vào mắt Viêm Lương: "Tôi đúng là nên tận dụng thời gian, hưởng thụ thật tốt nỗi căm hận của em."

Nói dứt lời, Tưởng Úc Nam tiếp tục nhìn Viêm Lương chăm chú. Viêm Lương chau mày ngoảnh đầu đi chỗ khác. Tưởng Úc Nam bất thình lình giữ mặt cô, phủ xuống môi cô.

Một nụ hôn đến bất ngờ, mang theo hơi thở đã trở nên xa lạ với Viêm Lương từ lâu...

Viêm Lương không kịp cắn răng, đầu lưỡi của anh đã tiến sâu vào bên trong.

Toàn bộ sợi dây thần kinh của Viêm Lương đều tập trung cảm nhận sự giày vò mạnh mẽ của Tưởng Úc Nam trong giây lát. Hai năm qua anh không động đến cô. Ngày hôm nay, anh như con dã thú đói khát từ lâu, đầu lưỡi cô bị anh mút đến đau rát, sự phản kháng của cô bị anh làm tan rã, đến hơi thở cũng bị anh cướp đoạt.

Cho tới khi Tưởng Úc Nam hài lòng buông người Viêm Lương, cuối cùng cô mới thoát khỏi sự khống chế của anh. Viêm Lương lập tức vung tay tát Tưởng Úc Nam, nhưng bị anh dễ dàng túm được.

Lồng ngực Viêm Lương phập phồng, môi cô sưng đỏ. Tưởng Úc Nam nắm cổ tay cô, bình tĩnh quan sát cô.

Đám nhân viên phục vụ đi ngang qua đều ngoảnh đầu về bên này. Viêm Lương nghiến răng, rút tay bỏ đi mất. Dõi theo bóng lưng Viêm Lương cho đến khi cô khuất dạng, Tưởng Úc Nam mới quay đầu.

Lộ Chinh vừa rồi vẫn đứng bên ngoài cửa khu vực hút thuốc, bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Lộ Chinh đi về căn phòng nghỉ của khách sạn. Cô dâu tương lai vẫn đang chải đầu hóa trang ở bên trong. Lộ Chinh vừa định gõ cửa, đầu óc anh chợt vụt qua hình ảnh: đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn, cô rất không tình nguyện...

Lộ Chinh lập tức thu tay về. Còn chưa kịp quay người bỏ đi, có người chạy đến tìm anh: "Lộ thiếu, chủ tịch đang tìm anh."

Lộ Chinh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Cứ nói không tìm thấy tôi."

Nói xong anh lập tức bỏ đi. Nhưng mới đi hai bước, cánh cửa phòng nghỉ sau lưng đột nhiên mở ra.

Lộ Minh Đình từ phòng nghỉ đi ra: "Anh định đi đâu vậy?"

Lộ Chinh thở dài, trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ còn cách quay đầu: "Ba!"

"Hôm nay Tử Nam rất xinh đẹp, anh không vào ngắm con bé sao?"

"Hả? Vậy à?" Lộ Chinh cau mày, nhưng không hề có ý định đi vào bên trong phòng nghỉ.

Thấy con trai tỏ ra lơ đễnh, Lộ Minh Đình nhíu chặt lông mày: "Tôi thay anh mời vợ chồng họ đến đây, là vì muốn anh chết tâm một cách triệt để."

Lộ Chinh ngẩn người.

Lộ Minh Đình thất vọng lắc đầu: "Đàn bà trên thế giới nhiều vô số, tôi thấy con bé Viêm Lương đó cũng chỉ có hai mắt một mũi như bất cứ người nào. Dù nó đặc biệt trong mắt anh, cũng là vợ của người khác, có gì đáng để anh quyến luyến đến tận bây giờ?"

Đến bố anh cũng nhận ra tâm trạng quyến luyến của anh? Mới thấy sự ngụy trang của anh trong hai năm qua thất bại đến mức nào...

Lộ Chinh nở nụ cười thê lương.

Lộ Minh Đình trầm mặc trong giây lát, sau đó ông ta mở miệng, ngữ khí ôn hòa hẳn: "Con trai, từ nhỏ đến lớn anh đều biết rõ bản thân muốn gì, cũng biết làm thế nào để đạt được mục tiêu của mình. Anh nên biết điều gì mới là tốt nhất đối với anh. Anh đừng vì một người đàn bà đánh mất lý trí anh đã rèn luyện suốt mười mấy năm."

Lời nói của Lộ Minh Đình hoàn toàn có lý, Lộ Chinh nhún vai bất lực: "Có lẽ con chỉ muốn trải nghiệm một lần cảm giác hoàn toàn mất khống chế, hoặc là..."

Hoặc là...anh bất chấp tất cả một lần, quên mình phấn đấu vì thứ anh thật sự mong muốn, chứ không phải liên quan đến trách nhiệm và thể diện của anh.

Thư ký của Lộ Minh Đình đi vào. Thấy Lộ Chinh mặt vô cảm đứng ở đó, anh ta nhất thời không biết có nên quấy rầy. Do dự một lát, anh ta mới nhắc nhở Lộ Minh Đình: "Chủ tịch, bộ trưởng Lý đến rồi."

Lộ Minh Đình gật đầu, nói với Lộ Chinh: "Tôi đi chào hỏi khách khứa, anh hãy vào trong xem Tử Nam thế nào." Nói xong, ông ta không lập tức rời đi, mà đưa mắt ra hiệu người thư ký mở cửa phòng nghỉ. Nhìn theo bóng Lộ Chinh cho đến khi anh đi vào, Lộ Minh Đình mới cùng người thư ký đi ra hội trường.

Trong phòng nghỉ rộng lớn, nhân viên trang điểm đang thu dọn đồ. Đám bạn thân của cô dâu đang vây quanh bàn trang điểm. Một người tình cờ ngẩng đầu, lập tức mỉm cười nói với cô gái trẻ tuổi đang ngồi trước bàn trang điểm: "Trang Tử Nam, người đàn ông của cậu đến rồi kìa."

Tất cả mọi người đồng thời quay về phía cửa ra vào, nhân viên trang điểm cúi đầu chào hỏi: "Lộ tiên sinh."

Lộ Chinh mỉm cười với bọn họ, sau đó tiến lại gần bàn trang điểm.

Người phụ nữ tên Trang Tử Nam lập tức nở nụ cười với Lộ Chinh, nhưng thần sắc cô vẫn lạnh nhạt. Ở một góc độ nào đó, trông cô rất giống một người.

Lộ Chinh cuối cùng cũng quyết định đối mặt với hành động lừa mình dối người buồn cười này.

"Tôi có thể nói chuyện riêng với cô ấy một lúc?"

Lộ Chinh vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi quay sang Trang Tử Nam. Sau đó, cả đám người lần lượt rời đi, để lại không gian riêng cho đôi tình nhân.

Anh và cô cũng có thể gọi là đôi tình nhân? Mỗi tuần đi xem phim vào thứ bảy, ngày chủ nhật cùng cô đi viện dưỡng lão hoặc trại trẻ mồ côi tham gia hoạt động công ích, mỗi tuần cùng ăn tối hai bữa, nếu có việc đột xuất sẽ gọi điện thông báo cho đối phương...Trong một năm hẹn hò, khoảng thời gian hai người ở bên nhau rất có trật tự nhưng thiếu đi cảm xúc.

Anh tán thưởng tham vọng kinh doanh của cô. Còn cô khao khát có chỗ dựa vững chắc như Minh Đình để phát triển sự nghiệp của mình. Cuộc hôn nhân kiểu này, vốn dĩ ai nấy đều đạt mục đích của mình mà thôi.

Trầm mặc một lúc, Lộ Chinh đột nhiên nói: "Em có còn nhớ, em từng hỏi anh, tại sao anh lại sưu tầm nhiều giày cao gót như vậy?"

"Sao bỗng dưng anh nhắc tới chuyện đó?"

Lộ Chinh cười cười: "Đó là tác phẩm của một nhà thiết kế độc lập ở New York. Mỗi đôi giày đều khắc tên của nhà thiết kế. Tên tiếng Trung của cô ấy là Viêm Lương."

Sắc mặt Trang Tử Nam hơi thay đổi.

Viêm Lương...

Đây là bạn gái tin đồn duy nhất của người đàn ông này.

"New York ư?" Trang Tử Nam hỏi lại.

"Sau này anh mới biết, lúc bấy giờ cô ấy bị người nhà đưa ra nước ngoài học ngành tài chính tiền tệ. Nhưng cô ấy không thích ngành đó, nên đổi sang học ngành thiết kế."

"..."

"Chắc em cũng biết, khoảng thời gian đó, mẹ anh định cư ở New York."

Trang Tử Nam gật đầu, sắc mặt tương đối khó coi.

"Vì nguyên nhân này, anh thường bay đi bay về giữa hai nơi. Lúc đó, cô ấy chắc mới học thiết kế khoảng một năm. Cô ấy cùng bạn mở một cửa hàng bán giày nhưng gặp nguy cơ đóng cửa. Anh tình cờ gặp cô ấy, khi cô ấy đang thương lượng với người chủ cho thuê nhà ở bên ngoài cửa hàng. Cô ấy vừa dùng tiếng Anh khẩn cầu người ta, vừa dùng tiếng Trung chửi rủa, trông rất thú vị. Đáng tiếc là lúc đó, anh không dừng lại thưởng thức. Sau khi về nước, anh ngẫu nhiên nhớ đến cô ấy. Thế là anh nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng đó mua giày, rồi anh tặng đôi giày cho mẹ anh."

"..."

Rốt cuộc là ký ức thú vị đến mức nào mà khóe mắt anh tràn ngập ý cười?

Trang Tử Nam cụp mi mắt. Cô không biết nên làm gì để đối diện với người đàn ông có bộ dạng ấm áp chưa từng thấy trước mặt.

"Đáng tiếc, mẹ anh chưa từng xỏ chân vào đôi giày đó. Có thể thấy trình độ thiết kế của cô ấy không cao."

"Kể từ lần đó, mỗi tháng anh đều nhờ người giúp việc của mẹ anh đến cửa hàng cô ấy mua giày. Mỗi đôi giày đều tặng kèm thư viết tay của cô ấy. Ngoài lời cảm ơn thông thường, cô ấy thỉnh thoảng kể về tình hình và ước mơ của mình. Tuy chỉ gặp cô ấy một lần, nhưng trên thực tế, anh đã biết rõ cô ấy từ lâu."

"Mặc dù không phải là người trong ngành nhưng anh cũng có thể nhận ra, thiết kế của cô ấy ngày càng tiến bộ. Nhưng một năm sau, trong lá thư cảm ơn, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy và người bạn định bán cửa hàng."

"Cho đến khi cô ấy đi tìm anh vì chuyện đặt quầy Nhã Nhan ở Minh Đình Square, anh mới biết, cô ấy cũng giống anh, buộc phải từ bỏ lý tưởng vì sự nghiệp của gia đình."

Trang Tiểu Nam vẫn im lặng lắng nghe.

"Nhiều khi, thương hại và thương yêu chỉ cách nhau một đường thẳng."

Trang Tử Nam muốn nở nụ cười, nhưng khóe miệng cô cứng đờ.

Lộ Chinh cười tươi, như vừa gạt bỏ gánh nặng: "Trang Tử Nam, anh cảm thấy em nên suy nghĩ kỹ. Người đàn ông như vậy có đáng để em gửi gắm cả cuộc đời hay không?"

Buổi tiệc đính hôn bắt đầu, Lộ Chinh mặc comple chỉnh tề đi lên sân khấu theo lời mời của người chủ trì.

Tiếng người chủ trì lại vang lên: "Xin mời Trang tiểu thư!"

Khi người chủ trì lần thứ ba lên tiếng, nhân viên phục vụ trong cả hội trường đưa mắt nhìn nhau, khách dự tiệc thì thầm to nhỏ, Lộ Minh Đình lập tức đứng dậy.

Cô dâu đã bỏ trốn...

Tin tức vừa lan ra, cả hội trường xôn xao.

Tưởng Úc Nam ngồi yên một chỗ. Hội trường ồn áo náo động đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt lạnh lẽo của anh. Chỗ ngồi bên cạnh anh trống không. Cho đến khi Lộ Minh Đình và bố mẹ cô dâu vội vàng rời khỏi hội trường, Tưởng Úc Nam mới rời mắt khỏi vị trí bên cạnh, nhìn lên người đàn ông trên sân khấu.

Chú rể trên sân khấu không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sự vắng mặt của cô dâu. Ánh mắt anh ngược lại khóa chặt vào chỗ ngồi trống không bên cạnh Tưởng Úc Nam.

Viêm Lương rời khỏi khách sạn Minh Đình trước khi buổi tiệc đính hôn bắt đầu, cô lại một lần nữa qua đêm ở bên ngoài.

Nửa đêm, Viêm Lương tắm xong, cuộn khăn tắm đi ra ngoài. Do cô ở trong nhà tắm quá lâu, người đàn ông ở phòng ngoài đã ngủ say.

Viêm Lương ngồi xuống cạnh giường, không khách sáo giơ tay vỗ lên mặt người đàn ông, nhưng anh ta vẫn không tỉnh lại.

Người đàn ông có thân hình màu đồng rắn chắc, là DJ tại một quán bar, ngón tay anh ta rất đẹp, nụ cười vô cùng cuốn hút. Viêm Lương cho rằng cô có chút cảm tình với anh ta. Nhưng bây giờ ngắm kỹ anh ta trong giấc ngủ say, Viêm Lương chỉ cảm thấy, gương mặt này xa lạ vô cùng.

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện nỗi sợ hãi mơ hồ.

Đây là phòng khách sạn xa hoa, giường hình bầu dục cỡ lớn, quần áo vất bừa bộn dưới đất. Viêm Lương đứng dậy, tìm quần áo của cô mặc vào người. Sau đó cô lục túi xách lấy ví tiền, rút tập tiền đặt lên tủ đầu giường.

Mua hàng trả tiền, sau đêm hôm nay, họ trở thành người xa lạ.

Trong lúc đi ra cửa phòng khách sạn, Viêm Lương vô tình bắt gặp bóng dáng cô trong chiếc gương cỡ lớn ở bức tường đối diện, cô bất giác dừng bước.

Người phụ nữ trong gương xinh đẹp nhưng không có linh hồn.

Đôi mắt cô trống rỗng vô cảm.

Viêm Lương về đến nhà vào lúc nửa đêm.

Vừa lái ô tô vào nhà để xe, một người giúp việc xông đến trước đầu xe của Viêm Lương: "Phu nhân, tiên sinh đang đợi phu nhân ở phòng khách."

"Tôi biết rồi."

Miệng nói vậy nhưng trên thực tế, Viêm Lương chẳng hề bận tâm. Cô xuống xe, đi cầu thang ở nhà để xe lên thẳng tầng trên, về phòng ngủ liền đặt mình xuống giường.

Trong lúc ngủ lơ mơ, điện thoại di động của Viêm Lương rung lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ một số lạ.

"Tôi là đàn ông, dù thế nào cũng không thể nhận tiền của đàn bà, hơn nữa chúng ta vẫn chưa làm gì cả."

Viêm Lương cố nhớ xem cô đưa số điện thoại cho đối phương từ lúc nào nhưng nghĩ mãi không ra. Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng chuyển động. Theo phản xạ có điều kiện, Viêm Lương ném điện thoại lên tủ đầu giường, nhắm nghiền hai mắt.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Tấm chăn mỏng bị kéo ra, một bên giường hơi lún xuống, Viêm Lương rất phiền não, cô quay người sang một bên giả vờ ngủ say.

Người đàn ông vừa ngồi xuống giường đưa mắt nhìn chỗ lõm trên đệm, nơi Viêm Lương vừa nằm ngủ. Anh giơ tay chạm vào, vẫn có thể cảm nhận thấy hơi ấm thân thể cô để lại.

Người đàn ông ngoảnh đầu về phía chiếc đồng hồ cổ ở góc phòng, bây giờ là hai giờ sáng. Cách bữa tiệc đính hôn lộn xộn gần mười tiếng đồng hồ.

Tưởng Úc Nam cúi xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người Viêm Lương. Đúng lúc này, anh nhìn thấy những dấu hôn còn rõ nét trên cần cổ trắng ngần của cô.

Viêm Lương bị người đàn ông nổi giận kéo tóc giật ngược về đằng sau.

Cô đau đến mức giật mình tỉnh giấc, túm chặt tay người đàn ông nhưng bị anh gạt ra. Cả người cô không thể khống chế đổ về đằng sau, đè vào chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, căn phòng đột nhiên tối hẳn.

Dưới ánh sáng mờ mờ, Viêm Lương nhìn thấy người đàn ông giơ tay định tát cô, nhưng bàn tay anh dừng lại trong không trung, phảng phất anh đã khôi phục lý trí vào giây phút đó. Vài giây sau, người đàn ông nhấc cằm Viêm Lương: "Hôm nay em lại chơi bời ở đâu? Cũng không biết tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà."

Động tác của anh khá nhẹ nhàng, ngữ khí kiềm chế. Sự thay đổi thái độ nhanh như tia chớp của anh khiến Viêm Lương ngây người, sau đó cô nở nụ cười thách thức: "Tôi rất mệt, mời anh ra ngoài."

"Ra ngoài?" Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng. Trong lúc nhìn cô chằm chằm từ trên cao, bàn tay anh lần đến trước ngực cô.

Tiếng loạt xoạt vang lên, cổ áo của Viêm Lương bị kéo ra.

Viêm Lương cố hết sức giật tay anh nhưng tốn công vô ích. Người đàn ông dễ dàng túm cô về giường nằm.

Người đàn ông làm động tác như sắp bóp cổ cô, khiến cô ngoái đầu sang một bên, để lộ cần cổ trắng nõn. Anh không hề do dự cúi xuống cắn mạnh vào cổ Viêm Lương.

Hành động hoang dã này đã hoàn toàn phủ lấp những dấu hôn trên đó.

Viêm Lương giơ tay định đánh người đàn ông, nhưng bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể hét lên: "Tưởng Úc Nam! Có giỏi anh hãy giết tôi đi!"

Tưởng Úc Nam nhả miệng khỏi cổ Viêm Lương, hơi thở nóng hổi của anh phả trên làn da lạnh giá của cô, thanh âm của anh trầm thấp đến mức đáng sợ, nhưng vẫn lộ vẻ tao nhã từ cốt tủy. Anh nói chậm rãi từng từ một: "Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, làm gì có gan lấy mạng em? Cùng lắm tôi chỉ nộp bằng chứng phạm tội thương mại của Châu Trình cho cảnh sát, rồi tiễn cậu ta vào tù mà thôi."

Nghe đến hai từ Châu Trình, ánh mắt Viêm Lương bỗng trở nên đờ đẫn.

Đây không phải kết quả cô mong muốn. Hủy bỏ cam kết, nhận lời Giang Thế Quân xé lẻ sản nghiệp của Từ thị đem rao bán mới là điều anh nên thốt ra miệng.

Vừa nói dứt lời, Tưởng Úc Nam lập tức kéo váy Viêm Lương...

Hết chương

Truyện Chữ Hay