Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát

chương 59

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió thổi tan nụ cười của ai?

...

May mà ngọn gió mùa đông không ngừng thổi, mới có thể che giấu sự run rẩy trong ngữ điệu của Viêm Lương: "Hội đồng quản trị của Minh Đình sao có thể đồng ý..."

Nói đến đây, gương mặt cô đột nhiên cứng đờ, vẻ cảm động biến mất trong giây lát, thay vào đó là sự lạnh lùng và cảnh giác. Lộ Chinh cũng phát hiện ra điều bất thường, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Viêm Lương.

Tưởng Úc Nam đang tao nhã tiến lại gần.

Khác với tư thế ung dung tao nhã, ánh mắt của anh lạnh lẽo vô cùng. Cho dù anh đi đến trước mặt Lộ Chinh, lịch sự chào hỏi: "Lộ tổng, trùng hợp thật đấy, ở đây cũng có thể gặp anh", nhưng Lộ Chinh không hề cảm nhận thấy một chút hữu hảo.

Viêm Lương diện bộ váy cưới lộng lẫy, còn Tưởng Úc Nam mặc lễ phục tương ứng, điều này nhắc nhở Lộ Chinh về mối quan hệ của hai người. Cho dù không thấy thoải mái, nhưng đến nước này cũng bị hiện thực thuyết phục, Lộ Chinh nở nụ cười ôn hòa, nói với Tưởng Úc Nam: "Tôi và Tưởng phu nhân là chỗ bạn bè thân quen. Hôm nay vừa vặn có việc ở gần đây nên tiện đường đến xem thế nào."

"Vậy à?" Tưởng Úc Nam nhướng mày, quay sang Viêm Lương, ánh mắt anh có ý cảnh cáo rõ ràng.

Lộ Chinh cũng không có ý ở lại lâu hơn. Anh nhìn đồng hồ, chào tạm biệt hai người: "Tôi còn công chuyện, không làm phiền hai vị..." Nói đến đây, anh không thể kiềm chế lại đưa mắt về phía người phụ nữ im lặng từ đầu đến cuối, như muốn nói với cô: "Tạm biệt".

Lộ Chinh cuối cùng cũng không có cơ hội nói ra hai từ này. Bởi vì Tưởng Úc Nam đã tiếp lời bằng ngữ điệu khách sáo: "Tạm biệt."

Lộ Chinh không còn lập trường nhìn Viêm Lương, anh quay sang Tưởng Úc Nam, gật đầu: "Tạm biệt."

Viêm Lương vẫn khoác áo comple của Lộ Chinh. Nhưng cô chỉ có thể túm chặt vạt áo, dõi theo bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông mỗi lúc một xa mà không thể thốt ra câu "Xin dừng bước".

Lộ Chinh rời đi, mang theo "niết bàn" cuối cùng trong lòng Viêm Lương. Tương lai cô có trở nên tàn nhẫn hay bất chấp thủ đoạn đến mức nào, nhưng ít nhất trong mắt người đàn ông vừa khuất dạng, cô cũng từng có một thời tốt đẹp.

Sau khi chụp xong cả bộ ảnh cưới, mặt trời đã xuống núi. Ngày mùa đông trời tối rất nhanh, Viêm Lương ngồi trong phòng nghỉ tẩy trang, thay quần áo. Đám nhân viên bận rộn thu dọn đồ đạc ở xung quanh.

Căn phòng vốn rất ồn ào. Nhưng không hiểu tại sao, mọi tiếng động đều cùng lúc dừng lại trong giây lát. Viêm Lương đang bận chùi mặt nên không để ý. Sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi, đám nhân viên lần lượt bỏ hết công việc trong tay, rời khỏi căn phòng. Viêm Lương không thể mở mắt xem là chuyện gì, cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm của một người nào đó.

Trong đầu Viêm Lương chỉ có hai từ "chán ghét". Cô giả vờ không nghe thấy, ngồi yên lặng trước bàn trang điểm, tiếp tục công việc tẩy trang.

Tưởng Úc Nam lặng lẽ ra hiệu đám nhân viên rời đi, phảng phất chỉ có thời khắc không bị làm phiền, anh mới có dũng khí đi đến bên Viêm Lương.

Trong gương phản chiếu hình bóng Tưởng Úc Nam đứng sau lưng cô, nhưng Viêm Lương vẫn không có phản ứng.

Tưởng Úc Nam cúi đầu nhìn khóa váy áo mới kéo một nửa, lặng lẽ giúp cô kéo hết lên. Hai tay anh đặt lên hai đầu vai của cô.

Động tác của anh tự nhiên như không, anh hất cằm về phía hộp quà Viêm Lương đặt trên bàn hóa trang: "Sao không mở ra xem?"

Viêm Lương hất tay Tưởng Úc Nam khỏi vai cô, bỏ ngoài tai câu nói của anh, cũng chẳng động đến hộp quà. Trước thái độ thờ ơ của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam ngược lại cầm hộp quà, giúp Viêm Lương mở ra.

Bên trong hộp quà là một đôi giày cao gót.

Món quà của Lộ Chinh.

Viêm Lương vốn định mau chóng tẩy trang rồi bỏ đi, không muốn ở cùng Tưởng Úc Nam dù chỉ một giây một phút. Nhưng khi khóe mắt cô liếc thấy đôi giày, động tác của cô lập tức dừng lại. Viêm Lương ngây người nửa giây, cô lập tức đứng dậy, gần như giằng lấy đôi giày từ tay Tưởng Úc Nam.

Sao Viêm Lương có thể không nhận ra đôi giày này? Đến tên tiếng Anh Elaine của nhà thiết kế độc lập khắc dưới đế giày, từng đường nét chữ cái đều vô cùng quen thuộc với cô.

Ánh mắt phức tạp của Tưởng Úc Nam dừng lại ở tên tiếng Anh đó. Viêm Lương vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc tột độ, chợt nghe tiếng anh cười khẽ: "Hóa ra hai người quen nhau từ lúc ở New York."

Nghe tiếng cười giễu cợt của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương mới ngẩng đầu, liền bắt gặp gương mặt vô cùng lạnh lẽo của anh. Nhưng câu nói của anh mới khiến cô càng kinh ngạc hơn: "Ý anh à gì?"

New York...

Lúc cô du học ở đó, cô chưa từng gặp hay có bất cứ mối quan hệ nào với hai người đàn ông này.

New York...

Bây giờ hồi ức lại, Viêm Lương mới cảm thấy may mắn không có Tưởng Úc Nam trong quá khứ của cô.

Tưởng Úc Nam đã khôi phục vẻ bình tĩnh, phảng phất câu nói vừa rồi chỉ là buột miệng. Anh nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Tôi còn tưởng cả đời này em không chịu nói chuyện với tôi."

Viêm Lương cẩn thận bỏ đôi giày vào hộp, cúi thấp người trước gương, tẩy vết son cuối cùng trên môi: "Anh tưởng tôi nói một hai câu với anh có nghĩa tôi sẽ tha thứ cho anh?"

Viêm Lương cười lạnh một tiếng, lấy áo khoác và túi xách trên ghế sofa bỏ đi. Bước chân gấp gáp của cô lập tức bị một câu nói tàn nhẫn chôn xuống đất: "Tôi chẳng cần em tha thứ cho tôi. Ngược lại, nếu em hận tôi cả đời này là tốt nhất."

Bất động trong giây lát, Viêm Lương tiếp tục đi ra ngoài, dùng động tác đóng sập cửa thay câu trả lời.

Đám cưới thế kỷ. Nhưng ngoài một mình cô dâu, Từ gia không ai tham dự. Đám doanh nhân nhà giàu trong thành phố về cơ bản đều đến dự trừ Lộ gia.

Yến tiệc linh đình, khách khứa đông như trảy hội. Ngắm ly rượu đẹp đẽ trong tay, Viêm Lương suy nghĩ xem nên uống say khướt hay giữ trạng thái tỉnh táo. Cuối cùng cô chọn vế sau.

Cô cần tỉnh táo để xem bản thân diễn màn kịch khôi hài này như thế nào?

Hai MC nổi tiếng của đài truyền hình được mời đến chủ trì hôn lễ. Màn hình lớn đang phát câu chuyện tình yêu của cô dâu chú rể, từ lúc mới quen biết nhau cho đến lúc hạnh phúc tay trong tay. Công ty tổ chức đám cưới tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, họ đóng gói tất cả thành cuộc gặp gỡ định mệnh, yêu nhau và cuối cùng ước hẹn trọn đời một cách lãng mạn.

Thảo nào có thể đổi lấy tiếng vỗ tay rào rào của khách khứa.

Ánh mắt Viêm Lương dừng lại ở tấm ảnh cưới của hai người. Nhìn không ra thời tiết ngày hôm đó tệ hại đến mức nào. Ngược lại được sửa thành trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang.

Ai có thể nhìn ra nụ cười của người phụ nữ trên ảnh giả tạo đến mức nào?

Sau khi tiễn một quan chức đến chúc mừng, Tưởng Úc Nam quàng tay qua eo Viêm Lương, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô, ngữ khí đầy tán thưởng: "Em cười rất đẹp."

Tất nhiên cô phải cười rồi, hơn nữa cần nở nụ cười rạng rỡ, để tất cả mọi người đều thấy.

Tuy nhiên, dù là diễn viên chuyên nghiệp đến mấy cũng có lúc tắt nụ cười. Ở trong nhà vệ sinh, Viêm Lương cho phép bản thân tháo bỏ tấm mặt nạ, lắng nghe người ngoài đánh giá diễn xuất của cô.

"Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ chọn Lộ Chinh. Từ thị dâng cho người khác, ít nhất cũng nên tranh thủ vị trí nữ chủ nhân tương lai của Minh Đình mới đúng. Tưởng Úc Nam dù lợi hại đến mức nào, cũng là kẻ làm thuê cao cấp mà thôi. Dựa vào anh ta, tuy có thể sống cả đời nhàn nhã nhưng làm sao sánh bằng Minh Đình, chức vụ CEO là gì chứ?"

"Cô cũng thực dụng quá đi. Không biết chừng giữa Tưởng Úc Nam và cô ta có tình yêu thật sự. Xã hội này không phải ai cũng thích tiền bạc, vẫn còn nhiều người coi trọng tình cảm lắm."

"Nói cũng đúng, vừa rồi cô dâu có vẻ rất hạnh phúc. Bên ngoài đồn cô ta sắp phát điên đến nơi. Hôm nay mọi người đều biết cô ta không đến nỗi thảm như vậy, lời ra tiếng vào chắc sẽ nhanh chóng lắng xuống".

"Ừ, rơi vào tình cảnh bố mất, sản nghiệp đi tong...Gặp nhiều cú sốc như vậy mà người đàn ông của cô ta vẫn không từ bỏ cô ta...may quá còn gì?"

Lúc Viêm Lương quay lại đại sảnh, nụ cười vẫn đọng trên khóe miệng cô.

Hai người phụ nữ vừa thảo luận trong nhà vệ sinh là khách đi cùng bạn bè trong giới doanh nhân. Lúc cánh đàn ông đến chúc mừng Tưởng Úc Nam, Viêm Lương mỉm cười chào hỏi bọn họ: "Xin chào!"

Sau khi bọn họ ra về, Tưởng Úc Nam thấy tâm trạng của Viêm Lương dường như tốt hơn trước đó. Cô cười giả tạo hay thật lòng đều không qua nổi mắt anh. Anh bất giác mỉm cười với cô: "Hình như em quen biết bọn họ?"

Nói xong, Tưởng Úc Nam giúp cô vét sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Viêm Lương nhướng ánh mắt long lanh nhìn anh: "Vừa rồi trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy bọn họ thảo luận một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Tại sao tôi lại chọn anh mà không chọn Lộ Chinh?" Nụ cười trên môi Viêm Lương càng rạng rỡ và ngọt ngào.

Ánh mắt Tưởng Úc Nam tối sầm.

Viêm Lương dường như có tâm trạng rất thoải mái, cô chủ động nắm tay Tưởng Úc Nam. Lòng bàn tay anh cứng đờ, phảng phất tiết lộ tâm tình gì đó. Tưởng Úc Nam giật khỏi tay cô: "Em muốn uống gì? Để tôi đi lấy."

Nói xong, anh định đi về phía nhân viên phục vụ cách chỗ bọn họ không xa.

Viêm Lương liền kéo tay anh.

Cô mỉm cười với Tưởng Úc Nam, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Tuy nhiên, tôi quên không cho bọn họ biết, tôi không chọn Lộ Chinh, không phải do tôi không nỡ rời xa anh, mà bởi vì tôi cảm thấy bản thân không xứng với anh ấy."

"..."

"Anh có hiểu không? Tôi muốn nói..." Nụ cười trên môi Viêm Lương càng tươi tắn, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Cô lặp lại từng từ một: "Không...xứng...với anh ấy."

Viêm Lương nghe thấy tiếng vỡ vụn ở đâu đó. Cuối cùng, cũng có người biết thế nào là đau lòng?

Đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm đầu tiên của Viêm Lương trong buổi tối ngày hôm nay.

Hết chương

PS: LBS thông báo ngày Tết không có lịch post truyện cố định. Khi nào có tớ sẽ dịch, bà con đừng giục nhé.

Truyện Chữ Hay