Ngài biết, từ khi Lục Thập qua đời, nàng không còn khóc nữa, cười cũng chỉ là cười cho ngài nhìn mà thôi, nhưng đầu ngón tay của nàng luôn rất lạnh, chưa bao giờ thật sự bước ra khỏi nỗi đau.
Bàn tay của Ung Chính trùm lên bàn tay lạnh như băng của Vân Yên, mỗi bước chân khi vào Di Tâm Trai, tay hai người đều không hề ấm áp.
Di Thân vương đích phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị từ trong phòng bước ra, cúi đầu khuỵu gối thỉnh an hai người, giọng nói rất nhỏ, còn hơi run rẩy.
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Di Thân vương... để thần thiếp chuyển lời... kính mời Hoàng thượng ngự giá về xe, đừng để long thể tiếp xúc với khí bệnh.
Ung Chính đưa tay ra hiệu, trầm ngâm trong giây lát, mới trầm giọng nói rõ từng câu từng chữ:
- Đệ ấy đã ngăn trẫm vô số lần, hiện giờ ngay trước cửa nhà mà anh em máu mủ không thể gặp nhau sao?
Người Qua Nhĩ Giai thị run lên, nàng ta quỳ xuống đất, ngón tay run bần bật nắm chặt chiếc khăn, ánh lệ nơi khóe mắt như cây kim sắc nhọn đâm thẳng vào mắt họ.
- Xin Hoàng thượng tha tội.
Trước đây vì không muốn ảnh hưởng đến long thể Ung Chính, Di Thân vương Doãn Tường từ Giao Huy Viên bên cạnh Viên Minh Chuyên chuyển đến biệt uyển Tây Sơn, cuối cùng trở về phủ Di Thân vương, hơn nữa còn nhiều lần từ chối Ung Chính đến thăm, cứ mười ngày nửa tháng lại gắng gượng đến phòng quân cơ xử lý chính sự.
Vân Yên nhìn sân viện vừa xa lạ vừa quen thuộc, gần mười năm rồi, Hoan Sênh đi được gần mười năm, Lục Thập cũng đi theo.
Nàng nghiêng đầu nhìn Ung Chính, rồi cúi người đỡ Di Thân vương đích phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị ở dưới đất lên, phủi nhẹ vai nàng ấy.
- Thập Tam.
Bỗng nhiên Vân Yên gọi với vào trong phòng, giọng nói không cao không thấp, không to không nhỏ, truyền thẳng vào trong. Xưng hô này đã rất lâu rồi chưa ai gọi, vẫn không giống bất cứ cách xưng hô nào.
- Thập tam, tứ ca, ngài ấy... đến rồi.
Giọng nói Vân Yên nhỏ dần xuống, trong thư phòng yên ắng dường như chỉ còn tiếng thở dài.
Trong phòng ấy vang lên từng tràng ho bị kìm nén. Gương mặt Qua Nghĩ Giai thị tái nhợt, ngón tay bám chặt vào khung cửa.
Tay Ung Chính và Vân Yên đan vào nhau, không hẹn mà cùng đi vào. Bàn tay đeo chiếc nhẫn ngọc của Ung Chính đặt lên cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
Thu vào tầm mắt là bài trí giống hệt năm xưa, chiếc giường quen thuộc, giản dị mà trang nhã. Từ một a ca chưa từng nhận được sủng ái đến Hòa Thạc Di Thân vương quyền nghiêng thiên hạ, ngài vẫn luôn là ngài.
Người đàn ông mặc chiếc áo trong nhạt màu ngồi tựa vào đầu giường đang ho không dứt, mái tóc đã muối tiêu. Ngài ấy gầy hơn trước nhiều, khuôn mặt dài cùng với làn da đỏ ửng vì bệnh tật, bờ môi xanh xao.
Khi ngẩng đầu lên, chỉ có duy nhất đôi mắt màu hổ phách không thay đổi.
- Tứ... ca...
Đáy mắt ngài dâng lên đầy cảm xúc, là nỗi quyến luyến, là con sóng dâng trào trong bình tĩnh.
Từ xưa vô tình nhất là con cháu nhà đế vương, cuộc đời của một người đàn ông, nếu có đủ tình yêu nam nữ khắc cốt ghi tâm và tình anh em có thể tin tưởng thật sự, người đàn ông ấy mới không còn gì hối tiếc.
Ung Chính vội vã bước tới bên giường nắm chặt tay Doãn Tường, Vân Yên bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp ngài ấy, cùng với những xúc cảm người đàn ông này mang lại.
Đã là chuyện của mười năm trước rồi.
Khi ấy nàng không biết Dận Chân sẽ yêu thật lòng và giữ riêng cho mình một người phụ nữ. Nhưng nàng đã thấy ngài có một tình cảm anh em, tình cảm giữa những người đàn ông làm người khác cảm động.
Nàng của ngày đó cũng không biết, ở trong gia tộc đế vương vô tình bậc nhất, đứng trước lợi ích và quyền lực, hai người đàn ông vẫn gắn bó yêu thương nhau, không quay lưng không bỏ rơi nhau.
Nhưng nàng vẫn nhớ rõ, khi ấy mình đã cầu nguyện, thật lòng hi vọng Dận Chân và Dận Tường có thể giữ vững tình anh em. Mong sao tình anh em sẽ như hoa ngọc lan thơm ngát, tỏa hương thơm thấm đượm lòng người đi qua ngày rộng tháng dài.
Bây giờ, cuối cùng nàng cũng hiểu, họ chưa bao giờ phụ lòng nhau. Còn nàng, đã trở thành người phụ nữ ấy, trong tình yêu ấy.
Vân Yên quỳ bên cạnh Ung Chính, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay còn lại của Doãn Tường. Tay của ngài ấy lạnh hơn cả nàng. Bốn bàn tay đan vào nhau, để ba người đến nối lại làm một.
- Ta… cứ... nghĩ… cô… sẽ không…
Ngài nói những lời mười năm nay chưa từng nói ra, nút thắt ở nơi sâu nhất trong đáy lòng họ.
Hoan Sênh đi được mười năm, số lần họ nói chuyện với nhau quá ít, thật ra là không dám nhắc đến. Nàng không muốn bước vào nơi đây, tất cả đều đã được phủ bụi trong cái đêm đầy đau khổ, cũng niêm phong cả câu từ giữa họ.
Đôi mắt màu hổ phách vẫn sáng trong, giọng nói khô khan thều thào làm năm tạng sáu phủ của nàng thắt lại, từ vành mắt sưng húp đến trái tim đều quặn đau, tầm mắt dần dần nhòe đi, nàng khẽ chớp mắt, nhìn người phía trước, lắc đầu, rồi lại lắc đầu, khóe miệng đang cười, hay đang khóc?
- Thập Tam… không… không phải đâu.
Vân Yên nắm chặt ngón tay ngài ấy, nước mắt lăn xuống như nỗi xót xa trên cơ thể. Nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, ngài ở trước mắt như vẫn là cậu thiếu niên tuấn tú mỉm cười gọi Vân Yên.
- Tôi chỉ… sợ đau lòng.
Nàng cố gắng mỉm cười trả lời lại, nức nở:
- Tôi… chưa từng trách ngài.
Mái tóc bạc trắng, khuôn mặt xanh xao bệnh tật, tất cả của mọi chuyện đều trôi qua trong sinh mệnh không thể nắm chắc. Thập Tam của hiện giờ, như chính là bản thân ngài.
Mắt Ung Chính đã đỏ hoe, nước mắt buồn đau của đế vương làm mờ đi cả thế giới, ngài không hiểu tại sao người em mình thương yêu nhất lại thành ra thế này. Vì đất nước, vì mình, mà em trai đã cống hiến tất cả. Đến giờ phút này, ngài mới bừng tỉnh ra.
Cảm giác đau tận tâm can như con dao cắt từng nhát sâu lên người ngài. Thập Tam, Ung Chính không thể đối xử với ngài ấy giống như người khác, và ngài ấy cũng không giống bất cứ ai trên thế giới này.
Từ Lục Thập đến Thập Tam, cũng như cả thế giới này, vị đế vương ấy đã cảm nhận sâu sắc sự bất lực, nỗi sợ hãi khi sống chết không thể kiểm soát, sinh mệnh không thể nắm giữ.
Di Thân vương Doãn Tường tiếp tục nói về vụ án của Tằng Tĩnh và Lữ Lưu Lương, nói về tất cả công văn ngài đã chỉnh sửa lại, nói về đồ sứ của Tạo Biện Xứ (), nói rằng đã chọn xong lăng mộ rồi, của Ung Chính, của ngài, đã sắp xếp xong mọi chuyện sau khi ngài ấy đi. Thậm chí còn nói lễ tang của mình chỉ cần làm đơn giản thôi.
Ung Chính như chạm phải dây thần kinh đau đớn nhất, tim phổi như sắp vỡ vụn, ngài cố chấp không muốn nghe, liên tục nói “Lão Thập Tam, đệ sẽ khỏe lên thôi, ta sẽ ra chiếu kêu gọi danh y khắp bốn bể thiên hạ tới chữa cho đệ.” Nhưng Doãn Tường tựa đang mỉm cười, tiêu cự trong ánh mắt dần biến mất, ngón tay gầy gò lạnh băng sắp không nắm nổi tay ngài nữa, ngài ấy chỉ không ngừng gọi “Tứ ca”, giống như hồi bé.
Vân Yên đặt gò má mình lên bàn tay dần lạnh, nước mắt cũng lạnh theo.
Sắc trời ảm đạm, chăn lụa không còn hơi ấm. Cái chết giống như một tấm gương, phản chiếu con đường tương lai.
Giá như thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc đẹp nhất, nhưng chỉ là giá như mà thôi.
Di Thân Vương Doãn Tường bốn mươi bốn tuổi, Thập Tam a ca Dận Tường mười bốn tuổi. Một con người tài hoa đã vội vã rời bỏ năm tháng, đi tới thế giới nghìn sông trăm núi ngoài kia.
Non sông cô quạnh.
Mọi người đều nói sự ra đi của Hòa Thạc Di Thân vương Doãn Tường là một cú đánh trí mạng với hoàng đế Ung Chính. Cơn hôn mê của ngài, nỗi đau của ngài, áy náy của ngài vượt xa những gì người khác nghĩ.
Đêm tĩnh lặng trong Viên Minh Viên, ngay cả tiếng gió thổi qua hành lang, mưa rơi trên mái hiên sao lại rõ ràng đến vậy.
“Tứ ca... nàng ấy quá khổ rồi... nàng ấy một thân một mình bò ra từ đống xác chết ở Ninh Cổ Tháp... chỉ cần cho nàng ấy cơm ăn, nàng ấy sẽ yên phận không đòi hỏi bất cứ yêu cầu nào.”
“Tứ ca còn nhớ không? Ở bãi săn Mộc Lan vì huynh mà nàng ấy suýt bị sói cắn... chắc chắn nàng ấy không quyến rũ Bát ca, nàng ấy không phải là loại người đó... Tứ ca, nàng chỉ là một tội nô mà thôi... nếu huynh không có tình cảm gì với nàng ấy, nếu nàng ấy có thể sống, lão Thập Tam xin Tứ ca cân nhắc đến tấm lòng trung trinh đó, đến con người đang thập tử nhất sinh đó... mà tha cho nàng ta.”
Trước khi nhổ lưỡi kiếm thấm đẫm máu tươi, Thập Tam a ca Dận Tường níu chặt cánh tay của cô gái đang hôn mê, đôi mắt hoe đỏ, giọng nói khàn đục, kí ức đã phủ bụi nhiều năm qua chợt xông vào giấc mơ.
Nửa đêm trong Cửu Châu Thanh Yến, khi gió thổi qua hành lang, người trong mơ luôn là cậu thiếu niên ngày xưa.
Nụ cười giọng nói của thiếu niên vẫn chưa từng biến mất, mỗi lần xuất hiện trước mắt đều là giọng nói ra roi thúc ngựa và tiếng cười lanh lảnh quen thuộc, toan gọi tên, nhưng người ấy đã cưỡi ngựa đi xa rồi.
Vân Yên choàng tỉnh từ trong mộng, nhìn tấm màn lụa khẽ bay trong ánh trăng, dường như còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó vừa mới đi.
Ánh mắt nàng không biết đã dừng lại bao lâu, cho tới khi rơi trước khung cửa sổ.
Bóng lưng cao lớn thê lương cô liêu đứng trong ánh trăng và bóng tối, như ngưng kết lại ở ngoài thời gian và không gian, không hề di dịch.
Vân yên nhẹ nhàng khoác chiếc áo mỏng lên vai Ung Chính, đặt lòng bàn tay lên lưng ngài, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xa xa là ánh đèn tầng tầng lớp lớp, như trong kí ức sâu nhất của tuổi trẻ. Thật trùng hợp, họ cùng mơ về một người.
Bàn tay của người phía trước nắm lấy tay nàng, từng ngón tay phác họa đường chỉ tay trong lòng bàn tay, từng là đường vận mệnh lắt léo đứt đoạn.
Ngài bế nàng ngồi vào chiếc ghế mây trước cửa sổ, hai người tựa vào lưng ghế chập chờn đi vào giấc ngủ, đồng hồ kiểu tây trong phòng ngoài chậm rãi kêu tích tắc, như đã vượt qua năm sông bốn bể để đến đây.
Bi thương, xót xa, nhớ nhung, tất cả cảm xúc đều đã vượt qua giới hạn chịu đựng của người bình thường, phơi bày trần trụi với dáng vẻ đáng sợ trong bình tĩnh.
Di Thân vương vừa qua đời, hoàng đế Ung Chính phục hồi cái tên Ái Tân Giác La Dận Tường, phối hưởng thái miếu (). Di Hiền Thân Vương Dận Tường “Trung kính thành trực cẩn thận liêm minh”, trong thiên hạ này chỉ có hai người họ cùng chung tên đệm, tất cả mọi chuyện đều làm trong im lặng.
Không chỉ vậy, Thiết Mạo Tử Thân Vương () chỉ có tám vị thân vương được phong từ khi Đại Thanh khai quốc do có công lao, thế tập (cha truyền con nối) không đổi, đời đời được hưởng vinh sủng. Lúc này, Thiết Mạo Tử Thân Vương thứ chín cũng xuất hiện, Di Thân Vương, chính là cái tên mà Ung Chính hi vọng không vĩnh viễn mất đi. Càng hơn thế nữa, ngoài Hoằng Hiểu thừa kế vương tước của Di Thân vương, ngài còn phong thêm quận vương cho Hoằng Giảo.
Lễ tang của Di Thân vương Dận Tường được tổ chức long trọng vượt quá quy chế, Ung Chính đến lễ truy điệu với cơ thể bệnh tật, người đến viếng nước mắt tuôn rơi. Quan lại khắp cả nước, thậm chí dân chúng biên thùy biết được tin tức Di Thân Vương qua đời đều chìm đắm trong đau thương, người đến viếng luôn luôn đông đúc.
Ung Chính lệnh sửa phủ Di Thân Vương thành Hiền Lương từ, thờ cúng nhang khói hàng năm, lấy công lao to lớn của Di Thân Vương Dận Tường làm đầu.
Thời gian trôi qua như dòng nước, người ấy đã đi xa.
Dận Tường qua đời, như mất đi rường cột đất nước, cũng để vị đế vương khô cạn nước mắt nhìn rõ ranh giới sống chết.
Vụ án của Tằng Tĩnh, Lữ Lưu Lương, trước đây là vụ án phức tạp trong tay Dận Tường, khiến Ung Chính vất cả ngày đêm.
Mưu hại cha, ép chết mẹ, giết anh, tàn sát em, tham lam, thích chém giết, nát rượu, hoang dâm, bất trung, nịnh hót gian tà.
Nỗi hận của Ung Chính với văn nhân người Hán, sự bất mãn của Ung Chính với quan liêu sĩ phu, hận thù không cách nào nguôi ngoai của Ung Chính với đảng Bát gia... dù là những việc có nguyên nhân, hay những chuyện không căn cứ, hoặc bịa đặt không cơ sở, từng câu từng chữ đều là những giọt máu đỏ tươi đến gai mắt, tích tụ lại với nhau, y hệt hôn quân nghìn đời đáng sợ như yêu ma quỷ quái.
Ung Chính không phải là người đàn ông hoàn hảo, ngài có rất nhiều nhược điểm, Vân Yên hiểu rõ hơn bất cứ ai, nhưng nàng cũng hiểu con người thật sự của ngài là thế nào, không hoàn hảo, nhưng tuyệt đối không phải là hôn quân như trong miệng người đời.
Dân gian truyền miệng tin đồn Ung Chính và Thánh Tổ Hòa Phi có quan hệ không đứng đắn trong thời gian túc trực linh cữu, nên mới phong bà là Quý Thái phi, cũng có tin đồn một đêm ngài sủng hạnh bảy tám phi tần cung nữ, quả thật nực cười.
Vân Yên tận mắt nhìn Tằng Tĩnh run rẩy ngồi bên ngự án ăn cơm, tận mắt nhìn Ung Chính cúi người trước ngự án đọc không sót một chữ trong khẩu cung Tằng Tĩnh khai và “Đại nghĩa giác mê lục” mà ngài ra lệnh thu thập biên tập thành.
Nàng giúp ngài trông đèn suốt đêm, giúp ngài chiếu sáng tấu chương, mệt mỏi của ngài, đau thương của ngài, tiều tụy của ngài, tính xấu của ngài, chỉ mình nàng biết.
Sau chuyện này là quãng thời gian dài nghỉ ngơi. Nhiều người không biết Ung Chính liệu có thể đứng lên được nữa không.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp Vân Yên bới tóc cho ngài, vuốt nhẹ thái dương và đường mép tóc, dùng cánh môi phác họa ấn đường và hàng mi ấy.
Yêu một người, không chỉ yêu dung mạo tuấn tú khi còn trẻ, mà còn yêu mái tóc hoa râm, tâm hồn già cỗi của ngài nhiều hơn.
- HẾT CHƯƠNG -
() Tạo Biện Xứ: Cơ quan chuyên chế tạo những đồ dùng cho hoàng gia thời nhà Thanh, thành lập vào triều Khang Hi và kéo dài đến năm .
() Phối hưởng thái miếu: Thời gian đầu, thái miếu chỉ để thở cúng tổ tiên của hoàng đế và các vị hoàng đế trong lịch sử. Sau này hoàng hậu, họ hàng, công thần có thể được thờ cúng trong thái miếu nếu hoàng đế cho phép, gọi là phối hưởng thái miếu.
() Thiết Mạo Tử Vương: Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con. Trong lịch sử nhà Thanh, tổng cộng có vị Thiết mạo tử vương. Trong số vương gia này có vị được phong vào thời kì sơ lập của nhà Thanh do lập được chiến công, vị còn lại được phong vào thời kì sau do đấu tranh chính trị giành được sự sủng ái của Hoàng đế mà được thụ phong. (Theo Vi wikipedia)