Hai tháng sau, tròn nửa năm mang thai.
Cuối cùng cũng tới lúc quyết định là xem cái thai đó có nên giữ hay không.
Mặc dù cô không hề thấy vui vì điều này nhưng cô vẫn phãi đi khám thai để xác định giới tính thai nhi dưới sự thúc ép của bà Khánh.
Sau khi làm xong tất cả các xét nghiệm cần có, cô nhận kết quả và bước ra khỏi phòng khám.
Cầm tò giấy kết quả trên tay nhìn từng mặt người nhà họ Tăng đợi ngoài cửa, Gia Nguyên đi đến sốt sắn hỏi cô nhưng cô chẳng biết phải trả lời thế nào chỉ có thể đưa tờ giấy cho cậu sau đó một mình quay lưng rời đi.
Đó là con gái chứ không phải một đứa con trai như cả nhà họ Tăng kì vọng.
Đã siêu âm tận lần đều là con gái, lần này nhất định không thể sai được nữa.
Gia Nguyên cầm giấy kết quả trên tay mà bàng hoàng, cả nhà họ bâu đầu lại xem thì đều há hốc khi biết là con gái, bà Khánh có chút suy sụp ngồi lại ghế, ông Gia Thành thì tròn mắt nhìn chú Kính trong khi chú Kính lại nhìn về hướng mà Giao Giao vừa đi, Gia Nguyên thì lại nhìn bà Khánh.
Bà Khánh im lặng một lúc rồi bỗng cất giọng:"Đã vậy thì phải bỏ, không thể giữ được.
Không đứa này thì con đứa khác, không sao cả."Lòng Gia Nguyên lúc này cũng rối ren, một nửa không muốn mất con, một nửa lại không muốn mất quyền thừa kế:"Không còn cách nào khác sao? Con..
con có thể giống như bác hai không cần có con cũng có thể thừa kế không?"Bà Khánh lắc đầu:"Không được, bác hai của con là nhờ có em trai là cha con sinh được cháu đích tôn, mà cha con lại không muốn thừa kế nên chú con mới được quyền.
Trừ khi con còn có em trai nếu không chẳng có cách nào cả.""Bắt buộc phải là con trưởng thừa kế, vậy con trưởng không thể là con gái sao? Mấy tháng nay con đã yêu thương đứa bé đó thế nào, nếu muốn con bỏ con, con thà chết!"Bà Khánh giật mình quay mặt nhìn lại cậu, một sự cuồng nộ bộc phát:"Đều tại cô ta không biết sinh con trai! Nếu con không muốn bỏ con thì phải đuổi cô ta đi, con sinh đứa khác với Thùy Duyên, nhà ta vẫn còn Thùy Duyên mà!""Con sẽ không có con với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Giao Giao đâu, đứa trẻ này nhất định phải được sinh ra và mang họ Tăng!""Con muốn gì trước giờ bà đều đáp ứng nhưng riêng chuyện này là không được! Bà và bác con sẽ bàn tính, con đừng xen vào tính toán của người lớn!"Nhắc tới chú Kính, cả nhà lúc này đều ngó mắt nhìn sang vị trí của chú, nhưng vị trí thì không đổi mà người đã đi mất tự bao giờ rồi.
Gia Nguyên không nghĩ nhiều lập tức đi tìm, chú Kính chính là cứu tinh duy nhất.
Lúc này đây, chú Kính đang ở cùng Giao Giao, hai người đứng trong một gốc hành lang, cô đứng trước lang cang nhìn ra cảnh ở phía xa còn chú Kính đứng sau lưng cô.
Hai người im lặng một lúc, sau đó Giao Giao bỗng cất giọng đầy ảo não:"Chú cũng thấy rồi đó, điều tôi không muốn nhất cũng đã xảy ra.
Tôi biết chú muốn giúp tôi nhưng hãy giúp trong im lặng mà thôi, tôi không muốn chú và Gia Nguyên công khai đấu đá vì tôi.
Chú cứ giữ im lặng, âm thầm là tôi vui rồi."Chú Kính bước chân lên một bước rồi ôm lấy eo cô, nói nhỏ vào tai cô:"Là con cho chú hi vọng, nói với chú ai cho con ra ánh sáng thì con sẽ là của người đó mà bây giờ con lại nói thế sao? Chú không muốn lén lút."Giao Giao thở dài, quay người lại đối mặt với chú Kính, hai người nhìn vào mắt nhau một cách tình tứ:"Tôi xin chú đó, mấy tháng nay chú làm bao nhiêu đó là đủ rồi.
Con không thích làm người đứng giữ hai bác cháu đâu.
Gia Nguyên về rồi, chú còn như vậy thì cậu ấy sẽ ghen đó."Chú Kính mỉm cười:"Nhưng con đã đứng giữa rồi.
Gia Nguyên rất ngốc, nó không nghĩ ra lý do đằng sau chú làm khó nó đâu.
Bốn tháng trước con còn vẻ vậy mà từ khi Gia Nguyên về con cứ né tránh chú, có biết chú buồn lắm không?""Tôi chỉ nói là chấp nhận tình cảm của chú chứ không nói sẽ cho chú những thứ vượt qua luân thường.
Không có Gia Nguyên thì khác, có mặt cậu ta rồi thì tôi phải biết chừng mực.
Bao giờ tôi không còn là vợ của Gia Nguyên nữa thì chú hẵng nghĩ đến.""Sẽ nhanh thôi, con cứ chờ xem.""Chú không được hại cậu ta đó, tôi thấy chú dạo này tuyệt tình với cháu của mình quá, bắt cậu ấy làm nhiều việc như vậy, tôi thật nhìn không ra chú hiền lành của lúc trước."Chú Kính cười tươi, cọ mũi vào mũi cô:"Đều tại nó cản đường chú thôi.
Chú bây giờ trong mắt chỉ có con, con là công chúa của chú, lúc trước chú rụt rè không dám tiếp cận, bây giờ thì khác rồi, nửa đời còn lại chú sẽ làm hoàng tử của con."Giao Giao nghe vậy liền bật cười, tay đưa lên véo mũi chú Kính:"Tôi không phải là công chúa, tôi là nữ hoàng đó! Chú chỉ xứng làm nô tài cho tôi thôi.""Được được, chú là nô tài, con là nữ hoàng của chú, còn con của con chính là công chú nhỏ của chú."Cô chuyển xuống đặt tay lên vai chú, ánh mắt lúc này bỗng trở nên kiên định:"Nếu vậy thì chú phải nghe lời tôi, đừng cố tình gây sự với Gia Nguyên nữa, cũng đừng lộ rõ là muốn chia cắt cậu ta ra khỏi tôi quá.
Cứ từ từ thôi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Đứa bé này bây giờ đã là con gái rồi, Gia Nguyên và bà có muốn bỏ nó thì chú nhớ nói giúp tôi vài lời, tôi sẽ mang ơn chú lắm đó."Chú Kính gật đầu:"Chú biết mà.
Đứa bé này họ không cần như chú thì cần, chú rất muốn được một lần làm cha, nếu như có thể chú rất muốn nó sau này sẽ là con của chú.""Chú không ghét nó vì nó cũng là con của Gia Nguyên sao?""Không, chỉ cần chú biết nó có dòng máu của con chảy trong người là được, những thứ khác chú không quan tâm."Nói xong câu này chú Kính liền muốn hôn cô nhưng khi môi chưa kịp chạm thì đã bị cô xoay mặt đi né tránh rồi rời khỏi vòng tay của chú rồi xoay người rời đi.
Chú Kính mặt đầu hoang mang mơ hồ nhìn theo cô, chú thẩn thờ, lòng lại tự hỏi tại sao cô đã chấp nhận mình nhưng vẫn không chịu cùng chú tiến thêm bước nữa.
Đúng lúc cô còn đi chưa khỏi dãy hành lang bệnh viện thì Gia Nguyên đã tìm đến, chú Kính thấy vậy liền vội nấp vào trong gốc ló mắt ra xem thử.
Gia Nguyên vừa đi tới đã ôm cô vào lòng, đứng chắn tầm mắt của chú Kính, cứ thế mà hôn môi cô, Hôn xong, cậu lại ôm chặt cô một lần nữa, vẻ mặt rất lo sợ, nói:"Anh sẽ không bỏ em và con đâu, anh nhất định sẽ bảo vệ được con."Giao Giao không nói lời gì mà chỉ mỉm cười, thật ra cô từ trước tới giờ đều không có niềm tin vào Gia Nguyên.
Cậu ta nói thì nói nhưng làm được không lại là chuyện khác.
Hai người sau đó rời đi bỏ lại chú Kính đứng nhìn theo dáng lưng của hai người mà thầm ghen tỵ. Chẳng bao lâu sau, họ về đến nhà, cả gia đình bắt đầu họp lại bàn việc trong đó có cả Giao Giao nhưng cô lại chỉ ngồi riêng một góc nghe mà thôi.
Mặc dù cô có mặt nhưng từ lâu cô đã chẳng muốn biết những cuộc họp bàn của họ nữa rồi, ở trong cái nhà này cô cảm thấy bản thân như một con rối ai muốn làm gì thì làm, dù có là chuyện gì cũng chẳng ai quan tâm đến cảm giác của cô cả.
Họ ngồi với nhau im ắng một chút, lúc sau ông Gia Thành là người đầu tiên nói:"Ngày tháng sau là tiệc mừng thọ của ông cố, nếu mà có sắp xếp gì thì tới ngày đó phải công bố không được sửa lại đâu.
Cái thai là con gái đó, bỏ đi thì tội lỗi, giữ lại thì chẳng yên, cái dòng họ này chưa từng có tiền lệ sinh cháu đầu lại là con gái.
Nhưng mọi chuyện cũng đã đành rồi, vì sự nghiệp và giữ miệng khó nghe của những người trong tộc, Gia Nguyên con phải chịu thiệt.
Một là, không nhận đứa con này, đợi cô ta sinh xong thì quay lại sinh tiếp đứa nữa.
Hai là, nếu muốn cho con của con có một danh phận tốt để sau này nhìn đời thì hãy để cho bác hai của con nhận nó làm con gái.
Điều đó đồng nghĩa với việc con sẽ không được phép coi nó là con, theo vai vế con chỉ là vai em của nó mà thôi, và ở bên ngoài phải gọi Giao là bác gái."Gia Nguyên nghe thế liền bất bình, phản ứng lại rất khó chịu:"Làm sao mà làm như thế được! Từ con ruột thành anh em họ sao? Không bao giờ! Sinh con gái thì đã sao, bây giờ là năm nào rồi ở đâu ra trọng nam khinh nữ như thế chứ! Sinh con gái đầu lòng thì vẫn sinh thêm đứa sau được mà?"Ông Gia Thành tiếp lời:"Thế sinh đứa sau vẫn là con gái thì sao?""Vậy thì sinh đứa nữa.""Có nói thế nào, có sinh bao nhiêu thì con cũng không được phép công khai là con có con.
Con đừng quên con đã đồng ý chuyện hôn sự với nhà ông Tấn.
Trước hết ông nói cho con biết, đưa ra phương án giữ đứa con gái đó lại là đã quá nương tình rồi, sau khi con cưới con gái của ông Tấn theo đúng kế hoạch thì sẽ chờ Giao sinh được con trai sẽ nhờ bác của con nhận làm con ruột sau đó đợi vài năm, thời gian thích hợp sẽ trao lại quyền nuôi dưỡng cho con để con nhận làm con.
Dù có thế nào thì đứa con của con và Giao cũng sẽ qua bước trung gian nhận bác hai làm cha ruột che mắt thiên hạ là.
Bây giờ Giao lại có bầu con gái, nếu giữ thì đứa bé gái đó sẽ mãi là con gái của Chú Kính.
Một đứa giao cho bác của con còn không đủ hay sao mà muốn sinh tiếp đến khi nào có con trai thì thôi? Con tưởng là chuyện đùa à?""Thế ông muốn con phải nhìn con gái của mình gọi mình là chị sao? Con không thể!""Vậy thì bỏ cái thai đi, không sinh nó ra thì sẽ không có vẫn đề gì hết.""Ông.."Gia Nguyên hoàn toàn nghẹn lời không biết nói thêm lời nào để thuyết phục nữa.
Lúc này cậu nhìn sang Giao Giao, Giao Giao vẫn bình thản như không có gì, cô từ đầu đã đoán ra kết quả của cuộc nói chuyện này rồi..