Từ ngày hôm đó, Gia Nguyên không nói chuyện với Giao Giao nhiều như trước, tính kiểm soát cũng cao hơn, cũng không còn dễ mềm lòng tin người nữa.
Cậu vẫn bắt cô ngủ cùng phòng nhưng không cho ngủ chung giường mà bắt cô phải ngủ dưới sàn chỉ cho mỗi chiếc gối kê đầu.
Điện thoại của cô cũng bị lấy mất sim, tài khoản cá nhân đều bị khóa hết, cô bị bắt cách ly hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài, không được phép rời khỏi nhà dù chỉ là đổ rác.Giao Giao mất hết sức sống không còn muốn đi đâu nữa, cô luôn ngồi ở một góc phòng lòng nhớ về bạn trai cũ nhưng cảm cái nỗi gò bó tuyệt vọng thì nhiều hơn… Một tuần đã trôi qua nỗi buồn vì cái chết của bạn trai đã nguôi ngoai nhưng nổi buồn về thân phận bỏ bé của mình thì càng lớn, cô căm giận cuộc đời không cho cô khởi đầu đẹp đẽ như bao người.Buổi trưa hôm đó trời bỗng mưa to, cửa sổ trong phòng bị mưa tạt vào ướt sũn, Giao Giao ngồi gần cửa sổ dù bị ướt vẫn không muốn đi.
Đến chiều Gia Nguyên trở về nhìn thấy thì cô đã bị lạnh đến mức nằm co rút trên sàn.
Nhìn cô tự đài đọa bản thân lòng cậu đau như cắt nhưng cái tôi và lòng ghen tỵ vẫn lẫn áp, cô càng tiều tụy cậu lại càng nghĩ là do cô còn tình với người cũ mà thôi.Cậu bước đến đứng trước mặt cô với vẻ mặt lạnh lùng liếc cô một cái rồi mạnh tay kéo cô đứng dậy, cô nhất quyết không đứng dậy, hét lớn:“Tránh ra đi! Đừng có đụng vào tôi!”Gia Nguyên tức quá bóp chặt lấy cổ tay cô:“Không đứng dậy tôi sẽ đánh cho chị gãy chân!”“Cậu đánh đi! Đánh chết tôi đi! Tôi không muốn sống nữa!”Không kiềm chế được cơn thịnh nộ, Gia Nguyên nhấc bổng cô lên vai mình, mặc cho cô chống trả, cậu ném cô lên giường ép cô cởi đồ ra.
Giao Giao không đánh lại cậu, cả bản tay khi cố nắm kéo cũng bị bẻ ngược lại suýt gãy, cô đau đớn bật khóc nức nở van xin nhưng cậu vẫn không dừng, trong tình thế hai tay đều bị khống chế cô chỉ còn biết dùng chân đạp vào người cậu.
Nhưng cậu như một người sắt không biết đau, mặc kệ tất cả cởi sạch quần áo trên người cô ra.
Cuối cùng cô chẳng còn gì che thân phải cuộn người lại nằm trên giường, cấm mặt xuống gối như buông bỏ tất cả.
Gia Nguyên làm xong việc thì ngồi bình tĩnh lại thở khì một cái rồi cậu chạm tay vào vai cô, nói với giọng nhẹ nhàng kiểu như đã cảm thấy có lỗi:“Em chỉ muốn thay đồ ướt ra cho chị thôi, không có ý gì đâu.”Giao Giao úp mặt dưới gối khóc thút thít:“Đừng nói gì nữa, tôi cũng đã bị cậu nhìn hết mấy năm nay rồi, cậu muốn gì thì cứ làm đi, đừng giả vờ thanh cao.”“Em muốn chị quên đi hắn để một lòng một dạ với em chứ có muốn gì nữa đâu.
Sinh nhật gần đến rồi, chị định dùng bộ dạng này đón sinh nhật cùng em sao?”“Tôi không thèm đón sinh nhật cùng cậu! Cậu đi tìm người khác đi, tha cho tôi cái danh phận làm người tình của cậu, để tôi làm người giúp việc như bao người là được rồi.
Tôi không muốn để cậu chạm vào người tôi nữa, tôi chẳng còn gì cả, tất cả đều cho cậu rồi!”“Chị nói gì vậy chứ? Chị nghĩ mình chỉ là người tình hay sao? Đừng nghĩ như vậy, trong lòng em chị chính là người em yêu thương nhất, không ai có thể thay thế cả.”“Tôi không cần, cậu cho tôi chết đi, nếu biết sớm kết cục này thì năm đó tôi đã không theo về nhà cậu.
Làm trâu, làm ngựa còn sướng hơn bị người ta gọi là điếm, tất cả đều do cậu cả!”“Người ta gọi chị như thế là do chị chứ sao lại tại em? Nếu chị an phận chỉ có mình em trong lòng thì ai nói gì được chị? Đằng này chị từ trước đã biết sẽ là người của em vậy mà vẫn qua lại với tên đàn ông kia.
Không cần biết hai người có làm gì với nhau hay không, người ta cứ nghĩ chị tối ngủ với người ngày sáng lại ngủ với người kia thì đã đủ khinh khi chị rồi.
Là đàn ông mà lăng nhăng như vậy người ta cũng không đánh giá tốt đâu.
Giống như em một lòng một dạ với chị, bất kể chị có làm gì có lỗi em cũng sẽ không trách cứ chỉ cần chỉ biết quay về bên em là được, người ta có ai dám dùng lời độc địa với em, có chăng thì cũng là nói em si tình mà thôi.”Nghe nói tới đây, Giao Giao quay mặt lạ nhìn cậu, cặp mắt đầy tự căm phẫn:“Tôi biết tôi sẽ là người của cậu từ trước hồi nào? Tới tận năm hai mươi tuổi tôi mới biết, lúc đó tôi đã yêu anh ta ba năm rồi!”Gia Nguyên ngạc nhiên thu bàn tay đang đặt trên vai của cô lại, suy nghĩ một lát cậu lại đặt tay lên người cô nhưng lần này là đặt thẳng lên mông cô mà lại còn vừa xoa xoa vừa nói:“Không sao, nếu vậy thì có nghĩa là nếu chị biết trước thì chị sẽ không yêu hắn, chị không biết em sẽ không trách.
Nghe chị nói vậy lòng em cũng nhẹ ra một chút, em cứ tưởng chị biết sai mà vẫn làm chứ, nếu thế thì vẫn còn tha thứ được.”Giao Giao liếc cặp mắt như tia lửa điện xuống bàn tay hư hỏng của cậu rồi gạt nó đi, tức giận lấy chăn đắp lại rồi định tung chân đạp cho cậu một cái nhưng đòn tấn công chưa tới thì đã bị cậu tóm được cầm chân cô để lên vai mình.
Giao Giao hoảng hốt muốn rút chân lại như không được nữa, Gia Nguyên bắt đầu tiến tới, cô hoảng sợ xoay người cầm lấy đại một chiếc bút mực nằm trên bàn để đèn ngủ mở ngòi đâm vào cổ mình, hét lên:“Cậu mà dám làm tôi sẽ chết cho cậu xem!”Gia Nguyên bị làm cho giật mình, cậu lùi lại.
Chưa đầy ba giây, cặp mắt của cậu liền như muốn ăn tươi nuốt sống cô, quát lớn:“Hôm nay chị dám dùng cái chết ra uy hiếp sao? Chị gan lên hẳn rồi đó! Chị cứ chết đi, chết rồi cũng không thoát được em.
Trước khi cơ thể chị chưa lạnh đi em vẫn sẽ làm chuyện đó với chị đến khi nào thỏa mãn thì thôi, khi cơ thể đã cứng lại em vẫn có cách giữ cho cơ thể chị mãi mãi không phân hủy, ngày ngày em sẽ đến tìm chị, ân ái cùng xác của chị.
Nợ của chị đến chết cũng phải trả, đến khi nào em chết thì thôi!”Giao Giao không dám tin vào những gì mình nghe, cô nhìn cậu bằng một cặp mắt ghê tởm:“Cậu điên rồi, những lời ghê tởm như vậy cậu cũng nói được.”“Ai bảo chị muốn chết làm gì? Thứ em muốn em nhất định phải có được!”“Cậu muốn cái gì? Muốn làm chuyện đó với tôi thì cậu làm đi, cớ gì hành hạ tôi bao nhiêu năm nay mà không động đến cái đó.
Nếu không phải cậu cứ muốn giữ lần đầu của tôi lại thì tôi đã sớm cùng bạn trai ân ái ngày đem bên nhau rồi!”Gia Nguyên bật cười:“Ha ha ha ha, đúng như em đoán thật, kìm chế một chút giữ lần đầu cho chị quả không sai.
Em đã sớm đoán ra chị không còn lần đầu nữa thì sẽ ra ngoài phóng túng mà, cho nên em nghĩ kĩ một chút…quyết định giữ cho chị tới khi nào chúng ta kết hôn, nếu như đến lúc kết hôn mà chị không còn thì em đủ hiểu rồi.”“Cậu làm vậy khác gì đang hành hạ tôi, tôi…”Cô đang nói thì Gia Nguyên bỗng nhào tới đè cô xuống, cô không kịp trở tay, chưa gì đã bị cậu nhanh tay hơn khóa hai tay lại.
Lúc này Gia Nguyên lại nói:“Đó là suy nghĩ của em cái hồi mười lăm mười sáu chưa hiểu chuyện thôi.
Bây giờ thì em biết rõ chuyện giữ thân tới lúc đám cưới em không cản nổi chị nữa.Trước khi chị quen tên bạn trai bây giờ chị cũng đã quen mấy người trước đó rồi.
Năm tuổi chị vào vào lớp , lúc đó chị đi học cùng trường với em, em thừa biết biết năm đầu vào trường chị đã quen một tên công tử học trên một lớp hai tháng, sau đó quen tiếp hai người nữa.
Sang năm sau chị chia tay người cũ và quen tiếp ba anh nhà giàu khối .
Rồi tiếp năm sau nữa chị lại quen thêm hai người giàu có nữa rồi cũng chia tay.
Chuyện chị làm em thừa sức biết, em còn biết cả chuyện chị quen những tên nhà giàu đó là mong họ có thể giúp chị thoát khỏi nhà họ Tăng, nhưng có tên con trai nhà nào so sánh được với nhà họ Tăng, bọn chúng vừa biết danh Tăng gia thì đã chạy mất dép cả rồi.
Đến năm lớp chị mới bắt đầu biết và quen tên bạn trai hiện tại nhưng mà lần này hắn nghèo khố rách áo ôm mà chị lại đi yêu hắn lâu như vậy, não chị đúng là có vấn đề.
Em đoán chắc là chị thấy hắn cùng cảnh ngộ, cũng nghèo như chị ngày chưa về nhà họ Tăng nên chị yêu hắn.
Điều mà em tức nhất chính là để hai người yêu nhau say đắm hai, ba năm trời mới phát hiện, em mà biết sớm thì hắn không có cơ hội đâu.
Tính tất cả lại từ năm tuổi đến tuổi chị đã quen chín người đàn ông, em thật sự không nghĩ chị vẫn còn là con gái đến ngày hôm nay đâu, nhưng em không để tâm, miễn sau em là người cuối cùng thì được rồi, dù sau mấy thằng khốn người yêu cũ của chị sau này đều bị em trừng trị sống cũng không tốt lành gì, bao nhiêu đó đủ làm em hả dạ rồi.”Nghe cậu nói nãy giờ Giao Giao mới giật mình nhận ra là mình làm gì cậu cũng biết rõ, trong lòng cô lúc này mới hiểu lý do vì sao những người yêu cũ sau khi chia tay cô một là gia đình sa sút, hai là gặp cô thì tránh như tránh tà, ba là gãy chân gãy tay, cứ tưởng là trùng hợp hóa ra là do Gia Nguyên đứng phía sau một tay thao túng.
Cô bắt đầu thấy sợ cậu, ngày đó cậu cùng lắm chỉ chín, mười tuổi vậy mà đã biết hại người ta thế rồi, bây giờ cậu đã gần hai mươi tuổi thì chuyện vì ghen mà giết người là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Giao Giao im thinh thít nhìn vào mắt cậu, dáng vẻ trông như chẳng còn hùng hổ như ban đầu, cậu thấy vậy liền mỉm cười quay sang cởi nút áo mình ra để chuẩn bị vui vẻ cùng cô thì bỗng nhiên cô lại hỏi:“Ba người bạn trai năm đại học của chị là cậu hại họ bị đuổi học phải không?”Nghe câu này, mặt Gia Nguyên liền biến sắc, trông cậu có vẻ rất ngạc nhiên:“Năm đại học chị quen ba người nữa à? Không phải chị quen tên Anh Hiển kia tận chín năm sao?”“Vậy không phải cậu hại họ, vậy thì thôi…”Gia Nguyên trợn mắt nhìn cô, cậu suýt chút nữa đã thét lên vì ghen nhưng cậu đã không làm vậy mà thay vào đó là đè mạnh cô xuống, áp sát mặt hỏi cho ra lẽ:“Nói vậy là ngoài chín người kia chị còn vài người nữa, kể hết ra cho em những người đàn ông chị từng quen nếu không chị sẽ không yên với em đâu.”Giao Giao ngoảnh mặt đi đồng thời cũng nghiêng người qua một bên, vẻ mặt an tĩnh nói:“Không phải cậu nói chỉ cần cậu là người cuối cùng là được à?”Gia Nguyên nghe thế liền có chút suy nghĩ, cũng đã có ý bỏ cho qua.
Sau đó cậu chui vào chăn của cô, hôn khắp cơ thể cô nhưng vẫn cảm thấy mình không bỏ qua được.
Cuối cùng cậu vẫn phải ngoi đầu lên hỏi lại:“Chị đã quen tổng cộng bao nhiêu người nói với em đi, em chỉ cần biết thôi, sẽ không giận gì chị đâu.”Giao Giao nhếch môi cười, cô đảo mắt qua nhìn cậu:“Thật chứ?”“Thật.”“Không hối hận?”“Ừm.”.