Edit: Kiri
Diệp Tử và Tề Tử Kỷ thuận lợi biến lần gặp mặt này thành một dịp đặc biệt kỳ lạ, sau đó Diệp Tử xấu hổ đến mức không dám gặp ai, weibo im hơi lặng tiếng.
“Sao thế?” Tề Tử Kỷ ngồi xuống giường nhìn Diệp Tử cười hỏi.
“Eo đau, lưng mỏi.” Cả khuôn mặt cô đều chôn vào chiếc giường màu tím của Kì Tích, hờn dỗi nói.
Tề Tử Kỷ nghĩ nghĩ một lát rồi ngồi xuống cạnh giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho cô, lực tay vừa phải rất thoải mái.
Diệp Tử thoải mái lầm bầm vài tiếng, cuối cùng cũng thư sướng được vài phần, cô ngẩng đầu lên: “Đúng rồi Kì Tích, em ở thành phố S lâu quá rồi, cũng phải về thôi.”
Động tác của Tề Tử Kỷ hơi khựng lại rồi thản nhiên đáp một câu: “Ừ.”
“Thái độ bình thản thế, anh không luyến tiếc sao?” Diệp Tử xoay người, ngữ khí hơi oán trách.
Anh mím môi: “Anh phản ứng cường điệu một chút thì em sẽ ở lại nhé?”
Ý cười đong đầy mắt Diệp Tử: “Có thể nha, có khi em sẽ lưỡng lự một chút.”
Tề Tử Kỷ trầm mặc một lát rồi hơi bĩu môi, cụp mắt xuống, bộ dáng có chút vô tội lại tủi thân: “A a a~~~…. anh thật sự không nỡ, em có thể không đi không?”
Diệp Tử vui vẻ nhìn anh đỏ bừng tai ra vẻ dễ thương nhưng ngữ khí lại không ăn nhập, cuối cùng cô nhịn không được mà bật cười.
“Ha ha ha, giọng anh chẳng tình cảm gì cả, NG, lại nào.”
Tề Tử Kỷ ngồi thẳng hơn: “A a a~~~…. được không?” Ngữ khí bình tĩnh lạnh nhạt, vẻ mặt còn khá nghiêm túc.
“Không được nha.” Diệp Tử cố gắng nói trái lương tâm: “Không dễ thương manh manh tý nào, Tích Đại, anh còn phải tiếp tục luyện tập mới được.”
Tề Tử Kỷ hơi nhụt chí nhưng vẫn cố gắng để mặt mình thể hiện sự lạnh nhạt: “Ừ, nên là phải đi sao?”
Diệp Tử ngồi dậy, quần áo bị nhăn vài nếp: “Em không thể ở thành phố S mãi được, cũng không có ai nuôi em.”
Anh cụp mi, tầm mắt không có tiêu cự, thần hồn bay mất không biết đang nghĩ gì.
“Không còn sớm nữa rồi, em về khách sạn đây.” Giọng cô giả vờ như sắp khóc: “Còn ở nữa đến tiền khách sạn cũng không trả nổi.”
Rốt cục Tề Tử Kỷ cũng có phản ứng, anh vươn tay nắm nhẹ lấy tay cô, ánh mắt rất thật tình: “Anh trả giúp em.”
“Hả? Trả cái gì?” Diệp Tử có chút buồn cười.
“Tiền khách sạn.”
“À.” Cô hơi thất vọng nhíu mày: “Chỉ tiền khách sạn thôi hả!”
“Vậy……..” Anh dừng hơi lâu làm Diệp Tử vốn chỉ định đùa cũng không nhịn được mà căng thẳng. Một lát sau, rốt cục anh cũng nói nốt nửa câu còn lại: “Anh nuôi em.”
Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng thổi vào tai cô, như đang nói ra lời hứa thành khẩn nhất trên đời.
Diệp Tử hoảng hốt giật mình: “Em và Tích Đại chẳng có quan hệ gì đặc biệt, sao có thể để anh nuôi được, tiền của anh cứ để đó mà cưới vợ đi.” Cô ý vị thâm trường vỗ vỗ vai anh, bộ dáng vẫn nghịch ngợm như trước.
Tề Tử Kỷ theo bước cô xuống tầng: “Em đi khi nào? Anh đi tiễn em.”
Diệp Tử tùy ý nhún vai: “Sáu giờ sáng mai, anh muốn tới không?”
“Hả?” Anh chần chừ hiếm thấy, thái độ hơi dao động.
“Sao thế?”
Tề Tử Kỷ nhíu nhíu mày, giọng nói có tia nén giận: “Quá sớm, không dậy được.”
Diệp Tử nghẹn lời đứng bất động ở cửa, đập mạnh vào vai anh: “Tích Đại, sao em thấy tiền đồ của anh quá nhấp nhô đấy, cố lên nha.”
Cô đã quá quen thuộc với bác lái xe của nhà họ Tề, chạy chậm đến gọi ngọt ngào một tiếng ‘Chú Chu’, sau khi lên xe còn không quên hạ cửa kính vẫy tay chào tạm biệt với Tề Tử Kỷ.
Lời Diệp Tử nói trước lúc đi làm anh mê mang, anh lẳng lặng đứng ở cửa một lúc thật lâu, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất dạng.
“Này, bạn gái vừa đi rồi còn ở đây ra vẻ tình nồng ý mật cái gì, người ta cũng chả thấy.” Tề Nhạc vừa về đã thấy Diệp Tử ngồi xe của con trai mình đi rồi, còn con mình lại đứng ở cửa làm hòn vọng thê, nhịn không được liền cười cợt hai câu.
Tề Tử Kỷ trừng mắt nhìn: “Cô ấy không phải bạn gái, cũng không phải vợ con.”
Tề Nhạc đập vào gáy anh một cái: “Con xác định con là con ta thật không, ta luôn nghi ngờ có phải năm đấy đã bế sai không?”
“Con bày tỏ sự chỉ trích nghiêm khắc với hành vi bạo lực gia đình này.” Tề Tử Kỷ sửa sang lại mái tóc vừa bị đập rối của mình, nề nếp mở miệng.
Ông cười khinh miệt rất không có ý tốt: “Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa. Thì ra cô bé đó không phải bạn gái con, sao không nói sớm, nói sớm bố đã theo đuổi người ta rồi. Chỉ bằng vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng cùng tình cảm chân thành của ta, nửa tháng là xong. Đến lúc đó nhớ gọi cô ấy một tiếng mẹ kế….. aaa!”
Ông hét lên một tiếng thảm thiết, cúi gập người xuống đau đến chảy nước mắt. Tề Tử Kỷ bình tĩnh thu chân lại, mặt không đổi sắc liếc ông một cái rồi đi lên tầng.
Tề Nhạc ở phía sau khóc lóc thảm thiết: “Còn nói ta bạo lực gia đình, cảnh sát đâu mau tới đây, có kẻ mưu sát cha ruột!”
……….
Diệp Tử về nhà là lập tức đăng weibo hòng dời đi lực chú ý.
Lạc Cận: “Hả? Mọi người đang bàn luận gì thế, tôi không biết gì cả. Đúng rồi, tôi có phúc lợi cho mọi người đây, đại thần Kì Tích của các vị đây. – Hình ảnh – trong ảnh là Kì Tích đang có vẻ mặt rất là vô tội, hai mắt mở to cực ngây thơ trông cực kỳ manh.”
Quả nhiên, như cô đoán trước, có một bộ phận đã bị dời đi lực chú ý.
“Kháo, cô đùa tôi à, tiểu chính thái này mà là Kì Tích?”
“Tích Đại nhà chúng tôi tuyệt đối không thể đẹp trai thế này được!”
“Kì Tích?”
“Thiếu niên xinh đẹp này chính là Tích Đại chưa bao giờ đến buổi ký tên, ngay cả lộ diện thăm hỏi đều không có của chúng ta ư!!!”
“Có phải xấu không dám gặp người đâu, Bố Tương Tư mau trả người đầu hói răng vàng lưng còng trong tưởng tượng cho tôi.”
“Người có thể dùng mặt kiếm cơm, cớ gì cần nhờ tài hoa.”
Một lúc lâu sau mới có người bình luận khác biệt: “Chỉ có tôi muốn biết Lạc Cận như thế nào sao? Nghe giọng có vẻ là một mỹ nữ.”
“Nhìn diện mạo Tích Đại thì người anh ấy để ý hẳn là cũng không xấu đến mức nào đi.”
“A a a~~ cầu ảnh chụp chung.”
Diệp Tử vui tươi hớn hở chơi với Kì Tích hơn mười ngày nên sớm đã không còn truyện tồn, giờ phải điên cuồng gõ chữ, tuy trong lòng không muốn cũng chỉ có thể than thở bắt đầu công việc.
Nhưng có một điều làm cô hơi bất ngờ, đó chính là cô ngồi suốt một buổi chiều, thêm nửa buổi tối, đánh xong ba vạn chữ, Kì Tích còn chưa tỏ thái độ về trạng thái mới đăng của cô. Cô không khỏi hơi nghi hoặc, cô còn đã nhắn tin cho Kì Tích báo bình an, nhưng anh lại không hề gọi lại hỏi thăm một tiếng, cũng không tỏ thái độ gì trên weibo, nghĩ thế nào cũng thấy hơi kỳ lạ.
Cô thậm chí bắt đầu trách cứ chính mình, có phải tiểu tử kia da mặt quá mỏng, bị cô cự tuyệt xong liền rụt vào mai rùa, khôi phục lại quan hệ bạn bè với cô không?
Đêm nay lòng cô tràn đầy lo lắng mà đi ngủ, ngày hôm sau, việc đầu tiên sau khi tỉnh của Diệp Tử là lấy di động ra xem, nhưng cô lại rất thất vọng khi không thấy có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào.
Cô tâm phiền ý loạn vò tóc mình, thở dài rồi ngồi dậy. Chờ cô ăn sáng xong, tâm trạng không yên mở máy tính và QQ ra, rốt cục phát hiện sự tình có xoay chuyển.
Weibo của Lạc Cận bị tag với số lần không thể tin được, Diệp Tử an tâm theo bản năng, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là Kì Tích đã làm gì đó. Quả nhiên, cô vào xem thì thấy anh đăng weibo.
Kì Tích: “Đi xem chương anh mới đăng đi, xem thật kỹ. @Lạc Cận.”
Thời gian đăng là mười một giờ tối hôm qua, Diệp Tử có chút hoang mang nhưng vẫn làm theo lời anh.
“Là rụng bay tán loạn, tiếng gió gào thét, bàn tay nắm kiếm run nhè nhẹ, hai mắt đỏ bừng, như máu như lệ……..”
Diệp Tử đọc tỉ mỉ từ đầu tới cuối một lần, lại càng mờ mịt, chương này có thể nói là cao trào của, sư môn của nam chính bị tập kích bất ngờ, hắn và các sư huynh đệ đoàn kiến chiến đấu, xuất ra tất cả bảo vật kỹ năng, gần như là sức cùng lực kiệt mà thắng lợi, nhưng vào phút cuối đột nhiên bị người phản bội.
Nội dung cao trào lên xuống động lòng người, nhưng thế thì sao, liên quan gì đến cô.
Ngón tay Diệp Tử gõ nhẹ lên bàn, cô tự hỏi một lát mà vẫn chưa nghĩ ra, cô thử lướt một lần từ trên xuống, có gì đó đập thẳng vào mắt cô. Diệp Tử như ngừng thở, cô kéo lên đầu chương, rồi đọc những chữ đầu tiên của mỗi dòng một lượt.
“Lạc Cận, hoặc gọi em là Bố Tương Tư, tất cả mọi người đều nói con gái thích nhất là lãng mạn, đây là cách lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ ra suốt một đêm, em có thích không? Quả nhiên vẫn muốn khoe sự thông minh tài trí của mình một chút. Người đàn ông thông minh như vậy em rất khó gặp được lần hai, cho nên, có thể cho anh một danh phận, để anh đúng lý hợp tình nuôi em được không?”
Khi nhìn thấy dấu hỏi chấm cuối cùng kia, Diệp Tử bụm miệng, tình cảm trong lòng cuộn trào như sóng lớn, hai mắt trợn tròn đầy khiếp sợ.
Hốc mắt cô hơi ửng đỏ, nở một nụ cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Ha ha…. thông minh thì không đến mức……….” Nói tới đây giọng nhỏ dần, nhỏ đến mức hơi mờ ảo: “Nhưng người đàn ông đáng yêu như vậy, quả thật rất khó gặp được người thứ hai.”