Edit: Kiri
Võ Hiếu Hầu phủ.
Vừa trải qua mấy trận mưa thu, những cánh hoa rực rỡ sắc màu bị gió thu thổi rơi lả tả đầy đất, chỉ còn sót lại vài cánh hoa trên cành, còn vương nước mưa không khỏi hiện ra vài phần tịch liêu. Theo lý mà nói, Võ Hiếu Hầu phủ tuyệt đối không thiếu người quét dọn, chẳng qua chủ tử bọn họ đã nói là không được dọn, nếu không sẽ bị đánh mười trượng cho nên dần dần một sân muôn hồng nghìn tía biến thành bộ dạng như bây giờ.
Lê Nguyệt Xuyên ngồi trong đình dưới tàng cây, một thân cẩm bào màu lam, thi thoảng lại có vài chiếc lá vàng vương trên vai hắn, hắn cũng không phẩy đi, dường như để tùy ý lá vàng kia vùi lấp hắn.
“Hầu gia.” Một gã sai vặt mi thanh mục tú vội vàng chạy đến trước mặt hắn rồi hành lễ.
“Có chuyện gì?” Lê Nguyệt Xuyên xoa xoa tay vịn xe lăn, trên khuôn mặt lộ ra vài phần tối tăm.
“Tiểu nhân nghe nói…… nghe nói……..” Gã sai vặt kia không khỏi có chút căng thẳng, lời nói càng cẩn thận: “Nghe nói Diệp Tử Quận chúa đột nhiên mất tích.”
Quả nhiên, Lê Nguyệt Xuyên vừa nghe tên này mặt mày càng lạnh.
“Hừ.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Sao rồi, đi tìm lang quân như ý của nàng ta sao?”
Lý Nham ngượng ngùng cười khan hai tiếng: “Nghe nói sau khi Vương gia phát hiện ra đã giận tím mặt, phái vô số người đi bắt Ngài ấy trở về, tức giân không nhẹ đâu.”
“Bắt được không?” Nàng ta chỉ là một nữ tử, tất chạy không xa.
“Còn chưa ạ.”
Lê Nguyệt Xuyên lại cười: “Xem ra vị hôn thê này của ta khá bản lĩnh đấy, nhất định đã chuẩn bị không ít.” Ngữ khí của hắn vốn trào phúng lại lập tức lộ ra vài phần chua sót: “Thôi ngươi đi báo với Vương gia, hôn ước của hai phủ chúng ta lúc định ra ngươi tình ta nguyện thì đến lúc thực hiện cũng phải là ngươi tình ta nguyện mới đúng. Nếu Diệp Tử Quận chúa đã chướng mắt thân thể tàn phế này của ta, tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Trạng Nguyên lang ngọc thụ lâm phong kia thì tại hạ cũng không cưỡng cầu.” Hắn hơi hơi dừng lời: “Huống chi, vài ngày trước phu nhân của Vương gia cũng đã đến Hầu phủ ta hủy hôn, chẳng phải ta cũng đồng ý rồi sao?”
“Nghe nói chuyện này là do Tử Quận chúa và Hoắc phu nhân gạt Diệp Vương gia làm nên sau khi Vương gia biết được đã rất tức giận, đã khiển trách Hoắc Phu nhân một hồi, còn đoạt quyền đương gia của bà ấy, cấm túc bà ấy nửa tháng đấy ạ. Diệp Vương gia là người giữ lời, chỉ sợ sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước, theo tác phong của ông ấy, nhất định phải ép Tử Quận chúa thành thân với Người mới được.”
Những lời này sao Lê Nguyệt Xuyên không rõ nhưng………
Tay hắn hơi xoa xoa hai chân mình không hề có cảm giác.
Cần gì phải vậy.
Hắn không tự chủ được nhớ đến khuôn mặt không son phấn mà vẫn tươi sáng rực rỡ như ánh bình minh kia, lại nhớ tới bộ dáng nàng nhu thuận thẹn thùng, càng nghĩ càng thấy tim rét lạnh.
Nếu nàng đã chán ghét không tình nguyện thì sao phải bức nàng, cần gì phải vậy. Chính mình đã tàn phế, sao phải đi làm hại thêm người khác nữa.
“Ngươi không cần phải xen vào nữa, chuyển nguyên lời ta đến Vương gia là được.”
“Dạ!” Lý Nham không nói nhiều thêm nữa, cung kính lui xuống.
Mà lúc này, Diệp Tử đang nhàn nhã ngồi trong một chòi nghỉ mát giữa sườn núi, mặc một bộ y phục màu xanh biếc khoác ngoài một chiếc sa y màu trắng, nàng nhẹ nhàng kéo kéo bộ váy phiền phức, ngáp một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngô Xuyên, sao còn chưa được thế?”
Bên kia tức giận nói: “Cậu tưởng lập trình thì không cần thời gian à? Tớ hỏi lại lần nữa, cậu có chắc muốn dùng tích phân để đổi một cây Phượng Hoàn Thảo không?”
“Hỏi nhiều lắm rồi đấy, có thì đưa đồ đây, không thì đừng có làm phiền tớ nữa.”
“Này, Tử Nữu, gần đây cậu ăn thuốc nổ à? Nóng tính thế.” Ngô Xuyên nén giận một tiếng: “Được rồi, chuyển hóa hoàn thành, Phượng Hoàn Thảo của cậu đây.”
Diệp Tử nhắm mắt lại, liền phát hiện trong không gian ý thức của mình có thêm một cây thảo dược màu tím, nàng hơi nhếch miệng, vừa lòng nở nụ cười.
Trong tiểu thuyết có nói cây Phượng Hoàn Thảo chỉ có thể tìm thấy ở nơi âm u ẩm ướt, ở đầm lầy của vùng tây nam, nhiều loại độc xà trùng độc. Rồi nàng liếc nhìn y phục sạch sẽ trên người mình, bộ dạng này thì chưa thể về được, hơn nữa cũng không thể về sớm quá được, không giống như mới trải qua thiên tân vạn khổ mạo hiểm sinh mệnh không màng nguy hiểm vượt qua đầm lầy tây nam tý nào.
Nàng đã rời nhà gần một tháng, nhưng với từng ấy thời gian mà bảo đã đến tây nam thì hơi nực cười. Vẫn là nên… kéo thêm mấy tháng, nhưng lại sợ… đêm dài lắm mộng a~
Trong tiểu thuyết gốc, vị nữ tử xuyên qua kia tốt nghiệp trường y, không phải vừa mới đến thế giới này đã lập tức nữ phẫn nam trang ngăn kiệu của Hầu phủ để tự tiến cử sao? Tuy rằng nàng ta cải trang rất vụng về, lập tức bị Lê Nguyệt Xuyên nhìn ra, tuy rằng cuối cùng nàng ta cũng không chữa khỏi được cho Lê Nguyệt Xuyên nhưng thái độ không để ý đến đôi chân tàn phế của hắn cùng với sự dịu dàng chăm sóc dần dần đã hấp dẫn Lê Nguyệt Xuyên.
Cuối cùng, Lê Nguyệt Xuyên mặc kệ áp lực từ nhiều phía, kiên quyết cưới nàng ta làm thê.
Diệp Tử nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, do dự một lát rồi thản nhiên nở nụ cười. Dù nàng ta có tự tiến cử vào lúc nào thì cũng không thể vừa vào phủ đã khiến Lê Nguyệt Xuyên yêu mình được. Hơn nữa, cho dù hắn ta đã phải lòng nàng kia thì nàng cũng có cách kéo tâm hắn về được, tóm lại là không cần sốt ruột.
Nghĩ thông suốt được điểm này nên Diệp Tử càng thản nhiên tự đắc, thừa dịp này đi thăm thú một phen, ngân lượng trên người cũng đủ nàng sống thoải mái một thời gian, thật sự là rất an nhàn.
Lại qua hai tháng.
Lúc này, Diệp Vương gia đã chuyển từ phẫn nộ sang lo âu bất an. Ông vốn tưởng Diệp Tử bất mãn hôn ước nên mới rời nhà trốn đi. Từ nhỏ đến lớn nàng không đi quá đại môn nửa bước, không biết làm việc kiếm kế sinh nhai, nên ông nghĩ nhiều lắm là trốn quanh kinh thành hoặc tìm tên Trạng Nguyên lang Vương Tư Thư kia làm vài chuyện ngu xuẩn. Nhưng đã bao ngày, ông đã phái người đến phủ Trạng Nguyên, rồi lật tung cả kinh thành, lại vẫn không tìm được con gái.
Suốt ba tháng không có tin tức gì của Diệp Tử, mấy tháng này phu nhân gần như lấy lệ rửa mặt, cũng dám giận ông, trong lòng ông vô cùng bực mình lại không tiện nổi nóng, gần như đã cho rằng…… cho rằng…….
Đến tận khi Võ Hiếu Hầu phủ phái người đến thông tri, Tử Quận chúa ngất xỉu trước đại môn Hầu phủ, bản thân bị trọng thương, tạm thời ở trong Hầu phủ, cũng đã mời ngự y đến trị liệu, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Diệp Vương gia cả kinh trong lòng, phản ứng đầu tiên phản ứng đầu tiên chính là nghĩ liệu có phải do nha đầu Diệp Tử kia làm việc vô lễ ô uế gì bị Hầu phủ phát hiện nên mới bị dạy dỗ một phen không, giờ đến thông tri chỉ là tuyên cáo với Vương phủ ông mà thôi.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị ông đá ra sau đầu, ông biết Lê Nguyệt Xuyên lâu như vậy, nó tuyệt đối không phải người như thế. Nhưng Diệp Tử bị trọng thương thì thôi, sao còn ngất xỉu ở cửa Hầu phủ. Nếu nó thật sự xảy ra chuyện thì cũng không đến Hầu phủ nhờ giúp đỡ chứ. Tại sao Diệp Tử lại bị thương, thương thế ra sao rồi?
Trên đường đến Võ Hiếu Hầu phủ, trong đầu ông nghĩ đủ thứ, tim nhảy không ngừng, chuyện này ông chưa dám nói cho phu nhân, bằng không không biết bà ấy còn làm ra chuyện gì nữa.
Vất vả mãi mới tới được Hầu phủ, không đợi người làm thông báo ông đã trực tiếp xông vào, lo lắng mãi đến lúc đi tới đại sảnh thấy Lê Nguyệt Xuyên sắc mặt bình tĩnh ngồi trên xe lăn ở đó ông mới dừng lại.
“Nguyệt Xuyên, Diệp Tử đâu, nó sao rồi?”
Lê Nguyệt Xuyên vốn đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, nghe được tiếng Diệp Cao Phong mới ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay: “Lý Nham, dẫn Vương gia vào đi.”
Diệp Cao Phong cũng không có tâm tình hàn huyên với hắn, vội vàng đi vào.
Đến khi đại sảnh yên tĩnh lại như cũ Lê Nguyệt Xuyên lại cúi đầu như cũ, sắc mặt dao động không ngừng. Khi nghe thấy hạ nhân báo cáo Tử Quận chúa ngất xỉu ở cửa Hầu phủ, hắn cũng kinh nghi vạn phần, lại nghe thấy nàng bị trọng thương gần như đã muốn nhận định là có người vu họa cho hắn. Nhưng khi hắn thấy Diệp Tử thì lại thấy không giống.
Hắn không nhìn thấy miệng vết thương của nàng nhưng đã thấy y phục đẫm máu của nàng. Nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt chằng chịt những vết thương nhỏ, vết máu sẫm lại càng nổi rõ trên da thịt trắng nõn của nàng.
Dường như đột nhiên cảm ứng được hắn đã đến, Diệp Tử vốn đang hôn mê bất tỉnh lại giật người vài cái rồi chau mày mở mắt.
Tuy tỉnh nhưng ánh mắt không có tiêu cự, giống như cố hết sức nầng tay lên, môi run run: “Cho…. cho……”
Khi đó Ngự y và hạ nhân đều đã lui xuống nên trước giường Diệp Tử chỉ còn một mình hắn, vì thế hắn nghi hoặc vươn tay ra, tùy ý để Diệp Tử đặt một bọc nhỏ nhăn nheo vào tay hắn.
Thấy hắn đã cầm lấy, Diệp Tử nhất thời thở ra một ngụm rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Hắn đẩy xe lăn lui lại để Ngự y tiếp tục khám bệnh, rồi mở bọc nhỏ kia ra, trong đó có một hộp gấm tinh xảo, mở hộp ra thì thấy một gốc cây màu tím.
Trong không khí nhất thời tản ra một mùi thơm ngát, Lê Nguyệt Xuyên nhíu nhíu mày, lập tức đóng hộp gấm lại.
Chẳng qua chưa đợi hắn hỏi, Ngự y vốn đang khám cho Diệp Tử vội vã quay lại nhìn hắn, thần sắc ngạc nhiên nhìn chiếc hộp trong tay hắn, biết rõ còn cố hỏi: “Không biết mùi hương ban nãy là từ đâu đến?”
Thấy ánh mắt Lê Nguyệt Xuyên cũng nhìn vào hộp gấm, giọng Ngự y kia đã hơi run: “Không biết Hầu gia có thể để cho tại hạ đánh giá không?”
Lê Nguyệt Xuyên không nói gì mà chỉ đưa hộp gấm ra.
Ngự y mở hòm ra, sắc mặt nhất thời kích động vạn phần, đưa tay ra muốn động vào rồi lại rụt trở về: “Đây….. nếu tại hạ không lầm thì đây chính là Phượng Hoàn Thảo Hầu gia vẫn tìm kiếm lâu nay.”