Từ đây đến Ưng thành rất xa, mà nhóm hắn thi triển khinh công cũng mất hơn canh giờ mới tới nơi.Cô ở trong lòng hắn lên lên xuống xuống cũng muốn hôn mê đến nơi. Lập tức túm tóc hắn làm dây phanh. Hắn bị cô túm tóc đến đau, tức khắc dừng chân. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang trong tốc độ khó lòng "thắng" kịp, nên cả hai suýt đâm đầu vào thân cây. Cặp phu phu kia hoảng hốt, lộn vòng vài cái, sau đó mới an toàn đáp xuống một thân cây. Đồng loạt, cả hai ôm ngực thở vì sợ - Móe....suýt thì gặp Thần cây!!
Sau đó, cả hai quay lại lườm nguýt tên "hung thủ". Cô liếc một cái, bốn ánh mắt lập tức di dời đi. Hắn nhìn cô, hỏi:
- Nàng sao vậy??
- Các ngươi đoán mất bao lâu đến nơi? - cô hỏi
- Tầm hơn canh giờ nữa! - Trịnh Lam Dực đáp bên cạnh tranh lời
- Ngươi nghĩ đám súc sinh chờ các ngươi đến rồi mới đánh? - cô hỏi
- Ờ thì... - Tần Úy Diên vừa đáp cũng tranh mất lời thoại của hắn
- Một đám ngu ngốc! - cô liếc mắt
-....
Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên cùng lúc nhìn hắn - không ai tranh lời với ngươi nữa đâu. Lên tiếng đi!
Hắn khóe môi co giật - các ngươi nghĩ ta nên trả lời thế nào? Thừa nhận mình ngu ngốc à??
Cặp kia lại sờ cằm - cũng đúng!!
Hắn thở dài - Ngu ngốc!!
Cô giật tóc hắn:
- Quân binh của ngươi đâu??
- Ái...đang trên đường tới! - hắn theo lực tay của cô mà cúi xuống
- Hừ! Các ngươi mà còn lên lên xuống xuống nữa là ta hôn mê! - cô trừng mắt, giật thêm cái nữa
- Chứ giờ làm thế nào? Đi xe ngựa còn lâu hơn! - Trịnh Lam Dực xác định hắn không nói mới chen mồm vào
- Chậc...để cho các ngươi mở mang tầm mắt!!
Cô nhảy xuống bên cạnh hắn, thả tóc hắn ra. Khẽ cắn ngón tay đến chảy máu, lập tức nhận được ánh mắt rít lạnh của hắn. Cười khổ một cái, cô vung tay thành một hình cung tuyệt đẹp, nhanh chóng viết hàng loạt những chữ cổ lạ hoắc, miệng không ngừng lẩm nhẩm ấn thuật. Ba nam nhân bên cạnh căng mắt nhìn. Xong xuôi, cô vẽ lên đám đồ án mình vừa bày ra một hình ngôi sao tám cánh lên, lập tức, đồ án đó phát ra huyết quang chói lóa. Ba nam nhân kia nâng tay che mắt, chỉ cảm nhận được gió đã nổi lên, một nguồn tà khí bao vây. Sau khi huyết quang tản đi, cả ba trợn mắt há hốc mồm nhìn cái thứ trước mặt.
Một con tà long to vãi chưởng đang nhe nanh trước mắt họ, đôi huyết sắc đồng tử như mắt rắn kia rét lạnh nhìn họ. Cả ba lập tức điếng người hóa đá - Mẹ...rồng...trực tiếp quy tiên~
Cô nhìn sắc thái ba người, không khỏi cảm thấy thật thú vị. Vươn tay xoa xoa cái mũi to lớn của con tà long kia, mở miệng:
- Đã lâu không gặp, Tiểu Tà!
- Chủ nhân... - Tà Long cọ cọ cái mũi lớn vào bàn tay nhỏ bé của cô
- Ừ! Triệu hồi ngươi mất sức thật! - cô xoa xoa vai
- Tại ngài phong ấn, nếu là bình thường, ngài chỉ cần gọi tên, tôi liền có thể xuất hiện. Bây giờ lại phải bày huyết trận....phiền phức. Tôi đợi ngài làm xong cũng muốn đột quỵ gặp Tiểu Quang! - Tà Long uốn uốn người
- Haha...hai ngươi vẫn còn giận nhau sao? - cô lắc lắc đầu
- Tại hắn chứ....đã bảo không là làm mà cứ ép tôi biến lại thành người! Mỗi lần như vậy đều là Ngục Đào đại nhân xen vào! - đôi huyết sắc lạnh lẽo kia mang một chút giận dỗi.... (really??)
- Khục....chuyện này ta không có ý kiến gì....
Cô ho khan một tiếng, đạp đạp mấy tên bên cạnh. Ba nam nhân vừa quy tiên kia liền trở về, không thể tin nổi mà nhìn con rồng trước mặt. Sau đó, hắn thở dài, nhìn cô - nàng thật là...
Cô nhún vai - tại các ngươi quá chậm!
Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên sờ cằm, nhìn chăm chú con rồng trước mắt, đồng loạt hỏi:
- Ta bắt về làm cảnh được không??
- Tự nhiên.... - cô nhún vai
- Thật? - cả ba nam nhân đều khó tin nhìn cô
-...nếu các ngươi muốn cái thế giới này biến thành tro bụi! - cô nói tiếp
- Coi như....ta chưa hề nói gì!
- Được rồi...đi đi....lề mề quá!!
Cô nói rồi tóm cổ hắn lôi lên đầu con Tà Long kia. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên túm áo hắn theo lên. Tà Long nhìn nhìn một chút, gầm nhẹ một tiếng, sau đó "Rẹt" một tiếng. Xông thẳng lên trời, lượn lờ qua những đám mây, xoay lên xoay dưới đến vui vẻ. Cô hai chân vững vàng đứng trên đầu y, một tay túm hắn lại cho đỡ rơi, tay kia túm lấy quần hai tên còn lại. Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên mấy lần suýt thì mất mạng, lại bị cô túm quần. Xấu hổ mà nằm rạp xuống, ôm lấy hai cái sừng to vãi chưởng kia. Theo như lời kể của hắn, cô chỉ dẫn Tà Long đến Ưng Thành!
Mà ở kinh thành, hơn mấy vạn lính Cấm vệ quân đang nghiêm chỉnh xếp hàng. Vũ Lý Ân, Từ Tiến và Khải Chính mặc khôi giáp, ngồi trên lưng ngựa nhìn mấy người phía trước. Âu Dương Lâm và Ám cũng đã tập trung lại ám vệ và ảnh vệ lại, đang ẩn mình vào đám quân lính, đồng loạt nhìn người phía trước. Hơn mấy vạn lính cùng ám ảnh vệ đều có chút vi diệu - Này là cái tình huống gì a???
Phía trước là ai? Tất nhiên là đám tử thần thanh danh vang dội mà méo thằng nào biết - Hồng Ngục Đào, Nguyệt, Uyển và Thần!!
Họ ở đây làm gì? Mệnh lệnh của Vương...không thể chối cãi!
Giờ họ đang làm gì? Xác thực muốn biết? Chắc chắn chứ?? Sẽ mất hết hình tượng đó!! Nhìn qua phía kia...đấy...một xô tiết tháo đấy!
Vẫn chắc chắc muốn nhìn? Được...
Hồng Ngục Đào một thân chỉ gồm áo ngực và quần tam giác, thoải mái nằm dài trên ghế, cái ô to khủng bố trên đầu che nắng, bên cạnh là một bàn đầy nước ép hoa quả cùng ít trái cây. Nhìn là biết, chắc chắn đây chính là - Tắm nắng trên sân bê tông trong truyền thuyết!!!!
Nguyệt thì vận một bộ đồ bình thường, đang thoải mái nằm trên một khoảng đất đầy tuyết, bên cạnh còn có mấy con người tuyết khá....dễ thương đi? Máu me be bét thế kia mà!! Gần đó lại là một bàn đầy những lọ tạp chất màu sắc rợn người cùng một đám trùng đã bị đống băng. Đây chính là - nghịch tuyết giữa trời nắng trong truyền thuyết!!!
Thần thì đang làm một bàn tiệc nướng. Thị bò heo dê hươu nai thỏ cá các loại, bày hết trên một cái giống như vỉ nướng. Gia vị đậm đà bắt mắt thơm ngậy. Lửa từ đây ra? Tất nhiên là từ tay y mà ra, vừa tạo lửa vừa nướng đồ. Đây hẳn là - Nướng đồ không gây hại đến môi trường và vô cùng tiết kiệm nhiên liệu trong truyền thuyết!!!
Uyển thì rất giản dị, kê bàn ngồi giữa ba người, hưởng thụ mát lạnh một bên, nóng bỏng một bên, ăn uống một bên. Cái bàn khá lớn đầy những con búp bê kinh dị, lâu lâu Uyển lại dùng một cái búa làm cái "BANG". Cả bàn và búp bê đều ra đi, rồi Uyển lại kê bàn mới, lại bày và lại "BANG". Cứ thế đến khi binh lính không biết đếm được bao nhiêu cái bàn nữa. Đây chắc là - quá rảnh rỗi nên phá của trong truyền thuyết!!!
Mấy vạn con người đều lần lượt cảm thấy bất lực - Hiện là đi giã ngoại hay đi đánh giặc a?