Edit: Phuong
Beta: girl_sms
Sau đó Kỷ Nhạc Huyên đi theo Giang Diệc Hàm về trường quay, diễn tiếp cảnh làm đạo diễn đau đầu, lúc hai người trở về, thì chỉ quay một lần là được thông qua. Đạo diễn đang ngồi theo dõi trước máy quay, vuốt râu hài lòng cười. Cảnh diễn này hắn rất hài lòng, lúc này Hứa Vi Vi cũng thấy rất vui vẻ, nhưng mọi người đều không phải vui vẻ hết, vẫn sẽ có người không vui.
Từ khi Lạc Phi đến trường quay, nàng luôn thấy Kỷ Nhạc Huyên nhập vai, chỉ khi lúc diễn phải đâm kiếm vào Giang Diệc Hàm, mới xuất hiện vấn đề, toàn thân nàng thấy khó chịu. Lúc nàng thấy Kỷ Nhạc Huyên cùng Giang Diệc Hàm trở về, mặt mang theo ý cười, hơn nữa một lần thì thông qua. Với lại sau khi thông qua, Kỷ Nhạc Huyên còn đi rất gần Giang Diệc Hàm, ghé vào bên tai Giang Diệc Hàm thấp giọng nói gì đó, nói xong còn mím môi cười khẽ giống như rất vui vẻ. Đôi mày nàng không nhịn được nhíu chặt.
"Này, tiểu Phi Phi."
Thư Tịnh Dung vỗ mạnh vai Lạc Phi, làm Lạc Phi có hơi giật mình, nàng nhíu mày quay đầu, ngẩng đầu nhìn Thư Tịnh Dung cao hơn mình nữa cái đầu, mở miệng hỏi nàng:
"Thư tiểu thư, có việc sao?"
Vừa dứt lời, Lạc Phi liền thấy sắc mặt lười biếng nhưng xinh đẹp của Thư Tịnh Dung từng bước một phóng đại trước mắt mình, nàng chợt lui về phía sau, nhưng tay bị Thư Tịnh Dung kiềm chặt. Thư Tịnh Dung nghiêng người, đưa tay xoa xoa đôi mày nhíu chặt thành núi nhỏ của Lạc Phi, cười khẽ:
"Tiểu Phi Phi, gọi tôi Tịnh Dung. Gương mặt đẹp như thế, luôn cau mày thì thật không nên. Em cười lên thì đẹp nhất rồi, đến đây, cong khoé miệng, cười một cái."
Lạc Phi tránh tránh, nhưng Thư Tịnh Dung nắm rất chặt, nàng không thể giãy ra, rơi vào đường cùng, Lạc Phi cười khổ với Thư Tịnh Dung:
"Tịnh Dung, buông tay, người khác đang nhìn kìa."
Thư Tịnh Dung nhìn lướt qua những người xung quanh, thì thấy không ít người là nhân viên đoàn phim đang hướng mắt nhìn lại đây, nàng thấy vậy cũng không có chút ngượng ngùng, trái lại không coi ai ra gì mà cười cười, một tay nàng nâng cằm Lạc Phi, nhìn Lạc Phi vì kinh hãi mà con ngươi có hơi chấn động, nghiêng người lấn tới chiếm hữu đôi môi kia.
Nhẹ nhàng hôn một cái rồi đi, Thư Tịnh Dung nới lỏng tay đang bị kiềm của Lạc Phi, nàng xoay người, hướng về phía những người đã sớm vây quanh xem đang trợn to mắt mà vẫy vẫy tay
"Ừm, đây chỉ là cử chỉ thân mật bình thường giữa những nữ sinh ngoại quốc."
Nói xong, Thư Tịnh Dung vô cùng tự nhiên đi ra khỏi đoàn người, nhưng không ngờ tới mới đi hai bước, nàng đã bị Lạc Phi nắm lại. Thư Tịnh Dung quay đầu, cười rạng rỡ với Lạc Phi, mặc dù nàng đang cười nhưng lại rất giống đôi mắt chưa tỉnh ngủ lại còn có chút mệt mỏi, vẫn như cũ rất mê người. Nàng đang đợi Lạc Phi nói, nhưng Lạc Phi vẫn không nói gì với nàng, mà trực tiếp giơ tay quăng nàng một cái tát.
Thư Tịnh Dung có chút hoảng hốt, đôi mắt luôn luôn mông lung buồn ngủ đột nhiên mở to, nàng nhìn về phía Lạc Phi, thì thấy Lạc Phi cười châm biếm nói với nàng:
"Ừm, đây chỉ là biện pháp trả đũa của nữ sinh Trung Quốc đối với hành động ngả ngớn."
Trong lòng Thư Tịnh Dung có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy má lúm đồng tiền ngọt ngào cùng với đôi mắt đẹp hình trăng non của Lạc Phi, hoả khí của nàng cũng tiêu tan, Thư Tịnh Dung xoa xoa gò má có chút đau đớn, thấy Lạc Phi cười tiêu sái đi qua người nàng, khoé miệng nàng bỗng hiện lên ý cười không thể nắm bắt, Hừ, tiểu Phi Phi, dường như rất thú vị.
Nhìn bạn tốt của mình bị người khác hung hăng cho một bạt tay, Kỷ Nhạc Huyên có chút lo lắng đi đến, nàng khẽ vuốt gò má Thư Tịnh Dung, lo lắng mà hỏi thăm:
"Tiểu Tịnh Tịnh, không sao chứ?"
"Có chút đau, tay của tiểu gia hoả kia sức lực không nhỏ."
Thư Tịnh Dung sờ môi mình, vô tâm vô phế cười cười:
"Nhưng mà mình cũng không bị thiệt gì."
Độ ấm quanh thân bỗng nhiên giảm vài độ, Kỷ Nhạc Huyên nghiêng đầu, vừa vặn thấy vẻ mặt đạm mạc Giang Diệc Hàm hướng bên này đi tới.
"Diệc Hàm."
Kỷ Nhạc Huyên mở miệng kêu nàng, Giang Diệc Hàm gật đầu với nàng, giọng nói không lạnh không nhạt:
"Tiểu Kỷ, buổi tối đến phòng tôi một chuyến, chúng ta thảo luận tình tiết cảnh diễn ngày mai."
"À, Diệc..."
Kỷ Nhạc Huyên nghe xong mừng rỡ muốn nói thêm gì đó với Giang Diệc Hàm, lại thấy Giang Diệc Hàm không liếc nàng một cái mà đã phất tay áo xoay đi. Hậm hực bĩu môi, bất mãn trong lòng Kỷ Nhạc Huyên trút hết vào trên mặt Thư Tịnh Dung, nàng hướng về khối sưng đỏ trên mặt Thư Tịnh Dung véo một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hừ, ai bảo cậu câu dẫn em gái bậy bạ, bị báo ứng đó!"
Thư Tịnh Dung lại trợn tròn mắt:
"Tiểu Nhạc Nhạc, cậu làm gì thế?"
Kỷ Nhạc Huyên bất mãn trừng nàng:
"Làm gì? Hừ, cậu không biết tiết tháo, còn không mau về xem gia nghiệp của cậu."
Thư Tịnh Dung nhìn Kỷ Nhạc Huyên phát hoả, khoé miệng tà tà cong lên cười cười, một tay nàng kéo cổ Kỷ Nhạc Huyên xuống, cúi người xuống ghé vào bên tai Kỷ Nhạc Huyên phun hương khí:
"Nè, tiểu Nhạc Nhạc, Giang nữ vương nhà cậu không để ý tới cậu, không nên trút giận lên người mình a, mình thật là vô tội mà."
"Vô tội cái gì, còn không mau cút đi cho lão nương!"
Kỷ Nhạc Huyên phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng.
Thư Tịnh Dung thật là bất đắc dĩ nhún vai:
"Tiểu Nhạc Nhạc, lại nổi khùng."
Nàng sờ sờ búi tóc của Kỷ Nhạc Huyên:
"Đến đây, mình hạ hỏa cho cậu."
"Hạ hỏa cái đầu cậu!"
Kỷ Nhạc Huyên liếc xéo nàng rồi nói tiếp.
"Mau về nhà đi."
Thư Tịnh Dung mím môi một cái, thật là lười biếng nói với nàng:
"Ừm, về thì về, trước tiên trả lời ta một vấn đề đã."
"Gì đây?"
Kỷ Nhạc Huyên lườm nàng.
Thư Tịnh Dung híp mắt cười cười:
"Tiểu tử họ Lạc kia khi nào thì đi?"
"Cậu nói là Lạc Phi?"
Kỷ Nhạc Huyên thấy Thư Tịnh Dung gật đầu, nàng bĩu môi:
"Nhớ lúc đó nàng nói với mình, nàng đến đây là vì tìm cảm hứng cho ca khúc chủ đề của phim [Tiếu ngạo giang hồ] , chắc là cần phải ở đây một vài ngày. Nhưng mà phỏng chừng cũng ở không bao lâu, cậu hỏi điều này làm gì?'
Thư Tịnh Dung nhẹ nhàng hôn má Kỷ Nhạc Huyên một cái tỏ vẻ biết ơn:
"Cám ơn cậu, tiểu Nhạc Nhạc, mình quyết định đợi mấy ngày nữa."
Nói xong, Thư Tịnh Dung vừa cười vừa đẩy Kỷ Nhạc Huyên một cái:
"Còn không mau một chút chuẩn bị, buổi tối Giang nữ vương nhà cậu còn chờ cậu đến thị tẩm đó."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi, vô cùng phẫn nộ trừng mắt Thư Tịnh Dung, nhìn Thư Tịnh Dung hướng nàng phất tay, thì mất bóng người, nàng bất đắc dĩ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu:
"Hừ, rõ ràng là nàng thị tẩm mình mới đúng."
Đến buổi tối, Kỷ Nhạc Huyên nghĩ Giang Diệc Hàm nói câu đó để mình qua phòng tìm nàng, nên ngay lập tức trở về phòng, vội vàng tắm một chút, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi gì cả, thì cầm kịch bản đi đến phòng Giang Diệc Hàm.
"Cốc cốc, Diệc Hàm, là em."
Kỷ Nhạc Huyên gõ cửa, Giang Diệc Hàm mở cửa cho nàng. Hai người đi vào phòng ngồi xuống ghế salon, Kỷ Nhạc Huyên đang cầm kịch bản trên tay, trong lòng thì bắt đầu không bình tĩnh:
"Chuyện đó, Diệc Hàm..."
"Hửh?"
Giang Diệc Hàm điềm đạm nhìn về phía nàng.
Tầm mắt Kỷ Nhạc Huyên có chút phiêu diêu, có chút úp úp mở mở nói:
"Buổi chiều chị nói sẽ thưởng cho em, vậy...Phần thưởng là gì?"
"Em nghĩ là gì?"
Kỷ Nhạc Huyên mím môi ngọt ngào cười:
"Em nghĩ gì, chị còn không biết sao?"
Nói xong, Kỷ Nhạc Huyên bỗng đứng lên, đi đến trước người Giang Diệc Hàm, đưa tay nâng cằm nàng, tràn đầy dụ hoặc nói:
"Trẫm muốn nhất tất nhiên là ái phi rồi."
Giang Diệc Hàm nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu, bỗng đưa tay đẩy tay nàng ra, hướng về nàng nhàn nhạt nói:
"Được, lên giường nằm đi."
Kỷ Nhạc Huyên nghe Giang Diệc Hàm nói vậy, khoé miệng đã sớm kìm chế không được câu lên:
"Được thôi."
Nói xong, nàng ngoan ngoãn nằm trên giường Giang Diệc Hàm, cũng theo đó bày ra tư thế quyến rũ, nàng cong ngón tay lên, hướng về phía Giang Diệc Hàm đang ngồi ở phòng khách ngoắc ngoắc một cái.
Mong muốn của nàng là Giang Diệc Hàm sẽ ngoan ngoãn đi tới, sau đó rất có tự giác mà cởi áo cùng thắt lưng. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, Giang Diệc Hàm liếc nàng, sau đó cúi đầu nâng kịch bản lên nhìn, không có chút ý niệm nào muốn đi đến.
"Hử?Hừ!"
Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy tức giận hừ một tiếng, nàng thấy Giang Diệc Hàm liếc hướng mình lần nữa, bỗng nổi lên hứng thú. Trên mặt Kỷ Nhạc Huyên cười quyến rũ, nàng cầm áo mình mở hai cúc áo, sau đó dùng đôi tay trắng ngần kia xoa gò má mình, rồi thân thể, làm những động tác hoa mỹ nàys ẽ khiến người khác phun máu mũi liên tục.
Giang Diệc Hàm hiển nhiên cũng thấy hứng thú với những động tác đó của Kỷ Nhạc Huyên , nàng đem kịch bản trên tay đặt lên bàn, sau đó từ trên salon đứng lên, chậm rãi đi đến gần Kỷ Nhạc Huyên.
Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy, càng thêm cố gắng biểu diễn hơn, nàng vén vén góc áo của mình lên, sau đó tràn đầy mị hoặc nhìn về phía Giang Diệc Hàm:
"Diệc Hàm, em đẹp không?"
Giang Diệc Hàm trả lời, lại làm nàng rất thoả mãn, nhưng cũng làm nàng rất ngạc nhiên:
"Ừ, tiếp tục."
"Tiếp tục?"
Kỷ Nhạc Huyên mờ mịt trừng mắt nhìn, lúc này, không phải là tới chị sao, sao còn muốn em tiếp tục.
"Ừ."
Giang Diệc Hàm lập lại một lần nữa.
"Em tiếp tục."
Mặc dù trong lòng Kỷ Nhạc Huyên có chút không vui, nhưng cũng muốn làm Giang Diệc Hàm vui vẻ, nàng thật đúng là tiếp tục, nàng đưa tay cởi cởi cúc áo, ngẩng đầu, thì thấy Giang Diệc Hàm vẫn bộ dáng như trước chờ nàng tiếp tục, nàng khẽ cắn môi, quyết tâm lên, đem tất cả cúc áo cởi ra hết. Lúc này đến lượt ngươi đó.
Nhưng nào biết, Giang Diệc Hàm bên cạnh lại nhàn nhạt mở miệng hỏi nàng:
"Dừng lại làm gì? Tiếp tục?"
"Còn tiếp tục?"
Giang Diệc Hàm gật đầu:
"Ừ."
"Không được, đến lượt chị."
Kỷ Nhạc Huyên bất mãn bĩu môi, còn cởi nữa, nàng hết mất, mới không tiếp tục đâu.
"Tiểu quỷ."
Giang Diệc Hàm cúi người xuống, vươn ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm Kỷ Nhạc Huyên:
"Em không tiếp tục, tôi không có biện pháp thưởng cho em."
Ánh mắt Kỷ Nhạc Huyên đảo quanh một vòng, nàng nghĩ sau đó sẽ đòi hỏi Giang Diệc Hàm một chút, nên rất là vui vẻ đáp ứng, nàng tự giác cởi hết quần áo trên người, trên người chỉ để lại áo lót và quần lót.
Kỷ Nhạc Huyên hất cằm về phía Giang Diệc Hàm:
"Đến lượt chị."
Thần sắc Giang Diệc Hàm vẫn bình tĩnh như trước:
"Tiểu quỷ, em chưa có tiếp tục xong."
Kỷ Nhạc Huyên giương mắt quan sát thần sắc Giang Diệc Hàm, nhìn Giang Diệc Hàm không giống như đang nói đùa, nhưng mà nàng đã như vậy rồi, còn phải tiếp tục? Tiếp tục nữa, nàng sẽ trống trơn! Làm vậy sẽ bị thiệt lắm, Giang nữ vương vẫn còn đầy đủ mà!
"Em sẽ không làm tiếp!"
Kỷ Nhạc Huyên bất mãn bĩu môi, lúc nàng mãnh liệt lắc đầu, trước ngực no đủ của nàng cũng rung rung theo.
"Không tiếp nữa, không tiếp nữa đâu! Chị không bắt đầu, em sẽ không tiếp tục!"
"À, vậy nếu tôi bắt đầu thì sao?"
Giang Diệc Hàm hơi cong khoé miệng, rất có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp đan xen giữa sự vui sướng cùng và vẻ kinh ngạc trên mặt Kỷ Nhạc Huyên...