Edit: girl_sms
Beta: Don Sociuu
Thật cẩn thận cởi quần người đối diện, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi không yên, bắp đùi trắng nõn mà nàng mong nhớ ngày đêm đang lõa lồ trước mặt nàng, cái quần lót màu đen dường như đang ngoắc ngoắc nàng "mau cởi ta ra đi, mau mau cởi ra đi."
Kỉ Nhạc Huyên chậm rãi hành động, trong lòng muốn đem tầng gây trở ngại kia nhanh chóng tháo ra, nay rốt cục đã có thời cơ nhưng nàng lại có chút chần chờ .
"Có thể sao?"
Nghe được Kỉ Nhạc Huyên mở miệng ôn nhu hỏi, lại mang theo vài phần khiếp ý, vốn đang nằm ở trên giường nhắm mắt tự trấn định, Giang Diệc Hàm chậm rãi mở mắt, nàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kỉ Nhạc Huyên, trong lòng cười thầm, tiểu quỷ kia lúc thanh tỉnh lại bày đặt e lệ, nàng khe khẽ gật đầu...
Thấy Giang Diệc Hàm đồng ý , Kỉ Nhạc Huyên mới đưa quay lại chiến trường, nàng rất muốn đụng vào nơi kia, nhưng lại không dám đụng vào, cuối cùng lấy hết can đảm mở to hai mắt chậm rãi xuống tay .
Phòng ngủ thực yên tĩnh, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, dưới bàn tay xấu xa của Kỉ Nhạc Huyên, nửa người dưới của Giang Diệc Hàm dĩ nhiên đã bại lộ trước mắt Kỉ Nhạc Huyên.
Giang Diệc Hàm khép hờ hai mắt, xấu hổ cùng chờ mong cùng truyền đến, xen lẫn vào cùng một chỗ, nàng cảm thấy hiện tại hai má mình nhất định rất hồng.
Kỉ Nhạc Huyên si ngốc nhìn hoa viên bí mật tuyệt đẹp kia, không khỏi nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nơi tư mật của Giang Diệc Hàm, khát vọng nóng rực thiêu đốt, nàng vươn tay ra nhưng lại bởi vì hưng phấn mà có chút run rẩy, nàng đem hết ôn nhu trong hơn hai mươi năm qua ra xoa lấy khu vườn bí mật kia, nhẹ nhàng chạm hai cái rồi lại khiếp đảm rụt tay về.
Giang Diệc Hàm cắn răng chờ đợi, một chút khiêu khích ở hạ thân khiến nàng tê dại, nàng đã tự mình làm công tác tư tưởng rất nhiều mới quyết định đem mình giao cho tiểu quỷ kia, mà lúc này tiểu quỷ đột nhiên ngừng động tác lại, đuôi lông mày của Giang nữ vương nhíu lại, mang theo vài phần oán hận.
Mở mắt ra thì đã thấy kia tiểu quỷ e thẹn nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc, nhưng nàng vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm liếc cục cưng nhà mình.
Từng vô số lần ảo tưởng bản thân có thể xâm nhập vào địa phương này, nay chỉ cần thò ngón tay là có thể đạt tới nguyện vọng , trong lòng Kỉ Nhạc Huyên lại bắt đầu có chút khiếp đảm , Kỉ Nhạc Huyên cũng âm thầm phỉ nhổ mình, thật vô dụng a, không phải rất muốn sao? Như thế nào lại không dám đây? Vì cái gì không dám a ! Kia không phải nữ nhân ngươi thích sao? Không phải tiểu thụ ngươi yêu nhất sao !
A a a ! ! ! Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng âm thầm gào thét .
"Tiểu quỷ, em sợ?"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng quen thuộc của người nọ, Kỉ Nhạc Huyên nhìn chằm chằm vào người dưới thân, ra vẻ trấn định
"Ai sợ? Không phải chỉ là công chết chị sao? Có cái gì phải sợ."
Giang Diệc Hàm ở trong lòng cười thầm, nhưng khi thấy tiểu quỷ nhà mình sau khi mạnh miệng xong thì cúi đầu chăm chú nhìn nơi tư mật của mình thì hai má của nàng không khỏi dâng lên một mảng ửng đỏ.
"Em tới đây."
Hai chân bị kia tiểu quỷ tách ra vô cùng ôn nhu, hai mắt Giang Diệc Hàm lại lần nữa chậm rãi nhắm lại, tim của nàng cũng không ngừng loạn nhịp mãnh liệt .
Ngón trỏ ở cửa động xoay vòng tròn, Kỉ Nhạc Huyên tự mình trấn an bản thân nhiều lần, đây không phải trong mộng chứ, ta thật sự có thể muốn nàng ta sao? Thật sự có thể sao? Có thể mà!
Hung hăng cắn cắn môi dưới của mình, Kỉ Nhạc Huyên hạ quyết tâm, nàng phải có được Giang Diệc Hàm, về sau thành thành thực thực sẽ chịu trách nhiệm.
Ngón trỏ mảnh khảnh nhắm ngay động khẩu khéo léo kia, Kỉ Nhạc Huyên mở to hai mắt, chậm rãi dò xét đi vào. Bên trong có chút trơn ướt, nhưng càng đi vào sâu lại càng gian nan.
"Ưm......"
Giang Diệc Hàm cắn răng, nhưng vẫn khó có thể ức chế tiếng rên của bản thân .
Nghe được thanh âm than nhẹ này, dục vọng trong lòng Kỉ Nhạc Huyên mặc dù đang trào dâng, nhưng nàng vẫn dừng ngay việc xâm nhập, ôn nhu nhìn hai mắt đang nhắm chặt của Giang Diệc Hàm, trên khuôn mặt lãnh diễm là hai má đỏ hồng, hai tay lúc này cũng đang gắt gao bám lấy ra trải giường. Bộ dáng nhìn qua giống như rất thống khổ.
Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên có chút hối hận , nàng muốn rút tay ra, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối.
"Rất đau sao?" Kỉ Nhạc Huyên quan tâm hỏi.
Giang Diệc Hàm mở hai mắt nhìn nàng, con ngươi thanh lãnh cũng bị phủ một tầng hơi nước, lần đầu tiên quả thật rất đau. Nhưng cảm giác này cũng khiến nàng quyến luyến, nàng cắn răng lắc lắc đầu, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Ngón tay không thể hoạt động linh hoạt, Kỉ Nhạc Huyên hiểu được lần này Giang Diệc Hàm thật lòng muốn đem bản thân giao cho nàng, cơ hội này rất khó có được, Kỉ Nhạc Huyên rất rõ ràng, rất biết tận dụng thời cơ, không hề bỏ lỡ.
Nàng hơi mím môi, ngón tay thâm nhập vào thật sâu.
"Ưm......"
Giang Diệc Hàm lại lần nữa khó không thể ức chế mà rên rỉ, thân thể run nhè nhẹ. Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa tự nghi ngờ về kĩ thuật của mình, tại sao người khác khi làm mấy việc này đều thấy thực thoải mái, mà lúc ta làm với Giang nữ vương thì nàng ta lại thống khổ.
Ngón tay cố gắng vặn vẹo linh hoạt, tiểu động nhỏ hẹp cũng bởi vì động tình mà ướt át, dễ dàng xâm nhập hơn hồi nãy.
"Ân......"
Tiếng ngâm nhẹ của Giang Diệc Hàm quanh quẩn bên tai Kỉ Nhạc Huyên , âm thanh này là do không thể khống chế mà phát ra, nhưng vào tai Kỉ Nhạc Huyên lại bị xem là thống khổ nên than thở.
Mang theo vài phần ghét bỏ kĩ thuật của bản thân mà bĩu môi, Kỉ Nhạc Huyên đem ngón tay rút ra, sau đó nằm qua bên cạnh, đem Giang Diệc Hàm đang có vẻ ẩn nhẫn lại có vài phần mê man ôm vào trong lòng.
"Rất đau phải không?" Kỉ Nhạc Huyên ôm lấy Giang Diệc Hàm, nhẹ giọng nỉ non.
Giang Diệc Hàm chậm rãi mở mắt, ánh mắt kia mang theo vài tia dục vọng, lại lần nữa khiến Kỉ Nhạc Huyên xúc động, nàng gắt gao đem Giang Diệc Hàm ôm vào trong ngực, bắt đầu tự trách bản thân
"Đều là em không tốt, em không có kinh nghiệm, chưa làm bao giờ, khiến chị đau như vậy. Em nghe nói người khác làm chuyện này đều rất thoải mái, như thế nào lúc em làm lại khiến chị đau vậy nhỉ? Chị yên tâm lần sau sẽ không như vậy, em sẽ cố gắng học tập thực tế."
Vừa nói xong thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh, Giang Diệc Hàm liếc nhìn tiểu quỷ đang tự kiểm điểm bản thân, lạnh lùng thốt ra
"Em dám!"
Kỉ Nhạc Huyên bất đắc dĩ cười khổ
"Em vì cái gì mà không dám? Em chỉ muốn chị thoải mái hơn mà thôi a. Có sai sao?"
Giang Diệc Hàm muốn cắn lưỡi, tiểu quỷ kia căn bản không ý thức được mình nói sai cái gì. Nói cái gì mà không có kinh nghiệm, phải cố gắng học tập thực tế, học với ai? Với tôi? Hay là người khác?
Nhìn người trong lòng vẫn liếc mình mà không nói gì, Kỉ Nhạc Huyên vô tội chớp mắt, cố gắng khoe mã
"Đừng nóng giận nha, về sau em sẽ cố gắng. Vì chị mà em mới làm như vậy a."
Vì vậy chị ngoan ngoãn làm thụ đi.
Giang Diệc Hàm đột nhiên muốn cười, nàng từ chối nói chuyện, muốn từ trong lòng Kỉ Nhạc Huyên thoát ra, nhưng Kỉ Nhạc Huyên ôm quá chặt.
Giang Diệc Hàm nhíu mày
"Buông tay, tiểu quỷ."
Kỉ Nhạc Huyên gắt gao ôm lấy, không nói gì, có ngu mới để chị rời đi.
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, cũng ngưng giãy dụa, nhíu mày nhìn ánh mắt Kỉ Nhạc Huyên nhìn mình như đang nhìn trân bảo, nóng cháy chân thành tha thiết quyến luyến lại mang theo một phần lo sợ. Lòng Giang Diệc Hàm nhất thời mềm xuống, nói chuyện cũng nhu hòa hơn một chút
"Tiểu quỷ, buông ra, tôi không đi mà."
"Không tin."
Kỉ Nhạc Huyên vẫn ôm gắt gao, dục vọng chiếm hữu phát ra từ nội tâm khiến nàng ôm Giang Diệc Hàm càng lúc càng chặt, khiến Giang nữ vương nhất thời có chút đau đớn
"Tiểu quỷ, em làm tôi đau."
Chỉ một câu nói, Kỉ Nhạc Huyên đã thả lỏng lực đạo, nhưng hai tay vẫn như trước ôm Giang Diệc Hàm, nàng sợ nàng trốn đi.
Kỉ Nhạc Huyên yêu và quyến luyến mình ra sao, Giang Diệc Hàm đều hiểu được. Ánh mắt băng lãnh ngày thường cũng lộ ra vài phần trìu mến, Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên, nhẹ nhàng mở miệng
"Tiểu quỷ ngoan, nghe lời, buông tay ra, tôi muốn gọi điện thoại."
"Không buông, chị nhất định lại gạt em, em buông ra chị sẽ đi. Em mới không để chị đi tìm tên nam nhân tiểu tam kia đâu."
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi, tràn đầy oán niệm.
Giang Diệc Hàm lại lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ, tiểu quỷ này, nói cái gì mà nam nhân tiểu tam kia, người đó là...... Mà thôi, bây giờ chưa thích hợp để nàng ta biết.
Bất đắc dĩ thở dài, Giang Diệc Hàm bắt đầu dụ dỗ Kỉ tiểu bằng hữu bướng bỉnh trước mặt
"Tiểu quỷ, em không cho tôi đi giải trừ hiệp ước sao?"
Giang Diệc Hàm vừa nói như vậy, Kỉ Nhạc Huyên lại lập tức cảnh giác
"Giải trừ hiệp ước? Chị thật sự không kí tiếp với Thượng Nghi?"
Giang Diệc Hàm gật đầu.
Kỉ Nhạc Huyên vừa nghĩ đến người mình thích về sau không cùng mình đứng chung một chiến tuyến, liền không ngăn được bất mãn
"Vì cái gì a? Ở Thượng Nghi không phải rất tốt sao? Chị vẫn là nhất tỷ của Thượng Nghi mà !"
Tôi mặc dù ở Thượng Nghi có địa vị cũng không thấp, nhưng cũng không phải nhất tỷ a, chỉ có thể xem như là nhất tỷ tương lai. Như vậy mà chị còn đi, hừ, thật đáng ghét. Có biết em vì chị nên mới đến Thượng Nghi không ! Chị đi, em cũng muốn đi a !
Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng oán thầm, Giang Diệc Hàm vẫn rất lạnh lùng
"Tiểu quỷ, tôi đi, em không phải sẽ thành nhất tỷ sao? Em hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng chứ."
Cao hứng cái đầu chị ! Kỉ Nhạc Huyên âm thầm rống lên trong lòng, nàng nhìn Giang Diệc Hàm bĩu môi
"Ai thèm !"
"Tiểu quỷ......"
Giang Diệc Hàm rất muốn lấy tay xoa đầu Kỉ Nhạc Huyên, nhưng hai tay bị gắt gao nắm lấy nên nàng không thể hoạt động, chỉ có thể yên lặng thở dài. Nàng không tục kí hợp đồng là vì muốn Kỉ Nhạc Huyên có phát triển, nàng đã phát hiện, tuy rằng Thượng Nghi cũng nâng đỡ Kỉ Nhạc Huyên, nhưng nếu nàng còn ở lại đó, kịch bản tốt đều sẽ rơi xuống vào tay nàng, Kỉ Nhạc Huyên sẽ bị nàng đè ép, không thể phát triển. Tuy rằng nàng cũng tính toán cùng Silvia mở công ty mới sẽ đưa Kỉ Nhạc Huyên đi theo, nhưng công ty mới thành lập, các phương diện còn chưa tốt, đối với Kỉ Nhạc Huyên mà nói, vẫn nên ở lại Thượng Nghi thì tốt hơn.
Giang Diệc Hàm tận lực suy nghĩ vì Kỉ Nhạc Huyên, nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại không biết, nàng cho rằng Giang Diệc Hàm muốn rời xa mình .
Dùng một bàn tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Giang Diệc Hàm, Kỉ Nhạc Huyên rút tay kia theo thói quen tính lấy di động ở đầu giường, nhưng nàng đã quên tối hôm qua nàng không đem điện thoại di động để ở đó. Tuy là sờ hoài không thấy, nhưng nàng vẫn không khỏi mở to mắt nhìn vào ngón tay vừa đưa vào thân thể Giang Diệc Hàm, trên đầu ngón tay vẫn còn màu đỏ tươi.
Kỉ Nhạc Huyên kinh ngạc chớp chớp mắt, trong lòng rất cảm động, cũng có chút mừng thầm, nàng đưa tay lung lay trước mặt Giang Diệc Hàm, nói ra mấy lời nghe xong chỉ muốn đập cho một trận
"Chị...... Sẽ không phải là lần đầu tiên chứ?"
Giang Diệc Hàm lạnh lùng liếc nàng
"Em cảm thấy sao?"
"Em cảm thấy đúng."
Khóe miệng của Kỉ Nhạc Huyên hơi hơi giương lên, nàng lại lần nữa gắt gao đem Giang Diệc Hàm ôm vào trong lòng, dùng môi hôn lên trán đối phương, mỉm cười hạnh phúc
"Diệc Hàm, chị yên tâm, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Từ hôm nay trở đi, chị chính là người của em. Không đúng, lúc trước chị cũng là người của em mà. Chị yên tâm, em sẽ hảo hảo thương yêu chị."
Cho nên, về sau chị tiếp tục làm thụ đi.
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ cười cười
"Vậy em đem tôi buông ra được chưa, tôi phải gọi điện thoại."
Kỉ Nhạc Huyên suy nghĩ một chút rồi nắm lấy tay Giang Diệc Hàm, kéo nàng xuống giường
"Em với chị cùng đi."
Tránh không nổi sự ngang bướng của tiểu quỷ nhà mình, Giang Diệc Hàm cũng chỉ biết gật đầu đồng ý.
Di động của Giang Diệc Hàm đặt ở bàn trà ngoài phòng khách, suốt đường đi, Kỉ Nhạc Huyên đều như nô tì cận thân, cẩn thận giúp đỡ Giang Diệc Hàm đi lại, bởi vì nàng phát hiện ra hai chân của Giang Diệc Hàm lúc đi bộ có chút phát run, trong lòng Kỉ cục cưng vừa đau, nhưng cũng âm thầm vui sướng , chính là mình đem nữ vương biến thành như vậy a, một băng sơn nữ vương đã bị mình thu phục, a, mình thật sự lợi hại a !
Nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi cười ra tiếng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Giang Diệc Hàm phóng đến, Kỉ tiểu quỷ cũng thức thời đem miệng ngậm lại. Đỡ Giang Diệc Hàm ngồi xuống sô pha, Kỉ Nhạc Huyên cũng kề sát ngồi cạnh. Này là da thịt thân cận, Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng lại âm thầm bật cười, người này là của mình a ! Của mình a!
Giang Diệc Hàm cũng không thèm để ý tới tới tiểu quỷ bên cạnh, cầm lấy di động, nhấn số điện thoại rồi nói
"Silvia, hôm nay em ra mặt giúp chị. Chị ở nhà của tiểu quỷ, không cần loạn tưởng."
Sắc mặt có chút trầm tư cúp điện thoại, Giang Diệc Hàm đứng dậy, nàng muốn lấy quần áo mặc vào, trần truồng như lúc này rồi lại nhìn thấy ánh mắt như hổ đói của Kỉ Nhạc Huyên khiến nàng cảm thấy thực ngượng ngùng. Nhưng vô luận nàng đi đâu, Kỉ Nhạc Huyên cũng đều theo sát đến đó. Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ nói
"Tiểu quỷ, nhà em có quần áo để thay không?"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn làn da trắng nõn như trứng gà bóc của Giang Diệc Hàm lõa lồ ra ngoài không khí, trong lòng lại bỗng nhiên có ý nghĩ không cho nàng ta che giấu vẻ đẹp trước mặt mình, nhưng tiểu quỷ cũng không muốn Giang Diệc Hàm cứ trần truồng như vậy a, sẽ bị cảm mất. Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng kịch liệt giữa phe ác quỷ và phe thiên thần, Kỉ Nhạc Huyên vẫn quyết định, phải nhìn nhiều thêm một chút...... Ai da, thật sự là tiểu hài tử xấu xa.
"Có, bất quá chị không phải có chứng khiết phích sao? Trước tiên cứ đi tắm rửa một chút đã."
Nói xong Kỉ Nhạc Huyên lại đỡ Giang Diệc Hàm đi về hướng phòng tắm...
PS: Lần này là H thiệt rồi nha, để mấy bạn không nghĩ và không cmt trắng trợn là mình câu H , chắc câu H mình có thêm được tiền ăn sáng =)))))))) Mình ko chỉ đích danh ai hết nhưng nói chung là mình rất bực vì bạn í hành xử sao mà thiếu suy nghĩ quá, bày tỏ cảm xúc cá nhân không sai nhưng phải coi trong trường hợp nào mới nên thể hiện a :)))
Tính mình rất dễ chịu, hầu như bạn nào cmt mình cũng ráng cmt lại cho dui hết :))) (Tự cho mình điểm cộng vì sự thân thiện :">) nhưng những cmt láo láo với mình hay tỏ vẻ kì thị vớ vẩn gì đó thì mình sẽ ko ngại để láo hơn mấy bạn đó đâu nhen :)))
Nay chương H mà thực ra mình cũng ko thấy H mấy, đáng ra mình tính lải nhải dui dui về H văn nhưng do bực cả mình nên không còn tâm trí mua vui giải trí cho mấy bạn nữa =))))))))) Hẹn H lần sau nhen :)))
Đây hình như là lần đầu tiên mình ghi PS về vụ bực mình trên watt =)))) Phải nhớ làm kỉ niệm :">