- Thiên...anh...anh vừa mới nói gì???_Vương Thanh như không tin vào tai mình.
- Anh nói, chúng ta kết hôn đi, như vậy thì anh có thể giúp em gánh vác mọi thứ._Anh nói lại.
- Nhưng mà...có phải anh đang đùa không??? Anh đùa lúc này không vui đâu._Cô vẫn không tin mà quay mặt chỗ khác từ chối.
- Anh không đùa. Anh đã nói với ông em rằng anh muốn cưới em và ông đã đồng ý rồi. Bây giờ anh chỉ nói lại với em thôi. Anh sẽ lo mọi việc, còn em chỉ việc nghỉ ngơi cho khỏe chờ tới ngày cưới là được.
Trịnh Thiên quay người Vương Thanh lại mà nói với cô khiến cô nghe mà càng lúc càng nhíu mày lại không tin. Tại sao chuyện này lại đột ngột đến vậy??? Chẳng phải anh nói là chờ cho đến khi anh giải trừ hôn ước mới cưới cô sao??? Đã có chuyện gì xảy ra hay anh đã biết cô là vị hôn thê của anh nên anh mới muốn nhanh chóng kết hôn như vậy. Nhưng nhìn anh không giống như đã biết. Cô ngờ vực mà hỏi anh.
- Anh có phải đã biết được chuyện gì không???
Trịnh Thiên nhìn sang chỗ khác lảng tránh ánh mắt nghi ngờ của cô. Cô nhìn thấy anh tránh né như vậy thì càng nghi ngờ hơn mà hỏi anh.
- Anh đang giấu em chuyện gì??? Anh đã biết những gì???
- Anh ra xem ba anh thế nào??? Em nghỉ ngơi rồi anh sẽ đưa em xuất viện sau, vậy nhé.
Đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhanh chóng rời khỏi. Anh sợ rằng cô cứ hỏi như vậy anh sẽ buộc miệng mà nói sự thật cô không thể sống qua một năm tới. Và nếu như cô biết được, chắc chắn cô sẽ điên cuồng mà tìm kiếm kẻ đó. Đó chính là điều anh lo nhất.
Vương Thanh ngồi lại trên giường trong phòng bệnh. Hành động của anh khiến cô nghi ngờ. Cô ngồi đó lẩm bẩm một mình.
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra chứ???
Về phía Trịnh Thiên, ngay sau khi anh rời khỏi phòng bệnh của cô thì nhanh chóng tìm đến phòng bệnh của ba anh. Vừa bước vào phòng thì anh đã nghe thấy tiếng của một người phụ nữ.
- Con còn biết đến ba con sao???
Người phụ nữ vừa lên tiếng chính là Trịnh phu nhân - Diệu Na và bà cũng chính là người bạn thân của mẹ Vương Thanh. Bà đang ngồi trên ghế gần giường bệnh mà ba anh - Trịnh Thành đang nằm, còn Hà Tịnh Xuyên thì đang đứng cạnh bà. Anh bước vào, nghe bà nói vậy thì cung biết cô ta đã nói chuyện của Vương Thanh cho bà nghe. Anh nuốt giận nói.
- Mẹ, ba thế nào rồi???
- Ta hỏi con trong khoảng thời gian ta không có ở đây con đã làm gì??? Nuôi một đứa con gái làm nghề dơ bẩn, con có phải đã quên con đang có hôn ước hay sao??? Con muốn chúng ta tức chết đúng không???_Bà tức giận đứng dậy mắng anh.
- Mẹ, cô ấy không phải như vậy. Mẹ đừng nghe lời của Tịnh Xuyên. Chuyện hôn ước con cũng không quên nhưng con muốn xin mẹ hãy giải trừ hôn ước này. Con chỉ muốn lấy cô ấy._Anh nhẫn nhịn nói.
- Ta không cần biết. Tóm lại con phải đuổi con bé đó đi, ta cho con thời hạn tuần trong khi ba con phải nhập viện để theo dõi. Nếu không con đừng trách ta.
Bà nén giận nói với anh, anh cũng không thể ở lại thêm được nữa mà bỏ đi, nhưng trước khi rời đi anh không quên để lại một câu.
- Mẹ, con sẽ không từ bỏ cô ấy.
Bà nghe vậy thì càng tức giận hơn, nhưng vì chăm sóc chồng bà nên bà không thể đi tìm đứa con gái kia. Hà Tịnh Xuyên nhìn bà tức giận thì vui mừng trong lòng nhưng lại không thể quá lộ liễu mà giả vờ thương tâm an ủi bà.
- Bác đừng tức giận, ảnh hưởng sức khỏe. Bác còn phải chăm sóc cho bác trai.
- Sao ta không thể giận cho được chứ??? Nó chỉ vì một đứa con gái làm nghề mà cãi lại ta. Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra._Bà đau buồn nói.
- Bác đừng trách anh Thiên. Chắc chỉ là do anh ấy bồng bột nhất thời thôi.Chờ anh ấy suy nghĩ thông suốt rồi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn._Cô ta vẫn đóng vai một cô gái nhân hậu mà nói.
- Ta cũng mong là vậy.
Bà thở dài nói, Hà Tịnh Xuyên thấy vậy thì nở một nụ cười hiểm ác sau lưng bà. Đúng vậy, chỉ cần nói xấu về cô với bà thì cô nhất định không có cửa bước chân vào Trịnh gia như vậy thì cô ta sẽ có cơ hội hơn.
Chiều đến, Vương Thanh đứng gần cửa sổ mà vươn vai. Cô tính hôm nay sẽ xuất viện nhưng lại bị ông cùng anh áp chế bắt cô phải ở trong bệnh viện một ngày mới cho cô về. Vốn không dám cãi lời ông nay có thêm anh là đồng minh của ông nên cô không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện, việc công ty cô cũng không được làm mà giao hết cho Từ Minh khiến cô ở trong bệnh viện buồn chán. Suốt ngày hôm nay, cô hết đọc sách thì vẽ tranh, không thì gọi điện nói chuyện phiếm với Trịnh Hân và Lệ Ái nhưng cô nàng này lại đang bận cho bộ sưu tập sắp ra mắt nên không nói chuyện với cô được bao lâu. Nhìn ánh hoàng hôn tuyệt đẹp cô lại sực nhớ ra là anh có nói ba anh đang ở trong bệnh viện này. Thế là cô quyết định đến thăm ông tiện thể hỏi về chuyện năm xưa.
Bước chân trên hành lang bệnh viện, cô đến trước cửa mà gõ nhưng không ai trả lời, nghĩ rằng không có ai nên cô tự tiện mở cửa bước vào. Vừa bước vào thì cô chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, ngoài ra chẳng có ai cả, chắc là đi đâu đó. Có lẽ người này chính là ba của Trịnh Thiên - Trịnh Thành vì người có nét khá giống nhau.Cô mới bước đến gần được mấy bước thì Trịnh Thành mở mắt, cô hơi ngạc nhiên vì theo như điều tra ông hẳn đã bị biến thành người thực vật. Nhưng nhìn ánh mắt của ông nhìn cô lúc này không hề giống người thực vậy chút nào. Cô ngờ ngợ nói.
- Bác nghe được con nói chuyện???
Ông không nói được chỉ ú ớ được vài tiếng. Cô hỏi thêm.
- Bác biết con chứ??? Con là Vương Thanh, là con của Vương Mạnh và Văn Mị Nhi. Bác biết họ đúng chứ???
Ông nghe cô tự giới thiệu mình và nói thêm cái tên thân thuộc thì đôi mắt ông mở to hơn. Miệng phát ra những tiếng khó hiểu càng nhiều hơn, con ngươi của ông liên tục đánh mắt ra cửa sổ làm cô khó hiểu nhìn ông. Cô chỉ biết lắc đầu mà hỏi.
- Bác muốn nói gì con không hiểu???
- Tôi mới là người hỏi cô mới đúng. Cô đang làm gì ở đây???
Hà Tịnh Xuyên nói khi thấy cô đứng trong phòng. Cô chán ghét quay người lại đối diện với cô ta. Cô ta thì lại bắt đầu nói những lời châm chọc cô.
- Tôi nói cho cô biết, cô không cần phải đến đây để nịnh nọt, không có tác dụng gì đâu.
- Tôi cũng chẳng cần nịnh nọt làm gì. Tôi chỉ đến thăm bác ấy mà thôi. Nếu như cô đã ở đây thì tôi chẳng cần ở lại làm gì.
Cô nói xong thì bỏ đi, nhưng vẫn thắc mắc về hành động kỳ lạ của Trịnh Thành. Ông luôn ám chỉ ra cửa sổ nhưng ngoài đó chẳng có gì ngoài trời mây lá cây cả. Nhưng rồi bước chân cô đột nhiên ngừng lại nhìn ra cửa sổ trên hành lang. Khoan đã, bầu trời, trời, thiên. Ông ấy đang muốn ám chỉ Trịnh Thiên, nhưng có liên quan gì đến anh. Bước chân cô lại tiếp tục, cô lại tiếp tục suy nghĩ về mọi thứ.
Một tuần sau trôi qua, Vương Thanh nằm trên ghế nằm ngoài vườn hoa mà anh đã đặt cho cô. Cô sau khi xuất viện cứ tưởng sẽ được về Vương biệt viện nhưng không ngờ cô lại bị anh đem về Trịnh viên mà nhốt lại, nhưng ông cô lại không hề phải đối. Tiểu Chính ban đầu phản đối kịch liệt làm cô mừng rỡ nhưng ai ngờ sau khi anh nói cái gì đó lại một hai đẩy cô cho anh. Nhưng trong một tuần qua cũng rất lạ, tuy anh và cô vãn ở chung một phòng, ngủ chung một giường với nhau nhưng anh lại không hề đụng chạm gì đến cô. Mỗi tối chỉ ôm cô đi ngủ khiến cô cảm thấy nghi ngờ. Tuy anh không làm gì cô nhưng cô lại ngủ rất nhiều, kiểu như một ngày giờ cô đã giành giờ để ngủ còn lại là giờ ăn uống.
Không gian yên tĩnh thoải mái đột nhiên bị một loạt tiếng động ồn ào phá hỏng, tiếng thắng xe cùng tiếng người rôm rả làm cô không thể ngồi yên mà đi xem chuyện gì đang xảy ra. Cô bước vào trong nhà, định gọi người hỏi chuyện thì bỗng cô nghe thấy tiếng phụ nữ mắng chửi.
- Trịnh Thiên, rốt cuộc ta phải nói thế nào con mới chịu hiểu??? Hôn ước không thể hủy bỏ.
Cô nghe vậy thì liền lén lút đứng gần cầu thang, đứng núp sát vào tường nhìn tình hình bên dưới phòng khách. Anh đang đứng trong phòng cùng Hà Tịnh Xuyên và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp. Cô nhớ lại người phụ nữ trong ảnh kia thì cô mới nhớ lại, người này chính là bạn thân của mẹ cô - Diệu Na, tuy trên gương mặt có có dấu vết của thời gian nhưng vẫn còn rất đẹp. Dường như bà đang tức giận với anh mà nói.
- Mau đuổi con bé đó đi ngay.
- Con không thể, con yêu cô ấy, chỉ muốn lấy cô ấy. Mẹ xem như toại nguyện cho con lần này. Giúp con hủy hôn có được không???_Anh vẫn bàn về việc hủy hôn.
- Cho dù con nói lần thì ta vẫn nói là không thể. Ngày mai chúng ta sẽ đi gặp vị hôn thê của con. Con nhanh chóng đuổi cô ta đi đi, cho cô ta một số tiền để cô ta sống tốt hơn.
Hà Tịnh Xuyên đứng một bên xem mà trong lòng không ngừng hân hoan, người họ cứ tiếp tục cãi nhau như vậy thì bà càng ngày càng ghét cô hơn, vậy thì cô ta chẳng cần tốn công cũng đuổi được cô. Trịnh Thiên vẫn không từ bỏ ý định mà tiếp tục.
- Con không thể, ngày mai con sẽ nói chuyện hủy hôn với nhà đó...
"Chát" gương mặt Trịnh Thiên bị lệch sang một bên, kèm theo lời nói.
- Con bị cô ta bỏ bùa đến lú lẫn rồi.
- Thiên...
Tiếng nói thánh thót từ trên lầu vang lên, bà quay đầu lại muốn xem xem cô gái khiến con trai bà thần hồn điên đảo có dáng vẻ như thế nào. Nhưng khi bà nhìn thấy Vương Thanh bước từ trên cầu thang xuống thì bà không thể nói bất cứ lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cô. Còn cô thì lo lắng cho anh nên chạy thật nhanh đến trước mặt anh, nhìn bên má ửng đỏ của anh mà đau sót nói.
- Thiên, có đau lắm không??? Có sao không???
- Anh không sao. Em mau chào mẹ anh đi.
Trịnh Thiên an ủi cô, cũng không quên nhắc cô chào mẹ anh, chỉ mong mẹ thấy cô sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước. Nhưng rồi anh lại nghe bà gọi một cái tên mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghe nhắc đến.
- Mị Nhi...