Ngay khi câu nói của Ngôn Sinh kết thúc thì Vương Thanh lập tức đứng dậy mà đi lên lầu. Bây giờ chỉ còn lại Tứ kị sĩ và Ngôn Sinh ở phòng khách. Vì có quen biết với nhau từ trước nên Ngôn Sinh nói chuyện vô cùng tự nhiên.
- Hiếm khi cậu ta bị thương. Lần này bị chắc không liên quan đến cô ấy chứ???
- Anh đoán đúng đấy, liên quan tới chủ mẫu._Kiệt Thanh đáp lời.
- Chủ mẫu??? Có cần nhanh đến mức đó không???_Ngôn Sinh ngạc nhiên nói.
- Chủ tử chính là nhanh như vậy. Hồi nãy còn tuyên bố với mọi người rồi._Bạch Lạc hớn hở nói.
- Tuyên bố??? Trước mọi người??? Thật chẳng giống cậu ta chút nào._Ngôn Sinh ra vẻ không tin.
- Tin hay không tùy cậu. Chỉ cần biết ngoài cô ấy ra thì chủ tử sẽ không để mắt đến ai._Kiệt Thanh than thở nói.
- Nếu không còn chuyện gì nữa vậy thì tôi về đây.
Ngôn Sinh cũng chẳng biết nói gì hơn, đành phải ra về. Sau khi Ngôn Sinh rời đi thì Tứ kị sĩ cũng lần lượt kéo nhau ra về, trả lại không khí yên bình lãng mạng cho hai người chủ của biệt thự.
Cách cửa phòng mở ra, Vương Thanh nhẹ nhàng bước vào vì sợ anh đang ngủ. Nghe thấy tiếng mở cửa cũng tiếng bước chân, Trịnh Thiên đoán chắc là cô nên liền mở mắt. Vì vừa mới làm tiểu phẫu xong nên anh không hề mặc áo để lộ thân hình săn chắc mê người. Bắt gặp thấy anh chưa ngủ, cô đóng cánh cửa lại rồi bước đến ngồi cạnh giường nhìn anh nói.
- Anh sao rồi???
- Đã không sao rồi, em đừng lo nữa.
Trịnh Thiên nhìn cô, đôi mắt cô đầy ưu tư anh biết mình khiến cô lo lắng nên an ủi cô. Lời an ủi của anh không hề có tác dụng, cô tức giận nói.
- Tại sao anh lại ngốc như vậy??? Anh biết là em có thể tránh được viên đạn đó nhưng sao anh còn đỡ cho em???
- Anh biết nhưng chuyện chúng ta không ngờ tới đôi lúc cũng có thể xảy ra. Và anh thì không muốn em bị thương.
Trịnh Thiên ân cần nói. Có vẻ anh đã chạm vào nỗi sợ hãi của cô nên cô mới nói như vậy, nhưng cô cũng đâu biết rằng cô còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh. Có lẽ anh hiểu tại sao ba mẹ cô lại mất chỉ vì bảo vệ cô. Vì cô là mạng sống của họ. Vương Thanh không thể nói gì hơn, cô nghĩ nếu đặt cô vào trường hợp đó chắc cô cũng sẽ lựa chọn giống anh, thà để bản thân mình bị thương chứ không để người mình yêu tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Cô hơi cúi đầu rồi nhìn vào chỗ bị quấn băng của anh. Đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, cô nhẹ nhàng hỏi.
- Anh còn đau không???
- Hết đau rồi nhưng chỗ này của anh rất đau.
Trịnh Thiên nắm lấy tay cô rồi để lên ngực trái của mình. Cô nhìn nơi mà tay mình chạm vào, không hiểu sao khi nghe anh nói, nước mắt lại tự động rơi xuống. Hơi thở cô lúc này ngắt quãng giống như ngực bị ai đó siết lại. Anh thấy nước mắt của cô thì đau lòng, đưa tay nâng gương mặt của cô nhìn thẳng vào anh, đôi mắt cô ngập nước anh dùng chính môi mình để lau nước mắt của cô. Trán chạm trán, mũi chạm mũi, anh dịu dàng nói.
- Đừng khóc. Nước mắt của em sẽ hóa thành con dao đâm vào tim anh. Sẽ rất đau.
Nói xong thì anh đặt lên môi cô một nụ hôn như muốn xóa đi nỗi lo trong lòng cô. Đôi mắt cô từ từ nhắm lại đón nhận lấy nụ hôn của anh. Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng mang hàm ý an ủi, nhưng càng về sau anh càng đẩy nụ hôn này sâu hơn, mãnh liệt hơn, anh ôm eo cô kéo sát vào người anh khiến cả cơ thể dường như chẳng có chút kẽ hở. Tay cô để ở ngực trái của anh vẫn bị anh giữ mà đặt nơi trái tim anh, tay còn lại cô nắm lấy bắp tay anh, cô sợ đụng vào vết thương của anh. Cô không khách cự mà còn đón nhận, khẽ mở miệng cô để anh tiến công vào khoang miệng cô. Giữa nụ hôn cô còn "ưm" lên vài tiếng khiến thú tính trong người anh trỗi dậy. Lưỡi anh như con rắn mà trườn khắp miệng cô, mút hết mật ngọt của cô cũng như hút hết dưỡng khí của cô.
Cảm thấy khó thở cô đẩy nhẹ anh ra, cảm thấy người trong lòng mềm nhũn, anh quyến luyến rời khỏi bờ đã bị anh mút đến sưng đỏ. Được anh thả ra cô hít thở lấy lại dưỡng khí, chưa kịp lấy lại nhịp thở thì cô bị anh đẩy ngã nằm trên giường. Cô chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cả người cô đã bị cơ thể của anh bao phủ. Cô ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt anh lúc này đã bị dục vọng che lấp, còn anh khi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô thì anh không thể kiềm chế được mình. Một lần nữa, anh ấn lên môi cô một nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
Vương Thanh biết anh đã động tình nhưng lại lo lắng cho vết thương của anh nên giữa nụ hôn nóng bỏng, cô chen bàn tay ngọc ngà của mình giữa môi cô và môi anh, ngăn anh lại mà thở dốc nói.
- Anh đang bị thương...
Không để cô nói hết, Trịnh Thiên nắm lấy bàn tay đang ngăn cản mình mà đưa lên cao anh nói.
- Anh có thể làm một tay.
Xong thì lại tiếp tục chuyện đang dang dở. Cô biết mình không thể ngăn anh được nữa nên chỉ đành mặc anh tiếp tục hành sự trên người cô. Quần áo của cô lần lượt bị anh cởi ra rồi quăng xuống đất, xuất hiện trước mắt anh là một thân hình nóng bỏng với làn da ửng hồng vì ngượng ngùng. Đôi gò bông đào đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô như đang mời gọi anh thưởng thức. Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, cô xấu hổ nghiêng mặt, đưa tay che lại rồi nói.
- Đừng nhìn em như vậy, ngượng lắm.
Lại lần nữa anh gỡ tay cô ra, ghé vào tai cô phà hơi nóng mà nói.
- Em rất đẹp nên không cần phải xấu hổ.
Nói xong, anh trực tiếp ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà liếm, mút rồi cắn khiến cô không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Anh hôn một đường từ tai đến gò má mịn màng, cái cổ trắng ngần xuống xương quai xanh quyến rũ rồi đến đôi bông đào mê người. Những nơi mà môi anh đi qua đều để lại vết hôn đỏ chót như nụ hồng mới nở. Cô ngượng ngùng, muốn ngăn lại những tiếng xấu hổ kia thoát ra từ miệng mình nên mới đưa tay lên miệng cắn nhưng không thành. Cô vẫn phát ra tiếng rên từ cổ họng mình, ở giữa chân cô truyền đến một cảm giác lạ khiến cô ngượng ngùng khép chặt chân. Đến khi anh hôn lên nụ hồng trước ngực cô thì cô không ngăn lại được nữa, tay cô vô thức vò lấy tóc anh, miệng ngân nga những tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Anh ngậm một bên, bên còn lại anh dùng tay xoa nắn thành đủ hình dạng. Tuy rằng anh nói có thể làm một tay nhưng vẫn là không kiềm lòng được, tay còn lại anh vuốt ve vùng bụng phẳng không chút mỡ thừa của cô rồi lần mò xuống nơi riêng tư nhất của người con gái. Nhưng tay anh không thể xuống sâu hơn được nữa vì chân cô kẹp chặt, anh ngước đầu nhìn cô đang đỏ mặt mà nhẹ nhàng dụ dỗ.
- Thanh Thanh, mở chân ra nào.
Cô cảm thấy thật xấu hổ khi trần trụi trước mặt anh, cô lắc đầu. Anh không từ bỏ, vẫn kiên nhẫn dụ dỗ cô lần nữa.
- Ngoan, nghe lời.
Nghe giọng nói đầy cám dỗ của anh cô không thể kháng cự nên từ từ mở chân mình ra. Thấy đường đã mở, tay anh trực tiếp chạm vào hoa huyt đã đầy nước của cô. Cảm thấy tay ẩm ướt, anh cười dụ hoặc nói.
- Thanh Thanh của anh thật mẫn cảm.
- Anh đừng nói nữa được không???
Cô không muốn nghe thêm bất cứ lời nào anh nói nữa. Mỗi lời nói của anh giống như là mang cô đến trầm luân khiến cô không thể ý thức được. Anh mỉm cười nhìn cô ngượng đến chín người. Ngón tay anh vuốt ve cách hoa bên ngoài khiến tâm động càng tiết ra xuân dịch nhiều hơn, rồi đột nhiên anh đâm một ngón vào hoa huyt. Hành động đột ngột này của anh khiến cô "a" lên một tiếng rồi vội vàng che lại. Anh kéo tay cô ra mà nói.
- Đừng che lại, anh muốn nghe.
Nói rồi ngón tay anh bắt đầu đâm vào rồi rút ra khiến cô rên rỉ càng lúc càng cô hơn. Ngón tay anh bị tâm động của cô hút chặt, cảm giác như sắp bị kẹp gãy vậy. Dù lần trước đã làm cô nhiều lần như anh không ngờ cô lại chật hẹp đến như vậy. Nhưng vẫn không thể ngăn động tác của anh, ngón tay anh vẫn nhịp nhàng kéo ra đâm vào khiến cô sung sướng rên rỉ. Đến khi cảm nhận được cô càng lúc càng kẹp chặt ngón tay anh thì anh biết cô sắp đạt cao trào. Đột nhiên anh rút tay ra khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Anh đứng thẳng trên giường, trước mặt cô anh lột bỏ chiếc quần dài của mình rồi đến quần nhỏ che chắn nam căn của anh. Nam căn của anh xuất hiện thẳng đứng, cô vội vàng quay sang chỗ khác. Khẽ nuốt nước bọt, của anh vừa to vừa dài làm sao có thể vào trong cô được. Lần đầu thì cô đau muốn chết, lần thứ thì cô mơ mơ hồ hồ không nhớ được. Nhưng cả lần anh đều ở trong cô, nhưng cô không ngờ được của anh lại khủng bố đến vậy.
Anh lại nằm đè lên người cô lần nữa, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của cô thì nở nụ cười. Anh thì thầm vào tai cô.
- Anh không đợi được nữa.
Không kịp để cô tiêu hóa câu nói, anh nâng chân cô lên mở rộng đặt nam căn trước cửa huyệt. Cô chưa kịp chuẩn bị thì anh đi vào hết một lần, cô "a" một tiếng. Cảm giác đau vẫn còn nhưng vẫn không đau bằng lần trước. Của anh thật to thật trướng, cảm giác như cô bị xe ra làm đôi.
Ngay khi anh vừa đi vào hết thì ngừng lại, cảm giác nóng hổi từ bên mép thịt bao trọng lấy anh khiến anh sung sướng. Anh không ngờ cô lại chặt đến vậy, hút lấy anh, cảm giác có chút đau nhưng sướng thì vẫn nhiều hơn. Anh thấy đôi mày cô nhíu lại có chút khó khăn khi tiếp nhận anh nên anh không động để cô dần thích ứng.
Một lúc sau thì đôi mày cô giãn ra, dường như đã quen với kích thức của anh thì anh mới bắt đầu luận động, từ chậm rãi anh dần dần tăng tốc độ hơn khiến cô không ngừng rên rỉ sung sướng trong hoan lạc.