Lâm Triệt nói xong thì không khí dường như trở nên ngưng đọng, không ai nói lấy một lời nào. Vương Thanh đứng tại chỗ, khi nghe lời hắn nói cô chỉ có thể nhắm mắt mà để từng ký ức kia hiện lên trong đầu, răng cô nghiến ken két, ngực cô phập phồng lên xuống, tay siết chặt nắm đấm đến bật màu. Trịnh Thiên đứng im lặng lẽ nhìn cô ở đó, nhìn thấy từng hành động của cô trái tim anh liền bị siết chặt, ở bên cạnh cô một thời gian nên anh cũng hiểu được phần nào tâm tư của cô. Cô là đang kìm nén cơn giận, nhưng tại sao cô lại giận như vậy thì anh không rõ. Đột nhiên...
"Bốp"..."Rầm"..."Rắc"...một loạt tiếng động vang lên, những người có mặt tại đó rất đỗi ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng chỉ diễn ra trong vòng giây. Vương Thanh đã không còn đứng trước cầu thang, bây giờ cô đã đứng ngay chỗ Lâm Triệt đứng, mà hắn thì lại đang chật vật ở dưới dật sát tường sau lưng hắn. giây trước khi cô đang cố gắng kìm nén lại cơn tức giận của mình nhưng không được nên cô đã di chuyển rất nhanh đến trước mặt hắn mà tung cú đấm vào ngay giữa mặt hắn. Cô dùng hết lực của mình vào cú đấm vừa rồi nên hắn không còn đứng tại chỗ mà bay thẳng đến bức tường sau lưng hắn, cũng khiến cho từng bị lủng một lỗ lớn. Hắn bị đấm ngay mũi nên máu chảy ra từ mũi rất nhiều.
Chưa ngừng lại ở đó, Vương Thanh bước đến gần hắn khiến hắn sợ hãi mà lùi lại. tay cô nắm ấy cổ áo hắn, lôi hắn đứng dậy ép hắn vào tường, may nhờ hắn cao hơn cô được một chút nên hắn còn có thể kiễng chân chứ nếu không thì hắn không thể vùng vẫy nếu cô đánh tiếp. Đôi mắt cô đỏ ngâu hằn lên tia máu đầy giận dữ nhìn hắn. Cô như gầm thét mà nói.
- Anh nói tôi không hiểu nỗi đau của người khác sao??? Anh thì biết cái gì, anh nói anh đau khổ. Vậy tôi hỏi anh, khi ba mẹ anh mất anh có tận mắt chứng kiến thấy họ chết như thế nào không???
- Anh có thấy kẻ thù cầm súng bắn vào đầu họ không???_Hình ảnh cha cô bị kẻ thù cầm súng bắn vào đầu hiện lên trong đầu cô.
- Anh có từng thấy họ bị thiêu sống hay không???_Hình ảnh ngọn lửa ngày đó hiện lên.
- Anh có từng phải tự mình chạy trốn suốt một đêm trong rừng, cho dù cả người mất sức, chân mỏi mệt nhưng vẫn cố chạy hay không???_Cảm giác mệt mỏi ngày đó khi cô phải chạy trong rừng cô lại nhớ đến.
- Anh có từng...đau khổ khi nghe đứa em ngây thơ hỏi về cha mẹ mình hay không???_Giọng cô lúc này đã dịu lại nhưng đôi mắt cô đã ngấn nước.
Lâm Triệt hắn nghe cô nói mà cứng họng. Từng câu hỏi của cô hắn không thể trả lời, hắn không chứng kiến cha mẹ hắn chết, hắn chưa từng phải chạy trốn dù là ở trong thành phố, hắn là con một nên không biết được cảm giác khi người thân hỏi về cha mẹ mình đau đớn như thế nào. Hắn chưa từng phải trải qua những chuyện mà cô hỏi hắn.
Cô thấy hắn không nói nói gì, mọi thứ cô muốn nói đều đã nói ra hết nên cơn tức giận của cô như dịu lại một chút. Cô thả cổ áo hắn ra nhưng hắn đã không còn sức nữa nên ngay lập tức ngồi bệt dưới đất. Cô nhìn hắn nuốt nước mắt xuống cô cố nói.
- Anh chưa từng trải qua những chuyện kia thì làm sao anh biết được nỗi đau khi nhìn người thân của mình bị giết như thế nào. Anh nên cảm thấy may mắn khi không phải thấy cách họ bị giết. Anh nên cảm thấy may mắn khi anh là con một. Anh nên cảm thấy may mắn vì có người xoa dịu nỗi đau của anh. Lâm Triệt nếu so sánh, thì nỗi đau của anh không bằng nỗi đau của tôi đâu.
Lâm Triệt đưa mắt nhìn gương mặt cô lúc này, gương mặt vốn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại hiện lên vài tia u buồn. người kia cũng chỉ biết nhìn về phía cô, họ không biết vì cái gì cô lại tức giận đến vậy, vì cớ gì cô lại hỏi như vậy. Đến khi cô nói câu cuối cùng thì họ dường như hiểu được. Thì ra đó là những chuyện cô đã từng trải qua, họ chỉ không ngờ cô ngày thường kiêu ngạo lạnh lùng như vậy nhưng lại phải trải qua những chuyện kia. Trịnh Thiên nhìn cô mà đau đớn, vậy ra đó là điều cô giấu bấy lâu nay, nếu như không phải bị Lâm Triệt kéo đến đây rồi cô bị khiêu khích thì liệu anh có thể biết được những chuyện này hay không??? Vương Thanh hít một hơi sâu rồi quay lưng lại mà nói.
- Nếu anh không còn gì để nói nữa thì anh đi đi. Cũng tiện nói anh biết, Tiểu Ái đã không còn ở thành phố S nữa nên đừng đến đây. Chỉ vô dụng thôi.
Khi Vương Thanh nói xong thì Hoắc Phong nhanh chóng đi đến đỡ Lâm Triệt đứng dậy mà rời đi. Nam Dương cũng nhanh chóng rời đi anh vốn chỉ muốn đến nói về chuyện của Triệt Ngọc nhưng xem ra hôm nay không thể nói. Trịnh Thiên nhìn cô đang vô hồn đứng kia mà đau xót nhưng không thể là được gì. Anh nghĩ cô chỉ muốn một mình nên cũng theo chân những người kia mà rời đi. Nhưng khi anh đi ngang qua cô thì đột nhiên một tiếng gọi yếu ớt vang lên.
- Thiên...
Là giọng của Vương Thanh. Trịnh Thiên ngạc nhiên rồi quay lại, anh muốn xác nhận xem anh có nghe lầm hay không??? Ngay lập tức anh bắt gặp đôi mắt u buồn kia nhìn mình. Quả thật là cô gọi anh. Cô nhìn anh thấy anh nhìn mình ngạc nhiên như vậy thì tim cô đạp nhanh hơn, cô hơi cúi đầu, hít thở sâu như muốn lấy thêm can đảm, rồi ngẩng đầu nhìn anh đối mặt với anh. Cô nhẹ nhàng nói.
- Anh...có thể đi với em đến một nơi được không???
Trịnh Thiên không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý. Vương Thanh thấy vậy thì cô liền mỉm cười nhẹ với anh. Sau đó, cô cũng chẳng nói thêm lời nào, anh cũng không mở miệng nói. Anh lặng lẽ đi theo sau cô đến nơi mà cô muốn đến. Nhưng khi đến nơi thì anh mới ý thức được, anh đang đứng trước ngôi mộ. Anh ngạc nhiên nhìn di ảnh trên mộ rồi nhìn cô, lúc này anh mới nói.
- Đây là...
- Là mộ của ba mẹ em.
Vương Thanh cắt ngang lời Trịnh Thiên. Thật ra anh cũng đã đoán ra được vì di ảnh người phụ nữ kia khá giống cô. Cô không nhìn anh chỉ u buồn nhìn vào ngôi mộ, cô nhẹ nhàng nói.
- Năm em tuổi, Tiểu Chính ra đời chỉ được vài ngày thì gia đình em bị truy sát. Ba em bị bắn một phát đạn ngay đầu mà chết, mẹ em vì bảo vệ cho chị em em nên đã tự mình ngăn cản nhưng lại bị thiêu chết. Em một mình ôm thằng bé chạy trong rừng suốt đêm chỉ để sống sót. Cuối cùng em cũng thành công nhưng nỗi đau tận mắt nhìn người thân mình chết trước mắt mình vẫn là cơn ác mộng mỗi đêm. Mỗi ngày em đều phải chịu đau đớn thể xác cùng tinh thần chỉ để mạnh mẽ hơn tìm kẻ thù nhưng suốt thời gian qua chẳng tìm thấy hắn. Mấy năm nay, hắn cũng bắt đầu lộ diện nhưng lần nào em cũng để hắn thoát mà còn khiến bản thân em gặp nguy hiểm. Em sợ rằng nếu như cứ tiếp tục như vậy thì những người xung quanh em sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng nên em...
- Nên em mới chọn cách đẩy anh ra, chỉ để bảo vệ anh.
Trịnh Thiên chen lời vào. Cuối cùng anh cũng hiểu được lý do cô đẩy mình ra, không phải vì cô không yêu anh mà là cô sợ anh sẽ gặp nguy hiểm. Nghe thấy lời anh nói, cô cũng không phủ nhận mà gật đầu. Cô nói tiếp.
- Nỗi đau mất đi người thân em rất hiểu lại càng không muốn mất thêm bất cứ ai, nên em cố gắng khiến bản thân mình trở nên khó gần nhưng...em làm không được. Bức tường em dựng lên lại dễ dàng bị Tiểu Hân và Tiểu Ái phá vỡ. Nhưng em lại không làm được gì cho họ khiến họ nhận hết tổn thương này đến tổn thương khác. Rồi em chợt nghĩ đến anh.
Lúc này cô mới quay mặt nhìn anh. Anh ngạc nhiên nhìn cô, cô nhìn anh buồn bã cùng hối hận mà nói.
- người bọn họ đều chịu tổn thương từ người mình yêu, em chợt nghĩ có phải anh cũng buồn như họ. Khi em gặp lại Tiểu Hân, cậu ấy nói anh có quyền biết được chuyện này. Thế nên...bây giờ...anh đã biết quá khứ của em...liệu rằng anh có còn muốn ở bên em không???
Trịnh Thiên bất đắc dĩ nhìn cô gái đứng trước mặt mình. Cô gái này đã chịu biết bao đau khổ nhưng vẫn kiên cường, anh lại từng oán trách cô chỉ vì cô không đáp lại tình cảm của anh. Nhưng bây giờ làm sao anh trách cô được đây. Anh chỉ trách anh đã biết quá muộn, nên anh không thể ở bên cô xoa dịu nỗi đau của cô, để cô tự mình chịu đựng nỗi đau suốt thời gian dài. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, cô cũng để mặc anh ôm lấy mình, anh dịu dàng nói.
- Ngốc quá!!! Sao anh lại không muốn ở bên em??? Anh xin lỗi vì đã hiểu lầm em suốt thời gian qua. Xin lỗi em vì đã để em một mình chịu đựng tất cả. Còn bây giờ em sẽ không còn chịu đựng một mình nữa. Anh sẽ gánh tất cả cho em để em không còn phải lo lắng gì nữa. Anh sẽ vì em làm tất cả, tìm ra kẻ thù của em, để em hoàn thành điều mà em muốn. Anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này. Vì vậy nên hãy tin anh, được không???
Cô nghe thấy từng lời anh nói thì nước mắt cô tuân trào. Đến khi nghe anh nói cô hãy tin anh thì cảm xúc của cô như bùng nổ. tay cô ôm lấy hông anh, ghì mặt mình vào ngực anh mà òa khóc. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô khóc lớn như vậy suốt thời gian qua. Anh để mặc cô ôm lấy mình mà khóc, nước mắt của cô thấm qua áo của anh, cảm nhận được sức nóng từ áo anh khiến anh đau lòng mà siết chặt lấy cô. Anh vỗ về cô, rồi nhìn vào di ảnh trên ngôi mộ kia, anh tự nói.
- Con hứa sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời, nên bác hãy yên tâm mà dõi theo chúng con.
- --------------------------------------------------------------------------------------
Thế nào nhân vật chính của chúng ta đã ở bên nhau. Đúng như ý nguyện của các bạn rùi nhé. Và bắt đầu từ chương này sẽ có ngọt đến đau răng nên các bạn nhớ đánh răng để đọc tiếp nha. Hjhj