Vương Thanh sau khi rời khỏi thư phòng của ông Hùng thì cô liền trở về phòng mình. Cô vừa đi vừa nhớ lại những biểu cảm lúc nãy của ông. Cô nghĩ nhất định ông đang giấu chuyện gì đó khi nghe cô nhắc đến việc hắn đang tìm kiếm thứ mà ba cô đã giấu trong chiếc rương. Nhưng tại sao ông không nói cho cô biết, chuyện này rốt cuộc có ẩn tình như thế nào. Cô nhất định tự mình tìm ra mọi bí mật, nhất định.
Vương Thanh về đến phòng, vừa đóng cửa lại thì đột nhiên một bóng đen lớn nhào đến cô. Cô không kịp phản ứng nên bị đè xuống, tiếng theo đó là một cái lưỡi ướt át liếm khắp mặt cô. Cô vừa cười vừa nói.
- Được rồi, Tiểu Bạch. Đừng liếm nữa nhột quá.
Con bạch sư không nghe vẫn liếm láp gương mặt cô, một lúc sau thì nó ngưng lại đê tay cô vuốt ve bộ lông của nó. Nó dường như rất hưởng thụ mà dụi đầu vào tay cô. Cô mỉm cười tay tiếp tục vuốt ve bạch sư mà nói.
- Cám ơn ngươi đã thay ta bảo vệ Tiểu Chính.
Bạch sư dường như hiểu được cô nói gì nên lè lưỡi liếm cô một cái thay cho câu trả lời. Cô vuốt ve nó một lát rồi đứng dậy bước vào phòng tắm, con bạch sư đi theo cô, đứng chờ cô ở ngoài phòng tắm. Khi thấy cô bước ra với bộ đồ ngủ rồi chờ cô leo lên giường thì nó lại đi đến cuối giường cuộn mình lại nằm. Cô nằm trên giường suy nghĩ gì đó rồi nhắm mắt lại mà đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng và đưa Tiểu Chính đi học, cô liền đến nghĩa trang. Trên tay cầm bó hoa cúc trắng, cô đặt bó hoa xuống trước mộ ba mẹ cô. Cô biết mẹ thích hoa quỳnh, nhưng vì hoa quỳnh lại không thể để lâu nên cô lấy hoa cúc khá giống hoa quỳnh để mang đến mỗi khi viếng mộ. Cô đứng trước mộ nhìn di ảnh của người rồi cô từ từ ngồi xuống đưa tay vuốt di ảnh của ba cô mà nói nhỏ.
- Ba à!!! Ba xử lý không triệt để nên để hậu quả lại cho con gánh. Rốt cuộc thì ba giấu con chuyện gì đây???
Cô hỏi nhưng không có ai trả lời, nhìn di ảnh của ba một lúc rồi cô thở dài mà đứng lên, rồi bước ra xe. Cô ngồi phía sau, Từ Minh lái xe ngồi đằng trước, không khí trong xe yên tĩnh lạ thường. Cô ngồi chống tay lên cửa xe mà nhìn ra ngoài suy nghĩ chuyện gì đó rồi cô lại nhắm mắt mà thở nhẹ ra. Cô thu tay lại lấy điện thoại ra gọi, nhưng hình như không có ai bắt máy nên tiếng tút tút cứ liên tục vang lên. Cảm thấy kì lạ, cô tắt máy đi rồi lại gọi thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cô nhíu mày lạ nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị tên "Tiểu Ái". Thấy gọi không được nên cô ngưng không gọi nữa mà trở về công ty để làm việc.
Vương Thanh đến công ti để bắt đầu công việc nhưng không hề hay biết có một người thân thuộc đã nhìn thấy cô. Vừa bước vào cửa văn phòng thì điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại nhìn vào màn hình thấy tên hiển thị thì mỉm cười nhẹ mà nói.
- Alo...
- Chị Thanh, chị về rồi. Sau không báo em tiếng nào hết vậy???_Là Triệu Ngọc, cô bé này luôn ríu rít như vậy.
- Chị mới về hôm qua thôi. Vào tháng này thì đoán trừng em chưa tốt nghiệp nhỉ??? Có cố gắng học không đấy._Vương Thanh dịu dàng nói.
- Là chị trả tiền học cho em mà sao em dám lười biếng chứ. Em hiện giờ đang thực tập tại công ti chị. Mới thấy chị em cũng hết hồn luôn._Triệu Ngọc tinh nghịch nói.
- Vậy sao??? Nhớ thực tập cho tốt, đừng để chị thất vọng.
- Dạ mà chị...em..._Đột nhiên Triệu Ngọc ấp úng nói.
- Sao thế???
- Em không ở nhà chị nữa. Hiện tại em đang ở cùng một người bạn. Chị đừng lo bạn ấy đối xử với em tốt lắm nên chị không cần lo đâu. Thôi tới giờ làm việc rồi em cúp máy nha chị. Khi nào rảnh chị em hẹn nhau nhé. Tạm biệt.
Triệu Ngọc nói một lèo khiến Vương Thanh không kịp nói được gì rồi tắt máy. Cô ngồi trên ghế sofa tròn mắt nhìn điện thoại đã đen màu mà lắc đầu cười. Cô bé này chắc là ngại nên mới tắt máy nhanh như vậy. Nhưng người bạn mà Triệu Ngọc nhắc đến là ai khiến cô có chút tò mò. Thôi kệ cứ làm việc trước đã, khi nào muốn nói thì Triệu Ngọc tự khắc sẽ nói thôi.
Qua vài ngày tính từ ngày cô về thành phố S cũng đã được ngày rồi. Mấy ngày nay, cô đến công ty, trở về nhà như bình thường. Nhưng cô vẫn không thể nào gọi được cho Lệ Ái. Cả hôm nay cũng vậy, cô đang ngồi trong văn phòng, tay cầm điện thoại áp vào tai để nghe, nhưng chỉ nghe được những tiếng tút tút mà thôi. Cô tắt máy để điện thoại lên bàn, tay chống lên bàn nhưng ngón tay đan vào nhau để trước mũi. Cô suy nghĩ một hồi rồi lại cầm điện thoại mà đứng lên ra khỏi văn phòng. Rồi cô lái xe rời khỏi công ty, cô nghĩ nếu không thể gọi điện thoại được thì trực tiếp đi gặp.
Vương Thanh chạy xe đến biệt thự Lệ gia. Vừa đến nơi thì cô đã không chần chừ mà bước thẳng vào trong nhà. Vào đến phòng khách thì cô chỉ thấy Lệ phu nhân tức là mẹ của Lệ Ái đang nhàn nhã ngồi trên ghế mà uống trà. Nhưng cô lại thấy bà ta trông rất lạ so với lúc trước. Ngày trước bà ta chỉ yêu thương chị gái của Lệ Ái - Lệ Tình mà bỏ mặc đứa con gái thứ của bà ta, ngược đãi hành hạ Lệ Ái đủ điều nhưng may nhờ có cô và Trịnh Hân nên cuộc sống của Lệ Ái đã đỡ hơn rất nhiều. Mà trước kia, bà ta lại rất sợ cô, mỗi lần cô đến đều khúm núm sợ sệt nhưng bây giờ bà ta lại có thể nhàn nhã mà uống trà như vậy thì xem ra trong khoảng thời gian cô không ở đây đã có chuyện thay đổi. Cô không quan tâm bà ta có đón tiếp mình hay không cô bước thẳng đến trước mặt bà ta mà nói.
- Lâu rồi không gặp, không ngờ Lệ phu nhân lại có nhã hứng uống trà như vậy.
- A!!! Là Vương tiểu thư đại giá quang lâm đến nhà tôi sao??? Không kịp đón tiếp mong tiểu thư bỏ qua.
Lệ phu nhân làm như mới biết Vương Thanh đến mà ra vẻ ngạc nhiên nói. Nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu thật giống như đang mỉa mai cô khiến cô cảm thấy càng lúc càng lạ. Bỏ qua vẻ mặt của bà ta, cô hỏi thẳng vào vấn đề.
- Tôi đến tìm Tiểu Ái.
- Tiểu Ái không còn trong nhà nữa rồi. Nhưng Vương tiểu thư cứ yên tâm, không lâu sau nói sẽ phải về nhà thôi._Lệ phu nhân nói một cách châm biếm.
- Không ở trong nhà???_Vương Thanh nhíu mày hỏi lại.
- Phải!!! Hiện giờ nó đang ở nhà chồng. Chồng nó là Lâm tổng của Lâm thị chắc tiểu thư cũng biết chứ nhỉ???
Bà ta nói một cách tự hào khiến Vương Thanh nghi ngờ, nếu Lệ Ái lấy Lâm Triệt thì có gì đáng cho bà ta kiêu ngạo như vậy. Mà chỉ nhờ vào hơi của Lâm thị làm chỗ dựa lại càng không thể nào so sánh được với Vương thị, càng đáng nói hơn là cô và Lệ Ái là bạn thì chẳng có lý do gì để bà ta có thể lên mặt như vậy. Cô suy nghĩ một hồi cảm thấy bà ta không nói dối thì cũng không nán lại nữa mà bước ra cửa. Bà ta nhìn thấy cô rời đi thì mỉm cười mà nói mỉa.
- Vương tiểu thư đi cẩn thận, lần sau có ghé thăm Lệ gia chúng tôi thì nhớ báo một tiếng. Tôi nhất định sẽ gọi con rể về nhà để đón tiếp.
Nói xong thì bà ta liền hừ một tiếng rồi nghĩ. Ngày trước mày ỷ thế kiêu ngạo ức hiếp Tiểu Tình nhà tao, bây giờ chỉ cần chờ cho Tiểu Tình đuổi được con nhỏ kia mà lên là Lâm phu nhân thì tao coi mày còn kiêu ngạo được bao lâu. Nghĩ xong thì bà ta cười một cách sảng khoái.
Vương Thanh lái xe rời khỏi Lệ gia, cô chạy trên đường mà trong đầu cô không ngừng xuất hiện gương mặt cùng lời nói của Lệ phu nhân khiến trong lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng khó tả. Cô nhớ bà ta trước kia chưa từng dám dùng lời nói cùng nụ cười đó để đối với cô nhưng bây giờ không như vậy, nhất định trong chuyện này có ẩn khúc nào đó. Không biết bắt đầu từ đâu vậy thì bắt đầu từ việc Lệ Ái lấy chồng đi. Cô nghĩ vậy liền cầm điện thoạt trên tay bấm một chút, để điện thoạt ngay hộc gần cần gạt số xong thì cô đeo tai nghe lên. Tiếng điện thoại vang lên vài tiếng tút tút rồi sau đó có tiếng nói của Từ Minh vang lên từ đầu dây bên kia.
- Vương tổng, người gọi tôi.
- Tôi muốn toàn bộ thông tin về Lệ Ái trong năm qua. phút sau nhất định tôi phải thấy nó trên bàn làm việc của tôi.
Vương Thanh nghiêm nghị ra lệnh, không kịp để Từ Minh đáp lệnh, cô lập tức cúp máy lái xe quay về công ty. Khoảng thời gian cô chạy về công ty vừa đủ cho Từ Minh điều tra thông tin, ngay khi cô vừa về tới thì Từ Minh cũng kịp lúc có thông tin trên tay mà giao cho cô. Cô cầm lấy đọc mà lông mày của cô càng ngày càng nhíu lại. năm trước khi cô vừa rời thành phố chưa được bao lâu thì tin Lâm Triệt - ông trùm làng giải trí kết hôn cùng đại tiểu thư Lệ gia Lệ Tình. Nhưng đến ngày diễn ra lễ cưới thì Lệ Tình ả ta đột nhiên bỏ đi. Vì sợ Lâm Triệt nổi giận nên liền đưa Lệ Ái gả thay cho chị mình. Từ đó cũng không thấy Lệ Ái xuất hiện bên ngoài, cũng không nghe ngóng được tin gì về Lệ Ái. Nhưng mấy tháng trước Lệ Tình ả ta lại đột nhiên quay về nhưng không quay về Lệ gia mà trực tiếp dọn vào Lâm viên để sống.
Đọc đến đây thì Vương Thanh như hiểu được những chuyện lạ xảy ra xung quanh Lệ Ái. Cô nhấn nút trên điện thoại bàn gọi Tiêu Như. Cô gấp gáp nói.
- Tiêu Như, triệu tập khẩn đội cận vệ hạng A cho tôi. Gọi cho Từ Minh lập tức đến Lâm viên.
Nói xong, chưa kịp để Tiêu Như thưa thì tắt máy đi nhanh ra ngoài. Từ Minh cũng vừa đi vừa gọi thuộc hạ theo lời của cô. Từ Minh nhanh chóng lấy xe lái đi rời khỏi công ty lần nữa, cô ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt. Nếu như cô đoán không lầm thì Lâm Triệt rất yêu Lệ Tình, bất chấp mọi thứ để làm hài lòng cô ả, mà ả ta lại ghét Lệ Ái nếu như thực sự Lệ Tình sống cùng Lệ Ái trong Lâm viên thì chắc chắn ả ta sẽ nói những lời không tốt về lệ Ái cho Lâm Triệt nghe, không những vậy còn lập mưu hãm hại Lệ Ái. Như vậy thì việc Lệ Ái không thể ra ngoài chắc chắn là do ả ta bày trò. Cô sợ Lệ Ái sẽ phải chịu khổ. Ngồi trong xe mà cô cứ thấp thỏm không yên, trong lòng cầu mong Lệ Ái đừng xảy ra chuyện gì, nếu không chắc cô sẽ ăn năn suốt đời.
chiếc xe chạy thẳng đến cổng Lâm viên, nhìn thấy bảo vệ ngoài cổng cô ra lệnh cho thuộc hạ đánh ngất bảo vệ rồi nhanh chóng mở cổng ra. Xe cô lại nhanh chóng chạy đến cửa lớn của một ngôi biệt thự phương Tây, không chờ Từ Minh mở cửa cô trực tiếp mở cửa xe nhanh chóng bước đi đến cửa. Vừa bước lên vài bậc thang cô liền nghe thấy tiếng la thất thanh phát ra từ bên trong.
- A~~~~~~~~~~