"Công tử?"
Nhan Viêm vẫn luôn canh giữ bên cạnh, thấy công tử vốn vẫn mang theo mặt nạ vậy mà giờ thấy bộ mặt thật thì thấy có chút kỳ quái. Lúc nghe được từ trong miệng Ninh Trí Viễn nói ra tên tuổi công tử thì đã không còn bình tĩnh. Chẳng lẽ công tử và bọn họ thật sự quen biết nhau ?
Nhớ tới lúc trước kia, mỗi lần nhắc tới Dạ Mộc Thần vẻ mặt công tử luôn mang theo hận ý.Nhan Viêm cảm thấy tình huống bây giờ không đúng lắm. Theo như tính tình công tử, nếu như không xảy ra chuyện gì rất quan trọng thì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Dạ Mộc Thần .
Tô Á nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhan Viêm, trên khuôn mặt tuấn nhã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Nhan Viêm, tôi muốn cùng Dạ tiên sinh đi ra ngoài một chuyến. Nếu như cậu không bận, hãy đi cùng tôi tránh khỏi lúc cậu không yên tâm."
Anh và Nhan Viêm, Văn Nhân Gia. Mặc dù trên danh nghĩa là quan hệ thuộc hạ nhưng ở trong lòng anh, bọn họ đều là bằng hữu. Chỉ là mấy bằng hữu này bình thường quá cẩn thận cẩn thận, chỉ cần anh xảy ra chút chuyện gì liền khẩn trương đến nhịp tim đều đình chỉ. Đối với bọn họ, những việc kia hết sức lo lắng. Lúc trước anh cũng khuyên can qua, chỉ là đáng tiếc làm việc mất công. Một thời gian sau,cũng thành thói quen không cảm thấy chút áp lực nào.
Nhan Viêm y như dự đoán lập tức nói với Tô Á : "Công tử, thân thể của ngài. . . . Bác sĩ không phải đã nói. . . . . . Nếu có chuyện gì tôi liền giúp ngài xử lý."
Tô Á lắc đầu: "Chuyện này, không ai có thể thay thế được tôi. Dạ Mộc Thần, đi thôi."
Đối với chuyện Tô Á gọi cả tên cả họ mình, Dạ Mộc Thần cũng bất đắc dĩ. Anh biết, Tô Á này nhân phẩm cực tốt nhưng giữa hai người bọn họ, trước kia vì sợ người bị kẹp ở giữa sẽ đau lòng ,Tô Á vẫn gọi anh là Mộc Thần. Nhưng mà bây giờ, lại trở về như cũ rồi.
"Tốt."
Dạ Mộc Thần gật đầu, hai người lập tức biến thành bốn người.
Một chiếc xe đối với bốn người hoàn toàn có thể ngồi được. Chỉ là Nhan Viêm lại thấy xe quá chật chội, đối với thân thể Tô Á không tốt nên lấy ra một chiếc xe khác,mặc dù Tô Á có rất nhiều chuyện muốn hỏi Dạ mộc thần, thậm chí dáng vẻ có chút không thể chờ đợi được. Nhưng tạm thời lòng anh còn chưa hiểu nên chưa muốn cùng Dạ Mộc Thần chen chúc tại không gian nhỏ hẹp này.
Nhan viêm ngồi ở chỗ tài xế cũng không lập tức khởi động xe mà thừa dịp lúc không có người ngoài liền đem nghi vấn trong lòng nói ra: "Công tử, ngài lần này là đi. . . . . . "
Tô Á nhớ tới tin tức làm cho tinh thần anh phấn chấn không dứt,thậm chí giờ còn rất kích động. Nói tóm lại, hiện tại cả người anh đều trong trạng thái hưng phấn nhưng bởi vì am hiểu che giấu nên sẽ không bị người ngoài nhìn ra khác thường thôi.
"Đi gặp một người rất quan trọng. Người đó bị tôi tự xưng là vị hôn thê . . . ’’
Ba chữ vị hôn thê, vẻ mặt Tô Á có chút mê ly. Năm đó,biết tin tức Nhiên Nhiên gặp chuyện không may, ý niệm đầu tiên chính là đi tìm Dạ Mộc Thần tính sổ. Đều do anh ta không bảo vệ tốt Nhiên Nhiên. Nhưng mà lúc sau anh lại nghĩ, nếu Dạ Mộc Thần không thể bảo vệ tốt Nhiên Nhiên, về sau liền do anh tiếp nhận rồi. Người đàn ông ngay cả người phụ nữ của mình đã không bảo vệ được, căn bản không xứng với Nhiên Nhiên.Ý tưởng của anh vốn là phải đi tìm Nhiên Nhiên, sau đó đem tình cảm ẩn dấu trong lòng nói cho cô nghe. Tình cảm ẩn núp nhiều năm như vậy, chẳng những không có theo thời gian trôi qua mà tiêu tán, ngược lại ngày càng thêm sâu đậm. Kết quả là dưới sự phối hợp của tâm tư,anh tự tiện cấp cho Nhiên cái mũ —— vị hôn thê của Tô Á anh! Chỉ là. . .
Nhan Viêm không chú ý tới sắc mặt Tô Á biến hóa,thời điểm anh nghe được câu "Đi gặp vị hôn thê" cả người hoàn toàn lâm vào trạng thái đờ đẫn, căn bản không có phản ứng khác. Anh biết cho tới nay "Vị hôn thê" trong miệng công tử là của ai, chỉ là. . . Cái người gọi là Lãnh Tâm Nhiên ấy không phải đã chết rồi sao? Công tử bây giờ là đi gặp người nào? Chẳng lẽ là tảo mộ?
Lời như thế, anh tuyệt đối sẽ không nói ở trước mặt công tử. Chỉ nhịn xuống tất cả nghi ngờ cùng không hiểu mà lái xe. Dù sao những việc này ,thời điểm nên biết tất sẽ biết.
Nghĩ thông suốt những thứ này, Nhan Viêm bắt đầu chuyên tâm lái xe. Anh không biết bọn họ muốn đi đâu,chỉ có thể theo sát chiếc xe Bentley màu bạc kia. Cũng may tốc độ đối phương cũng không nhanh, trên đường cái có chút chật chội cũng có thể theo sát mà không bị bỏ xa.
Vốn Nhan Viêm nghĩ phải đi nghĩa địa nhưng xe vẫn ở trung tâm thành phố, căn bản không vào vùng ngoại ô vắng vẻ. Gần một canh giờ, Nhan viêm không nhịn được muốn mở miệng hỏi thăm địa điểm thì xe dừng lại trước công ty văn phòng.
Xe Bentley trước mặt đầu tiên dừng lại, rất nhanh Dạ Mộc Thần từ trên xe bước xuống.
Nhan Viêm vội vàng dừng xe sau đó mở cửa xe cho Tô Á.
Nhìn lên văn phòng trước mặt, Tô Á mày nhíu lại rất chặt. Anh không ngờ Dạ Mộc Thần cư nhiên trực tiếp mang mình tới công ty. Chẳng lẽ, Nhiên Nhiên ở chỗ này? Nghĩ đến lát nữa sẽ nhìn thấy Nhiên Nhiên,một người luôn luôn bình tĩnh ung dung như anh vẫn có chút khẩn trương.
Đến lúc Tô Á đi tới trước mặt anh, Dạ Mộc Thần không biểu cảm gì mới nói: "Nhiên bây giờ đang ở công ty, tôi nghĩ anh xuất hiện nhất định sẽ làm cho cô ấy mừng rỡ như điên. Cho nên tôi cảm thấy nên cho cô ấy kinh hỉ cũng tốt."
Tô Á gật đầu một cái, đối với quyết định của Dạ Mộc Thần cũng không quan tâm lắm. Dù sao bây giờ đối với anh mà nói, những thứ này là đều là râu ria. Chuyện anh quan tâm chỉ có một, đó chính là anh sẽ được gặp Nhiên Nhiên.
Bốn người thẳng đi vào cửa xoay, hướng phía trong tòa văn phòng đi tới.
Dáng vẻ của Dạ Mộc Thần cùng Tô Á, một tuấn mỹ, một tuấn nhã. Phong cách hoàn toàn bất đồng nhưng nếu so với minh tinh trên ti vi còn chói mắt hơn. Bình thường chỉ cần một người bọn họ xuất hiện là có thể hấp dẫn được vô số chú ý,trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú. Hiện tại hai người đứng chung một chỗ, giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã. Trong nháy mắt giết bao tiểu thư cùng nhân viên ở đại sảnh.
Hơn nữa Ninh Trí Viễn cùng Nhan Viêm đều là những trai đẹp nhất đẳng. Bốn người cùng nhau xuất hiện nên lực sát thương vô cùng cao.
Người ôn nhã trước sau như một Tô Á, vào lúc này lại khẩn trương. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm nhưng hiện tại lại có cảm giác “e sợ khi sắp về lại quê hương”. Một mặt nghĩ nên tới sớm một chút nhưng mặt khác lại nghĩ đến lát nữa sẽ nhìn thấy Nhiên Nhiên rồi, tâm trạng vừa khẩn trương lại bắt đầu hoảng loạn.
"Đây là công ty Thẩm Quân mở, bình thường phần lớn thời gian Nhiên đều ở tại đây."
Chỗ Dạ Mộc Thần mang Tô Á tới là tập đoàn Thẩm Quân thành lập. Cho nên lấy cái tên này, Thẩm Quân vốn yêu cầu dùng tên Lãnh Tâm Nhiên,nhưng lại bị Lãnh Tâm Nhiên cự tuyệt, sau lại lại cảm thấy Thẩm Quân nghe quả thực không tệ, liền trực tiếp gọi như vậy. Bọn họ tới nhà này, là Tổng Công Ty, danh bạ công ty con đều treo bảng hiệu Thẩm Quân.
Tô Á gật đầu một cái, ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn phía trước. Hận không thể làm tất cả vách tường cùng mọi vật trở ngại đều trong suốt. Để cho anh có thể nhìn thấy người mà Dạ Mộc Thần nói là Nhiên Nhiên.
"Anh Thần."
"Anh Thần."
Vừa đi vào một gian trong phòng làm việc, Tô Á liền phát hiện người đang ngồi bên trong đều là những thanh niên bộ mặt ngây thơ. Những người kia cũng vẫn còn là học sinh chứ?
Dạ Mộc Thần cùng mấy người Triệu Nghị chào hỏi mấy cái, một bên lại giới thiệu cho Tô Á: "Mấy người này là bạn tốt của Nhiên. Bây giờ đang ở bên này học tập."
Trong mấy người, Triệu Nghị cùng Dạ Mộc Thần tiếp xúc nhiều nhất. Ai bảo anh là người sớm nhất đi theo nữ vương đây? Cho nên,thời điểm đối mặt với người tuấn mĩ như thần trước mắt này cũng không có cảm xúc gì. Chỉ là không thể không nói, người đàn ông này thật sự đủ tuấn mỹ. Ngay cả thời điểm anh nhìn thấy cũng không nhịn được tự ti mặc cảm. Chỉ là, cũng chỉ có người đàn ông như vậy, mới xứng được với nữ vương ưu tú của bọn họ.
Triệu Nghị thấy Dạ Mộc Thần xuất hiện, lập tức biết mục đích của anh. Tiến lên trước cười hì hì nói: "Anh Thần tới tìm nữ vương sao. Nữ vương đang ở trong phòng làm việc."
Dạ mộc thần gật đầu: "Cô ấy ở một mình?"
"Không phải vậy, anh Thẩm cũng đang ở bên trong, rất nhanh sẽ đi ra. Ah, nhắc tào tháo, tào tháo đến, anh Thẩm đi ra rồi." Triệu Nghị đang nói mắt phát hiện Thẩm Quân từ một văn phòng khác đi ra lập tức nhắc nhở.
Vừa lúc Thẩm Quân cũng đi hướng bên này, hai người trao đổi ánh mắt. Ngược lại Thẩm Quân thấy Tô Á đứng ở sau lưng Dạ mộc thần thì đáy mắt có chút kinh ngạc thoáng qua. Nhưng anh cũng không phải người nhiều chuyện , lên tiếng chào sau đó liền lấy cớ có chuyện rời đi.
Nhìn cửa chính phòng làm việc gần trong gang tấc, Tô Á cảm giác mình chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
Dạ Mộc Thần dẫn đầu đi về phía bên kia, đầu tiên là gõ cửa sau đó mới tiến vào. Lãnh Tâm Nhiên đang ngồi ở trước bàn làm việc nghỉ ngơi, trước đó vừa uống nước trà vừa cùng Thẩm đại ca tán gẫu chuyện. Nghe được âm thanh cửa đẩy, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn người tới là ai thì có chút giật mình trừng mắt nhìn: "Thần, sao anh lại tới đây?"
Dạ Mộc Thần vẫn đứng ở tại chỗ bất động, nhìn Nhiên trước mặt vẻ mặt nhàn nhạt. Anh biết, chuyện tình Tô Á vẫn là vết sẹo trong lòng không thể vạch trần của Nhiên. Mặc dù có thể bởi vì biểu hiện vui vẻ kích động mà không vui mừng, nhưng tâm tình đại biểu tất cả!
"Nhiên, có người muốn gặp em."
Dạ Mộc Thần thần bí nói.
Lãnh Tâm Nhiên cau mày không hiểu. Thần chưa bao giờ là loại người thích cố làm ra vẻ huyền bí, hiện tại sao lại đột nhiên như vậy? Đây là chuyện gì đã xảy ra? Ai muốn thấy mình? Đoán được người tới khẳng định đang ở sau lưng Thần, Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng lướt qua người phía sau .
Dạ Mộc Thần khóe miệng khẽ cười, sau đó thoáng nghiêng người, khiến người phía sau đi vào.
Lúc thấy rõ người tới là ai, Lãnh Tâm Nhiên cả người như bị điện giật tại chỗ mất tất cả cảm giác. Đầu óc cũng giống như là bị tê liệt, trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt. Từ từ, trong con ngươi đen nhánh bắt đầu bịt kín mờ mịt sương mù.
Cô rất muốn kêu tên người này. Cái tên đó, tựa như dấu ấn, vẫn ở sâu trong lòng ,trong suy nghĩ của cô .Chỉ là, vào lúc này, cổ họng như bị chặn lại. Không còn gì để nói, chỉ có thể mở tầm mắt ngày càng mơ hồ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào đối phương.
Áo che gió màu đen, áo sơ mi trắng, tóc đen nhánh, ngũ quan tuấn tú tới cực điểm. Còn có phong cách thanh nhã như Thần, trừ người đó trong trí nhớ, còn có thể là ai ?
Đây là đang nằm mơ sao?
Làm sao có thể?
Á Á làm sao có thể lại ở chỗ này?
Lãnh Tâm Nhiên che miệng lại, sợ mình sẽ phát ra âm thanh làm hỏng mất cảnh tượng. Cô không phải không quan tâm hình tượng, chỉ là tất cả cũng không quá khả năng!
Tô Á vốn vẫn đang rối rắm thấy cô gái cùng Nhiên Nhiên có tên giống nhau có phải là Nhiên Nhiên mà Dạ Mộc Thần nói hay không. Dù sao, loại chuyện như vậy,thật sự quá không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng chỉ biết là người hoàn toàn khác nhau , tại sao có thể là cùng một người chứ? Nhưng có lẽ là thất vọng quá lâu, tuyệt vọng làm cho anh bắt đầu nghĩ tới việc lừa dối người mình tới tê dại. Cho nên, dưới tình huống này, anh vẫn đi theo Dạ Mộc Thần tới.
Tất cả hoài nghi cùng suy đoán, chứng kiến tới người kia vẻ mặt không dám tin khiếp sợ và sau đó dâng lên vui mừng như điên. Cặp mắt kia mờ mịt sương mù từ từ hóa thành hư vô.
Chẳng lẽ, người này thật sự là Nhiên Nhiên?
Nhìn dáng vẻ hai người đều ngây người như phỗng, Dạ Mộc Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Á, xoay người đi ra ngoài. Trước khi đi, vẫn không quên đóng cửa phòng làm việc.
Đợi đến khi phòng làm việc chỉ còn lại hai người, trong mắt của hai người, đều chỉ còn dư lại đối phương. Lãnh Tâm Nhiên hai mắt không dám nháy một cái, đem người ở trước mắt này từng điểm từng điểm nhìn ở trong mắt. Chỉ sợ, sơ ý một chút,người trước mắt này để cho mình ngày nhớ đêm mong , liền hóa thành bọt biến mất ở trong không khí.
Hai người đều giống như không có cảm giác được thời gian dần trôi qua. Cứ giống như kẻ ngu đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm đối phương, không lọt qua bất kỳ một cái chi tiết nào.
"Á. . . . . . Á. . . . . ."
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc có thể dưới sự khống chế tâm tình của mình. Thời điểm từ chỗ sâu trong cổ họng nặn ra hai chữ này,cô đáy mắt sương mù, đã hóa thành chất lỏng óng ánh, theo đường vòng cung đẹp đẽ chậm rãi rơi xuống trên khuôn mặt. Lúc gọi ra cái tên này, Lãnh Tâm Nhiêm rốt cuộc không chịu được trong lòng mừng rỡ như điên.Trực tiếp nhào qua, nhào tới trong ngực đối phương, hung hăng ôm hông của anh, mang theo tiếng khóc nức nở nói không ngừng hai chữ :
"Á Á. . . . . ."
"Á Á. . . . . ."
"Á Á. . . . . ."
Giống như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho cô cảm thấy an tâm.
Lãnh Tâm Nhiên xác định người con trai như ngọc dịu dàng tốt đẹp trước mắt này chính là người biến mất ba năm Á Á. Nước mắt rốt cuộc rớt xuống. Nhưng lúc cô xác nhận thân phận của đối phương, ở trong mắt đối phương, cô còn không biết một bí mật.
Tô Á cứng ngắc thân thể mặc cho cô gái này nhào vào trong ngực ôm chặt lấy chính mình, nghe này âm thanh nghẹn ngào"Á Á". Thân thể cứng ngắc từ từ tỉnh táo lại, nhưng là đáy mắt vẫn là mê hoặc.
Cô gái này, hoàn toàn là người mà anh không quen biết. Cô gái này, thật sự là Nhiên Nhiên sao?
Lãnh Tâm Nhiên ôm Tô Á không biết khóc thời gian bao lâu mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, ý thức được bộ dạng lúc này của mình rất xấu nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Chỉ là, đợi đến khi tỉnh táo lại sau đó nhanh chóng nhận thấy được đối phương có gì đó bất thường.
Từ trong ngực Tô Á ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt hơi mê mang cùng tìm tòi nghiên cứu của anh. Lãnh Tâm Nhiên cố gắng để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại, chỉ là âm thanh sau khi khóc vẫn còn khàn khàn: "Á Á, cậu thật không có chết?"
Tô Á cau mày, không thể không nói, người diện mạo rất lâu quyết định tất cả. Nói thí dụ như anh, chính là cái động tác cau mày cũng là tốt thấy cực hạn, mang theo một loại người bình thường không có quý khí: "Cô, là ai ?"
m thanh hơi chần chờ, trước sau như một trong suốt dễ nghe, nhưng cũng nói ra trong lòng Tô Á lúc này ý tưởng chân thật nhất.
Lãnh Tâm Nhiên sững sờ, lúc này mới phản ứng được thân phận của mình bây giờ. Có chút xấu hổ buông tay ôm Tô Á ra, cảm giác xa cách nhàn nhạt ở giữa hai người tràn lan. Đối với cái loại cảm giác này, Lãnh Tâm Nhiên vô cùng không thích, Tô Á cũng cũng thế.
"Á Á, nếu như cậu bây giờ còn hỏi mình là ai thì mình sẽ thật đau lòng."
Lãnh Tâm Nhiên thu liễm lại tất cả cảm xúc trên mặt. Nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, từng câu từng chữ nói rất nghiêm túc.
Tô Á cau mày, cô gái này, số tuổi, diện mạo, chiều cao đều hoàn toàn khác nhau với Nhiên Nhiên. Nhưng họ có giống nhau ở ánh mắt, còn có phong cách lạnh nhạt lành lạnh, đều cơ hồ giống nhau như đúc. Chỉ là, rõ ràng đây hoàn toàn là hai người khác nhau, sao lại là Nhiên Nhiên đây? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tô Á cũng không có nói ra. Mà chỉ nhìn chằm chằm đối phương tỉ mỉ . Nhìn đối phương cảm xúc kích động từ từ chuyển thành lạnh nhạt. Trong lòng hoảng hốt, còn chưa kịp có phản ứng cũng đã kêu ra miệng: "Nhiên Nhiên!"
Vừa nghe xưng hô này, Lãnh Tâm Nhiên cả người giống như đang đắm chìm trong giữa ánh nắng . Trong nháy mắt tất cả sáng rỡ: "Á Á!"
Thấy cô tâm tình biến chuyển, Tô Á trong lòng về điểm này còn không xác định được nên tâm càng trở nên mơ hồ. Anh cảm thấy, nếu như không phải là anh bị điên rồi thì chính là cái thế giới này điên rồi. Nếu không, anh làm sao sẽ tin tưởng cô gái mười bảy mười tám tuổi trước mắt này là Nhiên Nhiên hơn tuổi đây? Đừng nói là anh rời đi ba năm, dù là trước khi anh rời đi, Nhiên Nhiên cũng đã đầy hai mươi tuổi. Số tuổi hai người, không phải cách nhau mấy năm sao.
Lãnh Tâm Nhiên biết Tô Á hiện tại cả người vẫn còn rất mâu thuẫn. Nhưng là cô không ngại, dù sao, loại chuyện trọng sinh như vậy, xảy ra ở bất luận trên người kẻ nào đều sẽ có cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Nếu như không phải là người đã từng trải qua, chỉ sợ là cả cô cũng sẽ cảm thấy những chuyện này rất hoang đường. Á Á có thể kêu lên tên của mình, cái này bày tỏ trong lòng anh đã có điểm nhận ra mình rồi. Mặc dù không phải là xác định %, nhưng chỉ cần có một chút như vậy đã đủ rồi. Cô cũng không phải là người có lòng tham không đáy.
Hai người ngồi xuống trên ghế sofa. Vừa mới bắt đầu, cũng không có ai nói chuyện, cứ ngồi như vậy nhìn chằm chằm đối phương. Qua nửa ngày, Lãnh Tâm Nhiên cuối cùng cũng mở miệng.Trên người cô và Á Á, cũng xảy ra những chuyện mà người bình thường sẽ không xảy ra. Mình trọng sinh, Á Á chết đi mà sống lại, mặc dù là hai chuyện hoàn toàn bất đồng. Nhưng ít nhất, bọn họ hiện tại cũng vẫn còn sống.
"Á Á, mình hiểu rõ cậu bây giờ khẳng định còn đang hoài nghi thân phận của mình. Thật ra thì, nếu như không phải là chuyện này xảy ra ở trên người mình, thì mình cũng sẽ cảm thấy rất hoang đường. Một năm trước, trong một lần đàm phán, bởi vì có nội gian, mình ngoài ý muốn mất mạng. Chuyện này, có lẽ cậu phải là biết tình huống mới rõ được."
Tô Á trầm mặc , cuối cùng vẫn còn yên lặng gật đầu một cái.
Lãnh Tâm nhiên cười cười, lại tiếp tục nói: "Lúc ấy, mình cũng sẽ cho là mình sẽ chết. Dù sao, lúc đó chính là vụ nổ lớn, mình còn đứng cách gần như vậy. Có thể chết lưu lại xác đều là vọng tưởng, chứ đừng nói còn sống. Nhưng là, khi mình tỉnh lại, mình phát hiện đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Chủ nhân thân thể này, cũng gọi là Lãnh Tâm Nhiên. Khi chết vẫn chỉ là học sinh cấp mười bảy mười tám tuổi. Mình, một người hai mươi mấy tuổi, cứ như vậy không giải thích được biến thành cô gái này. Vừa mới bắt đầu mình vẫn cho là mình nằm mơ. Thế nhưng khi xảy ra rất nhiều việc, mình ruốt cuộc vẫn phải đón nhận sự thật này. Mình bắt đầu lấy thân phận nữ sinh cấp Lãnh Tâm Nhiên sống sót. Sau này mình gặp được Thần, tiếp đó lại gặp được Thẩm đại ca, đợi đến khi thi tốt nghiệp trung học sau đó đi tới Yên kinh, tiếp, gặp được cậu. Trong lúc này, xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn cũng là chuyện tình tốt. Ông trời đối với mình rất khẳng khái."
Ánh mắt Tô Á lóe lên mấy cái, anh thật động lòng. Nhưng là, cứ như vậy tin tưởng lời của đối phương, ngay cả anh cũng cảm giác là mình điên rồi. Chỉ là, mặc kệ có thừa nhận hay không, nghe tới giọng điệu quen thuộc này thì anh thật sự tin tưởng rồi. Chỉ là. . . . . .
"Có chứng cớ gì có thể chứng minh, cô chính là người mà tôi tìm không?"
Tô Á né tránh ánh mắt đối phương phóng tới, nghiêm túc hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên sửng sốt một chút, những thứ này đều nằm trong dự liệu của cô. Dù sao, Á Á và mình cũng tách ra ba năm, không giống như Thần vẫn sống chung với mình lâu ngày. Vấn đề của Tô Á cũng không có làm khó cô, chỉ là hơi điều chỉnh tâm tình một chút, liền bắt đầu kể lại.
Cô cũng không kéo Dạ Mộc Thần vào chuyện này, nếu muốn chứng minh, vậy thì chứng minh cho thuyết phục. Chuyện lấy ra để chứng minh, phải đều là chuyện chỉ hai người bọn họ mới biết, là bí mật của hai bọn họ.
Hai người ở chung một chỗ gần hai mươi năm, đối với đối phương thậm chí so với mình còn hiểu hơn. Nói lại, càng mang tới một loại hoài niệm buồn bã.
"Mình nhớ được, cậu lớn hơn mình ba tuổi, mình một mực không gọi cậu là anh. Người lớn bắt mình gọi cậu là anh, nhưng mình vẫn nhất định không nghe. Xưng hô này, từ khi chúng ta lần đầu tiên gặp mặt vẫn kéo dài đến bây giờ. Năm năm tuổi, mình đã trở thành cô nhi. Cho tới nay, đều là cậu chăm sóc mình, nếu như không có lời của cậu, chỉ sợ cõi đời này đã sớm không có Lãnh Tâm Nhiên mình."
" Quà tặng lần đầu tiên cậu tặng cho mình. . . ,
"Chúng ta lần đầu tiên đi ra ngoài chụp hình. . . . . . ."
"Mình lần đầu tiên có được thành tích toàn phần. . . . . . ."
"Vì giảm miễn học phí, cậu mang theo mình tìm tới hiệu trưởng trường học của chúng ta, lấy thi đua năm đó và nắm được giải đặc biệt làm điều kiện để được hiệu trưởng đồng ý."
"....."
Chuyện tình Lãnh Tâm Nhiên nói ở bên trong, phần lớn cũng là chuyện nhỏ. Nhưng là rất lâu, chuyện nhỏ dễ dàng thấy được tấm chân tình hơn. Những ngày tháng chung sống cùng Tô Á, từng ly từng tý đã sớm xâm nhập vào trong xương tủy Lãnh Tâm Nhiên. Đời này, cũng không thể quên.
Vẻ mặt Tô Á, từ lúc mới bắt đầu từ hoài nghi đến khiếp sợ, rồi đến không dám tin rồi đến lần nữa tỉnh táo lại, đợi đến thời điểm cuối cùng. Đã là cảm giác không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, mừng như điên: "Nhiên Nhiên...Cậu thật sự là Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên, cậu bị không chết....Nhiên Nhiên..."
Rất nhiều người từng nói, người có tính cách càng lạnh lùng, càng bình tĩnh thì khi chuyện khiến họ để ý, biểu hiện của họ sẽ kích động hơn đại đa số mọi người. Tô Á chính là một trong số đó.
Cảm thấy Tô Á kích động, tâm tình Lãnh Tâm Nhiên cố đè nén cũng dâng trào theo. Không nhịn được, hai người ôm chặt lấy nhau. Nhưng mà đó là cái ôm rất thuần khiết, không chứa bất kỳ tư tình. Dưới tình huống này, cũng không có ai tâm tình lại nghĩ những thứ ngổn ngang gì đó. Bọn họ nghĩ, đối phương vẫn còn sống thật tốt.
Đợi đến khi hai người lần nữa tỉnh táo lại, hồi tưởng tâm tình lúc trước mênh mông. Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười. Vốn vẫn là không khí tràn ngập nhàn nhạt ưu sầu, nhưng khi lúc tươi cười đã đều biến mất hầu như không còn nữa rồi.
"Á Á, hiện tại tới phiên cậu, nói đi, chuyện gì đã xảy ra? Mình nhớ được ba năm trước đây cậu...Thế nào...Trong lúc này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ba năm nay, cậu đi đâu? Còn nữa, chuyện ngày đó, sao lại xảy ra? Lúc tỉnh lại chuyện cái gì cũng đều không nhớ rồi. Cho tới bây giờ, chuyện ngày đó, đều là bí mật."
Lãnh Tâm Nhiên không nháy mắt nhìn chằm chằm Tô Á, trong giọng nói mang theo ân cần mong đợi.
Nhớ lại ba năm nay này, nụ cười trên mặt Tô Á có chút trở nên cứng ngắc. Mặc dù vẫn còn cố gắng cười, nhưng là Lãnh Tâm Nhiên biết, đó cũng không phải nụ cười chân chính của Á Á. Chỉ là cô nghĩ, chân mày liền nhíu lại. Ba năm nay, Á Á khẳng định đã trải qua rất nhiều chuyện.
Thời gian ba năm này, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói không tính là vui vẻ. Đối với Tô Á mà nói, càng thêm đau không bằng. năm, anh mỗi ngày đều ở trong khổ sở tỉnh lại, lại đau nhức mà ngủ. Mỗi ngày đều trải qua cuộc sống vòng đi vòng lại không hề thay đổi. Mà quan trọng hơn, là cuộc sống như thế hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc, căn bản không biết lúc nào thì mới có thể hoàn toàn giải thoát.
Ba năm trước đây, thời điểm anh trúng đạn rơi xuống sông. Khi đó anh có cảm giác mình thật muốn chết. Nhưng không ngờ, anh phúc lớn mạng lớn, ở trên biển phiêu bạc thời gian dài, như vậy sau đó được người cứu lên. Sau đó, anh đi nước ngoài. Cũng không phải bởi vì anh muốn rời đi, mà là lúc đó thân thể anh, nếu như không lập tức chạy tới bên kia liên lạc bệnh viện tốt, chỉ có một con đường chết. Trong trọn cả quá trình, anh vẫn luôn ở trong trạng thái hôn mê. Nếu như không phải là trên người anh có hệ thống định vị, chỉ sợ những người đó còn không có tìm tới mình.
Đợi đến khi anh chân chính tỉnh lại, đã là ba tháng sau rồi. Một lần nữa mở mắt thấy bầu trời, trong nháy mắt, anh cho là mình đang nằm mơ. Liên tiếp trúng năm phát súng hai phát ở trên đùi, ba phát khác đều ở lồng ngực, trong đó vị trí thương nặng nhất là ở gần trái tim, cách không tới một cm. Cộng thêm lại ở trong nước biển thời gian dài như vậy, anh có thể tỉnh lại, thật sự là nhờ trời cao ban ân.
Trong thời gian này, anh từng nghĩ tới muốn liên lạc với Nhiên Nhiên, lo lắng Nhiên Nhiên sẽ đau lòng khổ sở. Nhưng là, cuối cùng, anh vẫn bỏ qua. Quyết định từ bỏ là từ lần đầu tiên phát bệnh từ sau khi tỉnh lại, phải cấp cứu cả đêm, thậm chí bác sĩ còn thông báo cho anh biết tình hình hiện tại của mình rất nguy kịch. Anh cảm thấy mình có thể sống được hay không là cả một vấn đề. Dù sao thời điểm đó, sống hay chết cũng không có gì khác biệt. Chết sớm chết muộn, thời gian cũng có được bao lâu. Nếu như nói với Nhiên Nhiên mình còn sống, sau đó mấy ngày sau mình vẫn phải chết, đối với Nhiên Nhiên thì đả kích càng thêm khổng lồ. Lần đầu tiên bệnh tình nguy kịch, thân thể của anh cũng không chuyển biến tốt. Một tuần sau đó, anh lại tiến hành ba lượt cấp cứu. Đợi đến khi mọi chuyện ổn định trở lại, anh đã hoàn toàn trở thành một kẻ phế nhân không thể nhúc nhích.