Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

chương 39-2: cãi nhau (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diễn biến cuộc đối thoại đã tới đây rồi, thì Vạn Niên Thanh đâm lao thì phải theo lao, ngay lập tức hắn bắt đầu cởi tây trang bên ngoài của mình. Hắn đã sớm rất ghét loại quần áo có màu tím này rồi, vừa không thoải mái lại vừa khó coi, tại sao tây trang không có màu xanh lá cây vậy!

Hắn cởi áo khoác, rồi bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lúc đang cởi thì phát hiện có điều gì đấy không thích hợp, tại sao lại có thêm Ngư tiếng hít thở của một người nữa chứ? Mà tiếng hít thở đó còn rất dồn dập, khẩn trương. Vạn Niên Thanh quay lại nhìn về hướng tiếng hít thở phát ra, thì thấy ——

Trên nét mặt già nua, đầy nếp nhăn như hoa cúc của một bà gái đã khá lớn tuổi, đang tràn đầy sự mong đợi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước lồng ngực của hắn.

Vạn Niên Thanh nhảy lên ngay tại chỗ đang đứng, ngay lập tức lùi về phía sau, trong chớp mắt hắn nhặt lên áo khoác bị mình vứt bỏ không thương tiếc ở trên đất, ôm vào trước ngực, vô cùng cảnh giác nhìn bà cụ. Nói thật, hắn làm yêu quái nhiều năm như vậy, đây là lần đầu bị người khác dọa đến độ lùi về phía sau, chỉ với một ánh mắt.

Bác gái nhìn quét qua lồng ngực Vạn Niên Thanh một cái nữa, tiếc hận thở dài, sau đó Ngư đến gần nói: "Cháu trai, cháu cùng cô gái trong nhà đó cãi nhau sao?"

Vạn Niên Thanh lui về phía sau mấy bước, lui đến sát người vào trên cửa đối diện, đến khi không thể lui được nữa, mới run rẩy nói: "Cô ấy không chịu mở cửa cho cháu."

Bác gái tiến lên trước, vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Vạn Niên Thanh: "Cháu trai, vóc người của cháu không tệ. . . Không đúng, bác đang muốn nói gì ấy nhỉ? À, con gái mà, cháu dỗ dành một tí, cố gắng nghe theo lời cô ấy nói một chút, thể nào mà chả giải quyết xong. Nhưng tuyệt đối đừng tức giận mà không suy nghĩ, đòi cởi quần áo, cái thói quen này không tốt đâu. Nhưng nếu mà vào khi mùa đông lạnh buốt, hoặc vào giữa trời hè, thế thì cũng tạm được. . ."

Vạn Niên Thanh lập tức gật đầu như giã tỏi, nhanh như tia chớp vòng qua người bác giá, gõ cửa như Ngư đang muốn đòi mạng ai: "Dao Dao ơi, em mau mở cửa cho anh đi, bác gái ở lầu dưới bị hai chúng mình làm ồn ảnh hưởng tới, cho nên đã đi lên nhắc rồi này."

Lầu này cách âm không tốt chút nào, nhưng muốn Mạc Dao Dao nghe rõ tiếng nói chuyện ở ngoài cửa cũng cần phải có kỹ thuật. Đoán chắc, cũng chỉ có Vạn Niên Thanh mới có khả năng truyền âm thanh vào tận trong chỗ cô ngồi như vậy.

Mạc Dao Dao vừa nghe nói tới bác gái ở lầu dưới đi lên nhắc nhở, thì biết chuyện không ổn rồi, muốn cãi nhau thì cũng phải vào trong phòng cãi nhau thôi.

Cô vội vã nhảy xuống khỏi giường để chạy ra mở cửa, Vạn Niên Thanh ở ngoài cửa đang uất ức đứng ôm áo khoác, mặt vô cùng tang thương vì bị người khác Ngư đùa giỡn. Hắn vừa nhìn thấy Mạc Dao Dao mở cửa, ngay lập tức chạy nước rút, trốn vào trong phòng, đầu cũng không dám ngoảnh lại.

Bác gái người đứng ở ngoài cửa, nhưng cổ vẫn nhướng vào trong phòng nhìn quanh, Mạc Dao Dao trợn tròn cặp mắt nhìn bà hỏi: "Bác à, bác đang nhìn gì vậy?"

"À, không có gì, thằng nhóc kia không tệ. . . Không đúng, bác đang muốn nói là hai cháu đừng cãi nhau to tiếng như vậy nhé, sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, mà tim của mấy ông bà già ở chỗ này không được tốt lắm đâu."

Mạc Dao Dao có chút xấu hổ gật đầu: "Ngại quá, cháu sẽ không thế nữa đâu."

Cùng bác gái nói chuyện một lát, sau đó thì bác gái ở lầu dưới cũng đi xuống lầu, vừa xuống lầu, còn vừa uốn éo cổ nhìn trong vào phòng nhìn, làm cho Mạc Dao Dao sợ tới mức nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Tại sao khi cô nhìn thấy tầm mắt ấy của bác gái, thì lại cảm thấy sợ hãi nhỉ?

Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao đóng cửa, lập tức liền từ phòng lao ra, ôm lấy eo nhỏ mềm mại của cô Ngư không thả: "Dao Dao, anh sai rồi, anh không nên cởi quần áo trước mặt người khác, hoa của anh vĩnh viễn chỉ để cho em xem."

Mạc Dao Dao cũng không biết làm sao mình lại bớt giận rồi, có thể là bởi vì họ mới vừa cãi nhau xong, cô vỗ vỗ đầu Vạn Niên Thanh, nói: "Được rồi, anh đứng lên đi."

Vạn Niên Thanh ngửng lên nhưng vẫn không chịu buông cô ra, dính vào trên người Mạc Dao Dao, nói: "Dao Dao, lần này em nhất định phải tin tưởng anh, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."

Chúng ta? Mạc Dao Dao nhíu mày, mặc dù cô có bày tỏ rằng mình thích Vạn Niên Thanh, nhưng mà còn chưa tới mức độ biến thành “chúng ta” Ngư chứ nhỉ? Nhưng cô nghe thấy lời Vạn Niên Thanh vừa nói nên hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Lời anh nói với em khác với lời Mặc Ngôn nói hả ?"

"Không có, từ cuộc điện thoại của Mặc Miêu Miêu gọi đến cho em, cho đến lời phủ nhận của Mặc Ngôn, đều là do chủ ý của Hội Trưởng Lão có lòng dạ hiểm độc. Không chỉ thế, bọn họ còn sẽ phái người tới làm “cha” cho anh nữa !" Hắn nói hết sức uất ức, vừa nói, đôi tay vừa vuốt ve người Mạc Dao Dao, cầu xin an ủi, chỉ là đầu năm nay chỉ khi bị hổ “thăm hỏi”, mới phải cần an ủi chứ?

Một bên hắn vừa nói nhưng ăn bớt đi được một số chuyện, lại cũng thuận tiện tô vẽ thêm hình tượng chú chó có bụng dạ đen tối của Mặc Ngôn.

"Một lớn, một nhỏ, hai anh em đen tối và xấu xa nhà đó, không có một ai nào là yêu quái tốt cả, cả hai đều là kẻ xấu xa!"

Đối với cả đống lời hắn nói ra, Mạc Dao Dao chỉ có một nghi vấn: "Mặc Miêu Miêu là ai?"

" Là em gái Mặc Ngôn nhận nuôi, bởi vì cả hai đều có màu đen, cho nên đều lấy họ Mặc. Mặc Miêu Miêu chính là người mà ngày đó gọi điện cho em, số Ngư điện thoại đó Hội Trưởng Lão có thể dễ dàng tra ra được. Anh thật sự không có nói cho người khác biết." Nói xong thì đầu cọ cọ trước ngực của mạc Dao Dao, cầu xin an ủi. Ách . . . Thật mềm.

"Đầu anh vừa cọ đi đâu đấy!" Mạc Dao Dao đẩy hắn một cái : "Vậy tại sao lúc trước anh gạt em, nói là mình thuê phòng ở bên ngoài theo ngày ở gần đại học?"

"Đó không phải là bởi vì Mặc Miêu Miêu sao. Lần trước anh đi khách sạn là muốn ngăn cản cô ấy mài móng vuốt, muốn đoạn tử tuyệt tôn người ta thì bị Ami nhìn thấy, cô ấy nói rằng sẽ nói cho em biết. Anh hiểu biết rõ em sẽ phải tin tưởng anh sẽ không có gì với Mặc Miêu Miêu. Nhưng mà nếu như em biết Mặc Ngôn còn có một cô em gái, anh sợ em không sẽ vui chứ sao." Vạn Niên Thanh uất ức mím mím miệng, đồng thời dùng ánh mắt mong chờ nhìn Mạc Dao Dao nói: "Anh bảo đảm sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa ! Để bảo đảm anh sẽ được dạy dỗ tốt, Dao Dao, em có cần thử một chút những thứ ở trong rương kia của anh không? Chúng ta có thể thử từng bước, từng bước . . ."

Mạc Dao Dao không thèm để ý đến những lời phía sau của hắn: "Một lần cuối cùng thôi, về sau anh vĩnh viễn không nên gạt em, nếu không người sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn sẽ là anh đấy!"

"Vậy. . . Những lời em nói lúc trước ở sân bay sẽ phải coi như không có gì hết sao?" Vạn Niên Thanh Ngư nhìn Mạc Dao Dao, vẻ mặt giống hệt như là của chú chó Nhật chờ đợi chủ nhân cho ăn.

Mạc Dao Dao len lén cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: " Để em suy nghĩ lại một chút."

"Thế à. . . Vậy em muốn nghĩ bao lâu nữa?"

" Anh nhìn đồng hồ thì biết."

. . . . . .

Vì vậy, lần đầu tiên Mạc Dao Dao và Vạn Niên Thanh Ngư cãi nhau, thì đã được một ánh mắt của bà cụ đang sống ở lầu dưới hóa giải như vậy đấy.

Truyện Chữ Hay