Hoa Chiêu hoài nghi, sao sớm như vậy đã có thể xem được giới tính?
Cô bác sĩ trẻ tuổi thực ra còn chưa nói xong, Ân Thiên Lãng nghe được một nửa đã vui vẻ vô cùng, ôm Hoa Chiêu, “Chúng ta hiện tại liền đi sang đó.” Hỏi cô bé kia, “Chỗ đó ở đâu?”
“Chính là tầng này.” Nữ bác sĩ chỉ phương hướng.
Cô sáng nay mới tranh được cơ hội không dễ dàng này, muốn nhìn mặt thật của Ân tiên sinh và Ân phu nhân, hiện tại nội tâm kích động không thôi, hận không thể phát weixin công bố cho toàn thế giới biết.
Vừa hồi thần lại, đã thấy hai người đi xa rồi, vội vàng lật đa lật đật chạy theo.
Đến phòng siêu âm chuyên môn, Tiết Thường Chi và hai vị bác sĩ khác đang nói chuyện.
Nhìn thấy Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu đôi vợ chồng nhan sắc cao tiến tới, mọi người đều sáng mắt lên.
Ân Thiên Lãng và Hoa Chiêu nhìn thấy Tiết Thường Chi, có chút ngoài ý muốn, “Dì Tiết, dì hôm nay không nghỉ sao?”
Tiết Thường Chi đành giải thích, “Bà Tần một ngày ba cuộc gọi cho dì, dì có thể không tự mình tới sao?” ánh mắt slại chuyển sang hướng Hoa Chiêu, nhỏ giọng nói: “Bà ấy có lúc chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, nghe được tin Âm Âm mang thai, thực ra cũng vui vẻ vô cùng.”
Hoa Chiêu mỉm cười, “Con biết.”
Tiết Thường Chi vẫy tay, “Tới, nằm lên đây.”
Hoa Chiêu nghe lời đi tới giường nhỏ phía trước, Ân Thiên Lãng giúp cô tháo giày, đỡ cô nằm xuống.
Một vị nữ bác sĩ ngồi bên cạnh giường rất khách khí mà nói với cô: “Xin mở nút quần ra ạ, kéo xuống một chút, lộ hết phần bụng còn lại.”
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Hoa Chiêu có chút ngại ngùng, nhưng vẫn làm theo.
Bác sĩ lại vén phần áo trên của cô lên một chút, sau đó rưới gì đó lên bụng cô, tiếp đó lấy một đầu bắt đầu lăn trên bụng cô, không ngừng báo cáo số liệu.
Tiết Thường Chi đứng đó nhìn vào thứ gì đó hiển thị trên màn hình, chỉ lên hình dạng trên đó cho Ân Thiên Lãng nhìn, “Nhìn thấy chưa, đây chính là túi thai, ồ, đã có phôi thai rồi, rất tốt.”
Ân Thiên Lãng nhìn màn hình, một đống hỗn loạn đen thui nhìn cái gì cũng không ra, lại như cũ kích động không thôi, vội vàng hỏi, “Là con gái sao?”
“Xì!”
Mọi người có mặt ở đó đều cười lên.
Tiết Thường Chi nhịn cười, ở trước mặt cấp dưới làm ra một bộ tư thái nghiêm khắc, “Chúng tôi ở đây cấm hỏi về giới tính! Hơn nữa, hiện tại chỉ mới có phôi thai, có thể nhìn ra cái gì? Cậu cũng quá gấp gáp rồi.”
Ân Thiên Lãng có chút thất vọng, nhìn sang nữ bác sĩ lúc nãy gọi bọn họ tới, cô không phải nói là có thể xem sao.
Cô bé bị Ân tổng tài nhìn liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ, tôi lúc đó còn chưa nói xong, không phải bị anh chặn ngang sao?
Hoa Chiêu vẫn còn nghĩ tới việc ở tổ phim, chủ động hỏi Tiết Thường Chi, “Dì Tiết, vậy con có thể xuất viện được rồi phải không?”
“Đương nhiên! Nếu như không có vấn đề gì xảy ra đợi ba tháng sau lại tới kiểm tra, vitamin B vẫn phải tiếp tục uống, chú ý chế độ ăn uống thường ngày, nghỉ ngơi đúng giờ.” Bà đi tới bên cạnh, giao lại trọng trách cho Ân Thiên Lãng, “Những điều cần chú ý vẫn phải chú ý, cần khắc chế vẫn phải khắc chế. Con hiểu chưa! Dì không cằn nhằn nữa.”
Ân Thiên Lãng nghe rõ được ý trong lời bà, gật đầu.
Hoa Chiêu ở ngoài quan sát, lại cũng nghe hiểu.
Người khác tuy nói tựa hồ đang bận công việc khác, thực tế đều đang dổng tai lên nghe.
Viện trưởng nói lời vừa rồi nói với người nhà thai phụ, cũng chính là những câu nhắc nhở bình thường của các cô, nhưng hiện tại nghe viện trưởng cùng Ân tổng tài nói chuyện, lại nghĩ Hoa Chiêu khiến người ta kinh diễm, không nhịn được có chút suy nghĩ liên miên.
Kiểm tra cố định kết thúc, tất cả đều rất tốt, dưới sự kiên quyết của Hoa Chiêu, vợ chồng hai người cuốn gói về nhà.
Sau đó, Ân Thiên Lãng đặc biệt nhờ Tiết phó viện trưởng chọn ra một nữ bác sĩ khoa sản giỏi nhất, mời với số tiền cao, đoạn thời gian đóng phim ở bên cạnh chăm sóc, mới đáp ứng cho Hoa Chiêu quay lại tổ phim.
Mỗi ngày sau đó, Ân Thiên Lãng đều thấp thỏm không yên, sợ cô ở ngoài xảy ra sự cố.
Phản ứng nôn khan của Hoa Chiêu càng ngày càng nhiều, nhưng nói cũng kỳ quái, lúc thực sự đóng phim, lại không có gì không thích hợp, căn bản đều xảy ra lúc ở nhà, sáng dậy và tối trước khi ngủ đều nôn một trận.
Cuối cùng, lúc mang thai được hai tháng rưỡi, Hoa Chiêu rời đoàn phim, Ân Thiên Lãng mới yên tâm, cho rằng có thể cao chẩm vô ưu.
Cao chẩm vô ưu: là một câu thành ngữ Trung Quốc bắt nguồn từ câu chuyện về Mạnh Thường Quân à Phùng Huyên, mang nghĩa là kê cao gối ngủ mà không phải lo lắng.
Nhưng lúc nghỉ ngơi tại nhà, dưới tình huống ăn tốt uống tốt, Hoa Chiêu ngược lại là ăn cái gì nôn cái đó.
Ân Thiên Lãng vốn dĩ còn hi vọng lúc cô ở nhà nghỉ ngơi có thể nuôi béo lên, mà lúc này sắp ba tháng rồi, không chỉ không tăng được cân nào, ngược lại còn sụt tận bốn năm cân.
Ân Thiên Lãng thực sự là gấp vô cùng, gọi điện thoại hỏi bác sĩ Tiết, bà cũng chỉ nói, đợi qua ba tháng tình hình sẽ tốt một chút.
Đợi qua ba tháng, tình huống quả nhiên có cải thiện một chút, khẩu vị tốt hơn.
Hoa Chiêu phát weixin công bố tin tức mình mang thai cho mọi người, nhận được đông đảo lời chúc phúc.
Hôm nay là ba tháng thiếu năm ngày, cũng là ngày chính thức kiểm tra thai sản.
Trong hai tháng nay, Ân Thiên Lãng sớm đã bổ sung kiến thức thai sản cho bản thân, anh hiện tại có thể so với Hoa Chiêu còn hiểu biết hơn nhiều.
Nội dung kiểm tra của hôm nay đặc biệt nhiều, cái gì mà xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, điện tâm đồ, kiểm tra chức năng gan với siêu âm B các thứ.
Hoa Chiêu cũng không cần xếp hàng đợi, vì luôn có người dẫn thẳng vào trong kiểm tra.
Lại đến tiết mục siêu âm, lần này có thể nhìn ra hình dáng của bé con, nghe được tim thai, Hoa Chiêu lúc này mới cảm nhận được trong bụng mình đang có một sinh mệnh lớn lên.
Bác sĩ Tiết nhìn chằm chằm trên màn hình, tháng vẫn chưa đủ, bộ phận quan trọng lại bị chặn một chút, trong lòng bà ít nhiều có một chút suy đoán, lại không thể mười phần khẳng định.
Bà liếc Ân Thiên Lãng đang đứng bên cạnh vợ mình, nắm lấy tay vợ, kỳ quái là cậu ta hôm nay cái gì cũng không hỏi.
Hoa Chiêu thực ra đáy lòng vẫn hi vọng có thể sinh được con trai, khỏe mạnh kháu khỉnh đáng yêu biết bao nhiêu.
Hơn nữa cô có dự cảm đây là một bé trai, ngoại cô chỉ sinh được một bé gái, mẹ cô cũng chỉ sinh được một mình cô, cô luôn cảm thấy bản thân không thể chỉ sinh một đứa con gái, sẽ có gì đó khác biệt chứ?
Bác sĩ Tiết dẫn bọn họ ra ngoài, đứng ở dãy hành lang, trêu đùa hỏi, “Không muốn biết?”
Ân Thiên Lãng cười nói, “Đang đợi dì nói đây!”
Bác sĩ Tiết haha cười lớn, “Con không hỏi dì, mẹ con cũng không bỏ qua cho dì, con lần trước nói muốn con trai con gái gì đấy?”
Ân Thiên Lãng không chút do dự, “Đều được, chỉ cần khỏe mạnh. Con gái tốt hơn.”
Hoa Chiêu nghe lời này cũng cảm thấy không sai, chỉ cần khỏe mạnh là tốt.
Bác sĩ Tiết ra vẻ nghiêm túc, “Vậy con chắc có bảy đến tám mươi phần trăm cơ hội để tâm nguyện thành thật.”
Hai người đều không hiểu, Ân Thiên Lãng hỏi, “Là có ý gì?”
“Không thể xác định trăm phần trăm, tháng còn nhỏ, nhìn không rõ.”
Ân Thiên Lãng trong lòng nghĩ, vậy khẳng định chính là con gái, bác sĩ luôn có cách nói chuyện dè chừng lưu lại đường lui, anh không khỏi nhìn Hoa Chiêu một cái, khóe miệng cũng dần cong lên.
Hoa Chiêu thì tránh không được có chút thất vọng, trên mặt lại không biểu hiện ra.
Ân Thiên Lãng nhịn đã ba tháng, thực sự nghe lời bác sĩ, không có lấn lướt nửa bước, buổi tối cởi đồ đi ngủ, nhìn bà xã dáng vẻ trắng trắng mềm mềm, thực sự là một loại dày vò.
Nhưng mà, lúc qua ba tháng, anh lại nhớ tới việc Âm Âm bị xuất huyết đầu kỳ, vừa lo lắng ban thân lỗ mãng, vạn nhất làm thương tổn đến Âm Âm, cũng không dám thực sự khai súng, nhiều lắm cũng chỉ là hôn hôn vài cái, sờ sờ vài cái, cuối cùng tự mình xoắn xuýt đấu tranh đi giải quyết.
Sau khi qua ba tháng rưỡi, khẩu vị của Hoa Chiêu càng ngày càng tốt, lúc nào cũng cảm thấy đói, trước đây thích ăn ngọt, hiện tại lại đối với khẩu vị nặng cay nóng thích thú.
Hơn nữa không còn nôn, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có phản ứng nôn khan, cân nặng bắt đầu tăng lên, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.
Sự dày vò của Ân Thiên Lãng, Hoa Chiêu tự nhiên nhìn thấy, thực tế đã nhiều ngày không làm cái kia, bản thân cô cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn.
Cả ngày hôm nay cô có hẹn cùng bà bầu hơn sáu tháng Chu Tiểu Ngư đi xem triển lãm tranh, lúc đó có lén hỏi cô ấy, “Hai người là mang thai bao lâu mới hồi phục sinh hoạt vợ chồng?”
Chu Tiểu Ngư béo lên không ít rất thẹn thùng, ngập ngừng nói: “Tụi em… chưa từng ngưng.”
Hoa Chiêu kinh ngạc không thôi, “Không phải nói ba tháng đầu không thể làm sao?”
Chu Tiểu Ngư mặt tròn đỏ lên, ngữ khí vẫn mang theo chút tự hào, “Đó là bởi vì em hoài tượng tốt, ba tháng đầu không có phản ứng gì, lại nói, anh ấy luôn cầu xin em, em cũng muốn, liền đáp ứng thôi. Nhưng mà ba tháng đầu anh ấy đều rất cẩn thận, không giống như trước đây….”
Chu Tiểu Ngư vỗ mặt hắc hắc cười, không nói tiếp nữa.
Cười xong, cô đột nhiên phản ứng lại, “Hai người hiện tại chưa từng làm? Không phải chứ!” cô nhớ hôm qua lúc gặp Ân lão đại, cái loại ánh mắt từ đầu đến cuối đều dính chặt trên người Hoa Chiêu, dáng vẻ chằm chằm như hổ đói đó, làm sao anh ấy có thể nhịn được!
Hoa Chiêu ho nhẹ một tiếng, bình thản cười, “Sao có thể? Chị chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Chu Tiểu Ngư im lặng, trong lòng lại nghĩ tới ông chồng nhà mình mấy ngày trước còn nhắc nhở cô, tìm Hoa Chiêu thì tìm Hoa Chiêu, ít ở trước mặt đại ca thể hiện, đại ca khoảng thời gian này dục cầu bất mãn, muốn cô ít đụng chạm anh ấy. Không khỏi khẳng định phán đoán của bản thân.
Hoa Chiêu nghe lời nói của Chu Tiểu Ngư, cảm thấy hai người họ có phải quá không cẩn thận không. Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân dục cầu bất mãn, tối nay ông xã nếu như còn do dự không hành động, cô liền tự thân bắt lấy.
Buối tối trước khi tắm rửa, thừa lúc Ân tiên sinh đi vào phòng tắm, Hoa Chiêu lấy ra bộ đồ trong gợi tình mà bản thân thích nhất ra.
Cô mặc xong quần lót, bắt đầu mặc áo lót.
Lúc mua bộ đồ này có chút nhỏ, hiện tại vòng một có chút tăng lên, cảm thấy càng chặt, cô gài nút có chút phí lực, trong lòng chợt lóe, sốt ruột gọi, “Ông xã!”
Chỉ gọi hai tiếng, tiếng nước liền ngừng lại.
Ân Thiên Lãng đến cả quần áo cũng không mặc liền gấp gáp xông ra, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, ngữ khí vội vã, “Sao thế? Sao thế?”
Vừa tiến vào phòng, nhìn thấy chính là hình ảnh hương sắc mười phần, hoàn toàn không kịp đề phòng.
Bà xã đang quỳ trên giường, tay che ngực, mắt ngó qua nơi nào đó trên người anh, chậm rãi lên tiếng, “Ông xã, qua đây giúp em gài nút.”
Trên người Ân Thiên Lãng vẫn còn nước, không tự chủ mà đi tới bên giường.
Hoa Chiêu quay lưng lại, lén cong khóe môi.
Ân Thiên Lãng kéo căng nội y của cô, tay run cài nút nửa ngày cũng cài không được.
Hoa Chiêu cố ý ngã người về phía sau, nghe tiếng hít thở phía sau càng ngày càng gấp gáp, trong lòng lén cười, xem anh nhịn được bao lâu.
“Âm Âm!” thanh âm khản đặc của anh truyền tới.
Hoa Chiêu nghe xong lại có chút đau lòng, biết anh có thể nhịn lâu như vậy là vì sợ làm cô bị thương, không khỏi xoay người lại.
Cảnh tượng trước mắt liền thay đổi, mắt Ân Thiên Lãng nhảy lên, ngưng thở, thả lỏng tay, nội y trượt xuống giường.
Cô chủ động ôm lấy anh, thân thể của cô và anh xát vào nhau, kề bên tai anh nói: “Ông xã, em muốn. Không sao đâu!”
Hai ánh điện giao nhau, ý chí của Ân Thiên Lãng bắt đầu đổ vỡ, anh xoay mặt nhanh chóng bắt lấy môi cô, ấn chặt cơ thể cô vào mình, chỉ muốn dựa gần thêm, muốn cô cảm nhận sự cứng rắn và nóng bỏng của mình.
Hoa Chiêu cũng tích cực nhiệt tình đáp lại anh, Ân Thiên Lãng vẫn giữa lại tia lý trí cuối cùng, vội tạm ngừng, sợ cô quá kích động, ở bên tai cô dỗ dành, “Âm Âm, em đừng động, để anh tới.”
Nói xong liền đặt cô xuống giường, chậm rãi phủ người lên.
~~~~~(^_^)~~~~~