edit: _tclg_ NhungNhung
beta: _tclg_ may
Buổi sáng, trên đường đi tới công ty.
Chú Trương lái xe ở phía trước.
Vẻ mặt Ân Thiên Lãng thoả mãn ngồi tựa lưng vào ghế đằng sau, chân bắt chéo, ôm vợ yêu.
Giống như lúc này quả là không tồi, có thể kéo theo vợ cùng đi làm.
Hoa Chiêu quyết định vẫn cứ tạt một bát nước lạnh cho anh đã: "Sau đây có một tin tức xấu và một tin tức tốt muốn nói cho anh. Anh muốn nghe cái nào trước?"
Trong lòng Ân Thiên Lãng vang lên hồi chuông cảnh báo, "Hử."
"Một khoảng thời gian nữa em muốn tham gia chương trình truyền hình thực tế."
"Ở đâu?"
"Không biết, có lẽ là mấy nơi trong nước."
Mặt Ân Thiên Lãng nháy mắt khó coi, ôm chặt cô, mặt trầm xuống, "Không được đi."
"Anh nói thật?"
Ân Thiên Lãng không trả lời, hỏi lại, "Tin tức tốt là gì?"
Hoa Chiêu ở trong lồng ngực ngáp một cái, "Em định quay tiếp một bộ phim điện ảnh."
Ân Thiên Lãng nhíu mày, "Anh không đồng ý." Đây mà là tin tức tốt gì cơ chứ?
Hoa Chiêu đã sớm đoán được kết quả này, cô chủ động thơm anh, trấn an anh: "Bộ điện ảnh này sẽ quay ở An Thành."
"Hừ!" Điều này miễn cưỡng xem như tin tức tốt.
Ân Thiên Lãng trầm mặc vài giây, tỏ vẻ nhượng bộ, "Điện ảnh có thể quay, chương trình thực tế thì không được".
Hoa Chiêu hơi không vui, "Tại sao chứ? Chương trình thực tế cũng chỉ mất một tháng thôi."
Ân Thiên Lãng dỗ giành cô: "Nhận nhiều công việc như vậy để làm gì? Tự hành bản thân mệt như vậy, nhỡ đâu lại gầy đi, trước đó gầy vẫn còn chưa tẩm bổ lại đâu" Hơn nữa một tháng này anh sẽ lại phải phòng không gối chiếc.
Mắt Hoa Chiêu trợn trắng. Ngẫm lại trả lời anh: "Nhân lúc em còn nhiệt tình, thừa dịp còn có chút bốc đồng, muốn thử xem nếu em nghiêm túc đi làm một chuyện thì có thể làm được tới trình độ nào. Hơn nữa tài nguyên tốt như vậy, không đi làm thì quá lãng phí."
Ân Thiên Lãng nhìn biểu tình nghiêm túc khó có được của cô, bắt đầu tỉnh lại, không phải anh vẫn luôn bao bọc cô dưới đôi cánh của anh để cô có thể tự do tự tại bay nhảy trong phạm vi hay sao, muốn để cho cô có thể làm điều mà chính bản thân cô muốn làm? Vậy thì tại sao lại phải ngăn cản cô!
Sao có thể nhẫn tâm làm cô thất vọng, chỉ có thể thỏa hiệp, "Anh chỉ là sợ thân thể em không chịu nổi mức công việc nặng như thế này thôi. Nếu mệt mỏi, nhất định phải nói cho anh."
"Biết rồi. Anh tưởng em sẽ là người nhẫn nhịn chịu khổ sao? Em không có rảnh rỗi nhàm chán đến mức căng mình chịu ngược như thế." Hoa Chiêu gác chân lên đùi anh: " Mà quan trọng nhất là, sau này ở trước mặt trẻ nhỏ em cũng cần phải có chút mặt mũi nữa, rốt cục cũng làm được một vài chuyện, chứ không lẽ lại thành chẳng làm nên trò trống gì."
Ân Thiên Lãng khẽ cười, nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng tràn đầy mong chờ, nhẹ nhàng ôm lấy cả người cô, đặt cô ngồi trên đùi mình. Ở bên tai cô nói: "Anh muốn sinh hai đứa."
Hoa Chiêu gật đầu, quàng tay ôm lấy cổ anh, "Một trai một gái."
Ngẫm lại, Ân Thiên Lãng thấy không được liền vội vàng đề nghị: "Hay là đừng đi quay cái chương trình thực tế gì đó nữa, đêm nay chúng ta sinh luôn."
Hoa Chiêu bật cười, "Nói gió chính là mưa! Muốn có con luôn như vậy ư?"
Ân Thiên Lãng gật đầu, "Muốn hai đứa con của chúng ta."
Hoa Chiêu theo hắn, "Được thôi, chúng ta sinh con, sau đó mình dẫn con cùng tham gia chương trình thực tế, không phải bây giờ có rất nhiều người mang theo mấy bạn nhỏ cùng tham gia chương trình hay sao?"
Biết là cô nói đùa, Ân Thiên Lãng phối hợp với cô, "Vậy thì không bằng em mang theo anh cùng tham gia chương trình thực tế đi."
Hoa Chiêu sửng sốt, chương trình thực tế kia là kết hợp hai người một đôi, quay đầu nhìn anh, "Có vẻ cũng rất thú vị...... Cũng không phải không thể."
Ân Thiên Lãng: "......"
Hoa Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy rất hay, bắt đầu tẩy não hắn, "Không phải quay liên tục, thời gian được sắp xếp xen kẽ trong lúc quay bộ điện ảnh, mỗi lần quay trong hai ba ngày, tổng cộng không đến ba mươi ngày. Như vậy chúng ta sẽ không phải tách ra, còn có thể coi như là du lịch, nói không chừng ngày nào đó thiên thời địa lợi nhân hoà, còn có thể tạo cái bảo bảo ra tới."
Ân Thiên Lãng bắt đầu động tâm, ngoại trừ những gì cô vừa nói, thì còn có thể tuyên bố chủ quyền trước mặt người xem cả nước, sẽ không còn lo lắng đến người khác mơ ước đến vợ anh nữa.
Cuối cùng Hoa Chiêu lại công một kích, "Bọn họ cũng rất có thể sẽ sắp xếp cho em một đồng nghiệp nam."
Sắc mặt Ân Thiên Lãng lập tức trầm xuống: "Ai sắp xếp? Trần Trì? Hay vẫn là Tần Văn Trọng kia?"
Hoa Chiêu nói ba phải, cái nào cũng được, "Bây giờ vẫn chưa xác định, em nói là có lẽ mà thôi, dù gì trong công ty có nhiều người muốn tham gia như vậy, tất nhiên cũng phải cho người khác có cơ hội."
Ân Thiên Lãng nhìn vào mắt cô, nhưng quả thật, anh không đoán được chút tâm tư nào trong lòng cô, đành thở dài, "Muốn anh tham gia thật sao?"
Hoa Chiêu khẳng định:"Em muốn cùng anh đi để trải nghiệm một vài việc chúng ta chưa từng làm."
"Được, anh tham gia."
Hoa Chiêu vui vẻ mà hôn anh một cái, mặt mày đều cười, "Em biết là anh sẽ đáp ứng mà!"
Thấy bộ dáng vui vẻ của cô, Ân Thiên Lãng có chút khinh thường sự nhượng bộ không đáy của chính mình, chậm rãi lắc đầu, "Thật là không có cách nào bắt buộc được em." Nói rồi trong giọng lại mang theo vui mừng vô tận.
Hôm nay trước khi đến công ty, Hoa Chiêu chụp bản tạp chí thời trang, nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, giờ thì kết thúc.
Trở lại văn phòng, cô vào trong phòng nghỉ tháo trang sức trước.
Đi ra, Dao Dao rót cho cô một chén nước.
Tần Văn Trọng đang chờ cô: "Thấy tài liệu rồi chứ?"
"Đã thấy." Hoa Chiêu lấy mỹ phẩm dưỡng da, vỗ nhẹ nhàng lên mặt.
Tần Văn Trọng không nhìn ra ý tứ của cô: "Nhận hay không nhận? Nhưng mà hai cơ hội này đều là hai cơ hội tốt khó có được, rất nhiều người tranh giành đến rách da vẫn tranh không được đấy."
Hoa Chiêu thuận tiện bắt tay cũng sát sát, "Nhận bộ điện ảnh kia, mà trong chương trình tạp kĩ đồng nghiệp chung nhóm với em là ai thế?"
Tần Văn Trọng nghe được đáp án khẳng định thì vui mừng thật sự, anh chỉ sợ là cô chỉ chơi đùa nhất thời, từ chối lời mời tốt như vậy: "Sẽ tìm một ca sĩ trẻ tuổi trong công ty."
"Không cần tìm, em chọn được một người rồi."
Tần Văn Trọng nghi hoặc: "Ai?"
"Vợ chồng có thể lên sóng không?"
Tần Văn Trọng: "......"
Anh nhất thời sửng sốt, vài giây mới phản ứng lại được.
"Em nói Ân tổng?" Không thể nào? Nghĩ cũng không dám nghĩ đế chuyện này.
Hoa Chiêu cho anh đáp án khẳng định: "Đúng vậy."
Tần Văn Trọng vừa mừng vừa sợ, lập tức buông chén trà gọi điện thoại,"Tôi phải đi thương lượng lại giá cả với bên đơn vị sản xuất kia. Không được, tôi phải tự mình đi đến đài truyền hình một chuyến."
Vừa nói vừa vội vàng đi tới cửa, sát trụ chân, "Không phải nói đùa đúng không? Xác định chứ? Ân tổng đã đồng ý thật?"
Hoa Chiêu thay dép lê, thoải mái ngồi trên sô pha, "Yên tâm, chỉ cần anh đừng giảm giá trị con người Ân tổng của chúng ta xuống là được."
"Đó là điều đương nhiên." Vẻ mặt Tần Văn Trọng chắc nịch.
Hoa Chiêu lại thuận miệng hỏi một câu, "Hôm nay em không còn lịch trình nào khác phải không?"
Tần Văn Trọng ân cần khom lưng, "Đúng vậy, phu nhân có thể nghỉ ngơi."
Nói xong hớn hở đi ra cửa. Không ngoài dự kiến, đài truyền hình cầu mà không được, trước đó người chế tác chương trình cũng đã nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy hy vọng quá xa vời nên không dám đề cập tới.
Thế mà bây giờ đối phương lại chủ động nói ra, người chế tác quá đỗi vui mừng, nói thẳng giá cả có thể thương lượng tốt đẹp, không những vậy còn yêu cầu nhanh chóng ký hợp đồng, sợ đôi vợ chồng này nhất thời đổi ý.
Hoa Chiêu nghĩ, thừa dịp hôm nay không có lịch trình nào khác, gọi Tiểu Ngư và Xuân Lệ đến nhà mình, lúc trước đã đồng ý làm điểm tâm cho các cô ăn, chờ đến lúc khởi công, lại không biết là khi nào.
Dẫu vậy, trước khi đến đây, cô còn có thứ khác muốn chiêu đãi các cô ấy.
Xem đồng hồ, đã giờ rưỡi rồi, giờ cơm của công ty là giờ.
Gọi điện thoại cho Chu Tiểu Ngư, một lúc lâu mới bắt máy.
Bên kia truyền đến âm thanh thở hổn hển của Chu Tiểu Ngư: "Chị Âm Âm!"
Hoa Chiêu thấy kỳ lạ: "Em đang làm gì đó?"
"Đánh quyền nha, không phải chị kêu em học cùng Xuân Lệ hả? Thật là quá ngầu, học giỏi rồi em sẽ dạy cho chị."
Lúc này Hoa Chiêu mới nhớ tới gốc rễ của việc này: "Cho nên, bây giờ mỗi ngày em đều chạy tới chỗ Xuân Lệ à?"
"Đúng vậy, em học ở võ quán nhà bọn họ. Em còn đã bái ba cô ấy làm sư phụ rồi." Trong lời Chu Tiểu Ngư nói có một sự đắc ý.
Hoa Chiêu đã hiểu rõ, nếu vậy thì thật tốt, cô cũng chỉ cần gọi một cú điện thoại là được.
Hoa Chiêu đưa ra lời mời: "Các em có muốn làm cùng với chị không? Chị định buổi chiều làm bánh ngọt cùng một ít điểm tâm nhỏ."
"Muốn muôn! Em nói cho Xuân Lệ ngay bây giờ, chị Âm Âm chờ tụi em nhé!"
"Đừng vội, các em ăn cơm trưa chưa?"
"Vẫn chưa. Em đói bụng từ lâu rồi, bữa sáng đã sớm tiêu hoá hết rồi. Sư phụ nói chưa đến giờ thì không thể ăn gì cả. Bây giờ em đã hiểu rõ vì sao chị Xuân Lệ lại có sức ăn kinh người rồi, chính là từ chỗ chết đói đi ra đấy!"
Hoa Chiêu buồn cười trong lòng, ngữ khí đồng tình: "Vậy hai em tới công ty bên này đi, chúng ta ăn cơm trưa cùng một chỗ, chị sẽ lại để cho đại đầu bếp ở nhà hàng chuẩn bị súp ngon nhất cho hai người bồi bổ, sau đó buổi chiều sẽ cùng nhau đi qua nhà chị."
Súp dinh dưỡng, muốn mọi người cùng bồi bổ.
"Được được! Nhưng em sợ sư phụ không chịu thả người! Sư phụ í, thì ra là cha chị Xuân Lệ, nói nhỏ với chị, ông ấy là một người bảo thủ, yêu cầu đối với học trò quá là nghiêm khắc."
"Như vậy..."
Hoa Chiêu nghĩ ngợi: "Đừng lo lắng, để chị tìm người xin cho hai em nghỉ."
"Qúa tuyệt, em biết ngay là đi theo chị Âm Âm sẽ có thịt ăn! Em đi nói cho chị Xuân Lệ một tiếng trước." Cúp điện thoại, Hoa Chiêu trực tiếp đi đến văn phòng tìm Trần Trì.
Trần Trì mấy ngày nay đang phiền não, Chu Tiểu Ngư bây giờ cứ say mê đánh quyền, nói muốn luyện tập để sau này làm bảo vệ cho Hoa Chiêu, bây giờ mỗi ngày đều tới Võ quán Xuân gia, cậu ta còn phải phụ trách đưa sớm đón muộn.
Không cho cô đi thì cô liền ầm ĩ với cậu, lấy nước mắt ra, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại cái gì cũng làm được.
Hoa Chiêu gõ cửa hai cái rồi đi vào, tự động ngồi vào ghế đối diện cậu.
Cũng không vòng vo với cậu, ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Cậu ra mặt gọi điện cho cha Xuân Lệ, nói Tiểu Ngư cùng Xuân Lệ tới công ty."
Trần Trì cố gắng cho cô sắc mặt tốt, coi như lễ độ: "Tới công ty làm cái gì?"
"Tôi đồng ý dạy hai em ấy làm bánh, hôm nay vừa vặn nhàn rỗi, sẵn tiện chút nữa cùng nhau quay trở lại nhà tôi."
Trần Trì cân nhắc một chút, để vợ ở võ quán, hay để vợ ở cùng chỗ với vợ đại ca, chọn một trong hai, đương nhiên không chút do dự chọn vế thứ hai.
Thế nhưng cậu lại không muốn đáp ứng cô dễ dàng như vậy, lạnh lùng đưa ra yêu cầu: "Là do chị làm cho cô ấy học đánh quyền đấy, hiện tại chị phụ trách làm cho cô ấy từ bỏ ý niệm đấy đi."
Hoa Chiều cười cười, đứng dậy: "Vậy thì không được rồi, Tiểu Ngư bưởng bỉnh đến tôi còn không thể lay động được, vẫn nên quay lại văn phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn."
"Đợi một chút." Trần Trì cắn răng, chịu thiệt đồng ý.
Cậu lập tức gọi điện cho Xuân lão, tự mình cầu ông thả người.
Hoa Chiêu hài lòng đi tới cửa, dừng bước: "Không phải Tiểu Ngư vẫn muốn có con sao? Khi nào mới định có đây?"
Trần Trì suy nghĩ.