"Reng reng reng..."
"Reng reng reng..."
Tiếng điện thoại đáng ghét không ngừng reo, trên giường hai con người đang yên ổn ngủ bất đắc dĩ di chuyển. Suốt đêm hôm qua Phương Y Ái không ngủ được, rất vất vả mới được nằm trong vòng tay ôm ấp của người yêu, đang ngủ say sưa, nhưng gặp phải "quấy rối", tay nhéo nhéo bụng Lâm Tử Quỳ, nói mơ mơ hồ hồ: "Quỳ cưng, nghe điện thoai, mau lên một chút."
Lo lắng tiếng chuông điện thoại làm Phương Y Ái tỉnh giấc triệt để, móc ra chiếc điện thoại di động ở túi áo trước.
"Alo?"
"Quỳ Quỳ, là mẹ, con đang ở đâu?"
"A? Mẹ, con đang ở chung với tiểu Ái nè?"
"Thật sự?" Nghe được tin này, khỏi nói cũng biết mẹ Lâm vui vẻ cỡ nào, "Hai con làm lành rồi sao ?"
Vừa nghe thấy Lâm Tử Quỳ gọi người trong điện thoại là mẹ, tuy đầu óc Phương Y Ái đang mơ mơ hồ hồ nhưng trong nháy mắt tỉnh táo không ít, bật người ngồi dậy, ở bên tai Lâm Tử Quỳ thấp giọng hỏi: "Là mẹ sao? Chị muốn nói chuyện với mẹ."
Quay lại gật đầu với Phương Y Ái, vừa trả lời câu hỏi của mẹ mình: "Dạ, xong hết rồi. Mẹ ơi, tiểu Ái muốn nói chuyện với mẹ."
"Ôi chao, được được."
Nhận chiếc điện thoại Lâm Tử Quỳ đưa đến, Phương Y Ái nhỏ nhẹ nói: "Alo, mẹ ở La Mã chơi vui không?"
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của con dâu, so với Lâm Tử Quỳ không biết lo kia bà càng hài lòng hơn: "Chơi rất vui, con chọn tour du lịch cho mẹ đặc biệt tốt ."
"Mẹ hài lòng là tốt rồi, chờ vài ngày nữa, mẹ trở về, con và Tử Quỳ đi đón mẹ."
"Ừ ừ, được được, " vừa nói chuyện với Phương Y Ái, mẹ Lâm vừa mừng rỡ cười toe toét, tự nhận thấy đời này Lâm Tử Quỳ làm tốt nhất chỉ có chuyện, một là viết lách, hai là rước được cô con dâu ngoan hiền, hiểu chuyện như Phương Y Ái, "Được rồi, Tử Quỳ có nói chuyện hai con cho mẹ biết, con yên tâm, tất nhiên là mẹ sẽ ở về phía con, nếu như Tử Quỳ dám làm cho con thất vọng, mẹ là người đầu tiên không buông tha nó!"
Mẹ Lâm nói vô cùng kiên định, làm cho Phương Y Ái yên tâm không ít, đối với chuyện bức hôn lại nắm thêm vài phần thắng chắc. Quay đầu lại nhìn người nào đó đang ngã xuống giường để ngủ tiếp, tức giận vỗ vỗ mông của người đó. Bị người đẹp quấy phá, Lâm Tử Quỳ cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, vươn mống vuốt vuốt ve chiếc đùi trắng bóng của Phương Y Ái , cho đến khi trong lòng thỏa mãn mới chấm dứt.
"Cám ơn mẹ."
"Được rồi, mẹ đã xem con là con dâu, điểm đó con không cần phải lo lắng. Được rồi, đưa điện thoại cho Quỳ Quỳ, để mẹ dạy dỗ nó."
Như là tuyên cáo với thiên hạ bản thân đã đoạt được thành trì, thắng trận vẻ vang, Phương Y Ái đắc ý ngồi trên bụng nhà văn Lâm, "Cầm lấy, mẹ muốn nói chuyện với em."
Nửa tỉnh nửa mơ cầm lấy điện thoại, giọng điệu nghiêm khắc phê bình của mẹ Lâm truyền đến: "Lâm Tử Quỳ, mẹ đã nói quỵt tẹt từ trước a, nếu con dám chọc giận Phương Y Ái, mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà, thái độ nhận lỗi phải tốt lên một chút cho mẹ, nghe không hả? Còn nữa, đừng đem chuyện mẹ đã về nói cho Y Ái biết, hàng ngày con bé đã bận rộn đủ rồi, còn phải lo lắng chuyện của con nữa."
Mẹ Lâm rất hiểu đứa con dâu này, nếu như biết bà về sớm hơn dự định, khẳng định sẽ buông hết công việc lại thăm bà, hơn nữa mỗi ngày còn phải bức hôn đứa con gái không hiểu chuyện của bà, khẳng định là mệt chết được, đây là thời kỳ vô cùng đặc biệt, trăm triệu lần cũng không thể để con bé phân tâm, nói trắng ra là, bà đang sợ không rước được đứa con dâu này vào nhà.
"Dạ, con nhất định nhớ kỹ." Lâm Tử Quỳ càng ngày càng nghĩ không ra, đây là mẹ ruột của mình hay là mẹ ruột của Phương Y Ái a? Ở trong lòng trừng mắt xem thường, nhưng mà cũng rất cung kính trả lời mẹ Lâm.
"Nhớ kỹ là tốt rồi, trưa nay về ăn cơm, buổi chiều mẹ dẫn con đi đến nơi này."
"Dạ..."
Sau khi cúp điện thoại xong, Phương Y Ái cúi người xuống hôn lên đôi môi của nhà văn Lâm , chờ mong hỏi: "Mẹ nói gì với em vậy ?"
Tiếp nhận tư thế quyến rũ này, ôm chặt người đẹp Phương Y Ái vào trong lòng mình: "Vẫn là nhắc nhở em không được chọc chị tức giận và v.v.."
Đấu với cô à, Phương Y Ái dán hai tay lên mặt Lâm Tử Quỳ, ép chặt lấy gương mặt khiến cô vừa yêu mà lại vừa hận: "Ừ, bây giờ em đã biết rơi vào hoàn cảnh bi thảm xung quanh tứ phía đều là địch ha!
. "Haaaizz, " thở dài buồn phiền, khoát tay lên trán, nhà văn Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, "Kiếp số rồi a!"
-- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- ---
"Được rồi, cục cưng, đừng không vui nữa, không phải buổi trưa sẽ bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Lưu sao?"
Đến giờ trưa, quần áo của Phương Y Ái và Lâm Tử Quỳ đã chỉnh tề, ngay ngắn, chỉ có điều có một người rầu rĩ không vui ngồi trên ghế sofa, còn một người ngồi bên cạnh ôm lấy chiếc eo nhỏ của người đẹp, nhẹ giọng dỗ ngọt.
"Nếu em đi ăn với chị, chị sẽ từ chối tổng giám đốc Lưu." Sáng sớm còn dịu dàng với cô muốn chết, vậy mà mới đến giờ trưa, tính tình con nít của nữ vương bệ hạ lại trỗi dậy nữa rồi.
"Không phải chị nói có việc sao? Thật ra em cũng rất rất rất luyến tiếc chị a!" Cô thật sự luyến tiếc, nhưng mẹ cô gọi về nhà ăn cơm, lời nói trong điện thoại lúc đó cũng rất nghiêm trang, nghĩ đến chắc có chuyện quan trọng, hơn nữa cũng không muốn làm lỡ việc làm ăn của Phương Y Ái.
"Có việc? Chị thấy là em có hẹn đi ăn trưa với người mẫu, hay ngôi sao điện ảnh nào rồi nhá?"
"Ôi, ha ha ha ha... Cô chủ của em a, chị cũng đừng nhắc lại mấy chuyện lá cải được không a?" Vừa nghe đến Phương Y Ái nhắc lại chuyện xưa, mặt Lâm Tử Quỳ nhăn nhó lại thành một đống, chuyện hai năm trước, nữ vương bệ hạ sao còn ghen đến bây giờ a?
"Bên cạnh em, tất cả đều là mấy cô gái trẻ đẹp của ngành giải trí, chị không thỉnh thoảng nhắc nhở thì em không tỉnh sao được a!"
Nói cũng đúng, truyện của Lâm Tử Quỳ luôn luôn lọt vào tầm ngắm của các nhà đạo diễn, ai cũng muốn một bước thành danh ở phim truyền hình hoặc điện ảnh, v.v.. cũng sẽ mời Lâm Tử Quỳ đi tuyển diễn viên, trong lúc nhất thời, từng đàn ong bướm đều muốn trở nên nổi bật, thế là tất cả đều chạy đến, tình nguyện ngã vào người nhà văn Lâm. Cũng khó trách Phương Y Ái lấy những chuyện này.. ra nói.
"Dạ dạ dạ, " Lâm Tử Quỳ khoanh tay cung kính qua đỉnh đầu, "Nô tỳ nhất định ghi nhớ lời nữ vương giáo huấn."
"Phốc", giả bộ làm ra dáng vẻ khúm núm nịnh bợ chọc cười Phương Y Ái, thuận thế vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tử Quỳ, "Chị phát hiện chị càng ngày càng như gái mới lớn, làm sao bây giờ ?"
"Thật tốt a! Em thì thích chị bá đạo với em mà cũng có dáng dấp ỷ lại của gái mới lớn nữa." Môi ghé sát vào vành tai của Phương Y Ái, Lâm Tử Quỳ lại bắt đầu mấy chuyện xấu.
"Đừng giỡn..." Lúc môi nhà văn Lâm đang làm mấy chuyện xấu, Phương Y Ái lui lại tăng khoảng cách với Lâm Tử Quỳ, điềm đạm đáng yêu nhìn người yêu, trịnh trọng hỏi đến chuyện khác, "Tử Quỳ, ngày mốt là tới hạn rồi, em.. em sẽ không để chị thất vọng đúng không?"
"..." không nói bất kỳ điều gì, nghiêng đầu tránh đi ánh mắt mong chờ của Phương Y Ái.
Đoán được phản ứng của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái cười khổ lắc đầu, chẳng lẽ kết hôn thật sự là chuyện quá khó với Lâm Tử Quỳ sao, chỉ còn ngày đối với cô ấy đủ không?
"Quên đi, " không muốn phá hủy giây phút ngọt ngào của hai người, rút lại cánh tay đang đặt trên cổ Lâm Tử Quỳ, lời nói có chút mất mát, "Thời gian cũng không sớm..."
"Cho em về nhà đi! Chị nhẫn tâm để em không có nhà quay về sao?"
"Có về nhà được hay không là xem em làm như thế nào, mấy ngày này em ở bên ngoại chờ đợi đi!" Nói xong, lấy chiếc túi xách bên cạnh, từ trong bóp tiền lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Lâm Tử Quỳ, "Thấy em tội nghiệp như vậy, đây là phí sinh hoạt trong hai ngày."
Rất lạ ở chỗ cô không chịu thua kém, nhưng lại một lần nữa nhẹ dạ với Lâm Tử Quỳ, trước đó hạ quyết tâm, lúc gặp Lâm Tử Quỳ lại một lần nữa bị dao động, cô luôn luôn như vậy, hết lần này đến lần khác, vẫn do dự không dứt khoát. Bởi vì là Lâm Tử Quỳ, về mặt tình cảm, cô càng ngày càng không giống Phương Y Ái mạnh mẽ lừng lẫy trước đây.
Sinh hoạt phí, là gạt người! Rất rõ ràng là thẻ phụ của nữ vương bệ hạ, Lâm Tử Quỳ chỉ cần xài thẻ thì sẽ không phải bại lộ hành tung của bản thân sao? Haizz, không thể không cảm thán Phương Y Ái yêu sâu đậm như vậy, quản lý chặt chẽ vô cùng.
Trong lòng hiểu rất rõ, cũng may Lâm Tữ Quỳ đã quen với việc bị Phương Y Ái quản thúc, hơn nữa còn cực kỳ hưởng thụ phương thức yêu thương này của Phương Y Ái. Thấy có tiền để dùng, nhà văn Lâm vô cùng không có tương lai lộ ra cảm xúc "Mững rỡ", vội vàng cầm lấy bỏ vào túi áo ngoài, trong lòng càng cảm kích Phương Y Ai. Càng đắc ý hơn nữa, quả nhiên Phương Y Ái không nỡ để cô chịu khổ, thẻ cũng đưa cho cô luôn!
"Bất kỳ lúc nào cũng phải nhắn tin báo hành tung của em," lắc đầu, Phương Y Ái từ trên sofa đứng dậy, nhã nhẵn đặt túi xách ở cổ tay, khi đi tới cửa, dường như nghĩ ra điều gì, xoay người lại, nhìn người làm cho cô lưu luyến không muốn rời đi - nhà văn Lâm, "Nhất là lúc ở chung chỗ với hoa đán và mấy người mẫu trẻ tuổi."
Nói xong, dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn nện bước "đăng đăng đăng" ra khỏi phòng làm việc.
Bản thân Lâm Tử Quỳ cảm thấy rất phiền muộn, vì sao nữ vương bệ hạ thích thú với việc lấy quá khứ "Không hiểu chuyện" của cô ra lải nhải miết! ! ! Có ai chưa từng phong lưu, có ai chưa từng nổi loạn, nhất là những người làm về nghệ thuật như cô, cuối cùng không phải cũng đã hồi tâm quỳ dưới váy của nữ vương rồi sao? !