"Cô chủ, cô đã về... đã.. đã xảy ra chuyện gì vậy?? Cô chủ.. cô..."
Biết Phương Y Ái trở về, chú Lý quản gia đi ra đón tiếp, cũng không nghĩ rằng bắt gặp cô chủ nhà mình mái tóc tán loạn, đi đôi chân trần từ trên xe bước xuống, phản ứng hơi mẫn cảm.
Không thèm trả lời, bản thân tự mở rộng cửa bước vào nhà, tâm tình không tốt cũng mặc kệ chú Lý ở phía sau đang dại ra.
"Sao hôm nay về nhà? Tử Quỳ đâu?" Mẹ Phương đang ngồi trên sofa xem tạp chí, biết con gái trở về, cũng vội vàng buông xuống quyển tạp chí đang cầm trong tay, bước đến cửa.
"Tiểu Ái, đây là bị làm sao vậy? Trời ạ... con bị cướp hay sao?"
"Mẹ đừng hỏi nữa, đêm nay con ngủ ở đây, không có chuyện gì hết."
Nện mạnh bàn chân trần đẹp đẽ trên bậc cầu thang đi lên lầu. Bây giờ Phương Y Ái chỉ muốn ở yên một mình..
"Vậy Tử Quỳ có đến không? Con ở lại đây, cô ấy biết hay không a!"
Không trả lời câu hỏi của mẹ mình, vào phòng ngủ liền đóng cửa lại, cuối cùng cũng có thể ở trong một thế giới yên tĩnh.
"Bà chủ, có phải.. có phải cô chủ gặp nguy hiểm phải không..."
Phương Y Ái là con mình, mẹ Phương tự nhiên biết con mình vì lý do gì trở về nhà. Xua tay ngăn lại chú Lý đang hoảng hốt vào nhà.
"Không có gì, chỉ là vợ chồng son cãi nhau thôi, chú đi làm việc của mình. Tôi đi lên nói chuyện với con bé."
Dựa vào cửa, thở dài thườn thượt, cúi đầu nhìn đôi chân ngọc rất dơ bẩn, gương mặt thì vẫn còn đầy bụi cát, nhíu nhíu mày, Lâm Tử Quỳ, em nỡ để chị khổ sở như vậy sao! Kể từ lúc nào mà em trở nên hư hỏng như vậy...
"Cốc.. cốc.. cốc ..."
"Tiểu Ái a? Mở cửa cho mẹ đi con, có phải con cãi nhau với Tử Quỳ không?"
Uể oải xoa xoa đầu, cách cửa phòng: "mẹ à, không có chuyện gì hết, con mệt mỏi quá, có gì ngày mai hãy nói đi."
"Con mở cửa cho mẹ, mẹ có vài lời muốn nói với con."
Mẹ Phương không nghe theo cũng không buông tha, bà rất lo lắng cho con , tóm lại người trẻ vẫn phải cần những người từng trải như bà mở đường dẫn lối, cho dù kiên cường không được, cũng phải khiêm tốn tiếp thu kinh nghiệm và lời răn dạy của bậc làm cha mẹ.
Bản thân cũng biết nếu không đáp ứng mẹ Phương, bà nhất định sẽ không bỏ qua, do dự một lúc, mở cửa để bà bước vào.
"Mẹ, con đã nói không có việc gì mà, mẹ có thể để mặc con không ." Tuy Phương Y Ái ở bên ngoài có tiếng là mạnh mẽ, nhưng mà ở nhà, nhất là ở trước mặt mẹ mình cũng sẽ có lúc nũng nịu.
Đứng ở cửa bất đắc dĩ nhìn Phương Y Ái thiếu kiên nhẫn đứng đối diện. Trong mắt cũngkhông ngăn được ánh mắt yêu thương. Nắm tay kéo Phương Y Ái đi vào phòng, ngồi trên giường. "Chỉ là mẹ lo cho con. Nói mẹ nghe có phải con cãi nhau với Tử Quỳ không?"
. . Cảm nhận được đôi bàn tay ấm áp của mẹ bao quanh mình, bao nhiêu thiệt thòi trong lòng Phương Y Ái đều trỗi dạy, đỏ hoen mắt nhìn mẹ.
"Mẹ..." Nghẹn ngào nói.
"Chết, sao lại thế này, sao con lại khóc." Kéo Phương Y Ái ôm vào lòng, trìu mến vỗ vỗ lên lưng con. Tâm trạng vô cùng sốt ruột., nhưng phải đợi con bớt đau lòng mới hỏi tiếp được, trước đây đứa tuy cũng hay cãi nhau nhưng chưa bao giờ Phương Y Ái chảy nước mắt.
"Mẹ, Tử Quỳ, cô ấy.. làm thế nào cũng không chịu kết hôn, con phải làm sao bây giờ a?" Kèm theo là tiếng khóc nức nở, gắng sức nói hết mọi chuyện với mẹ Phương.
"Cô ấy vẫn không chịu kết hôn? !" Mẹ Phương ngạc nhiêu, tấm lòng yêu thương con cái làm sao không tức giận cho được."Lần này cô ấy vẫn không chịu kết hôn. Đứa trẻ này, sao lại cố chấp như vậy a? Trước đây có thể giải thích là lúc đó còn trẻ, bây giờ đã tuổi mà vẫn không muốn, rốt cuộc là tại sao a!"
"Trước đây con còn có thể nhịn cô ấy, nhưng mẹ à, bây giờ con đã tuổi, hơn nữa con cũng muốn có con, nếu như cô ấy không muốn, đến lúc đó muốn sanh thì con cũng đã tuổi rồi. Quan trọng hơn hết là càng ngày con càng không có cảm giác an toàn." Giải bày hết những lo lắng, ngồi thẳng lưng nhìn mẹ Phương.
Thấy được rất nhiều phiền muộn trong mắt con mình: "Không có cảm giác an toàn? Vì sao?"
"Cô ấy... cô ấy không tin vào tình yêu!" Do dự lúc, Phương Y Ái bèn nói hết với mẹ Phương, "Ba mẹ cũng biết cô ấy từ nhỏ chưa từng gặp qua cha mình, càng đừng nói đến có tình thương của cha, cô ấy sinh ra và lớn lên trong gia đình mồ côi cha, mẹ cô ấy một mình nuôi cô ấy thật không dễ dàng, tuy bề ngoài cô ấy nói không có gì, nhưng trong lòng chua xót, con có thể cảm nhận được điều này.. Có một lần, cô ấy nói với con, thỉnh thoảng thấy mẹ cô ấy len lén gạt nước mắt.. con nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu... cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh gia đình nghèo khó, tình cảm giữa bậc cha mẹ gây ảnh hưởng không ít, cho nên căn bản cô ấy không có niềm tin vào tình yêu. . ."
Lời còn chưa dứt, Phương Y Ái đau lòng cũng không trút hết được tâm tư, biểu hiện của Lâm Tử Quỳ thật sự khiến cô quá thất vọng rồi!
Bản thân người làm mẹ cũng không biết nên nói gì tiếp theo, chuyện này cũng không phải ai đúng ai sai, vấn đề do bản thân Lâm Tử Quỳ mà ra, mà đó là khúc mắc, nếu bản thân không tự cởi ra thì ai cũng giúp không được. . .
"Haizz.. cô bé Tử Quỳ này, ưu tú về mọi mặt, năm đó mẹ và cha con cũng suy nghĩ rất nhiều, mới đồng ý cho hai con cùng một chỗ. Bây giờ, hai con cũng rất hạnh phúc, chứng tỏ quyết định lúc trước của mẹ và cha con không có sai. Cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, tuy nói con cháu tự có cái phúc của con cháu, nhưng cha mẹ đều mong muốn các con sống thật tốt, con bây giờ khác rất nhiều so với lúc trước, trước đây con lạnh lùng, xa cách mọi người, còn bây giờ a, tiểu Ái của mẹ mỗi ngày đều tươi cười, mẹ thấy con hạnh phúc, mẹ cũng rất vui vẻ."
"Vậy.. ý mẹ là, con cứ sống chung với Tử Quỳ như vậy mà không cần phải kết hôn." Phương Y Ái không giải thích được, nghe không hiểu, không thấm nhuần lời nói của mẹ mình.
Lắc đầu, phủ định cách hiểu sai lầm của con mình, con cái trong mắt cha mẹ mãi mãi không trưởng thành: "ý mẹ là.. hai con là trời sinh một đôi, con có thể rộng lượng với cô ấy, cô ấy có thể đem lại hạnh phúc tốt đẹp cho con.. cái này đã rõ ràng từ trước, không nên không tự tin với bản thân mình, nói cho cùng, tiểu Ái, chẳng phải lúc đó con cũng không tin tưởng vào chuyện tình này sao, không tin Tử Quỳ sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa con sao! ! !"
Chỉ ngắn gọn vài câu, cũng đủ để Phương Y Ái như bừng tỉnh từ trong mộng, kinh ngạc đến ngẩn người. Không sai, về chuyện này, cô đều oán giận Lâm Tử Quỳ, đổ hết mọi tội lỗi lên người cô ấy, nhưng chưa bao giờ tự nhìn nhận lỗi lầm của mình. Đêm nay thật sự là quá hỗn loạn, đối với Tử Quỳ, cô vừa yêu, vừa hổ thẹn mà còn nhớ nhung nữa.....
Ở bên này, Lâm Tử Quỳ nằm xụi lơ trên ghế sofa, mẹ Lâm vừa gọt xong trái cây ở phòng bếp đi ra, càng nhìn càng không vừa mắt: "con đó, xem bộ dạng của mình đi, mỗi lần đều kêu con nhịn Y Ái, nhường nhịn Y Ái, nhưng con vẫn không nghe lời, bây giờ giỏi quá đến nhà mình cũng không về được . Hơn nữa, Y Ái người ta rất tốt nha, rất yêu thương con nha? Lúc nào cũng nghĩ cho con, đối với mẹ cũng rất chu toàn mọi mặt, tuyệt đối là tấm gương người vợ hiện đại, sao con lại chọc con bé nổi giân chứ? !"
"Mẹ ơi, mẹ không nói giúp con thì thôi, ở đây còn châm biếm nữa là sao?? Con mới là con ruột của mẹ mà ." Mấy từ cuối trong lời nói hơi cường điệu lên, Lâm Tử Quỳ cảm thấy xung quanh đều không phải người, ngay cả mẹ ruột cũng không buông tha cô!
"Đi đi, ai cho con ăn, " cố sức ngăn lại bàn tay đang hướng đến đĩa trái cây trên bàn của Lâm Tử Quỳ, "Mau gọi điện thoại, dỗ ngọt đem vợ con về đây cho mẹ."
Mệnh lệnh quyết đoán dành cho Lâm Tử Quỳ, nhìn không ra, sau thời gian thân cận với Phương Y Ái, mẹ mình cũng có hơi hướm nữ vương!
"Người mẹ tốt của con ơi, mẹ để con yên tĩnh một chút đi, đừng cứ nhắc tới con dâu của mẹ nữa ." Lâm Tử Quỳ khoanh tay van xin sự buông tha từ mẹ Lâm.
"Không được, đêm nay mẹ muốn gặp cô ấy, nếu không con cũng đừng đứng trước cửa nhà mẹ, mẹ cũng sẽ đuổi con ra khỏi nhà."
"Nhà này là con bỏ tiền túi ra mua a!"
"Vậy con cũng phải đi!"
Phạm nữ vương ngang ngạnh là chuyện gì đây a? Phương Y Ái chị đã làm hư mẹ rồi!
"Ặc, mẹ, con biết rồi, ngày mai con sẽ đi dập đầu nhận sai, chịu đòn nhận tội với bà cô kia nhé."
Biệt thự Phương gia, Phương Y Ái ngồi ở trên giường trong phòng ngủ, bên cạnh là chiếc ly đế dài đã đầy phần rượu.
Nhưng mà cặp mắt người đẹp đang nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động màu đen trong tay.
"Lâm Tử Quỳ, mau gọi điện thoại cho chị, có nghe hay không a!" Phương nữ vương không giống như ngày xưa, một người trong miệng lời nói hùng hồn đầy lý lẽ.
"Nhanh lên một chút, nhắn tin cũng được." Lời dỗ ngọt nghe cũng bá đạo vô cùng, cực kỳ đáng yêu.
Còn người đang mong ngóng thì ở đâu? Có phải sẽ làm Phương Y Ái thất vọng hay không .
"Alô, đồ tôi đặt đã đến chưa? Ừ, bây giờ anh mau chóng chuẩn bị cho tôi, sáng sớm mai tôi muốn nhìn thấy nó."
Cúp điện thoại, Lâm Tử Quỳ đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, trên gương mặt lộ vẻ tươi cười thỏa mãn, người đẹp a, phải nhắm vào điểm yếu để dễ ngọt chứ. Lại cúi đầu mở khóa chiếc điện thoại di động màu đen, có nên gọi điện hay không a, hay là kệ đi! Sáng mai tạo bất ngờ cho cô ấy.
Thế là thật tội nghiệp người đẹp của chúng ta, phí hết cả đêm để đợi một cuộc điện thoại mà căn bản sẽ không có.
Được lắm, Lâm Tử Quỳ, em có trái cây ngon để ăn, báo hại chị một đêm ngủ không ngon, cho dù em gọi một chục cuộc điện thoại chị cũng không thèm nghe !
Tuy trong lòng có chút day dứt, nhưng Phương Y Ái vẫn kiên quyết tắt đi chiếc điện thoại di động vạn năm không tắt dành riêng cho nhà văn Lâm kia.
Nằm xuống giường, bàn tay vuốt ve khoảng trống bên cạnh, sẽ thật tốt nếu có Lâm Tử Quỳ ở ngay bên cạnh, có thể cảm nhận được hơi ấm của cô ấy, hoài niệm cảm giác an toàn mà cô ấy mang lại, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn thấy từ xa xa, bầu trời dần dần trở nên trắng sáng, đêm nay em ngủ có ngon không?