"Miễn lễ." Nữ hoàng hòa ái nói, làm gì còn vẻ lạnh băng như trên triều.
Y Túc Khuyết Nguyệt mỉm cười gật nhẹ với Lâm Nam, giọng nói ấm áp:
"Chúng ta từng là đồng môn tỷ đệ, Lâm Nam không cần khách sáo."
"Quốc sư ưu ái, Lâm Nam không dám nhận." Đứng thẳng lưng, nàng nghiêm túc đáp lời. Thật ra nàng, Lục Kỳ Anh và Y Túc Khuyết Nguyệt từng được một lão bà thu nhận và chỉ dạy. Tuy lão bà cái gì cũng giỏi nhưng mỗi người chỉ được dạy một thứ mà thôi. Lục Kỳ Anh học y, Lâm Nam học võ, Y Túc Khuyết Nguyệt học xem tướng và chiêm tinh. Học được nửa năm, lão bà đó đột nhiên biến mất, từ đó, Lục Kỳ Anh theo nàng đi quân doanh, còn Y Túc Khuyết Nguyệt thì ở lại kinh thành, mấy năm sau, danh tiếng của y càng ngày càng cao, hai năm trước vì quẻ bói tinh tượng chuẩn xác, giúp Nữ Hoàng có thể kịp thời xử lý thiên tai ở Đại Nam, giải cứu hàng ngàn dân chúng tránh khỏi đói rét. Nữ Hoàng vô cùng vui mừng, phong Y Túc Khuyết Nguyệt làm Quốc sư, được người người kính ngưỡng.
Một nam tử có địa vị thấp ở Nữ tôn mà có thể đi đến bước này, không thể phủ nhận y là một truyền kỳ.
"Khuyết Nguyệt không nói, trẫm cũng quên mất Lâm tướng quân và Quốc sư từng bái chung một thầy. Đã vậy, Lâm ái khanh cứ ngồi xuống nói chuyện. A Huyền, đưa ghế."
Nữ Hoàng đánh giá kỹ Lâm Nam một phen rồi cười nói.
"Tạ ơn Nữ Hoàng."
Vén vạt bào ngồi xuống, Lâm Nam đưa mắt nhìn xuống sàn nhà.
Nữ Hoàng nhìn biểu hiện của Lâm Nam thì nheo mắt cười nói:
"Khi nãy Quốc sư có nói với trẫm một chuyện quan trọng, nó liên quan đến vận mệnh của Hưng Thịnh. Lần này trẫm gọi Lâm ái khanh tới cũng vì chuyện này."
Trong đầu Lâm Nam đột nhiên tái hiện lại câu nói của Hoàng Phù: Lâm tướng thấy vui không?
Ồ, Lâm tướng nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình sao?! Vậy cứ chờ xem tiếp đi.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của Nữ Hoàng, đôi mắt sáng linh động của Y Túc Khuyết Nguyệt nhẹ chuyển như đang cười với bà ta, giọng nói êm ái vang lên:
"Nữ Hoàng là vị minh quân, sao Đế Vương hệ Kim chính là đại diện cho Hưng Thịnh ta, phía Tây có sao Diên La hệ Mộc đại diện cho U Cốc tộc, hiện nay sao Diên La được sao Khách là Tử Giang hệ Thủy xung chiếu. Khách với chủ đều tốt chính là khách chủ tương đắc, giống như cây được tưới thêm nước, sinh trưởng càng thêm mạnh mẽ."
Thấy trên mặt Nữ Hoàng hiện lên sầu lo, Y Túc Khuyết Nguyệt tạm dừng lại.
Trầm ngâm một lúc, bà ta mới phất tay lên tiếng:
"Khuyết Nguyệt cứ nói tiếp đi."
Gật nhẹ, Y Túc Khuyết Nguyệt nhìn bóng dáng ngồi yên lặng của nàng, nói tiếp:
"Cách ba tháng trước Khuyết Nguyệt xem tinh tượng, phát hiện có một ngôi sao nhỏ đột ngột sáng lên, vốn dĩ nó chỉ là một ngôi sao nhỏ vô hại, nhưng hợp với các sao khác lại tạo thành thế Hung, làm mờ đi ánh sáng của sao Đế Vương. Vạn vật tương sinh tương khắc, nếu Hung tinh mà gặp khắc nhập (bị khắc) thì hung khí có chiều hướng giảm dần."
Nghe tới đây, Nữ Hoàng liền cười nhẹ với Lâm Nam:
"Trẫm đã hỏi qua Khuyết Nguyệt, mệnh cách của khanh rất khó đoán, không thuộc bất cứ cung nào. Mà Hung tinh này, nếu gặp khanh chắc chắn sẽ bị khắc, sao Đế Vương có thể hóa dữ thành lành."
Vội vàng đứng dậy chắp tay, Lâm Nam cúi đầu nói:
"Mạt tướng chỉ biết dẫn binh đánh trận, thần..."
Nữ Hoàng nhướn mày cắt ngang:
"Khuyết Nguyệt đã nói cho trẫm biết, chỉ cần khanh ở lại kinh thành. Hung tinh sẽ bị kiềm hãm, đợi ba ngày nữa là ngày chí Âm, Khuyết Nguyệt bói tinh tượng thêm lần nữa, chắc chắn sẽ biết người mang mệnh đại Hung đó là ai."
"Thần tuân mệnh."
Lâm Nam hạ mi mắt che giấu tia lạnh lẽo vừa xẹt qua.