Mọi chuyện trên thế gian này đều là thay đổi trong nháy mắt, quân doanh Lý Mộc tướng quân lại nhấc lên một trận gió xoáy.
Phi Vũ Doanh doanh trưởng Lâm Phi Tinh cùng cả Tiên Phong lang tướng Lâm Vũ vừa mới lên chức không lâu cũng không biết duyên cớ vì sao mà bị từng người bị phạt đánh hai mươi quân côn!
Ngày đầu tiên sau khi bị đánh, Lâm Vũ nhờ người đem hắn nâng tới doanh trướng của Lâm Vãn Nguyệt, "Huynh đệ" hai người nhe răng trợn mắt nhìn nhau. Lâm Vãn Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn Lâm Vũ, cuối cùng hai người ngồi xuống giường đối diện nhau, nhìn nhìn liền cười ha ha lên, khoảng cách của hai người cứ như vậy từ trong tiếng cười tùy ý kia mà tan thành mây khói......
Ngày hôm sau, Lâm Vãn Nguyệt liền từ trên giường bò dậy, gian nan bước tới một chỗ đất trống. Hiện giờ hạ thân nàng hành động không tiện nhưng cũng không thể cho rằng nàng có thể nhàn rỗi, Lâm Vãn Nguyệt cõng nhị thạch hắc cung của mình đi vào trong bãi đất trống, mệnh lệnh cung tiễn thủ thuộc cấp ở bước có hơn lập một cái bia ngắm cho mình. Hiện giờ Lâm Vãn Nguyệt lớn nhỏ cũng là một doanh trưởng, không cần phải tự thân vận động, chỉ cần Lâm Vãn Nguyệt muốn liền sẽ có người đem bó lớn mũi tên đưa tới cho nàng luyện tập.
"Doanh trưởng! Theo ý muốn của ngài, đây là một trăm cái mũi tên."
"Ừm, đặt ở đây liền được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi."
"Dạ."
Cung binh đem đống mũi tên để gọn lại sau đó liền xoay người rời đi.
Lâm Vãn Nguyệt đứng ở tại chỗ, cố hết sức đem hai chân mở ra lấy một mũi tên cài lên, kéo cung, nhắm bắn......
Mà bên kia Lý Nhàn không thể chịu nổi sự quấy rầy dai dẳng của Lý Trung liền quyết định trốn ra doanh trướng. Phía sau Lý Nhàn đi theo hai gã binh lính, là thân vệ Lý Mộc, đảm nhiệm trọng trách toàn quyền bảo hộ an toàn cho Lý Nhàn.
Lý Nhàn tản bộ quanh quân doanh, bên tai thường thường sẽ truyền đến tiếng hét của các tướng sĩ thao luyện.
Đột nhiên cách Lý Nhàn một khoảng không xa truyền đến "Đùng" một tiếng vang trầm thấp, một mũi tên cắm phập vào dưới tấm bia gỗ trước mặt.
Hai vị binh lính lập tức bày ra tư thế cảnh giác, bởi vì bọn họ bị vài toà lều trại trước mặt chắn ngang tầm mắt, không biết mặt sau "Ẩn nấp" người nào.
Ngược lại Lý Nhàn đạm nhiên phất tay ý bảo hai gã binh lính tạm thời đừng nóng nảy, từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy mũi tên vừa được bắn ra ghim vào dưới đất ở bãi bia ngắm bắn trước mặt. Lý Nhàn cẩn thận nhìn lại phát hiện trên hàng rào đã có vài mũi tên, hơn nữa ở xung quanh bia ngắm cũng rơi rụng mấy cái mũi tên, duy độc trên tấm bia ngắm bắn kia lại rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Trong quân doanh cữu cữu mình xưa nay chưa bao giờ dưỡng người rảnh rỗi, điều này Lý Nhàn đã biết đến. Cho nên khi Lý Nhàn nhìn đến cư nhiên có người có "Tiễn pháp" như vậy, nàng ngược lại có chút tò mò người bắn tên này đến tột cùng là người phương nào?
"Chúng ta đi qua nhìn xem." Lý Nhàn nhẹ nhàng nói một tiếng liền đi đến bãi đất trống sau doanh trướng.
Hai gã binh lính đem Lý Nhàn hộ ở sau người, ba người đi đến một chỗ trước lều trại tồi ngừng lại, mượn lều trại che lấp đi thân ảnh ba người, một người binh lính che chở Lý Nhàn một binh sĩ thật cẩn thận hướng ra phía ngoài thăm dò. Thẳng đến khi thấy rõ ràng người bắn tên, binh lính này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi quay đầu lại đối với đồng bạn nói: "Nguyên lai là doanh trưởng Phi Vũ Doanh Lâm Phi Tinh."
Nghe được tên Lâm Phi Tinh, Lý Nhàn trong lòng nhảy dựng, bình tĩnh đối với hai gã binh lính che chở chính mình nói: "Các ngươi trước đi xuống đi, để bổn cung tự mình đi một chút."
"Này?......"
Nghe được yêu cầu của Lý Nhàn hai gã binh lính lộ ra biểu tình khó xử, mà Lý Nhàn cũng không có nói gì nữa, chỉ là thu liễm tươi cười trên mặt, nháy mắt khí tràng bức người chỉ có bậc đế vương mới có lập tức tản ra. Hai gã binh lính run run, nhìn vẻ lạnh lùng của trưởng công chúa lập tức thức thời nói: "Hai người bọn ta liền đến bên kia chờ công chúa, ngài có cái gì phân phó thì cứ ra lệnh, bọn tiểu nhân sẽ theo lệnh mà đến."
"Làm phiền." Lý Nhàn hơi hơi gật đầu, hai người nhìn nhau đeo theo binh khí rời đi, bất quá cũng hoàn toàn không dám đi quá xa, cách mấy chục bước có hơn đứng xa xa quan sát theo Lý Nhàn.
Lý Nhàn tiến về phía trước hai bước, đi tới một góc độ nàng có thể nhìn đến Lâm Vãn Nguyệt mà Lâm Vãn Nguyệt không dễ phát hiện nàng.
Lý Nhàn rất xa nhìn lại, chỉ thấy ở xa xa cách nàng khoảng hơn mấy chục bước có một vị thiếu niên đen gầy đang đứng, lúc này đang cầm cung nhắm bắn......
Nhìn đến bộ dáng Lâm Vãn Nguyệt, Lý Nhàn có chút ngoài ý muốn: Thân hình này nhìn qua có chút đơn bạc tựa hồ cũng không đủ để chống đỡ lời vàng ý ngọc cùng sự thưởng thức của cữu cữu mình.
Lý Nhàn cũng từng gặp qua trong triều Ly Quốc vô vàn võ tướng tiếng tăm lừng lẫy, mà những người này đều có dáng vẻ bẩm sinh cao lớn uy mãnh hữu lực, chỉ cần đứng ở một chỗ cũng đủ khiến cho người nhìn thôi đã thấy sợ.
Lâm Phi Tinh không chỉ có thân thể đơn bạc, hơn nữa "Tiễn pháp" này cũng thật là làm người ta khó có thể khen tặng......
"Đùng" một tiếng, một mũi tên lại lần nữa cắm xuống hàng rào bao quanh doanh trướng phía trước Lý Nhàn, bia ngắm như cũ đứng lẻ loi ở nơi đó, mặt trên không có lấy một mũi tên......
Lý Nhàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng, cười thầm ý tưởng lúc trước của mình, cũng cười cữu cữu mình cư nhiên cũng có một ngày nhìn không rõ nhân thế......
"Vèo" một tiếng, liền ở khoảnh khắc Lý Nhàn xuất thần trong chốc lát này, lại một mũi tên bay qua, lần này mũi tên không có cắm vào hàng rào nữa bay qua gần sát bia bắn, lại lần nữa bắn không trúng bia......
Lý Nhàn lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Liền ở thời điểm Lý Nhàn xoay người muốn đi, trong nháy mắt, một mũi tên lại lần nữa bay qua, truyền ra "Đùng" một tiếng vang trầm thấp, Lý Nhàn quay đầu lại, phát hiện lúc này đây mũi tên rốt cuộc cũng cắm vào trên bia ngắm, bất quá, là cắm vào ngoài rìa của tấm bia, khoảng cách vào hồng tâm rất xa......
Lý Nhàn do dự dừng bước, quay đầu nhìn phía sau bia ngắm, "Đùng" một tiếng, dưới thời khắc Lý Nhàn nhìn chăm chú bia ngắm kia lại nhiều thêm một mũi tên cắm vào ngoài rìa của tấm bia.
Lý Nhàn dừng chân, quay lại, một lần nữa về tới đứng ở vị trí vừa rồi.
"Vèo" một tiếng, thanh âm mũi tên phá không truyền đến, Lý Nhàn giương mắt vừa thấy, trên bia ngắm xuất hiện mũi tên thứ ba, khoảng cách vào hồng tâm gần thêm một chút......
Thấy một màn như vậy trong lòng Lý Nhàn nổi nln một cổ cảm giác quái dị, nàng bước về phía trước một bước nhỏ, dùng lều trại che phân nửa thân ảnh của mình, đưa mắt dõi theo phương hướng Lâm Vãn Nguyệt đang đứng.
Lúc này Lâm Vãn Nguyệt vừa vặn cầm một mũi tên lắp vào trên cung, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi kéo dây cung ra, tay áo kéo lên để lộ từng bắp thịt rắn chắc trên cánh tay.
Lúc này tâm tình Lâm Vãn Nguyệt không tồi, bắn đi hơn ba mươi cái mũi tên rốt cuộc cũng đã bắn trúng bia ngắm, nàng đã có thể chậm rãi tìm ra quy luật chếch đi của cây hắc cung mất đi chính xác này. Lần trước bắn chết tên Hung Nô kia bởi vì khoảng cách gần, cũng không có xê dịch quá nhiều, lần này bia ngắm ở khoảng cách bước có hơn, độ mất chính xách hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ.
Bất quá Lâm Vãn Nguyệt dùng hơn ba mươi cái mũi tên rốt cuộc nắm đúng được quy luật của cây cung này. Lần này Lâm Vãn Nguyệt có mười phần nắm chắc có thể bắn chính xác vào hồng tâm!
Nghĩ đến đây, Lâm Vãn Nguyệt cười, lộ ra một hàm răng trắng tinh, sau đó buông tay, theo thanh âm dây cung chấn động, mũi tên phá không mà đi.
Lý Nhàn rất xa liền nhìn thấy nụ cười phảng phất của Lâm Phi Tinh. Sau đó Lý Nhàn chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, mũi tên phá không mà đến, theo "Đùng" một tiếng vang trầm thấp, Lý Nhàn quay đầu lại, nhìn thấy một mũi tên hoàn hảo cắm vào trên hồng tâm màu đỏ!
"Đùng!"
"Đùng!"
"Đùng!"
......
Theo liên tiếp thanh âm trầm đục vang lên, Lý Nhàn trơ mắt nhìn một cái rồi lại một cái mũi tên hoàn hảo ghim phập vào hồng tâm. Lý Nhàn mở to hai mắt nhìn, rõ ràng những lần trước tiễn pháp của hắn đều tệ đến nổi không ai muốn nhìn như thế nào trong nháy mắt công phu liền thành như vậy?
Mang theo như vậy nghi hoặc Lý Nhàn đưa mắt nhìn theo phương hướng Lâm Vãn Nguyệt đang đứng, mà Lâm Vãn Nguyệt không hề có phát hiện chính mình đã bị người khác nhìn chăm chú thật lâu.
Lúc này trong lòng Lâm Vãn Nguyệt sảng khoái vô cùng. Lúc trước vì có thể nhẹ nhàng kéo căng thanh nhị thạch cung này nàng mỗi ngày đều đến mảnh đất trống chứa đống binh khí hư hỏng, tập kéo cung không có tên mấy trăm lần, mạnh mẽ kéo đến nỗi làm gãy hai cây nhất thạch cung, mới đổi lấy thành quả hôm nay. Nếu bây giờ bắn không chuẩn vậy những công sức kia chẳng phải là đổ sông đổ bể rồi ư?
Cũng may cây cung này tuy rằng mất đi chính xác, nhưng Lâm Vãn Nguyệt đã chậm rãi thăm dò rõ ràng quy luật sai lệch khi phát tiễn của nó.
Lâm Vãn Nguyệt tươi cười càng lúc càng lớn, tốc độ kéo cung cũng càng lúc càng nhanh, không cần phải kéo cung nhắm bắn chậm rãi như vừa rồi, mà cầm một mũi tên gắn lên dây cung, tiện tay kéo ra, buông tay, mũi tên phá không mà đi "Đùng" một tiếng cắm thẳng vào tấm bia, cho dù không giống vừa rồi ghim thẳng vào ở giữa hồng tâm cũng sẽ không cách hồng tâm quá xa......
Lý Nhàn không biết chính mình như thế nào liền nhìn đến xuất thần, hai chân phảng phất như mọc rễ tại chỗ. Nàng cứ như vậy vẫn luôn đứng xa xa nhìn tên Lâm Phi Tinh đen đen gầy gầy mang theo sáng sủa ý cười kéo cung bắn tên. Lý Nhàn chỉ cảm thấy tốc độ Lâm Phi Tinh kéo cung càng lúc càng nhanh, tư thế bắn tên cũng càng ngày càng tự nhiên, mỗi một mũi tên đều vững vàng bắn ra cắm thẳng vào trên tấm bia ngắm bằng gỗ.
Thẳng đến thời điểm khi Lâm Vãn Nguyệt bắn xong một trăm mũi tên, cầm hắc cung dịch bước chân chuẩn bị rời đi, Lý Nhàn mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn, nàng quay đầu lại nhìn bia ngắm đã bị mũi tên rậm rạp cắm đầy, trong lòng phảng phất như hiểu rõ điều gì......