Tiểu Bối, anh nói xem, chủ tịch hội đồng quản trị của Phương Ký các anh hẳn là một người đàn ông cao cao tại thượng, thông minh anh tuấn đúng không?!
Một cô nàng trẻ trung, năng động líu ríu bên chân cậu như chú chim nhỏ.
-MinGi sao em lại nói vậy?!
Cậu nhướn mày nhìn cô.
-Thì chẳng lẽ là một ông già?!
Cô nàng bĩu môi.
-Hahaha!
-Anh cười cái gì chứ?!
Cô đánh đấm loạn xạ.
-Gặp thì sẽ biết.
Cậu vừa dứt lời thì một toán phóng viên từ đầu kéo đến chĩa máy ảnh, micro về phía họ.
"Aiya đúng lúc mình bảo các trưởng phòng vệ sĩ đi lấy hành lý! Sao phóng viên các người căn thời cơ đúng thế?!"
-Lục tổng, có phải cậu đã ký hợp đồng được với tập đoàn Hanjin?
-Lục tổng, đây chính là tiểu thư của Hanjin?
-Lục tổng, hợp đồng đó là do cậu tự lực ký kết được hay là nhờ vào mối quan hệ với Seo tiểu thư?!
-Lục tổng,....
-Seo tiểu thư, mối quan hệ giữa hai người là gì?!
-Lục tổng, nghe nói anh từng qua lại với tổng giám đốc điều hành Phương Ký?!
Tất cả những câu hỏi trước cậu đều im lặng để tránh né, nhưng tại sao đám phóng viên này lại điều tra cả quá khứ của cậu với Lý Thần.
-Nè cậu phóng viên, cậu đi hơi xa rồi!
Một giọng nói trầm đầy hàn khí cất lên.
-Lý...Lý tổng,...
Tên phóng viên vừa hỏi câu đó sợ hãi quay lại đằng sau.Trước mắt hắn là một nữ thương nhân thành đạt, ăn mặc sang trọng, quý phái, dung mạo xinh đẹp hơn người, nhìn qua không ai dám nghĩ người phụ nữ này đã tuổi.
-Xem ra cậu muốn Toà soạn các cậu bị khai trừ?!
-Lý tổng, xin đừng mà, tôi sẽ tự tát mình, tôi sẽ không hỏi những câu như vậy nữa!!! Xin cô!!!
Hắn quỳ xuống khẩn cầu, hai tay nắm lấy váy cô.
-Dơ bẩn!Cô đạp ngã hắn rồi đanh thép nói:
-Không chỉ hắn, tất cả những phóng viên đang ở đây, hãy biết giữ mồm giữ miệng một chút không thì sẽ như thế này này!
Cô giật chiếc dây chuyền xuống, bấm nút giúp lưỡi dao trồi ra, ném thẳng vào cổ chân hắn, khiến bàn chân rời ra khỏi thân mình.
-Ahhhhhhhhhhh!
Hắn hoảng sợ hét lên.
-Đưa đi!
Cô lạnh lùng ra lệnh cho vài tên vệ sĩ đứng sau.
-Rõ!
Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến các phóng viên còn lại nhỏ mồ hôi hột. Lý Thần từng là đặc nhiệm, người cô quen trong giới cảnh sát không ít, cho dù cô có giết đi bao nhiêu người thì cô vẫn chưa bao giờ phải bước vào cái phòng tạm giam.
-Tiểu.... à Lục tổng, về công ty thôi!
Cô xoay người bước đi. Chiếc dây chuyền nhớp máu trên đất được cậu nhặt lên mang theo.