Quan lại bên cạnh Chuyển Vận Sứ đi lại nhẹ giọng nhắc nhở: "Quan nhân không nhớ sao? Trước khi tướng công rời chức đã có dặn dò ngài chú ý đến Kỳ Sơn ở phủ Phượng Tường nhiều hơn một chút."
Chuyển Vận Sứ vuốt chồm râu: "Người kia mới nói tri huyện bị kẻ gian hãm hại, là bị cái tên tri phủ ở phủ Phượng Tường kia định tội giam vào ngục?"
Nữ tử gật đầu, từ trên giường nhỏ bò lên quỳ xuống trước mặt Chuyển Vận Sứ: "Ta là nữ nhi của chủ bạc huyện Kỳ Sơn, xin quan nhân làm chủ, trả lại cho tri huyện một cái công đạo."
Chuyển Vận Sứ do dự nhíu mày: "Nhưng là, ngươi không biết tri phủ Phượng Tường kia là..."
"Là cái gì...?"
Hắn thở dài: "Hắn là môn sinh của Hữu tướng đương triều, cũng là..."
"Quan nhân, bên ngoài có sứ giả trong kinh thành đến tuyên chiếu."
"Để bản quan tiếp chỉ xong sẽ nói chuyện này với ngươi."
Thái độ của Chuyển Vận Sứ rất rõ ràng chính là sợ rước họa vào thân, muốn khoanh tay đứng nhìn.
Thiên đạo bất công, quan lại bao che cho nhau, nữ tử nhất thời liền muốn tự tử.
"Cô nương làm cái gì vậy?" Nữ sứ hoảng sợ vội vàng kéo nàng lại.
Nữ tử rơi lệ nói: "Nếu quan nhân không đồng ý, ta liền đập đầu chết tại nơi đây."
"Ngươi cần gì phải khổ như thế chứ..." Chuyển Vận Sứ thở dài một tiếng sau đó cất bước rời đi.
Chuyển Vận Sứ đi đến cửa lớn đón sứ giả tuyên chiếu từ kinh thành đến.
"Môn hạ, Thái sư và Trung Thư môn hạ Bình Chương sự Thôi thị mưu hại Thân vương quốc triều, kết bè kết cánh, ý đồ mưu phản.
Lấy tội mưu phản tru di cửu tộc, vây cánh cùng tru, mệnh Chuyển Vận Sứ ở Tần Châu nhận lệnh truy lùng bắt đồng đảng của tri Châu và tri phủ Tần Phong đến kinh thành.
Nếu kháng mệnh liền tiền trảm hậu tấu.
"Thần Chuyển Vận Sứ Tần Phong tiếp chỉ." Chuyển Vận Sứ tiếp nhận lấy thánh chỉ, chợt xoay người lại quan lại nhỏ bên cạnh hướng về bên trong Chuyển Vận Sứ ty phân phó: "Nhanh chóng phái Mã quân, tức khắc truy bắt vị tri Châu kia.
Mặc khác phái hai chi Mã quân cùng bản quan tự mình đến Phượng Tường, nếu làm trái lệnh liền giết không tha."
Quan lại cùng tướng lĩnh liền đồng thanh trả lời: "Vâng."
Chuyển Vận Sứ lại hướng về phía sương phòng, trấn an nói: "Cô nương không cần phải lo lắng nữa, ác giả ác báo.
Triều đình đã hạ chỉ xuống, Trung Thư rơi đài, tri phủ Phượng Tường kia mang tội liên đới, hiện tại bản sứ trước tiên phải đi bắt người, cô nương cứ ở nơi đây nghỉ ngơi, sau khi xử lý xong bản sứ sẽ cho người trở lại đón cô nương."
Nữ tử kéo thân thể từ trên giường bò lên: "Đa tạ quan nhân."
Mã quân với Tần Châu tập kết, sau khi vượt qua sông lớn liền chia thành hai đường.
Một nhánh hướng về Vị Châu tri phủ phía bắc, nhánh còn lại do Chuyển Vận Sứ đứng lĩnh chạy về phủ Phượng Tường phía đông.
Đón ánh sáng mặt trời, móng ngựa dẫm đày trên đất, bụi bặm cùng cây cỏ tán lạn nằm theo dọc sông.
Nhà dân nằm bên cạnh sông lớn thấy quân lính dơ cờ phất theo gió còn tưởng rằng biên cảnh có chiến tranh, thế trận dồn dập khiến người dân không dám ra đường.
Ánh mặt trời tháng sáu qua thời gian từ từ hướng lên trên, các kỵ binh mặc khôi giáp chảy đày mồ hôi: "Ân phủ, cách phủ Phượng Tường cũng không xa nữa, bên kia triều đình chỉ nói bắt người, cũng không có hạn chế thời gian."
"Bề trên có mệnh, mặc dù không có giới hạn thời gian nhưng cũng không thể trì hoãn, chỉ có trăm dặm đường này cũng đủ giết các ngươi rồi sao?"
"Hạ quan không phải ý này."
Binh sĩ phòng vệ ở phủ Phượng Tường nghe được một trận vó ngựa không nhỏ liền hoảng sợ run run cảnh giác báo cáo.
Mã quân vừa tới dưới thành lầu, Chuyển Vận Sứ trên người mặc công phục phi sắc giơ lên chiếu thư: "Phụng chỉ truy bắt đồng đảng mưu nghịch của Thôi thị, các ngươi mau chóng mở cửa, nếu không liền luận theo tội mưu phản mà xử."
Binh sĩ thủ thành thấy trên đầu kỳ binh có chữ viết chính là quốc hiệu, mà mặc sau đó là hai chữ Tần Phượng liền nhanh chóng hô hoán mở cổng thành.
Trong đại lao âm u, dây thừng ràng buộc, tay trái còn nắm chặt nắm đấm, tóc đen từ bên trong khe hở y phục lộ ra.
Ý thức chậm rãi yếu đi, tầm mắt trước mặt cũng càng lúc trở nên mơ hồ, ánh sáng chậm rãi trở nên u tối.
Hai tên ngục tốt nhanh chóng đỡ nàng kéo về phía sau cột, người được đưa dựa vào nhà lao cũng không còn nhúc nhích, người bên cạnh đảy một cái cũng không thấy phản ứng gì.
"Chết rồi sao?"
"Không biết..." Hắn tăng thêm lực đạo: "Để ngừa vạn nhất, vẫn là..."
"Nhanh! A Lang nhà ta đang ở nơi đó!"
Ngục tốt còn chưa dứt lời liền có nhiều người mặc khôi giáp tiến vào đại lao, binh lính liền rút đao bên eo chạy như bay đến đám người bị nhốt mà che chắn.
Tiểu Lục Tử đem một đao bên eo binh lính chặt đứt khóa cửa đại lao, quỳ đến trước mặt Sở vương, hai mắt đẫm lệ mà đưa tay sờ sờ trước mũi của nàng, chợt lại run rẫy một cái rút trở về.
Một người trong số binh lính đứng ở một bên nhắc nhở: "Quý nhân thử bấm nhân trung của quan nhân xem."
Trong tình thế cấp bách nên Tiểu Lục Tử thử một chút, cũng không lâu sau đó Sở vương liền ho ra một vũng máu, há miệng lớn gấp gáp hít thở, binh lính liền bưng đến cho nàng một chén nước, Tiểu Lục Tử liền tiếp nhận: "A Lang, nước."
Sở vương nhấp một ngụm nhỏ nhưng chưa kịp nuốt xuống liền đã ói ra, tay ôm lấy cổ của mình hít thở liên tục.
"Tướng quân, phiền ngài giúp ta đi mời đại phu..."
Sở vương chợt giơ tay, hít thở một lúc sau liền ổn định mà nằm xuống: "Không cần, chỉ là đi một vòng đến Quỷ Môn Quan, Diêm Vương không dám nhận ta mà thôi." Âm thanh khàn khàn, nhưng cũng rất nhỏ.
"Tiếng của A Lang?" Tiểu Lục Tử chợt dập đầu gào khóc: "Là nô không tốt, không có chăm sóc tốt cho chủ tử, để những tặc nhân kia làm hại người..."
"Được rồi." Nghỉ ngơi một lát sau, Sở vương hướng Tiểu Lục Tử vẫy vẫy tay.
Mấy binh lính đang đứng ở cửa đại lao liền nhường ra một con đường, một người mặc công phục phi sắc cổ tròn đi vào.
Tiểu Lục Tử tiến lên cong eo xuống, Sở vương chống đỡ hắn chậm rãi đứng lên.
Người mặc công phục cuối đầu đi vào đại lao, chợt nâng lên một khối ngọc bài, hai đầu gối quỳ xuống: "Hạ quan không biết Lục đại vương ở Phượng Tường, cứu giá chậm trễ, kính xin Lục vương trách tội."
Chuyển Vận Sứ quỳ xuống, lập tức các binh lính bên cạnh cũng quỳ theo.
Sở vương nhìn Chuyển Vận Sứ, hạ thấp lông mày: "Lẽ nào Chuyển Vận Sứ ở Tần Phượng mới thay người?"
"Phải, đã đổi từ một tháng trước, hạ quan là người mới nhậm chức Chuyển Vận Sứ ở Tần Phượng.
Nếu hạ quan biết Lục vương ở Kỳ Sơn sớm hơn một chút, cũng sẽ không để cho tham quan này tùy ý gan trời.
Bây giờ đã có tuyên chiếu của bệ hạ, Đồng Bình Chương mưu phản, bè cánh cùng bị tru di, là hạ quan làm việc không chu đáo, kính xin Lục đại vương trách tội."
Sở vương chỉ run giọng nở nụ cười, khàn khàn giọng: "Nguyên lai, trời vừa sáng liền đã sắp xếp xong, thật sự muốn cho ta chết a."
"Lục đại vương?" Chuyển Vận Sứ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng.
Sở vương chống Tiểu Lục Tử đến gần, khom người ý muốn nâng dậy: "Người không biết chuyện, không trách ngươi, thế như hai chữ cứu giá này...vẫn là không nên dùng loạn vẫn tốt hơn."
"Là hạ quan nhất thời sơ sẩy." Chuyển Vận Sứ trình lên ngọc bài: "Lục đại vương."
"Đưa cho ta đi." Tiểu Lục Tử thay nàng tiếp nhận, đỡ Sở vương từ trong đại lao đi ra.
Chuyển Vận Sứ theo một đường đi theo phía sau nàng, nàng liền hỏi: "Nếu ngươi đã không biết, vì sao có biết đường tìm đến đại lao?"
"Là một vị cô nướng té xỉu ở trước cửa Chuyển Vận Sứ ty, nói rằng tri huyện Kỳ Sơn vị vu oan hãm hại mà bị bỏ tù."
"Cô nương?"
"Vâng, nàng tự xưng là nữ nhi của chủ bạc huyện Kỳ Sơn."
Sở vương cuối đầu dừng lại trong chốc lát, chợt lại tiếp tục cất bước: "Người ở Phượng Tường không biết thân phận của ta, việc này ngươi cũng không cần để lộ ra ngoài.
Nếu có người hỏi, chỉ cần nói ta là người Thiên tử phái xuống nhậm chức."
"Vâng."
"Đúng rồi, cái chết của Vương tú tài ở huyện Phù Phong có ẩn tình khác, tên tri huyện và nhi tử của hắn cũng không thoát khỏi liên can, không cần phải giữ lại, áp giải cùng đồng đảng mang đi đi."
Chuyển Vận Sứ tiến lên một bước, khom người nói: "Triều đình có truyền đạt ý chỉ, cho phép hạ quan tiền trảm hậu tấu."
Nghe được lời này, Sở vương liền làm mặt lạnh: "Vậy thì, tất cả đều không cần giữ lại."
"Tất cả sao?"
"Tam tộc."
"Vâng."
"Tần Phượng là cứ điểm của biên cảnh, Chuyển Vận Sứ làm một quan kiểm duyệt, đạo tặc, hình tụng, kim ốc,...!có thể nói là quyền trùng ở địa phương.
Làm việc, nói chuyện cần phải cẩn thận một chút mới tốt."
"Lời Lục đại vương giáo huấn, hạ quan ghi nhớ."
Trong đình viện nha môn phủ Phượng Tường, tên tri phủ mập mạp ở Phượng Tường cùng tam tộc nhà hắn đều bị đeo lên gồng xích đưa lên, gào khóc xin tha.
Binh lính đang vây quanh nhốt lại đám người nè tránh di tạo ra một lỗ hổng.
Một người trẻ tuổi đỡ một người mặc màu áo cà sa, sắc mặt tái nhợt, dưới cổ còn hiện rõ một vòng đỏ tươi như máu chậm rãi đi vào, trên mặt còn có vết bùn và máu che dính trên mặt.
Chuyển Vận Sứ ăn mặc chỉnh tề một mực cung kính phía sau lưng nàng, sau đó Chuyển Vận Sứ hướng phó tướng bên cạnh vẫy vẫy tay, thấp giọng ghé vào tai phân phó: "Sai người truy bắt tri huyện Phù Phong là đồng đảng mưu phản, nếu dám kháng chỉ liền giết không tha."
"Vâng."
Thân thể tri phủ Phượng Tường run cầm cập ngẩng đầu, chợt di chuyển hai đầu gối bò đến trước mặt Sở vương.
Mới vất vả tiến lên được một bước liền bị binh lính ngăn lại, ném hắn trở về phía sau.
Miệng của tri phủ Phượng Tường hầu như đều bị cứng rồi, liếc mắt nhìn Sở vương mà khẩn cầu nói: "Sở vương gia tha mạng, hạ quan làm tất cả chuyện này đều là bị bắt ép a, bất đắc dĩ a!!!"
Sở vương phất tay ra hiệu, hai binh lính thu người lui ra, tri phủ liền run rẩy nằm nhoài trước người Sở vương, ôm lấy đầu: "Nếu như hạ quan biết người là Lục đại vương, cho dù có cho hạ quan mười lá gan hạ quan cũng không dám a.
Tất cả những chuyện này hết thẩy đều là có người ra lệnh, là Trung Thư, là Chính Sự đường, là tể phụ của Thôi thị, hơn nữa còn là chủ ý của Đông Cung, ngài cũng biết a.
Hạ quan chỉ là một quan nho nhỏ, Thôi thị là Thái Sư, mà Thái tử là Trữ quân, hạ quan sao dám cãi lời quân mệnh a?"
Từ đại lao đi ra liền đến thẳng nơi này, Sở vương chỉ âm u giữ vững một khuôn mặt lạnh.
Nàng duỗi tay sờ sờ cổ của mình, xem vết đỏ như máu trong tay, hai mắt liền híp lại: "Mở gồng xiềng của hắn ra."
"Vâng." Binh lính mở gồng xiềng trên cổ của tri phủ Phượng Tường, sau đó cẩn thận từng li từng tí trở về bên cạnh Sở vương.
Tri phủ Phượng Tường cho rằng đã được tha tội, còn chưa kịp lên tiếng đa tạ đại ân đã bị Sở vương lạnh lùng nói: "Đè hắn lại."
"Vâng."
Sở vương nới lỏng Tiểu Lục Tử ra, đi tới trước mặt tri phủ, chợt rút đao bên hong binh lính chóng lên trán của tri phủ, trên mi tâm của hắn nhanh chóng có một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống.
Tên tri phủ mập mạp sợ đến thiếu chút nữa liền bất tỉnh, thân thể run cầm cập, không ngừng dập đầu: "Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, việc này thật sự không liên quan đến hạ quan..."
"A!"
Một tiếng hét thảm qua đi, trên gạch xanh có một vệt đỏ như máu ~ loảng xoảng ~ Sở vương đem đao dính đày máu ném đi: "Tri phủ Phượng Tường mưu hại mệnh quan triều đình, ăn hối lộ trái luật lệ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, tội ác tày trời, lập tức áp giải vào kinh thẩm vấn."
"Vâng."
Sở vương nghiêng người, âm lãnh nói: "Phái người chữa trị cho hắn, không được để cho hắn chết."
"Vâng."
Một tri phủ mập mạp nằm giữa vũng máu, hắn nắm chặt tay của mình cuộn thân nằm trên đất, đau đến không muốn sống nữa.
Mười ngón tức khắc đứt lìa, dáng vẻ hung tàn của Sở vương để cho Chuyển Vận Sứ kinh ngạc đến một thân đổ mồ hôi lạnh, liền gôm lại y phục bên cạnh, hai tay không tự chủ run lên: "Lục vương định như vậy mà buông tha cho bọn họ sao?"
Sở vương thả lỏng tay: "Bản vương không muốn người như hắn sẽ đổ máu lên mảnh đất này, đến khi vào đại lao trong kinh thành sẽ có vui mừng lớn hơn chờ hắn."
"Vâng.".