CHƯƠNG : CÓ HƠI KỲ LẠ
Cảnh Ngọc Ninh dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Cũng bởi vì cô chính là cô của Trình Niên, cháu nể tình cô đã chăm sóc cho anh ấy từ nhỏ, chính vì vậy mà vẫn luôn có vài phần khách khí đối với cô.
Nhưng mà con người của cháu tương đối kỳ cục, không thích người ta nhúng tay chen chân vào chuyện riêng của cháu, nếu như cô nhất định phải quản, vậy thì xin thứ lỗi cho cháu không thể bật bừa theo cách làm của cô được.
Còn nữa, biệt thự Phong Kiều là nhà của cháu, lần sau nếu như cô còn muốn đến đây thì xin cô thông báo sớm một tiếng.
Về phần những cái bình hoa cổ đó, trước đó cháu cũng không biết là của cô tặng. Nhưng mà cô cứ yên tâm đi, cháu chỉ để cho người ta cất giữ mà thôi, nếu như cô cần thì cháu có thể trả lại những thứ đó cho cô, đảm bảo một cái cũng không thiếu.”
Cô nói, lại làm như thật mà cho người lấy những bình hoa đã cất vào ra.
Lục Lan Chi lập tức giận đến nỗi sắc mặt cũng thay đổi.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô đừng có giả vờ ngu ngơ với tôi! Thứ mà tôi nói là bình hoa đó à? Thứ mà tôi nói chính là cô căn bản không xứng với Trình Niên.
Một người phụ nữ vô tri không hiểu chuyện, tự cho mình là ai hả? Hiện tại Trình Niên yêu chiều cô, cô cho rằng nó sẽ chiều cô cả một đời à?
Tôi nói cho cô biết, nữ chủ nhân nhà họ Lục cũng chỉ có thể là một người, đó chính là…”
“Lục Lan Chi!”
Ở cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lạnh lùng chói tai.
Sau đó nhìn thấy Lục Trình Niên mang theo gương mặt lạnh lùng sải bước đi vào trong nhà.
Lục Lan Chi vừa nhìn thấy anh thì lập tức nuốt xuống lời nói ở phía sau, trên mặt lộ ra sự thay đổi một trăm tám mươi độ, từ ánh mắt đang trợn lên lập tức biến thành một khuôn mặt tươi cười chào đón anh.
“Trình Niên, cháu về rồi đó à?”
Lục Trình Niên hung hăng nhíu chặt lông mày.
“Cô đến đây làm gì?”
Lục Lan Chi nhìn thấy sắc mặt của anh khó coi, giả lả cười cười.
“Cũng không có gì hết, chính là ngày hôm nay đúng lúc đi ngang qua chỗ này, thuận tiện đến đây xem một chút.”
Dừng lại một chút, bà ta nói: “Trình Niên, lúc nãy cũng chỉ là do cô nhìn thấy cô ta đổi mấy bình hoa cổ trước đó cô đã tặng cho cô ta, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhất thời mới nói chuyện hơi nặng một chút, không có ý gì khác. Nhưng mà vợ của cháu lại cứ làm như là cô muốn lấy những bình hoa đó lại, thật tình…”
Bà ta không nói hết lời, nhưng mà ý tứ đã truyền đạt rõ ràng.
Đơn giản chính là cảm thấy Cảnh Ngọc Ninh nhỏ nhen không nói lý.
Bà ta là người lớn, vậy mà còn phải nhìn sắc mặt của cô để nói chuyện.
Lục Trình Niên nhìn bà ta một cái.
“Những cái bình hoa đó là do cháu đã cho người cất đi.”
Lục Lan Chi bất ngờ.
Cảnh Ngọc Ninh há to miệng muốn nói cái gì đó, lại nhắm mắt lại.
Lục Lan Chi kịp phản ứng, xấu hổ cười cười .
“Là vậy đó à, xem ra lại hiểu lầm cả thôi, haha… cô còn tưởng rằng là Ngọc Ninh cất đây này. Thấy tuổi của bọn cháu còn trẻ, có phải là không thích mấy loại hoa văn cổ như thế này không? Nếu như không thích thì hôm nào đó cô lại mang những cái khác đến.”
Lục Trình Niên không chút khách khí nào mà đánh gãy: “Không cần đâu.”
Anh nói xong thì nắm lấy tay của Cảnh Ngọc Ninh.
“Cô còn có chuyện gì nữa không, nếu như không có chuyện gì thì về nhà sớm đi, cháu với Ngọc Ninh đã mệt lắm rồi, đều muốn nghỉ ngơi.”
Nụ cười trên gương mặt của Lục Lan Chi lại cứng đờ một lần nữa.
Một lát sau bà ta gật gật đầu.
“Không có, đã như vậy rồi, thế thì cô cũng sẽ không làm phiền bọn cháu nữa, cô đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, mang theo gương mặt xám xịt rời khỏi.
Chờ sau khi Lục Lan Chi đi rồi, Cảnh Ngọc Ninh nhìn bóng lưng của bà ta, nhíu mày lại.
Lục Trình Niên còn tưởng rằng cô đang bởi vì chuyện lúc nãy mà không vui, thở dài, giải thích nói: “Con người của bà ấy cứ như vậy đó, em đừng có quan tâm đến, lần sau anh sẽ cho người canh chừng, không cho bà ấy tùy tiện đến đây.”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
“Không phải, chẳng qua là em cảm thấy có chút kỳ lạ.”
“Hả?”
Cảnh Ngọc Ninh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lục Trình Niên.
“Anh không cảm thấy là ngày hôm nay bà ta lại đột nhiên chạy đến đây, đầu tiên là nổi giận một trận, lại hỏi đến chuyện bình hoa, không thấy kỳ quái hả?”
Cô nói chưa dứt lời, mới nói như vậy thì Lục Trình Niên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mặc dù là con người của Lục Lan Chi thần kinh thô, chanh chua, lại hay bị người khác xúi giục, luôn làm những chuyện khác người.
Nhưng mà đối với phương diện tiền tài vẫn rất hào phóng.
Cho dù bà ta không vừa mắt Cảnh Ngọc Ninh, tìm Cảnh Ngọc Ninh gây chuyện, cũng không có khả năng làm ầm ĩ đối với những vật bị đưa đi.
Phải biết là những thứ này bị đưa ra bên ngoài, người ta muốn trang trí như thế nào thì trang trí, đó là quyền tự do của người ta, có liên quan gì tới bà ta đâu chứ?
Nhưng mà ngày hôm nay dường như là bà ta cố đến đây một chuyến, cố ý nhắc đến những chuyện đó.
Nghĩ đến đây, Lục Trình Niên cũng không khỏi nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh thấp giọng nói: “Lúc trước em nhìn thấy đám người giúp việc đó ngày nào cũng phải lau những bình hoa, mỗi ngày đều phải hầu hạ nó thật cẩn thận, sợ không cẩn thận làm nó vỡ nát, cảm thấy rất phiền phức.
Cho nên em mới kêu người cất bình hoa đi, đổi lại những thứ xinh đẹp và thiết thực, không ngờ đến là ngày hôm nay bà ta lại lấy chuyện này ra mà nói, em cứ luôn cảm thấy bà ta cố ý nói đến chuyện này hình như là còn có ý khác.”
Lục Trình Niên nhẹ gật đầu, lại an ủi: “Em cũng đừng có suy nghĩ nhiều, chuyện này để anh phái người đi thăm dò cho, sau này bà ta có đến đây nữa thì em không cần phải để ý tới bà ấy là được.”
Cảnh Ngọc Ninh ừm một tiếng.
Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh vẫn đi quay phim như thường lệ, lúc nghỉ ngơi cô vô tình nghe thấy hai diễn viên đang nghị luận tin tức ba ngày sau ở Kinh Đô có một buổi đấu giá châu báu.
Đối với châu báu, cô cũng không có hứng thú cho lắm, nhưng mà nhớ đến một tháng nữa chính là đại thọ bảy mưoi tuổi của bà cụ.
Bình thường bà cụ cũng không có yêu thích gì đặc biệt, duy nhất chỉ có yêu thích sưu tầm đồ trang sức châu báu xinh đẹp.
Nghe nói là lúc bà còn trẻ còn từng bái sư, chuyên môn học thiết kế châu báu.
Buổi đấu giá có thể được mọi người bàn luận như thế chắc là quy mô của nó cũng sẽ không nhỏ đâu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có không ít những kỳ trân dị bảo xuất hiện.
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, cô lại nghe ngóng địa chỉ của buổi đấu giá châu báo từ hai diễn viên, sau đó nói cho Lục Trình Niên nghe, kêu anh chuẩn bị hai tấm vé vào cửa, đến lúc đó đi xem thử.
Ba ngày sau ở buổi đấu giá châu báo.
Ngày hôm nay Cảnh Ngọc Ninh mặc một chiếc váy ren màu đen áo khoác ngoài màu đỏ, mang mũ, cách ăn mặc vô cùng khiêm tốn.
Lục Trình Niên thì mặc một bộ vest màu đen, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận như cũ, hai người cầm phiếu ghế ngồi của mình đi đến vị trí dành cho mình, ngồi xuống.
Vị trí của bọn họ không ở hàng trước nhất, Cảnh Ngọc Ninh không muốn khoe khoang làm cho người ta chú ý, chính vì vậy chỉ cần ngồi ở vị trí chính giữa thứ ba là được rồi.
Không ngờ đến vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đi đến.
“Tần Tranh? Sao cậu ấy cũng đến đây vậy?”
Là đời sau của nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Đô, Tần Tranh với những người anh em khác không giống nhau, là một người phóng khoáng, làm việc chưa từng đi theo nguyên tắc, lại thích lưu luyến hoa cỏ, vẫn luôn là đối tượng làm hai người già nhà họ Tần phải đau đầu.
Tần Tranh cũng nhìn thấy bọn họ, dù sao thì cho dù Cảnh Ngọc Ninh khiêm tốn đi nữa nhưng vẫn không thể bỏ qua Lục Trình Niên đang ngồi ở gần đó.
Người khác ít khi nhìn thấy Lục Trình Niên, có lẽ là trong phút chốc không thể nhận ra được, nhưng mà anh ta với bọn người Lục Trình Niên đã lớn lên với nhau từ nhỏ, đương nhiên vừa nhìn liền nhận ra ngay.
“Anh hai, chị dâu.”
Tần Tranh vui vẻ kêu lên một tiếng, bộ dạng như là muốn chạy đến đây.
Cảnh Ngọc Ninh sợ là động tĩnh của anh ta quá lớn sẽ hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, vội vàng dựng ngón tay lên để bên môi “xuỵt” một tiếng.