Nữ Thần Nguyệt Quế

chương 21: chương 21 : vòng tròn tình yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

…Tại nhà Fah…

Nhờ Xebe mà cả đám được phép xuống Thế Giới Loài Người thêm ngày nữa…

Tất cả mọi người đều đang tập trung ở đây để tận hưởng ngày cuối cùng ở Thế Giới Loài Người, mọi người leo lên xe để xuất phát đi cắm trại…

Mọi người mang một nét mặt khá ủ rũ và tiếc nuối trong buổi cắm trại cuối cùng...

…Tại khu rừng nhỏ…

Cả nhóm phân công ra, Fah thì ngồi dựng lều và bày biện thức ăn, còn S.H.E và Xebe sẽ đi lấy nước và hái một ít trái cây về…

Khoảng p sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong, đúng lúc S.H.E.X cũng về, Jiro đang nhâm nhi tách trà thì trông thấy Hebe, anh lập tức buông ly trà xuống mà vẫy tay cười với Hebe, ko vui vẻ và phấn khích như Jiro, Aaron đang đưa mắt nhìn Xebe, đôi mắt buồn sâu thẳm, anh khẽ đưa tay lên vẫy cái…

Thấy người cùng vẫy tay, cả Xebe và Hebe đều mỉm cười nhưng trớ trêu thay khi Jiro hướng ánh nhìn về Hebe thì Hebe lại dõi mắt sang Aaron, còn Aaron chăm chú vào Xebe thì cô lại nhìn Jiro mãi. Nhưng có ai biết rằng giữa họ đang dần xuất hiện cái tình yêu rắc rối kia. Ella đã nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Chun, Selina thì chạy sang chỗ Calvin để nhường chỗ cạnh anh trai yêu dấu của mình cho Hebe. Lại càng buồn cười thêm khi người ngồi kế Jiro là Xebe chứ ko phải Hebe, còn người ngồi cạnh Aaron lại là Hebe. Jiro xụ mặt hẳn trong khi Xebe thì vui ra mặt. Sau đó thì mọi người bắt đầu ăn uống mà tám chuyện đủ thứ trên trời dưới đất…

Xebe cứ mãi nhìn Jiro, ánh mắt cô dịu dàng đến nỗi làm người khác phát ghen, còn Jiro anh chỉ biết lảng tránh ánh mắt ấy và chuyển ánh mắt cầu cứu sang Aaron nhưng Aaron cũng chỉ đành bất lực vì chính anh cũng đang đau khổ khi người mình yêu ko nhớ mình. Nhưng anh chợt nhận ra rằng người ngồi cạnh mình nãy giờ cũng ko hề vui chút nào. Nếu cứ để ý mấy chuyện buồn mãi thì sao ko để lòng cố quên đi cho thanh thản. Aaron quay sang nhìn Hebe thì bắt gặp ánh mắt có phần tức giận và buồn bã của Hebe, anh đưa lon pepsi áp nhẹ vào đôi má Hebe và mỉm cười nhẹ:

_Uống đi chứ! Ngồi ko mãi ko chán sao Bích ngốc!

Hebe cố gắng nở nụ cười và đón lấy lon pepsi từ tay Aaron, cô ko hiểu sao lòng cô lại đau đến thế. Cô ko biết sao khi Aaron quan tâm cô đến thế thì cô lại chẳng mún. Cô mún một thứ khác mà ko phải sự quan tâm của Aaron trong lúc này. Cô nhìn Xebe, nụ cười hạnh phúc lun nở trên môi, nụ cười dịu dàng của Xebe có thể làm gục bất kì ai. Ánh mắt dịu dàng, cử chỉ khá nhẹ nhàng, Xebe đang làm gì vậy? Chẳng phải người Xebe yêu là Aaron sao? Sao giờ cô lại quá dịu dàng với Jiro như thế? Cô cảm thấy lòng đau thắt lại mà chính cô cũng ko hiểu lý do. Cô lắc nhẹ đầu xua đi những ý nghĩ đó. Cô ko mún buồn, ko mún khóc, cô mún cười…Cô hút một ngụm pepsi rồi quay sang Aaron cười tươi…

Jiro lại đưa mắt nhìn Hebe, lại bắt gặp hình ảnh Hebe và Aaron đang nói chuyện rất là vui vẻ, thỉnh thoảng Aaron lại xoa đầu Hebe và cô lại đánh vào người Aaron. Jiro cảm thấy lòng mún tan nát ra. Anh thầm ganh tị với Aaron. Sao người đó chẳng phải là anh? Sao chẳng phải là anh được lần vuốt mái tóc mềm mại của Hebe? Anh chẳng buồn nghe Xebe đang huyên thuyên, anh chỉ biết trái tim mình đang nhói lên từng đợt. Anh càng nhìn thì tim lại càng đau. Anh cũng chẳng thể nào ngồi vui vẻ với Xebe vì Xebe ko phải là Hebe…

Xebe ngồi cứ huyên thuyên mãi. Là một người thông minh và nhạy cảm Xebe dễ dàng nhận ra rằng ánh mắt của Jiro ko phải đang hướng về mình và đôi tai kia cũng chẳng phải dùng để nghe mình nói mà để dõi theo Hebe - người em gái yêu quý của cô. Cô nhìn Hebe đang vui vẻ với Aaron mà thầm trách cô. Sao cô có thể nhẫn tâm với Jiro vậy chứ? Sao có thể đùa vui với Aaron trước mặt Jiro vậy chứ? Càng nhìn Aaron lòng cô càng dâng lên cái cảm xúc khó tả. Nụ cười ấy! Ánh mắt ấy! Nét mặt ấy! Sao quen thế? Nhưng nó có quá gượng gạo ko? Sao mình lại mún đụng vào khuôn mặt ấy! Mình đang hâm đấy sao? Cô vội lắc đầu và ko nói nữa, cô đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều gì đó…

Người tôi yêu lại ko hề yêu tôi, người tôi ko yêu lại yêu tôi, quả là một vòng tròn rắc rối…

Kể từ phút ấy, Chun, Ella, Selina và Calvin đủ thông minh để nhận ra tình thế cũng khá là căng thẳng. Cả nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác để người tự giải quyết…

Aaron và Hebe đang ngồi đối diện với Jiro và Xebe, từ lúc người kia đi thì không khí im lặng hẳn, ko ai nói với ai câu nào. Đôi mắt chỉ biết dán chặt vào lon nước trước mặt và đan chặt các ngón tay vào nhau. Jiro lấy hết can đảm để nói ra, hít hơi thật sâu anh nói:

_Hebe! Chúng ta nói chuyện riêng một chút nhé!

Một chút ngạc nhiên pha chút vui mừng, nét mặt Hebe dãn hẳn ra, cô mỉm cười nhưng rồi chợt trông thấy nét mặt Xebe thất vọng, càng đau đớn hơn khi cô mỉm cười thì mắt Xebe lại đỏ lên, cô cũng biết Xebe đau đến mức nào. Cô ngập ngừng bước theo Jiro…

Không khí im lặng lại tiếp tục bao trùm Xebe và Aaron, Aaron nhìn Xebe một hồi rất lâu, anh chỉ mún ôm thật chặt cô vào lòng mình như những ngày người yêu nhau, anh mún được vuốt mái tóc của cô, mún được bảo vệ, che chở cho cô. Cuối cùng, anh quyết định lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:

_Xebe!

Xebe ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn Aaron - một người rất gần gũi theo cô cảm nhận…

Aaron nhìn sâu thẳm vào ánh mắt to tròn đó, ánh mắt anh dần chuyển sang màu đỏ - màu mà tượng trưng cho tình yêu của anh đối với Xebe, đôi mắt xoáy sâu vào cả tâm tư cô:

_Hãy yêu anh một lần nữa được ko em?

Xebe nhìn Aaron, ánh mắt ngạc nhiên, tim cô đập liên hồi nhưng cô ko buồn suy nghĩ về Aaron, cô đang buồn chuyện của Jiro, cô nhìn Aaron rồi lại cúi mặt xuống:

_Ko…thể…em chẳng nhớ anh là ai cả!

Một cơn gió nhẹ thoảng qua bên Aaron, anh hướng ánh nhìn sang nơi khác, lòng anh đang vỡ vụn ra từng mảnh. Xebe ko chấp nhận anh! Sự thật đó sao? Làm sao anh có thể tin!...Anh ngước lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm để ngăn ko cho nước mắt đang muốn tuôn trào ra…Ánh mắt của Aaron đang dần chuyển sang màu xanh dương – màu của băng...Phải chăng anh đang mún đóng băng trái tim mình…

[cont...]

Tại nơi khác, gió thổi nhè nhẹ, đôi vai Hebe khẽ run lên. Jiro nhìn vào đôi mắt cuốn hút của Hebe, nét mặt anh trở nên nghiêm túc, anh nắm chặt đôi vai của Hebe và nói cách nghiêm túc:

_Hebe à! Anh yêu em! Em đồng ý cho anh bảo vệ và che chở cho em chứ?

Xoạt…một cơn gió lại thổi nhẹ nhàng làm tóc Hebe khẽ đung đưa. Hạnh phúc! Vui mừng! Tim đập nhanh! Phải! Tim cô đang lỗi nhịp! Cô đang cảm thấy hạnh phúc, cô mún nhào tới ôm chặt Jiro và nói “Em đồng ý” nhưng cô chợt khựng lại khi nét mặt đau khổ của Xebe lại hiện lên trong trí óc cô. Xebe - một người chị rất thương cô và cô cũng rất thương Xebe, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Xebe dành một thứ gì với cô. Ngay đến lúc khi biết cô yêu Aaron thì Xebe đã có ý nghĩ điên rồ là nhường Aaron cho cô, cô cảm thấy Xebe thật là ngốc. Nếu Xebe có thể bất chấp mọi thứ vì cô thì sao cô ko thể vì Xebe một lần. Đôi mắt đen láy ấy lại dần chuyển sang màu tím, cô cúi gằm mặt và ko dám đối diện với Jiro. Trong thâm tâm cô, cô vẫn nghĩ thích Jiro chỉ là một cảm xúc thoáng qua, cô vẫn nghĩ mình yêu Aaron…Cô nói bằng một giọng khá yếu ớt và ngắt quãng:

_Em…xin…lỗi…

Hebe vội vùng khỏi tay Jiro và cứ thế mà chạy. Bóng dáng nhỏ bé của Hebe xa dần xa dần rồi khuất hẳn. Jiro ngồi phịch xuống, anh bất lực. Nước mắt anh bắt đầu rơi…

Gió lại thổi, lần này gió thổi khá mạnh, gió làm cả cái cây lung lay, gió cuốn theo một chiếc lá vàng rơi xuống đất. Nhưng dường như người đang ngồi dưới gốc cây ấy chẳng buồn nhìn cơn gió đang thổi mỗi lúc một mạnh kia. Cô ôm mặt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thiên thần của cô. Ánh mắt buồn sâu thẳm, ánh mắt mỗi lúc càng hiện rõ màu tím. Gió vẫn tiếp tục thổi, làm tóc cô rối bù lên nhưng cô mặc kệ. Cô chỉ biết ngay lúc này cô đang đau. Cô cần một bờ vai, giờ cô mới hiểu hi sinh một tình yêu để đổi lấy một người thân thật sự rất khó khăn và đau khổ. Vậy mà người chị đáng kính của cô đã từng làm thế. Cô gục mặt xuống đầu gối và khóc nấc lên…

Một bóng dáng khác đang tiến tới, người đó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, giơ tay lên vuốt những lọn tóc rối của cô và ôm chặt cô vào lòng vỗ về, người đó nói thật nhỏ đủ để cô nghe:

_Cứ khóc đi em!

Gió cứ thế mà thổi! Xào xạc!...Cô cảm nhận được cơn gió này ko lạnh mà rất ấm…Tiếng nấc bớt dần, cô ngồi dậy nhìn người đó và mỉm cười – nụ cười buồn:

_Cám ơn anh!

Người con trai ấy ko nhìn cô, ánh mắt anh đang nhìn lên bầu trời, anh nhẹ nhàng hỏi:

_Chuyện gì đã xảy ra hả em!

Hebe giơ tay quệt những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, cô cúi mặt và ngả đầu vào vai người ấy:

_Em ko mún nói! Anh cho em mượn vai chút nhé!

Người con trai ấy ko nói gì mà chỉ im lặng, có lẽ im lặng là sự tốt nhất, anh cũng chẳng mún biết Hebe buồn về chuyện gì và về ai, bởi vì chính anh cũng đang buồn chuyện của mình…

Ko cần lên tiếng, chỉ cần bờ vai của người ấy, Hebe cũng đã dịu bớt nỗi đau của mình. Có lẽ cô xem anh như một người anh trai, một người anh lun bảo vệ cô lúc cô cần, một người anh mà cô đã ngộ nhận là người mình yêu để rồi gây ra bao rắc rối…

Lại nói về Jiro, anh bước đi một cách vội vã nhưng từng bước chân, từng cơn gió đã làm lòng anh vỡ nát ra. “Em…xin…lỗi…” câu nói ấy cứ bám theo anh mãi, từng chữ từng lời như hàng ngàn mũi dao cứa vào trái tim của anh. Trái tim anh ko phải băng cũng chẳng phải là đá, anh đã dành hết trái tim nóng bỏng của mình để yêu cô, vậy mà giờ đây cái anh nhận lại là lời nói phũ phàng của cô. Anh đau lòng, anh mún gục ngã trước con đường quá lạnh lẽo và cô đơn ấy. Nhớ lại từng nụ cười của cô khi bên cạnh Aaron, có lẽ chỉ có Aaron mới làm cô hạnh phúc, anh ngồi phịch xuống một cái gốc cây cổ thụ to tướng. Gió lại bắt đầu thổi, lá đang nhè nhẹ thả mình xuống đất. Cơn gió vô tình kia cứ thổi, thổi mãi, dường như một ai đó khi đã quá đau thì sẽ ko cảm nhận được mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình. Cơn gió khá là lạnh, nó ko ấm như Hebe cảm nhận được. Đối với Jiro nó rất lạnh, nhưng một khi trái tim đã hoá đá thì mọi thứ trở nên vô vị, mọi thứ đều trở thành vô hình…

Một bóng dáng nhỏ bé vừa xa lạ vừa quen thuộc đến gần anh, anh toan đứng lên thì nhìn kĩ lại, nét mặt anh lại trở lại thất vọng, ánh mắt vô hồn, anh nói mà mắt ko hề nhìn người ấy:

_Xebe!

Xebe ngồi xuống cạnh Jiro, giọng của Xebe cứ vang lên đều đều:

_Anh có chuyện gì buồn sao?

Jiro giật mình khi nghe Xebe hỏi, anh ko mún ai biết mình đang bùn, thế mà vừa nhìn thì Xebe đã phát hiện được, anh nở nụ cười miễn cưỡng để trấn an Xebe:

_Anh ko sao em à! Có gì mà buồn chứ!

Xebe mỉm cười dịu dàng - nụ cười xoa dịu một phần nỗi đau của Jiro:

_Jiro! Em…thích….anh…

Jiro thoáng bất ngờ nhưng anh cũng đã đoán trước được điều đó. Xebe! Có nét mặt rất giống Hebe, có lẽ Hebe cần Aaron hơn mình! Quen Xebe để quên Hebe à! Như thế chẳng khác nào lợi dụng! Anh nhìn Xebe rồi lại nghĩ đến Hebe, nếu mình chẳng đem đến hạnh phúc cho Hebe thì mình phải đem đến hạnh phúc cho người chị mà Hebe yêu thương nhất…Anh quay sang nhìn Xebe, gương mặt anh ko hề biểu lộ một xúc cảm:

_Anh…xin lỗi…

Vừa nghe chữ đó, Xebe đã cảm thấy đau tim, đôi mắt đen láy ươn ướt, cô nhắm nghiền mắt và ko dám nhìn Jiro:

_Ko sao cả! Em hiểu!

Bất chợt Jiro kéo Xebe vào lòng:

_Anh chưa nói xong! Có lẽ bây giờ tình cảm của anh chưa đủ lớn để yêu em! Có lẽ anh vẫn chưa thể quên một người nào đó! Nhưng em cho anh thời gian chứ? Chúng mình cũng có thể quen thử!

Xebe nhìn Jiro bằng ánh mắt ngạc nhiên pha chút vui mừng:

_Thật chứ?

Jiro nói với giọng chắc nịch:

_Thật!

Cuối cùng người cũng quen nhau. Jiro mún Hebe hạnh phúc và cũng ko mún Xebe phải đau lòng! Nên anh đã quyết định như thế! Đó phải chăng là một quyết định điên rồ!...

Sau cuộc cắm trại hôm đó, tất cả mọi người tập trung lại vào lều để chuẩn bị về Magic World thì Jiro tuyên bố rằng anh đang quen Xebe, mọi người từ ngạc nhiên chuyển sang thắc mắc…

Câu nói ấy vô tình lại làm vết thương lòng của Hebe lại nhói lên, nhìn nét mặt hớn hở của Xebe cô ko đành lòng phải làm cô buồn nên cô phải cố gắng để nước mắt ko tuôn ra…

Tin sét đánh này một lần nữa lại làm trái tim đóng băng của Aaron rỉ máu. Có lẽ Jiro sẽ là người mang hạnh phúc đến cho Xebe! Mình nên chúc mừng họ! Anh ko nói câu nào kể từ khi Jiro tuyên bố cái tin đó…

End chap

JiXe đã quen nhau!!!!!!

Nhưng còn Hebe và Aaron sẽ thế nào????

Tiếp tục đón xem fic nhé!!!!!!!

Truyện Chữ Hay