- Editor : Hàn
------------------
"Học tỷ ~ "
Mục Tiểu Phàm mặc một cái áo sơ mi trắng, mở ba cúc áo, lộ ra □□ trắng trẻo lại khiêu gợi, phía dưới lại mặc một cái quần lót tam giác màu đen, để lộ hai cái chân nhỏ dài mà lại thẳng tắp, đi chân trần trên sàn nhà.
Hứa Hạ đầu ngửa ra sau dựa vào, cũng không quay đầu lại tiếp tục nhìn máy vi tính.
Mục Tiểu Phàm thấy nữ thần chỉ xem máy vi tính không nhìn mình, chu mỏ một cái, vòng qua lưng ghế đi tới trước mặt nữ thần, leo lên ngồi trên người nàng, bộ ngực hướng về trước ưỡn lên, mãi đến tận đối phương đầy mắt đều là ngực của chính mình, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.
"Học tỷ, bảo bảo không ở nhà." Mục Tiểu Phàm uốn éo eo kéo trường âm nói.
Hứa Hạ thổi nhiệt trên ngực Mục Tiểu Phàm, khiến đối phương không tự chủ dựa vào càng gần hơn.
Hứa Hạ hai tay nắm eo tinh tế không ngừng uốn éo của đối phương nói: "Chờ chị một chút, năm phút, " vừa nói vừa ngẩng đầu lên, đối với nữ nhân trên đùi lộ ra cười nhạt, "Sau năm phút, thời gian một ngày đều là của em."
"Được." Mục Tiểu Phàm nhất thời cao hứng nằm nhoài trên bả vai nữ thần, ôm đối phương nói: "Chị trước làm đi, em cứ như vậy chờ chị."
Hứa Hạ: "..."
Hứa Hạ sau khi rời khỏi giới giải trí, liền mở một công ty, ký hợp đồng nghệ sĩ, bình thường đều ở nhà bồi tiếp Mục Tiểu Phàm, công tác có thể ở nhà làm cơ bản ở nhà, thực sự cần nàng ở công ty đứng ra, mới không thể không đi công ty.
Mà Mục Tiểu Phàm từ sau khi sinh bảo bảo vẫn rất dính Hứa Hạ, chỉ cần Hứa Hạ đi công ty , nàng ngày đó nhất định không ngủ nướng, rất sớm liền dậy, làm bữa sáng cho nữ thần nhà nàng, sau khi ăn xong bữa sáng, cặp vợ vợ liền đem con gái đưa đi nhà trẻ, tiếp theo cùng nhau đi làm.
Hứa Hạ đi họp, Mục Tiểu Phàm an vị ở trên ghế lão bản yêu thích của nữ thần, thậm chí có lúc nhớ nữ thần quá, nữ thần họp, nàng giống thiếp thân thư ký vậy, dính sát vào nữ thần mà ngồi.
Hiện tại toàn bộ người của công ty đều biết, BOSS bọn họ có cái tiểu kiều thê đi đâu dính đó.
Năm phút rất nhanh trôi qua, mà công việc của Hứa Hạ cũng đúng giờ làm xong .
Mục Tiểu Phàm lập tức không thể chờ đợi được nữa nâng mặt nữ thần lên hôn, "Em nhớ đến chết rồi."
Hứa Hạ: "..."
"Tối hôm qua mới làm qua." Hứa Hạ mắt đầy sủng nịch bất đắc dĩ nói.
"Em mặc kệ, " Mục Tiểu Phàm vừa hôn nữ thần vừa nói: "Tối hôm qua là tối hôm qua, ngày hôm nay là ngày hôm nay."
Hứa Hạ nhất thời trầm thấp nở nụ cười.
"Cứ như vậy muốn, ân?" Hứa Hạ đưa tay vào áo sơ mi của nàng, sờ eo thon nàng.
Cái âm thanh trầm thấp lại khiêu gợi kia, nhất thời khiến Mục Tiểu Phàm nhộn nhạo, đặc biệt là tay bên hông có điểm ấm áp như vậy, làm cho nhiệt độ toàn thân nàng không ngừng ấm lên.
"Muốn." Mục Tiểu Phàm mặt dày nói.
Ngược lại ngày hôm nay nàng câu dẫn nữ thần câu định , còn rụt rè cái gì.
Rụt rè không thịt ăn!
Vì vậy Hứa Hạ không nói hai lời ôm lấy nàng.
Mục Tiểu Phàm vội vàng dùng cả tay chân bám trên người nàng.
"Đây chính là em nói." Nói xong đem Mục Tiểu Phàm thả ở trên bàn làm việc, hai tay chống sau lưng nàng, đem đối phương đặt ở giữa mình cùng bàn.
Liền đón lấy là một phòng ý xuân.
Mục Tiểu Phàm mềm nhũn nằm ở trên bàn, áo sơmi được cởi ra treo trên cánh tay, màu đen bên trong từ lâu không biết bị Hứa Hạ vứt tại nơi nào.
Mà Mục Tiểu Phàm toàn thân, tràn đầy dấu hôn cùng với mồ hôi vừa rồi kịch liệt vận động toát ra, bóng loáng gợi cảm.
Hứa Hạ không chịu nổi lần thứ hai áp ở trên người nàng.
Mục Tiểu Phàm nhất thời đẩy nàng, nhưng bởi vì toàn thân vô lực, này điểm xô đẩy có vẻ một điểm lực cản đều không có, liền nàng trong thanh âm mang điểm khóc nức nở, "Học tỷ, em không muốn ."
Hứa Hạ nằm ở trên người nàng, nhẹ nhàng ngậm lấy nàng vành tai nói: "Vừa rồi ai nói đừng có ngừng? Vẫn làm được đến hừng đông ngày mai?"
Mục Tiểu Phàm lúc này mặt oanh một cái đỏ lên, dùng tay che mặt nói: "Nhất định không phải em."
Hứa Hạ nở nụ cười, ở nữ nhân hai tay đè ép trên ngực đầy đặn thật sâu mút vào một hồi nói: "Đó là chị nói, chúng ta hiện đang tiếp tục đi."
"Không muốn không muốn." Mục Tiểu Phàm nhất thời ăn vạ, che ngực không cho nữ thần đánh lén.
Nào ngờ bộ dáng kia của nàng, khiến con ngươi Hứa Hạ càng tối lại, hai tay nắm vòng eo của nàng, cúi đầu ở dưới bụng nàng hôn khẽ một cái, cảm giác này như lông chim giống lướt, khiến Mục Tiểu Phàm không kìm lòng được nâng mông lên, tim đập nhanh hơn.
Hứa Hạ dần dần đi xuống, con ngươi nhìn chằm chằm Mục Tiểu Phàm.
Mục Tiểu Phàm ôm lấy đầu, tức thời căng thẳng lại chờ mong, con ngươi đối phương như muốn đem mình ăn, làm cho nàng liền như vậy bị nữ thần giết chết cũng cam tâm tình nguyện.
Mục Tiểu Phàm: "..."
Cuối cùng Mục Tiểu Phàm không chết, mà là hôn mê, chờ lúc nàng tỉnh lại lần nữa, là bị đói bụng tỉnh.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ngồi ở trên bụng mình, nháy con ngươi hồn nhiên vô tà nhìn mình, thiên chân vô tà nói: "Mẹ, mẹ lại cùng mẹ lớn chơi trò chơi sao? Tại sao không mang theo bảo bảo?" Nói, viền mắt bên trong chứa đầy nước mắt.
Mục Tiểu Phàm: "..."
Đại nhân chơi trò chơi, sao có thể mang theo đứa nhỏ?
Lúc này Hứa Hạ đi vào, liền nhìn thấy người nào đó đỏ cả mặt cùng bảo bảo của mình đối diện, khóe miệng cong lên nói: "Ngày thứ hai, em nên rời giường ."
Nụ cười kia, ở trong mắt Mục Tiểu Phàm, làm sao giống như cười nhạo nàng ngày hôm qua nói những lời kia đây.
Nghĩ đến hình ảnh chính mình một bên ôm nữ thần nghênh hợp, một bên trong miệng kêu "Không đủ", nàng lập tức kéo chăn che đầu lại, nàng tình nguyện chết đói cũng không ra.
Hứa Hạ nhất thời nở nụ cười, ôm bảo bảo ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa rồi nói: "Nhanh lên một chút đi ra, một hồi lão yêu các nàng muốn đi qua."
Vừa nghe lão yêu các nàng muốn tới, Mục Tiểu Phàm lọc cộc từ trên giường bò dậy, tựa như ngày hôm qua chuyện gì cũng đều không phát sinh, bình thường tiến vào phòng tắm.
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười của nữ thần nàng đều mặc kệ , tình nguyện bị nữ thần cười, cũng không để bị lão yêu các nàng cười.
Chẳng qua mấy ngày kế tiếp, không cho nữ thần lên giường.
Ngay sau đó suy nghĩ một chút, không đúng, không cho nữ thần lên giường, vậy nàng muốn ăn thịt làm sao bây giờ?
Mục Tiểu Phàm: "..."
Đây là một vấn đề nghiêm trọng, nàng nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.
TácGiả có lời muốn nói: phiên ngoại vừa đến đến rồi, Đường Đường tranh thủđem phiên ngoại hai thả lên, phỏng chừng phiên ngoại hai vẫn là khai xa, hắchắc ~