Tỉnh lại lần nữa, Bạch Ngưng thấy từng cơn đau ập đến bất ngờ. Lồng ngực bị chèn ép tới cực hạn, cảm giác lạnh lẽo khó thở do máu không được cung cấp đủ oxi lan tỏa nhanh chóng khiến cơ thể đánh lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm.
Cô tự nhủ thầm không biết bản thân mình đang ở đâu?
Không đúng! Khung cảnh cuối cùng trước khi bất tỉnh xoẹt qua trí óc. Thời điểm tưởng chừng như sẽ phải chịu số phận làm mồi cho lũ zombie khát máu kia, Bạch Ngưng chỉ thấy một luồng áp lực cực kì khủng khiếp bất ngờ ập đến như một cơn lốc xoáy. Tâm áp cắn nuốt hết tất cả vật thể xung quanh vào. Ngay cả Khắc Liệt cùng đám Zombie cũng không thoát nổi vòng xoáy tử thần ấy.
Ấy vậy mà Bạch Ngưng lại cảm thấy thứ áp lực kinh hoàng kia không hề muốn ép chết chính mình. Còn có vòng ôm ấm áp của Markle, chính nó đã bảo vệ thân xác của cô khỏi tâm áp.
Khẽ liếc nhìn xuống dưới, cô thấy một cánh tay trắng nõn đang vắt qua cổ chính mình. Cánh tay quỷ quái này có lẽ là nguyên nhân khiến cho mình không thở được.
Chính vì vậy Bạch Ngưng nhìn chằm chằm vào cánh tay bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, chủ nhân của cánh tay mượt mà không ai khác ngoài nữ Vampire Venus xinh đẹp đang nằm trơ trọi bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể không chút sức sống.
Cánh tay Bạch Ngưng nhẹ vươn ra xác nhận mạch đập của Venus dù biết chắc chắn chúng sẽ chẳng thể dao động với biên độ nhỏ nhất. Cô ta hoàn toàn chẳng có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Ngưng chẳng hề thích hoàn cảnh hiện tại chút nào.
Dù có bị giam lỏng để tiến hành thí nghiệm trực tiếp thì chí ít Bạch Ngưng vẫn có thể xác định rõ địch-ta, nhưng quang cảnh xung quanh lúc này lại cố tình xa lạ tới mức một người vốn bình tĩnh cơ trí như Bạch Ngưng cũng không khỏi bối rối mất phương hướng.
Tất cả những gì dội ngược lại trong đôi đồng tử màu trà của Bạch Ngưng là khung cảnh vừa khủng bố lại vừa xa lạ.
Không còn hai mặt trời tỏa những ánh sáng yếu ớt, không còn thành phố đảo ngược đặc trưng của tinh cầu Ossimit với những áng mây rực màu máu lửa. Ánh sáng màu lam chiếu từ mặt trời chưa kịp sưởi ấm không gian đã bị khúc xạ trở lại qua tầng tầng lớp lớp những áng mây xám ngắt rồi bị dội ngược lại dưới hàng vạn lớp tuyết dày đặc.
Bạch Ngưng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào trong vũ trụ. Điều duy nhất cô có thể khẳng định tại thời điểm hiện tại là bản thân đã không còn ở địa phận của zombie.
Trong vòng bán kính km xung quanh rải rác hàng trăm thân xác zombie nằm ngổn ngang. Bóng dáng chúng nhòe dần rồi bị nuốt chửng bởi từng lớp tuyết dày đặc. Chính thứ ánh sáng tinh khôi ấy đã thành công xóa hoàn toàn mọi dấu vết của một cuộc chiến đẫm máu giữa hai thế lực hàng đầu vũ trụ.
Dường như toàn bộ khu vực rộng lớn này chỉ có mình Bạch Ngưng là tỉnh lại đầu tiên, những người khác đều nằm dưới nền đất, hai mắt nhắm nghiền không rõ sống chết.
Cúi đầu nhìn Khắc Liệt và Hạo Trạch đang nằm cách mình mấy mét. Đôi mày rậm sắc bén của Khắc Liệt nhíu chặt, lồng ngực khẽ phập phồng hô hấp. Xem ra cả hai đều chưa chết, có lẽ cả hai chỉ đang hôn mê.
Cũng phải thôi, ngay cả một huyết săn với sức chiến đấu hạng trung như Bạch Ngưng cũng may mắn sống sót qua thảm kịch thì không có lý gì những zombie mạnh mẽ nhất tinh cầu Ossimit như Khắc Liệt và Hạo Trạch lại bỏ mạng cả.
Bạch Ngưng nghĩ nếu cô còn lán lại tới khi Khắc Liệt và Hạo Trạch tỉnh lại thì có lẽ người bỏ mạng trước sẽ là chính mình!
Nhân cơ hội này giết chết chúng? Đây là cơ hội có một không hai. Giết chúng sẽ trả thù được cho loài người, cũng làm suy yếu đi một trong hai thế lực đang tranh dành nguồn tài nguyên của trái đất.
Nhưng nếu giết hai Zombie trước mặt thì chắc chắn Bạch Ngưng sẽ trở thành sát nhân bị người dân khắp tinh cầu Ossimit truy nã.
Tới lúc đó mình sẽ phải sống như một con cẩu trốn lui trốn thủi để tránh bão. Nghĩ đến bản thân trong hoàn cảnh đó, Bạch Ngưng quyết định bỏ mặc cơ hội giết chết Khắc Liệt và Hạo Trạch. Hơn nữa với sự cảnh giác của Khắc Liệt, cô không dám chắc hắn có thể hay không sẽ đánh hơi thấy mùi nguy hiểm mà tỉnh lại sớm hơn dự kiến. Tới lúc đó cô chỉ con con đường chết.
Markle đã từng nói:
Bạch Ngưng nghĩ mình chưa đủ thánh mẫu tới mức cược tính mạng bản thân chỉ vì muốn trả thù cho loài người đâu. Cô vẫn còn muốn được tự do dạo chơi khắp các tinh cầu lớn nhỏ trong vũ trụ với tư cách là một khách du lịch thiện chí chứ không phải là một tội phạm bị truy nã. Thân phận tội phạm nghe có vẻ không được vẻ vang cho lắm?
( vị tiểu thư này, có lẽ cô đã quên là bây giờ thì cô vẫn đang là tội phạm bị truy nã của cả tinh cầu Ossimit thì phải?_ lời tác giả)
Bạch Ngưng chợt nhớ tới lời của Markle trước khi thảm cảnh xảy ra, đôi mắt ấy rõ ràng muốn truyền tải thông điệp gì đó.
“Đừng sợ Bạch Ngưng! Những kẻ ngu ngốc vĩnh viễn không biết bản thân mình có thể ngốc tới cỡ nào!”
Rốt cuộc thì những kẻ ngu ngốc ấy vẫn còn sống sót và nằm đây, còn kẻ tự nhận mình thông minh đỉnh thiên đạp địa như anh thì phiêu dạt tới cái xó xỉnh rách nát nào rồi vậy hả?
Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mới chỉ trong nháy mắt tinh cầu Ossimit lại biến dạng thành một không gian hoàn toàn khác.
Từng câu hỏi lặp đi lặp lại trong đầu mà vẫn không tìm được đáp án khiến Bạch Ngưng vô cùng bức bối. Cô cảm giác như thể mình đang bị một thế lực đen tối nào đó dắt mũi xoay vòng vòng, mà bản thân lại chẳng thể làm gì ngoài việc càng lúc càng lún sâu trong cái bẫy đã giăng sẵn đó mãi không thoát ra được.
Từ thời điểm phát hiện tổng bộ loài người bị zombie thâm nhập tới việc giải cứu Kris và Asland tại lãnh địa zombie.
Nếu không giải được câu đố này, cô sẽ mãi bị mắc kẹt tại đây.
Bạch Ngưng không muốn mình luôn thụ động tiếp nhận tất cả! cô sẽ chủ động đi tìm đáp án trước khi kẻ sau màn dẫn dắt cô tới thử thách tiếp theo.
Ngay kể cả khi không kề vai chiến đấu cùng Markle, Bạch Ngưng vẫn muốn mình mạnh mẽ vượt qua tất cả. Cô không muốn mình vì quá lệ thuộc vào ai đó mà đánh mất đi chính năng lực phán đoán ban đầu. Rồi cũng sẽ có một lúc nào đó người đàn ông đẹp như hoa kia sẽ nhớ ra thân phận của mình, tới lúc đó cô sẽ vui vẻ tiếp nhận và tiếp tục cuộc sống của chính cô.
Cẩn thận đặt cơ thể của Venus sang một bên, Bạch Ngưng gắng gượng ngồi dậy rồi tiến về phía trước thăm dò tình hình rồi nhanh chóng thất vọng quay trở lại, nơi đây ngoài tuyết thì cũng chỉ còn lại tuyết. Không có hơi thở sự sống, ngay cả thực vật cũng không phát triển.
“Là nơi quái quỷ nào vậy chứ! Hành tinh chết?”
“Là tinh cầu Calibri nằm trong hệ Xoắn Ốc cách trái đất khoảng triệu năm ánh sáng!”
Bạch Ngưng lập tức ngẩn người.
Một bóng dáng yểu điệu bốc lửa từ mặt đất bò dậy, gương mặt trắng nhợt nhạt của Venus đang hiện lên nét cười tự giễu qua bờ môi đỏ mọng.
“Vẫn chưa chết? Tôi còn tưởng mình phải chuẩn bị đào hố chôn người luôn rồi chứ!”
“hố? Người địa cầu vẫn luôn sử dụng mấy thứ ngôn ngữ thật lập dị! Tiêu chuẩn thấp nhất của ta là quan tài tự động phun sương diệt khuẩn! Nhớ kỹ!”
“...” đòi hỏi quá không tốt lắm đâu?
“Tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Ra là vậy! Vì một con nhóc phát dục khuyết thiếu mà phải sử dụng đến nó.... Estienne đúng là...thiếu não!”
Con nhóc phát dục khuyết thiếu nào đó: “...” khoan đã, cô vừa nghe thấy ả ngạo mạn này nhắc tới tên của ai đó thì phải?
“cô quen biết Vampire king’s?”
“cô nhóc, biết nhiều quá sẽ mất mạng đó! Chia tay ở đây. Dù sao ta cũng phải cảm ơn cái đệm thịt là nhóc. Nếu không cơ thể chắc hẳn sẽ tương đối khó chịu!”,“gặp lại lần sau sẽ báo đáp!”
“...” chưa kịp để Bạch Ngưng có phản ứng thì người phụ nữ này đã vụt biến mất như một cơn gió. Tốc độ nhanh tới mức cô chưa kịp định thần thì bóng dáng của ả đã tan biến trong tầm mắt.
“tinh cầu Calibri?”
Bạch Ngưng chưa từng nghe thấy cái tên này từ bài thuyết giảng hàng ngàn vạn từ về lịch sử vũ trụ của Asland. Hành tinh này có liên quan gì tới nguồn sức mạnh khổng lồ kia? Tại sao Venus lại biết rõ về tinh cầu này hơn cả sách lịch sử vũ trụ?
Tại sao bản thân lại là người đầu tiên tỉnh lại trong người dù sức chiến đấu của cô chắc chắn không vượt qua ba người còn lại. Còn cái cảm giác sức mạnh đang dần dần quay trở lại này nữa. Tất cả đều khiến Bạch Ngưng rơi vào sương mù dày đặc...