Tháng chín ở Giang thành, cái nóng vẫn chưa giảm bớt.
Kiều Tinh Lâm đang ngồi ở trong xe của Tống Tú Anh, cô chống cằm mà nhìn từng bóng cây đa lớn xẹt ngang qua bên ngoài cửa xe. Dây dài lộn xộn giống như bộ râu rối bù của một ông lão vậy.
Hôm nay là ngày đi tới trường trung học phổ thông đầu tiên để nộp bản báo cáo.
“Kỳ thi lần này của con, con vừa được trúng tuyển vào trường trung học phổ thông đầu tiên, ba của con rất không vui đấy.” Tống Tú Anh định đánh con gái một cái. Bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng mong con cái của bản thân hóa rồng hoặc là nhìn con gái hóa phượng, từ nhỏ Kiều Chấn Hưng và Tống Tú Anh đã để Kiều Tinh Lâm đọc rất nhiều sách, cũng không cho cô làm gì khác. Năng lực của con gái họ vẫn luôn rất xuất sắc, ở tiểu học và trung học cơ sở cô đều là lớp trưởng, nhưng khi cô học đến năm ba của trường trung học cơ sở thì thành tích của cô lại bắt đầu tuột dốc rõ rệt, kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông cũng làm không tốt.
Tống Tú Anh cũng cảm thấy bản thân bà đã quá ép buộc cô nên bà đã thực hiện chính sách buông lỏng phù hợp.
Bà thấy Kiều Tinh Lâm không thèm nghe thì bà đã nói: “Ba con giúp con đi cửa sau, con sẽ được chuyển đến một lớp có giáo viên khá giỏi, ba mẹ cũng không có hy vọng gì khác, chỉ mong con có thể thi vào một trường đại học tốt, tương lai…”
Tống Tú Anh nói không ngừng nghỉ ở bên tai cô, mà Kiều Tinh Lâm lại không hề lắng tai nghe.
Con gái ở độ tuổi này, bắt đầu nổi loạn, bắt đầu mơ màng, bắt đầu không chú tâm đến mỗi chuyện học tập.
Lớp học của trường trung học phổ thông đầu tiên mới được trùng tu lại, lát gạch màu đỏ, cửa kính sáng sủa, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ.
Kiều Tinh Lâm đi theo Tống Tú Anh đến cửa lớp học để nộp lý lịch, cô quan sát các bạn học một vòng, ồ~~ tất cả bọn họ đều có dáng vẻ rất bình thường, không thú vị gì cả. Nghỉ hè, cô lén đọc một vài cuốn tiểu thuyết cho thuê ở trong nhà của Hạ Đan, tiểu thuyết tình cảm vườn trường được in bản chất lượng kém, rõ ràng là học trưởng và bạn học không hề giống với hoàng tử hay là bậc quý tộc như trong sách, làm hại cô cảm thấy rất mong đợi về đời học sinh ở trường trung học phổ thông.
Làm sao có thể thay đổi được thế giới hiện thực, tình tiết cứ bình thản như vậy cũng chẳng không có gì lạ.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô là Lâm Vũ, đảm nhiệm bộ môn lịch sử, bà là một người phụ nữ trung niên để tóc dài, vóc dáng cao và có hơi mập.
Bà xem tài liệu báo cáo của Kiều Tinh Lâm xong thì lại nhìn cô gái xinh đẹp có chút bướng bỉnh, nổi loạn đang ngồi phía trước một chút, rồi cười nói: “Kiều Tinh Lâm? Cái tên thật đặc biệt.”
Tống Tú Anh là một quý bà rất giỏi trong việc giao tiếp, nghe bà ấy nói vậy thì bà vội vàng nói: “Tên của con bé là do ông ngoại đặt, ông ngoại nó là bác sĩ đông y, lúc đầu lấy cái tên là Hạnh Lâm, Hạnh Lâm trong mùa xuân ấm áp, hy vọng nó có thể nối nghiệp nghề y truyền từ bao đời nay của nhà chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn làm phật ý của ông cụ nhưng ba của con bé lại sợ không đủ tây nên lập tức sửa lại hai chữ.”
Đúng như lời mà Tống Tú Anh đã nói, cô ra đời trong một gia đình có truyền thống y học. Mà Kiều Chấn Hưng lại có gia đình theo luật học, nên cũng được xem như là có liên minh mạnh mẽ. Cho nên từ nhỏ gia cảnh của Kiều Tinh Lâm cũng không tệ lắm, cũng không cần lo nghĩ về tiền bạc.
“Cô bé đã làm lớp trưởng ba năm ở trường trung học cơ sở sao?”
“Đúng vậy, đứa nhỏ này rất thích quản lý công việc.”
Đối với học sinh vừa mới nhập học, giáo viên cũng không biết nắm rõ thông tin chi tiết cho lắm thế nên cũng chỉ có thể đọc qua lời nhận xét học sinh ở trên sổ tay vào những khóa trước để chọn ứng cử viên cho chức ban cán sự lớp. Mắt thấy người giáo viên này lại sắp giao trách nhiệm làm lớp trưởng nặng nề này cho Kiều Tinh Lâm, Kiều Tinh Lâm đã mở miệng nói một cách nghiêm túc: “Cô, mẹ em có nói thành tích của em tụt dốc rất nghiêm trọng, em không thể làm cán bộ lớp nữa ạ.”
Cả Lâm Vũ và Tống Tú Anh cảm thấy có hơi sửng sốt. Ở trước mặt của phụ huynh học sinh, phải đề xướng châm ngôn của trường trung học phổ thông đầu tiên là lấy học tập làm gốc, Lâm Vũ cũng đã quên mất cái ý nghĩ này.
Ấn tượng của bà về Kiều Tinh Lâm là cô bé này rất có cá tính. Cho dù cô không phải một cô gái ngoan ngoãn và khó quản lý.
Đợi học sinh trung học phổ thông bắt đầu rất nhàm chán, điều duy nhất khiến cô vui là, Kiều Tinh Lâm và Hạ Đan được xếp vào cùng một lớp. Thành tích của Hạ Đan vẫn luôn ở mức trung bình, không xuất sắc mà cũng không kém. Ba mẹ của cô ấy đều theo đạo Phật, để mặc cho cô ấy tự lo, thế nên vào kỳ nghỉ hè, Hạ Đan có thể ở nhà xem tiểu thuyết, chơi vi tính. Không giống như ba mẹ của Kiều Tinh Lâm, hai người không hề cho cô một chút tự do nào cả.
Kiều Tinh Lâm có dung nhan xinh đẹp, cô cũng là hoa khôi lớp chín. Chỉ là, cô có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, đó là hoa khôi lớp sáu - Tạ Vũ Phi. Tạ Vũ Phi dùng thành tích đứng hạng ba trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông để tiến vào, nhà cô ta làm ăn buôn bán nên có nhiều tiền, phong cách ăn mặc của cô ta cũng rất là thùy mị. Vào ngày tựu trường, cô ta còn được lên bục phát biểu với tư cách là người đại diện cho học sinh mới vào. Mới vừa tựu trường không lâu, thì tên tuổi của cô ta đã được lan truyền ra khắp các ngóc ngách ở trong trường trung học phổ thông đầu tiên. Không chỉ có mấy cậu học sinh bằng tuổi thích cô ta, mà còn có cả mấy người đàn anh ở khóa trên đến tỏ tình với cô ta.
Kiều Tinh Lâm liếc nhìn Tạ Vũ Phi từ phía đằng xa, từ đầu đến chân đều như một cô công chúa nhỏ, đẹp không tỳ vết.
Gu thẩm mỹ của cô cũng không giống với nữ sinh và nam sinh khác, nữ sinh như Tạ Vũ Phi đã đáp ứng đủ tiêu chuẩn vị trí hoa khôi của trường, nhưng nhìn cả toàn trường lại không tìm được một người nào đẹp trai cả.
Lúc học văn hóa ở trên lớp, thì Kiều Tinh Lâm mơ màng buồn ngủ, còn đến giờ học thể dục thì cô lại giống như được tiêm máu gà vậy. Mấy bộ môn như bóng rổ, bóng chuyền, nhảy cao, đa số các bạn nữ khác đều chơi không giỏi, còn cô thì cô tùy tiện cũng tới.
Bởi vì tính cách của cô giống như con trai,nên khi chơi với các bạn nam thì cô là anh em với họ, còn ở chỗ toàn các bạn nữ thì cô trở thành chị em gái, nhân duyên tốt vô cùng. Rõ ràng cô là người nhỏ tuổi nhất ở trong lớp nhưng đến lúc đưa ra các quyết định quan trọng ở trong lớp thì ai cũng đều nghe theo cô.
Rồi có một ngày, Kiều Tinh Lâm vẫn đi vào trong lớp học như thường ngày, thế nhưng cô lại phát hiện bầu không khí hôm nay có hơi khác thường.
Lúc này, cô đến chỗ của bản thân rồi ngồi xuống, người bạn cùng bàn tỏ ra huyền bí mà sáp lại gần cô: “Hôm nay có một học sinh mới chuyển trường tới, cậu có biết không?”
Kiều Tinh Lâm cũng không có hứng thú lắm, tối hôm qua cô mới cãi nhau với ông Kiều, bởi vì trong bài kiểm tra hàng tháng, ngoại trừ môn ngữ văn ra thì các môn khác cô đều không đạt được đúng tiêu chuẩn mà ông Kiều đã đề ra. Cô cũng không thích bị ép đi học, họ càng ép cô thì cô càng không muốn cố gắng.
Hơn nữa ông Kiều đã sớm quyết định đặt mục tiêu, ông ấy muốn cô thi vào đại học Minh, nói rõ hơn là khoa luật ở trường đại học Minh đứng đầu trong cả nước. Vấn đề ở đây là cô không hề muốn làm luật sư, cô thích tiếp xúc với những thứ mới mẻ, chứ không phải là mấy cái bộ luật vừa dày vừa nặng như thế. Dù thành tích môn ngữ văn của cô vẫn luôn rất tốt, trí nhớ của cô cũng vượt mức người thường, phần lớn trong giờ thuộc lòng văn, đọc qua một hai lần là đã nhớ gần hết.
Kiều Tinh Lâm lấy sách ngữ văn ra và để nó ở trên bàn. Lúc này, cô ngáp một cái rồi chuẩn bị ngủ.
“Kiều Kiều!” Hạ Đan chạy nhanh như bay từ bên ngoài vào trong phòng học: “Hình như khi nãy tớ có nhìn thấy cái cậu học sinh chuyển trường ở trong phòng làm việc của giáo viên, cậu ấy thật sự rất đẹp trai đấy!”
Nghe cô ấy nói như vậy, tất cả các bạn cùng lớp đều xúm lại, ba lần bảy lượt hỏi về việc có cậu học sinh chuyển trường.
Kiều Tinh Lâm vẫn tiếp tục ngủ, đối với gu thẩm mỹ của Hạ Đan, cô thật sự không dám gật bừa. Cả cậu Lý Hâm ở lớp năm kia, chỉ là chơi bóng rổ giỏi một chút mà đã được cô ấy gọi cậu ta là nam thần rồi. Làm ơn, nếu nam thần đều có dáng vẻ như thế thì quả thật là nó sẽ hủy hoại tuổi thanh xuân của cô, được chứ?
Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, xung quanh cũng bắt đầu cất lên tiếng đọc sách. Bình thường tiết đọc đa phần là môn tiếng anh hoặc là môn ngữ văn, Kiều Tinh Lâm ngồi ở tổ thứ tư, cô dựa vào cửa sổ. Có cánh cửa sổ đang được mở, bên ngoài là một hàng cây cối không rõ tên, thân cây màu trắng, tán cây rất nhỏ, giống như là cáy nấm vậy. Khi ánh mặt trời chiếu qua khe của những chiếc lá cây xanh biếc thì trên bàn học cũng có một vài đốm sáng nhỏ.
Cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, vừa vặn để ngủ.
Giáo viên dạy môn ngữ văn của các cô là một người phụ nữ vừa mới vừa tốt nghiệp từ đại học Sư Phạm ra, cô ấy cột tóc kiểu đuôi ngựa, đeo mắt kính, nhìn qua thì trông cô ấy cũng không lớn hơn bọn cô nhiều mấy. Lúc này, cô ấy dẫn một cậu học sinh nam đi vào lớp, trong lớp bỗng dưng trở nên yên tĩnh hẳn, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Giáo viên ngữ văn đã dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để nói: “Bạn này mới chuyển tới đây học, mời em tự giới thiệu bản thân mình một chút.”
“Chào mọi người, tôi tên là Lâm Thâm.” Một giọng nam vang lên nghe cứ như là mang theo hơi thở mát mẻ của lon soda cam vào ngày mùa hè.
Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, phía sau lớp còn có mấy nam sinh huýt sáo.
Lâm Thâm đảo mắt nhìn xung quanh phòng học một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn anh, trong ánh mắt họ thì tràn đầy sự hưng phấn lại rất tò mò. Chỉ trừ một nữ sinh buộc tóc kiểu đuôi ngựa ở hàng thứ ba, dựa vào cửa sổ bên tay phải. Cô lại còn đang ngủ, từ đầu tới cuối, cô đều không thèm ngẩng đầu lên.
Giáo viên ngữ văn để Lâm Thâm ngồi ở hàng thứ năm tổ ba, vóc dáng của anh rất cao, nếu ngồi ở phía trước nữa thì sẽ gây cản trở cho các bạn học khác. Lâm Thâm đi tới giữa hàng lang của tổ thứ ba và tổ thứ tư, con ngươi của anh không khỏi liếc nhìn về phía nữ sinh đang nằm ngủ kia, nửa khuôn mặt của cô thì áp vào trong cánh tay, nửa phần khuôn mặt còn lại lộ ra bên ngoài, thì trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú.
Cô thật sự đang ngủ, giống như cô không hề có hứng thú gì với những chuyện khác.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Thâm về cô, đây là một nữ sinh rất có cá tính. Ở trường trung học phổ thông đầu tiên - nơi luôn lấy thành tích để cân nhắc hết tất cả, cũng thật đặc biệt.
Giáo viên ngữ văn rất thích Kiều Tinh Lâm, cô bé này viết luận văn có khí phách và dứt khoát, hơn nữa thành tích môn ngữ văn cũng rất tốt. Mỗi lần xem qua bài viết luận văn của cô, cô ấy đều có thể cảm nhận được sự trưởng thành và lối suy nghĩ hơn cả cái lứa tuổi hiện tại. Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho cô học trò đắc ý của cô ấy ngủ ở trong lớp vào sáng sớm.
Giáo viên ngữ văn đi tới bên cạnh bàn của Kiều Tinh Lâm, cô ấy đưa tay ra và khẽ gõ lên bàn một cái.
“Kiều Tinh Lâm.”
Nghe thấy tiếng gọi, Kiều Tinh Lâm dụi mắt một cái: “Cô giáo, có chuyện gì không ạ?”
“Sao em không học văn giống như những bạn học sinh khác?”
“Em đã thuộc hết rồi ạ.”
“Ôn lại bài cũ và cả bài mới, cô biết bài kiểm tra hàng tháng lần này của em không tệ, nhưng mà bạn Tạ Vũ Phi ở lớp sáu cũng bằng điểm với em đây. Em cũng không thể tự cao, phải tiếp tục cố gắng có biết không?”
“Không phải đâu cô, vừa rồi em đang suy nghĩ về một vấn đề. Tại sao con người không thể tắm hai lần trên một dòng sông chứ?”
Vì vậy trong tiết đọc, nữ sinh trực tiếp bắt đầu thảo luận với giáo viên ngữ văn về vấn đề triết học.
Trước và sau Lâm Thâm đều là nữ sinh, các bạn nữ ấy cũng trả lời Lâm Thâm rất nhiệt tình, thậm chí là còn có bạn ngồi ở đằng sau Lâm Thâm cách mấy hàng chào hỏi anh bằng cách ném tờ giấy hay là vẫy tay, họ đều quay mặt về phía anh. Bạn học ngồi ở hàng trước, bởi vì giáo viên đang nói chuyện Kiều Tinh Lâm, nên lá gan tương đối lớn, ít nhiều gì cũng vì tò mò, mà xoay lưng lại nhìn anh.
Ánh mắt của Lâm Thâm cũng không dễ gì mà rơi vào bóng người cao gầy mảnh khảnh ở trước mặt kia.
Chỉ có nữ sinh này, cả tiết đọc toàn trò chuyện với giáo viên, cô hoàn toàn không có hứng thú gì với anh.
Tiết đọc cộng với tiết đầu đều là môn ngữ văn. Trong giờ giải lao, Kiều Tinh Lâm nói đến mức khô hết cả miệng lưỡi, thế nên cô lấy ly ra để uống nước.
Lúc ấy cô mới nhớ tới, hình như cô chưa có gặp bạn học mới, vì vậy nên cô chuẩn bị đi ra hàng ghế đằng sau để chào hỏi anh một cách tự nhiên. Đến lúc cô xoay người lại thì phát hiện bạn học mới bị người người vây quanh rồi. Người con trai ngồi ở giữa mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, mặt mũi khôi ngô, sống mũi lại rất cao. Trong ánh mắt của anh còn toát lên vẻ kiêu ngạo và hờ hững.
Cơn gió của buổi sáng sớm nhẹ nhàng thổi qua bên tai cô, cứ như tất cả mọi người đều ngưng đọng lại trong trong thời gian.
Đây dường như là cách chính xác để tuổi thanh xuân mở ra.
Cô nghe thấy nam sinh ấy nói: “Tôi thích đàn violon, tôi cũng đã nhận được giấy chứng nhận xuất sắc đạt cấp độ về đàn violon do hiệp hội âm nhạc trao. Có thể mọi người không biết đó là cái gì, nói đơn giản là nó tương đương với bằng cấp của biểu diễn.”
Lúc anh nói lời này, giọng điệu của anh có hơi tự cao tự đại, thật sự khiến người ta chẳng có chút cảm tình gì, nhưng những bạn học xung quanh vẫn phối hợp với anh mà “Wow” một tiếng.
Kiều Tinh Lâm thầm “Chậc” một tiếng ở trong lòng, có gì đặc biệt hơn người chứ, ngay cả ý định chào hỏi cũng bỏ mất.
Sau đó, có mấy lần khi đang trên đường về nhà, cô nhìn thấy nữ sinh khác đưa thư tình cho anh, không một ai là ngoại lệ cả, anh từ chối hết tất cả các nữ sinh, ngay cả một lý do mà anh cũng lười nói cho người ta. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đang đồn, cậu bạn chuyển trường sinh này thật sự rất khó theo đuổi. Dĩ nhiên cũng có người có cùng suy nghĩ với Kiều Tinh Lâm, cảm thấy anh chỉ được cái dáng vẻ trông đẹp trai một chút thôi, không biết thu hút ở đâu nữa.
Đến khi kết quả của kỳ thi tháng vừa được công bố ra thì cả trường trung học phổ thông đầu tiên mới thật sự bùng nổ.
Kiều Tinh Lâm và bạn học đứng nhìn tấm bảng điểm được dán ở trước cửa phòng học, nửa ngày nói không nên lời. Lâm Thâm bất ngờ đứng ở đầu bảng, hơn nữa tên quái vật này chỉ thiếu có năm điểm là đạt điểm tuyệt đối. Môn ngữ văn của cô, thi đạt được điểm đã là một số điểm rất cao rồi, quái vật lại thi được điểm, hoàn toàn áp đảo cô để trở thành người đạt hạng nhất.
Hơn nữa tổng điểm của người ta cũng là hạng nhất, vượt qua người hạng nhì - Tạ Vũ Phi tới mười ba điểm.
“Ồ wow, Kiều Kiều, lớp chúng ta xuất hiện một học bá cực kỳ giỏi rồi!” Hạ Đan cảm thấy kinh hãi vô cùng: “Thành tích này ở đại học Thanh Hoa Bắc Kinh chắc cũng không thành vấn đề gì nhỉ?"
Người bạn học ở bên cạnh nói: “Bình thường thật sự không nhìn ra luôn. Tớ chỉ thấy cậu ta luyện đàn ở trong phòng học âm nhạc, còn tưởng rằng cậu ta có một sở trường là âm nhạc thôi. Này có phải là người không thế?”
“Đúng thật là không chừa đường sống cho chúng ta. Người đã đẹp trai, đánh bóng xuất sắc, chơi đàn violon hay, mà giờ lại còn đạt thành tích tốt như vậy. Cậu ta quả thật là cơn ác mộng của tất cả nam sinh ở trường.”
“Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa, Tạ Vũ Phi tới.”
Kiều Tinh Lâm vẫn còn đang đắm chìm trong cơn giận vì hạng nhất môn ngữ văn của cô đã bị người khác đoạt đi mất, nên cô cũng không nhận ra rằng bạn học đứng kế cô đang tự giác né sang một bên để nhường đường. Tạ Vũ Phi bước tới từ phía sau đám đông, cô ta mặc một chiếc váy trắng, tóc thì được thắt bím gọn gàng xinh đẹp, lại còn một chiếc kẹp tóc xinh xắn ở trên đó nữa, cả người của cô ta tỏa ra sự tinh tế.
“Lâm Thâm.” Cô ta gọi cái tên này một tiếng.
Một bạn học tốt bụng ở lớp nói cho cô ta nghe: “Lâm Thâm của lớp chúng tớ không có tới xem bảng thành tích, Bây giờ chắc là cậu ấy đang ở trong phòng học âm nhạc đấy.”
Tạ Vũ Phi mỉm cười một chút, sau đó cô ta xoay người và nhẹ nhàng bỏ đi.
Kiều Tinh Lâm thật sự không hiểu cô ta, bị người khác vượt mặt vui lắm sao? Tại sao cô lại cảm thấy mất hứng thế này? Tên quái vật này nửa đường xông ra, muốn chọc tức cô chết đây mà!
Cô là loại người mà người khác làm gì cũng đều được, miễn là không chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô, một khi đã chạm đến ranh giới đó thì cô sẽ canh cánh người đó ở trong lòng.
Vì vậy, ngay cả cơm cũng ăn không thấy ngon, tiết học đọc ngữ văn cô cũng chẳng dám ngủ, cứ nhìn thấy Lâm Thâm là cô càng cảm thấy gai mắt.
Buổi liên hoan Tết Nguyên đán, Lâm Thâm biểu diễn ở trong hội trường của trường học. Kiều Tinh Lâm thì đang ngồi ở trong hội trường tối đen như mực giống như những người chung quanh vậy, nhìn ánh sáng trên khán đài kia, trong mắt của tất cả mọi người đều là hình ảnh ngón tay thoăn thoắt của anh. Cô chưa từng nghe Lâm Thâm kéo đàn violon một cách nghiêm túc bao giờ, cô có nghe bạn học hiểu một chút về âm nhạc nói khoác là anh tài giỏi đến mức nào.
Mỗi lần tới tiết học âm nhạc là giáo viên dạy âm nhạc rất thích trao đổi với Lâm Thâm, sau đó quăng bọn cô - những con người phàm tục không hiểu âm nhạc là gì sang một bên.
Lúc này, tiếng đàn vang lên du dương ở bên tai, cô - người vốn là không hiểu âm nhạc cứ như được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ không rõ tên, trong lòng cô xao động theo tiết tấu âm nhạc. Cô không thể không thừa nhận, anh đang đắm chìm trong thế giới của cây đàn violon, cả người của thiếu niên ấy tỏa sáng lấp lánh, nó cũng chính là điểm nhấn mà cả tuổi thanh xuân của cô, không thể nào xóa nhòa được.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay bên trong hội trường vang lên như sấm. Một khúc Phong thần của Lâm Thâm, không chỉ có mỗi trung học phổ thông đầu tiên, mà ngay cả những trường khác cũng đều đã biết đến sự tồn tại của anh. Nhất là nữ sinh ở trường khác, mỗi ngày đều chạy tới lớp chín để nhìn Lâm Thâm.
Hạ Đan còn chọc Kiều Tinh Lâm, thân là bạn học cùng lớp, người ta thì một lượt đuổi theo Lâm Thâm để nói mấy câu, dù chỉ là mượn vở ghi chép cũng được. Mà Kiều Tinh Lâm thì cứ như là có thù oán với anh vậy, cả học kỳ đều chẳng nói lời nào với người ta.
Kiều Tinh Lâm cũng cảm thấy bản thân cô thật kỳ quái, nhưng vô hình cô lại không dám đến gần anh.
Không bao lâu thì đến học kỳ cuối, có giờ học thể dục ngoài trời, bệnh đau dạ dày của Lâm Thâm lại phát tác. Ngày hôm ấy, đã đến giờ tan học chỉ còn mỗi giáo viên ngữ văn vẫn còn ở lại, cô ấy cũng chưa từng xử lý qua mấy chuyện tương tự như thế này. Cuối cùng, Kiều Tinh Lâm tiện tay gọi điện thoại cho Tống Tú Anh để nhờ bà ấy tới trường giúp đỡ một tay.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ, cô cũng chẳng để nó ở trong lòng. Nhưng khi cô trực nhật vào ngày thứ hai thì Lâm Thâm đã cố tình ở lại.
Cô cũng không biết anh ở lại làm gì, lúc này cô nhanh chóng cúi đầu xuống mà quét dọn. Nhưng cứ hễ cô đi tới đâu là Lâm Thâm lại đi theo cô tới chỗ đó, bóng đen trên mặt đất không ngừng di chuyển qua lại khiến cô cảm thấy bực dọc.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa: “Bạn Lâm này, có chuyện gì không?”
Lâm Thâm đưa cho cô một cái hộp: “Cảm ơn cậu vì hôm qua đã giúp tôi.”
Ở trong hộp là một cái móc khóa hình Conan vô cùng đáng yêu. Cô lại rất thích xem phim hoạt hình, Shinichi Kudo là thần tượng của cô, hơn nữa cô cũng cùng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của cặp đôi Shin và Ran. Thế nên đối với món đồ này, cô không có sức kháng cự lại.
“Cảm ơn.” Cô nhận lấy món đồ. Vậy như đã coi là thanh toán xong, tránh để người khác cảm thấy nợ cô một mối ân huệ nào đó.
Lâm Thâm thấy ánh mắt của cô gái lóe sáng lên, cuối cùng anh cũng lộ ra vẻ mặt đơn thuần mà lứa tuổi này nên có, anh nhẹ nhàng cười một tiếng.
“May quá, tôi tưởng cậu ghét tôi chứ.”
Kiều Tinh Lâm có hơi sửng sốt, hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười như vậy, lúc này anh không còn mang theo vẻ kiêu ngạo hay hời hợt đến mức không có cách nào đến gần nữa, mà ngược lại là giống như một cậu bé lớn ở nhà bên tỏa ánh nắng mặt trời, thoáng một chút đã đâm thẳng vào trái tim cô.
“Không có.” Cô dời ánh mắt đi, rồi hờ hững đáp lại anh một câu. Khóe miệng của cô cũng không kìm được mà cong lên tạo thành nụ cười.
Hóa ra, anh ta có quan tâm cô có ghét anh không.
Cô cũng biết sẽ không thể tránh khỏi việc bị anh thu hút, thế nên cô vẫn luôn giữ một khoảng cách. Cô không nghĩ rằng bản thân cô đặc biệt, ngược lại là xung quanh anh có quá nhiều người ưu tú. Chỉ khi nào ranh giới của khoảng cách kia bị phá vỡ, cô muốn theo đuổi luồng ánh sáng ấy, thì cũng giống như Khoa Phụ theo đuột mặt trời vậy, khen phụ đuổi ngày vậy, không chết thì không thôi.