Nhóm người đi ra khỏi phòng ba rồi bước vào trong thang máy, Kiều Tinh Lâm lập tức buông lỏng tay ra, cô đứng nép qua một bên nhằm giữ khoảng cách với Lâm Thâm.
Mới vừa rồi ở trong phòng ba, hai người còn ngọt ngào tình tứ với nhau mà giờ lại chẳng còn gì cả, thậm chí là Hạ Đan còn có thể cảm thấy được một chút mùi thuốc súng.
Mỗi một câu nói của Tạ Vũ Phi đều nhắm vào Kiều Kiều, Kiều Kiều cũng không có nổi giận ngay tại chỗ, đại khái là vì cô giữ thể diện Lâm Thâm. Chỉ là Hạ Đan nghe mà cảm thấy ngơ ngác, cái gì mà Hằng Thông, cái gì mà CEO chứ? Hơn nữa, Tạ Vũ Phi lại gọi Lâm Thâm là “tổng giám đốc Lâm” thì phải? Không phải Lâm Thâm là trợ lý của chủ tịch sao? Sao lại trở thành “tổng giám đốc Lâm” rồi?
Cô ấy đang cảm thấy rất thắc mắc, và cô ấy tin là Kiều Kiều cũng thấy thế.
Đối với người ngoài như cô ấy mà nói, không rõ chuyện của Lâm Thâm thì không có gì to tát. Nhưng với người yêu nhau thì tình huống lại hoàn toàn khác. Đứng ở trên lập trường của Kiều Kiều, việc nghe được chuyện gì hệ trọng có liên quan tới bạn trai của bản thân từ người khác hẳn là không đáng để vui cho lắm.
Từ thang máy đi xuống bãi đậu xe, Kiều Tinh Lâm kéo Hạ Đan đi về phía trước: “Chắc hẳn là tổng giám đốc Lâm tự có xe nhỉ? Chúng ta đi trước thôi.”
“Tinh Lâm.” Lâm Thâm gọi cô lại một tiếng, nhưng anh lại không biết phải nói bắt đầu từ đâu.
Lâm Thâm biết cô đang cảm thấy tức giận, bọn họ cũng đang quen nhau. Với kích động nhất thời, cộng với việc mười năm trước không thực hiện được tâm ý của nhau, giữa bọn anh vẫn chưa thật sự hiểu đối phương cho lắm. Tới giờ cô cũng chưa từng hỏi anh nên anh cũng không chủ động nói đến, nhưng chắc chắn không phải là anh đang cố gắng giấu diếm cô.
Khi Tạ Vũ Phi nói như thế thì tính chất đã hoàn toàn bị thay đổi.
Kiều Tinh Lâm dừng bước. Chỗ hầm để xe này cũng kín đáo, không có người nào, cũng không dễ bị thợ săn ảnh chụp được. Cô cảm thấy bản thân cô nên nói cho rõ ràng dứt khoát, cô cũng không phải là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, ngây thơ đến nỗi nổi giận đến mức đánh mất mặt mũi.
Hạ Đan cũng rất tự giác đi xa hơn một chút, để bọn cô có không gian nói chuyện.
“Lâm Thâm, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?” Kiều Tinh Lâm quay đầu lại: “Em thật sự không muốn ngày mai lại có thêm Tạ Vũ Phi, em còn phải nghe từ miệng của cô ta mấy cái tin tức quan trọng đến khi nào nữa. Anh nói cho em biết, tại sao anh lại trở thành CEO của Hằng Thông? Một nhân viên có bối cảnh bình thường không thể nào lên chức nhanh như thế được, cũng sẽ không thể mua nổi sợi dây chuyền mắc như vậy?” Cô nắm lấy sợi dây chuyền ở trên cổ của cô, cô cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh nhất có thể.
Lâm Thâm trầm mặc một chút, lúc này anh mới mở miệng: “Lâm Thế Hằng, chủ tịch của Hằng Thông là ba ruột của anh.”
Kiều Tinh Lâm bật cười, cô cũng không biết khi cô cười còn có thể làm ra cái biểu cảm gì nữa. Cô nghĩ rằng mối tình đầu là người có thân phận bình thường, nhưng thật ra anh lại là con của nhà vô cùng giàu có, bây giờ lại còn là CEO của một tập đoàn cực lớn. Rốt cuộc là cô nên cảm thấy vui mừng vì vô tình nhặt được bảo vật, hay là cô phải cảm thấy u sầu vì cô có thể đoán trước được rằng sau này sẽ có nhiều khó khăn hiểm trở đây? Ở bên cạnh người thừa kế của một gia đình giàu cũng không phải là chuyện thoải mái gì. Cô cũng có rất nhiều người bạn tốt ở trong vòng và họ đã tự mình xác thực điều đó.
“Em đã nghe được chuyện mà anh phải trải qua từ Alice. Em không có chủ động hỏi anh, bởi vì em muốn một ngày nào đó anh sẽ nguyện ý phơi bày sự thật đó ra cho em xem, em bằng lòng chờ. Nhưng cho đến tận bây giờ, em chỉ nghe được chuyện của anh từ người khác, sau đó gom lại cái số nhỏ vụn đó lại. Cũng chẳng sao cả, cho dù như vậy, nhưng ít nhất chúng ta được vui vẻ ở bên cạnh nhau, cũng không có chỗ nào là không hợp. Nhưng bây giờ, anh nói cho em biết, chủ tịch tập đoàn Hằng Thông là ba anh. Lúc đầu em còn sợ sự nghiệp của anh không được thuận lợi, trong tay anh không có tiền, nên em vẫn luôn rất cẩn thận ở trước mặt anh, bây giờ nhìn lại, có phải là rất buồn cười hay không?”
Lâm Thâm nhíu mày lại, anh tiến về trước một bước, muốn mở miệng giải thích nhưng Kiều Tinh Lâm lại giơ tay lên mà ngăn anh lại. Cô chợt nghĩ tới điều gì đó rồi nói tiếp: “Anh đừng nói với em rằng nữ nhân vật chính của phim Theo đuổi ánh sáng và để em có thể được tham gia chương trình tạp kỹ như ngày hôm nay đều là anh ở sau lưng giúp đỡ?”
“Không phải anh.”
“Anh cảm thấy em sẽ tin sao?” Kiều Tinh Lâm tự chế giễu bản thân: “Một nữ ngôi sao đột nhiên có tài nguyên dần tốt lên, sau lưng nhất định là có kim chủ nâng đỡ. Luật bất thành văn ở trong giới giải trí mà.”
Lâm Thâm im lặng, anh không có cách nào để phản bác lại cô cả. Đúng thật là không phải cái gì mà anh không làm.
“Lâm Thâm, anh xem em là người gì chứ?” Kiều Tinh Lâm cảm thấy tức giận nói: “Một con rối hay là món đồ chơi bị cậu chủ nhà giàu có điều khiển sao? Anh nói đúng, chúng ta hiểu về nhau quá ít, chưa hẳn đã hợp nhau, tạm thời mình xa nhau để có thể tỉnh táo hơn đi.”
Cô với nói xong thì bước lên xe, cũng không quay đầu lại.
Lâm Thâm đứng yên ngay tại chỗ, gió lạnh thổi vào hầm đỗ xe khiến anh phải rùng mình một cái. Bóng dáng cô độc kia cứ kéo dài. Đã nhiều năm rồi, anh chưa cảm nhận được loại thất bại này. Có một loại cảm xúc dâng trào trong lồng ngực của anh rồi đấu đá hỗn loạn ở trong cơ thể anh.
Anh đứng yên tại đó rất lâu, lúc này anh mới lấy điện thoại ra: “An Hoa? Cậu tới đón tôi.”
Trợ lý An Hoa rất nhanh đã lái xe tới, anh ta mở cửa xe. Sau khi Lâm Thâm đã lên xe thì anh có hỏi anh ta: “Có thuốc lá không?”
An Hoa không hút thuốc lá, nên đã lái xe đến bên ven đường, vào cửa hàng tiện lợi để mua một gói thuốc lá và cái bật lửa. Trước đây ở Hằng Thông, cho tới bây giờ An Hoa vẫn chưa từng nhìn thấy Lâm Thâm hút thuốc lá, ở trong mắt anh ta mà nói, tổng giám đốc Lâm là một người hết sức tỉnh táo và tự chủ, trông anh cũng không giống như là biết hút thuốc. Nhưng bây giờ, Lâm Thâm lại đứng ở ngoài xe, ngón tay thon dài của anh đang kẹp một điếu thuốc lá, ánh lửa của tàn thuốc từ từ dập tắt, mùi thuốc lá thoảng bay vào trong xe.
An Hoa còn nhớ khi nãy chạng vạng tối, lúc bước ra từ trong công ty, tổng giám đốc Lâm còn trông mãn nguyện, vui vẻ khó thấy. Không biết tại sao chỉ trong chốc lát mà anh lại trở nên tiêu cực thế này.
Lâm Thâm đã học hút thuốc trong khoảng thời gian trị liệu. Bởi vì hút thuốc lá có thể vơi bớt được nỗi đau, trừ cái này ra, anh cũng không tìm được cái gì để an ủi tinh thần. Không thể cầm cây đàn violon được nữa, mất đi người thân nhất, thế giới của anh gần như sụp đổ, anh cũng không tìm được động lực nào để tiếp tục sống cả.
Sau đó, anh vô tình bị đám bạn cấp ba kéo vào trong nhóm, và biết được chuyện Kiều Tinh Lâm đã thi đậu trường đại học điện ảnh.
Anh đã từng hứa rằng chỉ cần cô có thể thi đậu đại học, thì anh sẽ lập tức đáp ứng cô một yêu cầu. Còn yêu cầu đó là gì, cô vẫn chưa nói. Cô đã rất cố gắng để hoàn thành lời hẹn ước giữa hai người bọn họ, thế nên anh cũng không thể buông bỏ được.
Khi ấy anh giống như đã tìm được một lý do để tiếp tục kiên trì. Sau khi kết thúc đợt trị liệu, anh chuẩn bị thi đại học một lần nữa, anh cũng bỏ thuốc lá, rất nhiều năm rồi vẫn chưa đụng đến nó nữa. Tất cả những nỗ lực của anh cũng là vì để có được một ngày nào đó anh có thể ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mà quay về.
Thật chất bên trong anh là một người rất kiêu ngạo, anh biết cô cũng như vậy. Anh không hề muốn chỉ vì có mối quan hệ với Lâm Thế Hằng mà phá vỡ đi sự cân bằng giữa anh và cô trong suốt mười năm. Bởi vì đến tận bây giờ, anh chưa từng dựa vào người ba ruột này, trừ ngày hôm nay anh mượn cái thân phận này để ngồi lên chức vị CEO của tập đoàn.
Khi thấy cô tỏa sáng ở trước màn ảnh, nghe cô yêu cái đẹp, thích mua quần áo và đồ trang sức, suy nghĩ đến tương lai của bọn họ, thậm chí là ngày kết hôn, anh đều không thể không đưa ra quyết định này. Tiền không phải là tất cả nhưng không có tiền thì không làm được gì, ngay cả việc thỏa mãn một số chi tiêu hằng ngày của cô cũng không thể.
Hơn nữa trong thâm tâm, anh cũng không muốn cách xa cô quá nhiều.
Anh vốn muốn đợi đến lúc quan hệ giữa anh và cô trở nên ổn định thêm một chút nữa rồi anh sẽ từ từ nói cho cô nghe mọi chuyện. Nhưng anh lại cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, hay có lẽ là anh lưu luyến cái ngọt ngào mà không có bất kỳ gánh nặng nào, thế mà lại đột nhiên bị Tạ Vũ Phi phá hủy hết tất cả.
Lâm Thâm mang theo nỗi phiền muộn trong lòng mà hút hết một điếu thuốc lá, nghĩ đến việc Kiều Tinh Lâm đã không hề có chút do dự gì bỏ anh lại ở trong bãi đỗ xe. Lúc này, anh mở cửa xe và nói với An Hoa: “Quay về công ty.”
“Bây giờ sao?” An Hoa không chắc chắn nên hỏi anh lại lần nữa.
Nhưng Lâm Thâm không muốn phải lặp lại. Bây giờ mà thì về nhà chắc chắn là anh sẽ không ngủ được, anh cần dùng công việc để khiến cho bản thân quên đi chuyện tối nay.
Trên đường trở về, Kiều Tinh Lâm đã lái xe rất nhanh. Hạ Đan bị dọa sợ đến mức nắm lấy tay nắm cửa trên xe, chỉ sợ có cảnh sát giao thông trốn ở đâu đó bắt họ lại, thế là ngày mai nhất định sẽ có bài đăng trên trang giải trí.
Khó khăn lắm mới có một cái lằn dành cho người đi bộ ở phía trước, bởi vì đèn đỏ nên chiếc xe chợt ngừng lại.
Trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hạ Đan sờ lên ngực một cái, rồi nói với Kiều Tinh Lâm: “Kiều Kiều, thật ra thì tớ cảm thấy, cậu không cần quá để ý đến lời mà Tạ Vũ Phi đã nói đâu.”
Kiều Tinh Lâm đưa mắt nhìn lên phía trước, Hạ Đan nói tiếp: “Cậu sợ để lộ vết sẹo của Lâm Thâm, tới giờ cũng chưa từng hỏi cậu ta. Nếu như vậy thì cũng không hẳn là cậu ta lừa dối cậu. Chỉ là cậu có thế giới của cậu, cậu ta có thế giới của cậu ta, cùng vừa hay là Tạ Vũ Phi nằm ở trong thế giới của cậu ta, nên cô ta biết sớm hơn cậu một chút thôi mà. Cậu giận cái gì chứ?”
“Anh ấy là con trai của Lâm Thế Hằng, cậu có biết không?” Cuối cùng Kiều Tinh Lâm cũng nói chuyện, cô cười nhạt một tiếng: “Hôm nay tớ mới biết.”
“Lâm Thế Hằng là ai…” Hạ Đan cảm thấy cái tên này có hơi quen quen, sau đó cô ấy vội vàng lấy điện thoại ra mà tìm kiếm thử một chút: “Mẹ nó, nhà giàu nhất?”
“Vậy nên cậu biết tại sao tớ tức giận chưa? Anh ấy mua đồ cho tớ, lúc anh ấy ở bên cạnh tớ, tớ đều phải dè dặt bảo vệ lòng tự ái của anh ấy, tớ rất sợ sẽ kích thích chỗ nào đó của anh ấy. Nhưng mà sao, người ta cũng hề không thiếu tiền, lại còn có rất rất nhiều tiền hơn tớ nữa, có phải là tớ đáng buồn cười lắm phải không? Hơn nữa, ở trong mắt người ngoài - người dân bình thường như chúng ta đây, thì đều xem tớ là người dựa dẫm vào người giàu có, trèo cao đến nhà bọn họ? Tớ thật sự không muốn gả vào nhà giàu có, để rồi gặp cảnh bị ba chồng mẹ chồng gây khó dễ, được không?”
Hạ Đan thở dài một hơi: “Có thể lúc cậu thích cậu ta, cậu không biết cậu ta là con trai của Lâm Thế Hằng. Nhưng chỉ vì cậu ta chợt trở thành con trai của nhà giàu nhất mà cậu không thích cậu ta nữa sao? Cậu ta vẫn là Lâm Thâm, thật ra thì nếu đổi lại là người bình thường, biết bạn trai của bản thân có tiền như vậy, đã sớm cười chết mất rồi. Còn cậu thì ngược lại, trực tiếp bỏ con trai của nhà giàu nhất ở lại trong bãi đỗ xe, cả người giàu sang quyền thế ngang ngược mà cũng không làm cậu động lòng được.”
Kiều Tinh Lâm đáp lại: “Cậu có biết lý do vì anh ấy mà tớ mới mới có thể lấy được vai trong Theo đuổi anh sáng, mới có thể được tham gia chương trình tạp kỹ không?”
“Nhưng đứng ở lập trường của cậu ta, giúp cậu có tài nguyên nên mở miệng một chút, cũng không có gì không đúng. Nếu tớ mà có người bạn trai có thân phận và bối cảnh khủng như vậy, giúp ta mở bệnh viện tư, mỗi ngày đều được ở nhà đếm tiền, vui chơi là được thì nhất định tớ sẽ vui đến chết mất. Đây chính là lý do mà cậu bỏ người ta lại tại chỗ sao?”
Kiều Tinh Lâm giơ tay lên mà đè xuống trán: “Đan Đan, tớ không muốn như vậy. Tớ không muốn cuộc đời của tớ bị người khác sắp xếp sẵn hết. Trước đây khi chưa có sự xuất hiện của anh ấy, tớ đã đi lên từng bước một, mặc dù rất khổ cực, nhưng tớ rất vui. Cái loại cảm giác thực tế đó, ta có thể nhìn thấy rõ giá trị của bản thân. Nhưng bây giờ thì lại là cảm giác tệ và rất rối loạn, cậu hiểu không?”
Hạ Đan biết Kiều Tinh Lâm không phải là người thích bị sắp xếp sẵn, nếu không thì ban đầu cô đã không để ý đến sự phản đối kịch liệt của cả nhà, mà một lòng một dạ dấn thân vào vòng giải trí rồi. Đã nhiều năm như vậy, tới giờ cô vẫn chưa một lần mở miệng kể khổ với người nhà. Thực chất Kiều Tinh Lâm là một người rất hiểu thắng, cô cũng không chịu đầu hàng trước chuyện nào cả, thế nên đối với việc Lâm Thâm đột nhiên có thân phận cao như thế thì cô không chấp nhận nổi.
Nhưng trong chuyện này, thật ra thì cũng không nói được ai đúng ai sai, bọn họ cần thời gian để tỉnh táo và suy nghĩ kỹ lại, để có thể đứng ở trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ thấu đáo.
Xa nhau mười năm, cuối cùng vẫn có thể ở bên cạnh nhau, bọn họ không có lý do gì mà phải chia tay nhau vì chuyện này.
“Tớ biết giờ tớ có nói gì thì cũng đều vô dụng nhưng tớ thật sự cảm thấy, cái sai không nằm ở Lâm Thâm, dĩ nhiên là cậu cũng không sai, nó chính là cái vận may trêu người ở trong tiểu thuyết thường nói đến. Cậu về nhà tắm rửa thật sạch sẽ, giữ bình tĩnh mấy ngày trước đã, có lẽ khi ấy cậu sẽ suy nghĩ thông suốt.” Hạ Đan vỗ một cái vào bả vai của Kiều Tinh Lâm.