Nữ Thần Hotsearch

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiều Tinh Lâm bị anh hỏi như vậy thì có hơi sửng sốt, đôi mắt to xinh đẹp của cô chớp chớp. Thẳng thắn như vậy sao? Cũng đã đến giờ phút quan trọng này rồi, cô còn cái gì để sợ nữa: “Anh có nguyện ý ở bên cạnh tôi không?”

Nội tâm của Lâm Thâm bị một phen chấn động. Anh không ngờ là cô lại dũng cảm như vậy, hoàn toàn đập tan lớp ngụy trang mà anh đã vất vả lắm mới có thể củng cố được.

“Nếu như tôi đã làm ra chuyện gì, khiến cho em hiểu lầm thì tôi rất xin lỗi.” Lâm Thâm quay đầu lại, anh đặt con dao và cây nĩa ở trong tay lên bàn, vẻ dịu dàng khi nãy giống như đã mất sạch hết, biến cô trở thành người đơn phương tình nguyện ảo tượng.

Kiều Tinh Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, cô hỏi tiếp: “Mã Tiêu, cây đàn violon cộng với bữa cơm này được xem là cái gì chứ?”

“Cứ xem như là tôi ở một thành phố khác, gặp được người bạn đã từng học chung lớp nên tỏ vẻ thân thiết.”

Kiều Tinh Lâm không cảm thấy tức giận mà ngược lại cô còn cười: “Hạ Đan và Tạ Vũ Phi cũng là bạn học cũ của anh, tại sao anh không đi tỏ vẻ thân thiết với bọn họ đi? Anh biết rõ là tôi thích anh!”

Lúc này, anh rút khăn giấy ra mà lau miệng, sau đó anh nói với cô bằng giọng hết sức bình tĩnh: "Bây giờ em hiểu tôi được bao nhiêu? Thậm chí cả bối cảnh gia đình tôi, nghề nghiệp và sở thích của tôi, em cũng không biết. Giữa chúng ta, nhiều nhất chỉ là người xa lạ quen biết nhau. Em thích tôi cái gì chứ?”

Kiều Tinh Lâm bị lời của anh làm cho nghẹn họng. Quả thật là từ lúc anh trở lại, anh với cô chỉ gặp nhau có vài lần. Những gì anh nói cũng có vẻ không sai, cô thích là chuyện từ mười năm trước rồi, về chuyện hiểu anh, cũng chỉ dừng lại ở mười năm trước.

“Mười năm, có thể có quá nhiều thứ thay đổi. Người em thích là tôi của năm đó vừa kéo đàn violon vừa nói về giấc mơ.” Đôi mắt của Lâm Thâm bắt đầu trở nên ảm đạm: “Bây giờ, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, mỗi ngày đều rảnh rỗi không có gì làm, thậm chí là cả thể xác lẫn tinh thần đều không được tốt. Mà em, một nữ ngôi sao sáng chói, em thật sự không cần phải lãng phí thời gian với hạng người như tôi làm gì.”

Kiều Tinh Lâm cảm thấy lời anh nói không đúng, rất muốn phản bác, cô đường đường là một sinh viên giỏi tốt nghiệp tại đại học ngành luật, lại không thể nghĩ ra được từ nào vào lúc này, thật khiến cho thầy và ông Kiều mất mặt.

Bầu không khí ở trong phòng ngưng đọng lại một chút, lúc này Lâm Thâm đứng dậy: “Tôi phải đi rồi.”

“Ding dong” Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc.

Kiều Tinh Lâm bước đến mở cửa.

“Chị Kiều, trong mấy món đồ em mua lúc sáng, chị có thấy vé tàu điện ngầm của em đâu không?” Tiểu Giang bước vào cửa rồi trực tiếp hỏi cô.

“Chị không nhìn thấy.”

“Vậy để em vào phòng bếp tìm một chút.” Nói xong Tiểu Giang lập tức nhấc chân bước vào, khi đó cô ấy mới bắt gặp Lâm Thâm, cả người cô ấy cứng đờ ra ngay tại chỗ.

Kiều Tinh Lâm cũng bước tới, Tiểu Giang quay đầu sang nhìn cô, biểu cảm và động tác của cô ấy khoa trương đến nỗi như đang tham gia một tiết mục nào đó vậy.

“Trời ạ, đẹp trai quá đi!” Tiểu Giang thật sự không thể kìm chế nổi: “Đây là người nào thế ạ?”

Kiều Tinh Lâm nhìn Lâm Thâm, rồi trả lời cô ấy một cách hời hợt: “Là bạn học chung cấp ba với chị.”

“Là nam thần? Là nam thần kia đúng không chị?” Mặc dù Tiểu Giang đã cố gắng hạ thấp giọng xuống nhưng cả phòng đều có thể nghe thấy rõ tiếng của cô ấy.

Kiều Tinh Lâm chẳng nói đúng hay sai gì cả.

“Chào anh nam thần.” Tiểu Giang nhảy đến trước mặt của Lâm Thâm và đưa tay ra: “Em là trợ lý của chị Kiều, gọi em là Tiểu Giang là được.”

Lâm Thâm chỉ gật đầu với cô ấy một cái.

Tiểu Giang cũng không quan tâm, đôi mắt của cô ấy hiện lên vẻ tò mò. Hai người này đang có chuyện!

Cô ấy còn thấy thắc mắc về người có thể khiến chị Kiều tự mình xuống bếp, hóa ra là nam thần, vậy thì chẳng có gì kỳ quái cả.

“Tôi đi trước đây.” Lâm Thâm nói với Kiều Tinh Lâm, anh ở lại đây đã không còn thích hợp nữa rồi.

Kiều Tinh Lâm cũng không giữ anh lại: “Tiểu Giang, chị không tiện đi xuống, em giúp chị tiễn anh Lâm đi.”

Tiểu Giang dẫn Lâm Thâm ra đến cửa của khu chung cư, lúc đi trên đường, cô ấy vốn định hỏi một chút nhưng thấy hơi thở của Lâm Thâm quá lạnh lẽo, cộng với việc hai người họ cũng không quen biết nhau, cô ấy cũng không nên quá om sòm. Chờ sau khi quay lại nhà của Kiều Tinh Lâm thì cô ấy mới bắt đầu truy hỏi cô: “Chị Kiều, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hai người đã gặp nhau rồi? Anh ta đẹp trai như vậy, ngoại trừ là nam thần học bá ra, không làm ứng cử viên thứ hai.”

Kiều Tinh Lâm tỏ vẻ buồn bực, ngồi ở trên ghế sô pha: “Như em thấy đó, chỉ là bạn bình thường cùng ăn một bữa cơm.”

“Sao chị trông có vẻ không mấy vui vẻ nhỉ?”

Kiều Tinh Lâm liếc nhìn cô ấy một cái: “Tay của chị bị thương, không thể rửa chén. Nếu em đã tới rồi thì giúp chị thu dọn đống chén ấy đi.”

Tiểu Giang cảm thấy bản thân cô ấy hình như tới không đúng lúc lắm?

Buổi tối, Lâm Thâm lên kế hoạch đầu tư bắt đầu triển khai nhiều lần nhưng đều gạch bỏ hết, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

Mấy năm nay, anh tự nhận là bản thân anh đã xử lý mọi chuyện quá lý trí, kể cả hôm nay.

Thật ra thì khi cô hỏi anh câu đó, sâu trong nội tâm của anh đã trả lời là yes. Nhưng anh lại không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà kéo cô vào trong vũng bùn được. Bệnh của anh, gia đình anh, còn có cả tương lai của anh, tất cả đều là nguyên nhân khách quan khiến anh không thể đồng ý với cô được.

Mặc dù anh dựa vào lý trí để từ chối cô, thoạt nhìn thì có vẻ đúng. Nhưng trong nội tâm thì lại thôi thúc anh muốn tách ra khỏi thoát lý trí, nó đang nói với anh rằng câu trả lời là ngược lại.

Anh muốn đi tắm nhưng giọng nói của Kiều Tinh Lâm cứ liên tục vang lên.

“Hôm nay tôi cũng cho anh choáng. Anh dựa vào đâu để thay tôi quyết định là tôi phải thích anh chứ? Thích anh là chuyện của tôi, cho nên quyền quyết định là ở tôi.”

“Cõi đời này, không phải người nào cũng có thể giữ vững ước mơ, làm chuyện mà bản thân mình thích và biến nó thành sự nghiệp. Nếu như vậy mà đã lập tức đánh giá là không ra gì thì chẳng công bằng với tất cả mọi người chút nào.”

“Nếu anh nói tôi không hiểu anh, vậy thì chúng ta hãy dành một chút thời gian để tìm hiểu nhau lần nữa. Một năm sau, nếu như anh vẫn không có cảm giác gì với tôi, vậy thì tôi quay đầu bỏ đi, sẽ không làm phiền anh nữa. À đúng rồi, tuần tới tôi sẽ tham gia quay phim, không phải lúc nào cũng có điện thoại ở bên người, kỳ quay phim là tầm năm tháng.”

Vào cuối mùa thu, một buổi lễ ra mắt phim《 Theo đuổi ánh sáng》đã được tổ chức hoành tráng ở thành phố nào đó nằm ở ven biển phía nam. Thành phố này được mệnh danh là thành phố vườn hoa, có rất nhiều tác phẩm truyền hình được lấy cảnh ở đây, chi phí tổn thất cũng sẽ giảm đi nhiều so với con đường ở thành phố lớn.

Sau buổi lễ ra mắt, đoàn làm phim ở lại một khách sạn gần địa điểm quay. Khang Hạo ở trong phòng Tổng thống, đối với Kiều Tinh Lâm thì tệ hơn một chút, còn những người khác đều là phòng đơn đơn giản nhất.

Kiều Tinh Lâm trở về phòng, cả người cô mệt mỏi đến lả lơi. Sáng sớm cô đã đi máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì, nên cô đã xúi Tiểu Giang đặt đồ ăn ở bên ngoài.

“Chị Kiều, chị muốn ăn cái gì?” Tiểu Giang lướt điện thoại: “Trái cây, xà lách hay là rau cải?”

Kiều Tinh Lâm vừa nghe đã thấy không thèm ăn. Cô có hơi nhớ về mùi vị của miếng thịt bò bít tết kia.

“Chị muốn ăn mặn.”

“Chị không giảm cân sao? Em chỉ muốn nói là hôm nay ở trong ống kính trông gò má của chị có hơi đầy đặn hơn một chút đấy.”

Nghe đến đây, Kiều Tinh Lâm cảm thấy như có một nhát dao đâm vào ngực cô.

Lúc này, có người tới gõ cửa.

Người tới là phụ tá của nhà sản xuất phim: “Cô Kiều, người của tập đoàn Hằng Thông tới mời sáng tác chính của đoàn ăn cơm, đang ở nhà hàng Trung lầu dưới.”

Kiều Tinh Lâm vốn không muốn đi xã giao như vậy, trước đây cô toàn từ chối, nhưng tập đoàn Hằng Thông là ông chủ sau lưng của Hằng Đạt Entertainment, đắc tội với bọn họ thì sau này cô sẽ không thể lăn lộn được ở đây.

“Được, tôi lập tức qua đó.”

Kiều Tinh Lâm trang điểm lại một chút, sau đó cô đi đến phòng bao của nhà hàng Trung.

Trong phòng bao có mấy người xa lạ đang ngồi với Khang Hạo, đạo diễn và nhà sản xuất phim cũng không có mặt tại đó. Có một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, trông thân phận của ông ta cũng tương đối cao, khi ông ta đang gọi đồ ăn, thấy Kiều Tinh Lâm đi vào thì ánh mắt của ông ta lập tức hướng thẳng về phía cô. Ánh mắt ấy quá sức lộ liễu, không hề có ý che đậy, Kiều Tinh Lâm cảm thấy bản thân cô giống như không mặc quần áo vậy.

Cô ngồi xuống ở bên cạnh Khang Hạo, Khang Hạo lại ghé sát đến mà nói với cô: “Nếu lát nữa bọn họ mời cô uống rượu thì nhớ từ chối.”

Ở đây đều là người ở trong giới, chỉ một câu nói, cô đã lập tức hiểu ra ý.

Qua lần giới thiệu với nhau, người đàn ông trung niên nhiệt tình chuyển đồ ăn tới trước mặt Kiều Tinh Lâm: “Người đẹp, anh đẹp trai muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi.”

“Tổng giám đốc Nghiêm, ngài cứ quyết định là được, tôi không kén chọn.”

“Vậy cô uống rượu gì?”

“Tôi bị dị ứng với rượu cồn nên không uống được rượu.”

Sắc mặt của Nghiêm Hoa lập tức trở nên khó coi, ông ta đứng dậy rồi đi vòng qua sau lưng của Kiều Tinh Lâm, lúc này ông ta khoác tay lên bả vai của cô và nói: “Cô Kiều, cô đây là không nể mặt tôi. Loại rượu trái cây này thì sao? Nồng độ cồn không cao, uống ngon lắm đấy.”

Kiều Tinh Lâm muốn đẩy tay của ông ta ra nhưng ông ta lại nắm bả vai cô rất chặt, lại còn dùng đầu ngón tay để vuốt ve da thịt của cô.

Kiều Tinh Lâm gần như đã muốn lập tức đẩy tay của ông ta ra.

Khi ấy Khang Hạo đứng lên, nắm lấy bả vai của Nghiêm Hoa rồi đưa ông ta quay trở về chỗ ngồi, “Chắc hẳn là tổng giám đốc Nghiêm không biết, dị ứng rượu cồn cũng khá nghiêm trọng, mặt cô ấy sẽ nổi mẫn lên, đến lúc đó lại không thể quay phim được. Ngài cũng không muốn tiến độ quay phim của đoàn bị ảnh hưởng phải không? Nhiều người như vậy, đình công một ngày thôi cũng gây tổn thất không nhỏ đâu.”

“Là vậy sao?” Nghiêm Hoa nửa tin nửa ngờ, ông ta liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Tinh Lâm rồi nói: “Thế thì thôi vậy.”

Khang Hạo trở lại chỗ ngồi, Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng nói cảm ơn anh ta.

Khang Hạo vẫn luôn giúp đỡ cô.

Mặc dù cô không biết lý do là gì, nhưng gặp trường hợp giống như vậy, có Khang Hạo ở bên cạnh, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Lúc dùng bữa, cuối cùng cũng nói về một số vấn đề liên quan tới công việc.

Mãi cho đến khi ăn xong, Nghiêm Hoa lại lên tiếng đề nghị: “Quán rượu này có KTV, lát nữa chúng ta đi hát không? Nghe nói giọng hát của cậu Khang không tệ. Không biết cô Kiều đây thế nào?”

Kiều Tinh Lâm trả lời: “Tổng giám đốc Nghiêm, sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi quay phim nên tôi không đi đâu, mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé.”

“Cô Kiều, cô đây là không cho chúng tôi mặt mũi.” Nghiêm Hoa tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Rượu thì cô bảo không thể uống, chúng tôi cũng không uống. Đến hát mà cô cũng không muốn hát, thế nào, là chúng tôi không mời nổi cô à? Có phải là cô Kiều cảm thấy vai nữ chính của bộ phim này không thể không do cô thủ vai không?”

Bầu không khí lập tức tụt xuống đến mức đóng băng.

Ở phương diện đầu tư, những diễn viên như bọn họ thật sự không có tiếng nói, đừng nói là cùng nhau ăn uống rồi ca hát, có khi đứng bán nhan sắc cũng là chuyện đương nhiên.

Nói trắng ra đây chính là thế giới mạnh ăn hiếp yếu.

Lên tới một chỗ cao hơn cũng đồng nghĩa với việc càng nhiều thử thách hơn.

“Tổng giám đốc Nghiêm cần gì phải nghiêm túc như vậy?" Khang Hạo đứng ra giảng hòa: “Nhưng mà quả thật sáng sớm ngày mai chúng tôi có buổi quay phim, không thể đi chơi quá muộn, nếu không thì đạo diễn Uông sẽ mắng mất. Ngài cũng biết ông ấy vẫn luôn rất nghiêm khắc mà. Lần sau đi, lần sau nhất định sẽ đi với ngài cho thỏa thích.”

Lúc này sắc mặt của Nghiêm Hoa mới dịu đi lại một chút: “Vẫn là cậu Khang biết nói chuyện. Cô Kiều là người mới, cô cũng phải hiểu các quy tắc của ngành này, bên cạnh đó cô hãy học hỏi thêm từ những người đi trước đi.”

Kiều Tinh Lâm đứng dậy, cô thật sự không muốn ở lại dây dưa với đám người này nữa.

“Thế nào, tính tình lớn như vậy, nói hai câu cũng không được?” Nghiêm Hoa lớn tiếng nói. Ông ta cũng đã gặp qua không ít nữ diễn viên, nhưng người khí tính lớn như cô thì đây lại là lần đầu ông ta thấy. Ai không biết thì cho là nhà cô có bối cảnh gì đó vững chắc lắm, không đụng vào cô được.

“Yo, ông Nghiêm, sao ông lại dùng lời thoại của tôi thế?” Lúc này, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên ở ngoài cửa.

Mọi người nhìn sang thì thấy Lâm Uẩn Kiệt và Lâm Thâm đang bước vào.

Truyện Chữ Hay