Một quán trà Trung Quốc nằm trêи bờ tây Qishu Lake. Trong quán, dây leo màu nâu dệt thành từng đoạn quấn quanh, trêи tường phía nam treo một bức tranh sơn thủy rất lớn, bên dưới để một lư hương màu vàng, cắm vài cây hương, mây khói chậm rãi bay lên, in lên tranh sơn thủy, thật sự làm cho người ta cảm thấy thân mình ở trong đó, ʍôиɠ lung huyền bí.
Mà ở sau tấm bình phong là một cánh điêu khắc hoa văn chạm trổ, có hai người làm nơi đây hoàn toàn mất đi ý cảnh, bầu không khí đang tốt lành sau khi hai người đó mở miệng, bị phá hỏng không còn một mảnh.
“Má! Chân ông đây sắp què rồi, cấp trêи còn chưa hài lòng, nói gì mà không có ý tưởng mới mẻ, không thể tạo chấn động, đúng là x chó!” Người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, kéo khóa đến cổ, uống một ngụm trà, chép miệng một cái, nói tiếp: “Kim Cương anh nói coi, cô bé dìu cụ bà qua đường sao lại không phải ý mới chứ?! Năng lượng tích cực hơn?! Với lại ông đây tự chụp, làm gì có bất kỳ xử lý nhân tạo nào!”
Nói xong, anh ta lại xoay chén trà, cau mày nói: “Đang yên đang lành uống trà gì? Vừa đắt vừa không có ý nghĩa, còn không bằng ra quán đồ nướng bờ sông lấy mấy chai bia bọt đi!”
Người đàn ông tên Kim Cương nghe vậy, nhai nát mấy miếng táo trong miệng nuốt xuống, cười gằn một tiếng, nói: “Người ta tặng tôi một thẻ khuyến mãi giảm năm mươi phần trăm, không dùng không được chứ sao. Hà Tiểu Minh tôi nói cho anh biết, anh uống nhiều rượu, đầu óc nóng đến vớ vẩn rồi, nên mới như vậy. Lúc này, nên uống chút trà, thông não.”
“Tôi vớ vẩn? Tôi đang tỉnh táo đây! Tìm tin tức tìm tin tức, a, trời mới biết cái gì gọi là đổi mới?!” Hà Tiểu Minh trông càng tức giận hơn, mặt lập tức đỏ đến cổ.
“Ấy. Nói thật, loại chuyện cô bé dìu cụ bà băng qua đường này, nếu như đặt ở năm sáu năm trước, người xem khẳng định không ít. Nhưng bây giờ, coi như hết. Tôi cho anh biết, anh phải thay đổi cốt chuyện một chút, thêm nội dung này nọ, cố gắng hoàn thiện.” Kim Cương nói, lại rột roạt nhai hạt đậu phộng trong miệng, nuốt xuống, cười híp mắt ngoắc ngoắc Hà Tiểu Minh.
“Thêm nội dung gì?”
“Thì ví dụ như, anh viết… cụ già tàn tật đi đứng bất tiện, băng qua đường bị đụng ngã, người đi đường đi vội vàng đối xử thờ ơ, lúc này có một cô bé giơ tay ra nâng cụ già dậy dìu qua đường, cụ già nước mắt lưng tròng, cảm thán trêи đời vẫn còn tồn tại người tốt.” Kim Cương nói xong, lại uống một ngụm trà.
“Trò quỷ gì vậy? Người ta vốn không tàn tật được không?! Cũng không bị đụng ngã được không? Cô bé nhìn thấy bà bước quá chậm, tuổi lại lớn, nên đến dìu bà mà thôi!” Hà Tiểu Minh có hơi tức giận, vừa nói chuyện vừa phun nước miếng, ngón tay kϊƈɦ động chọt chọt lên bàn.
“Anh kϊƈɦ động gì chứ? Xã hội bây giờ chính là như vậy, tin tức nhạt nhẽo vô vị không văn vẻ, ai bằng lòng xem? Người bây giờ đều thích xem thú vị! Đừng oán trách mình không tìm được tin tức nữa, anh nên oán trách năng lực chỉnh sửa biên tập câu chuyện của anh quá kém! Ngay cả việc viết gì đó hấp dẫn người đọc cũng không biết!” Sắc mặt Kim Cương lập tức đen lại y như than đá.
“Nhưng mà tôi không ủng hộ cách của anh! Không có đạo đức! Đó là tin tức giả tạo! U ác tính của xã hội!” Hà Tiểu Minh chỉ thẳng vào mặt Kim Cương, gằn từng chữ.
“Chớp mắt thôi là anh sắp qua ba mươi rồi, con nhỏ thì sắp lên tiểu học, nhưng sao anh lại ngây thơ như thế chứ? Anh tới nhân gian làm Phật sống phổ độ chúng sanh hay là trải qua nhân sinh của mình thật tốt?” Sắc mặt Kim Cương bị Hà Tiểu Minh nói đến sắp không thể nhịn nổi nữa, vậy nên đổi một góc độ khác cắt vào trọng tâm câu chuyện.
Lúc Hà Tiểu Minh còn muốn nói gì đó, anh ta nhận được điện thoại của cấp trêи.
Sau khi nhận điện thoại xong, mặt Hà Tiểu Minh nhăn y chang như trái khổ qua.
“Sao vậy?” Kim Cương hỏi.
“Cuối tháng có một đợt tổng kết lại biểu hiện để cho điểm, người có điểm thấp nhất sẽ bị sa thải. Ha ha, con gái ông đang vui vẻ ghi danh lớp học đây…” Hà Tiểu Minh nghĩ tình hình bây giờ đã quá khó để đảo ngược, không khỏi cười khổ. Bởi vì, điểm của anh ta luôn thấp nhất. Sếp gọi điện đến, thật ra là ám chỉ anh ta, lúc rảnh rỗi thì thu dọn đồ đạc cuối tháng cút ngay.
Kim Cương nghe vậy, uống trà lắc đầu.
Ngồi hồi lâu, ngửi huân hương đã lâu, có hơi oi bức. Vậy nên hai người đứng dậy đẩy cửa sổ ra, một làn gió xuân mang theo ánh sáng nhàn nhạt xẹt qua, chỉ là không thể nào thổi tan lo lắng trong lòng Hà Tiểu Minh.
Lúc này Hà Tiểu Minh đột nhiên phát hiện, đối diện có người trông khá quen.
Kim Cương theo phía sau cũng nhìn thấy.
“Đó là Quý Ưu Trạch à?” Hà Tiểu Minh vừa nói, vừa cầm lấy ống kính tầm xa, nhắm ngay bên kia tách tách chụp vài tấm, sau đó phóng lớn hình ảnh lên nhìn.
Sau khi phóng to ảnh, thấy rõ sườn mặt. Đúng là Quý Ưu Trạch. Bên cạnh còn có hai cô bé và một ông già Âu Mỹ.
“Ngớ ra đó làm gì, nhanh lên đi, chụp tiếp đi!” Kim Cương gõ cái ót Hà Tiểu Minh.
Hà Tiểu Minh quay đầu tức giận liếc anh ta, nâng ống kính tách tách chụp thêm vài tấm.
“Chụp cái này để làm gì? Cũng đâu phải chụp được Quý Ưu Trạch và bạn trai cô ta đâu.” Sau khi Hà Tiểu Minh chụp một loạt ảnh, lẩm bẩm.
“Nói anh ngu anh còn không tin. Nhìn ảnh mà bịa chuyện đi! Lúc trước tôi dạy không cho anh à?” Kim Cương vừa nói chuyện, vừa lắc đầu. Anh ta thấy, Hà Tiểu Minh đúng là cái đầu gấu ngu đần mà!
“Bịa ra không gọi là tin tức! Đó là tổ tin tức lá cải thấp kém mới làm!” Hà Tiểu Minh tiếp tục bảo vệ tôn nghiêm của mình.
“Không quan trọng, dù sao cuộc sống sau này không thể trôi qua tốt lành, là vợ con anh, cũng không phải vợ con tôi.” Kim Cương làm một chiêu khích tướng.
Vợ và con gái… đây là uy hϊế͙p͙ duy nhất của Hà Tiểu Minh. Hà Tiểu Minh trầm mặc.
Vậy nên Kim Cương nói: “Làm một người anh em nhiều năm như vậy. Xuất phát từ lòng tốt, tôi nhắc nhở anh một câu. Anh có thể làm như vậy…”
Bên kia.
Sau khi tạm biệt ông cụ, Quý Ưu Trạch dẫn hai cô bé đến cửa hàng thời trang trẻ em của bạn bạn thân. Trêи đường Quý Ưu Trạch nhận tranh mà Tống Dũ đưa cho nhìn một chút, khϊế͙p͙ sợ. Thế giới trong bức tranh chính là mảnh hồ nước trước mắt này, mới nhìn hình thì giống như trời nước một màu, trắng trong, nhưng nhìn kỹ lại, có thể phát hiện bên trong hàm chứa một tầng màu sắc phong phú. Thật sự cái này rất khó khống chế.
Nhưng Quý Ưu Trạch khϊế͙p͙ sợ, cũng không phải nội dung trong tranh kia, mà là chữ ký bên cạnh. Chữ ký này, nhìn đặc biệt quen mắt. Loại cảm giác này nên hình dung thế nào đây, giống như là mặc dù bạn không mua một vật phẩm chăm sóc sức khỏe mình không hiểu rõ, nhưng chỉ cần có người hỏi bạn hai người lớn tuổi mặc váy đỏ uốn éo quảng cáo cái gì, tự nhiên bạn có thể nói ra chính xác ba chữ không hề lầm là: Não bạch kim (脑白金).
Ông cụ này gọi là Belík, là một tác giả truyện tranh nổi tiếng, cụ thể là trường phái gì thì Quý Ưu Trạch không nhớ được. Nhưng đoạn thời gian trước, ở trêи mạng, khắp nơi đều có thể thấy người khác chia sẻ cuốn phổ cập khoa học tác phẩm của ông. Nói là ông sáng tạo ra truyện cổ tích của người lớn này nọ.
Cô bé này, có tiềm năng. Chỉ có điều tiếc nuối là, Quý Ưu Trạch nghe không hiểu đoạn đối thoại của hai người. Vẫn chỉ nghe được vài từ đơn vụn vặt, nhưng gộp lại thì sau đó lại không rõ nghĩa.
Bạn rất thân của Trương Luyến Trấn là Hứa Dương, có người nói tên họ này là lấy họ cha mẹ gộp lại thành tên, nghe hơi trung tính, nhưng thật ra vẫn rất có đặc trưng riêng.
Sau khi thấy Quý Ưu Trạch, Hứa Dương hết sức nhiệt tình, nói là bạn của Trương chính là bạn của cô ấy, còn muốn giảm năm mươi phần trăm cho Quý Ưu Trạch.
Đang lựa lựa, đột nhiên điện thoại của Quý Ưu Trạch cứ rung rung vì hết tin này đến tin khác được gửi đến.
Kỳ quái, sao nhiều người gửi tin nhắn cho mình vậy?
Quý Ưu Trạch cúi đầu lấy điện thoại ra nhìn, bên trong có vài người bình thường thật ra cũng có lui tới với cô nhưng lại không tính là thân thiết.
“Tiền bối, những đoạn video được tung ra ngoài em nhìn thấy rồi, tiền bối, mọi thứ đều sẽ khá hơn!”
Cô là ai vậy? Thực tập sinh mới của công ty? Đầu óc Quý Ưu Trạch mờ mịt.
“Thì ra chị thật sự bị tổ chương trình bôi xấu à, em cũng từng bị hại, có thể hiểu được cảm giác này!”
Vậy sao trước kia không nói giúp tôi? Quý Ưu Trạch phủi miệng. Chờ đã, video được tung ra?
Lúc Quý Ưu Trạch chuẩn bị mở một tin nhắn mới, Dương Thải Lâm trực tiếp gọi điện đến.
“Chị Thải Lâm?” Lúc đầu Quý Ưu Trạch chợt nghĩ đến, có phải Dương Thải Lâm làm giúp gì hay không?
“A Trạch, em biết Mạc Đồng kia có lai lịch ra sao không?” Dương Thải Lâm chưa nói tới mấy thứ khác, trực tiếp hỏi về Mạc Đồng.
“Em không biết, chỉ biết cô ấy rất thích tẩy trắng…” Nói tới đây, Quý Ưu Trạch lại dừng một chút. Lần trước làm sáng tỏ vụ Khang Tịch, Mạc Đồng này cũng có phần. Tuy rằng Mạc Đồng nói là sự thật, nhưng dù sao Khang Tịch cũng là người một nhà, nên đoạn thời gian này, cảm giác của Quý Ưu Trạch đối với Mạc Đồng hơi là lạ.
“Chờ một chút, chị Thải Lâm, vừa rồi có người gửi tin nhắn cho em nói gì mà video được tung ra ngoài này nọ, xong rồi sau đó chị lại hỏi em về Mạc Đồng… lẽ nào?” Mạc Đồng tiết lộ đoạn ngắn video gốc ghi hình chương trình mình tham gia?
“Vừa rồi cô ấy đăng gì đó, em xem đi.” Dương Thải Lâm nói xong, hơi dừng lại, nói tiếp: “Chị lướt những video cô ấy đăng, hầu hết là bảo vệ em, còn nghĩ đến các em quen biết. Nếu không biết, vậy chắc hẳn là fan cứng của em đi. Sau này ngàn vạn lần không được làm mất lòng cô ấy. Trông cô ấy rất có năng lực, nếu như có thể nhận vào tập thể chúng ta, vậy cũng tốt.”
Nghe như, Dương Thải Lâm thật sự định nhận Mạc Đồng vậy. Ngược lại, Quý Ưu Trạch không có nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ là sau khi cúp điện thoại, cô hỏi mượn máy tính ở quầy hàng của Hứa Dương một chút, đăng nhập tài khoản vào trang chủ của Mạc Đồng.
Trạng thái mới nhất, nội dung là: “Click vào liên kết phía dưới, sẽ có ngạc nhiên.”
Nửa giờ sau khi đăng, fan Mạc Đồng vốn không ít, với lại được mười mấy tài khoản lớn chia sẻ lại, rất nhanh, lượt xem và lượt thích và số bình quân đều cao đến chân trời.
Quý Ưu Trạch cảm thấy, trái tim bé nhỏ của mình bình bịch bình bịch nhảy không ngừng.
Di chuyển con chuột, nhấp vào, xuất hiện một trang web tiếp theo. Bên trong có rất nhiều video, không có để tên, đều là tên gốc lúc xuất video ra.
Tiếp theo.
Dùng máy nghe mở ra, Quý Ưu Trạch không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, choáng váng. Những video này quay rất rõ ràng, có chút không rõ, nhưng đa phần đều khá xa, tương đối gần sẽ mờ. Xem ra chắc là đứng quay từ xa.
Có khoảng bốn năm video, trong đó có cái hai ba phút, có cái dài đến mười chín phút.
Đoạn bị cắt bỏ, bản thân Quý Ưu Trạch cũng nghĩ khá đặc sắc, có hết mấy chỗ đều ở bên trong này.
“Trời ạ, đây là dáng vẻ gốc các cô lúc ghi hình à? Phần phát sóng so với cái này quá xa!” Lúc này, Hứa Dương đứng bên cạnh Quý Ưu Trạch cũng kinh ngạc hét lên.
Hai chị em họ Tống từ phòng thay đồ đi ra cũng đến vây xem.
“Chị Quý, ha ha, chị Quý trong này chơi vui quá à!” Tống Vũ chỉ vào hình ảnh trong máy tính, cười đến xán lạn.
“Đúng đó đúng đó!” Hứa Dương cũng mở to hai mắt nhìn thẳng gật đầu.