“Chân còn đau không?” Sau khi lừa dối đám đông trong phòng xong, Khang Tịch xoay người, vươn tay vỗ nhẹ vào chân Quý Ưu Trạch.
“Không sao!” Quý Ưu Trạch đột nhiên nhảy dựng lên, lắc đầu mấy cái.
“Vậy đi thôi.” Khang Tịch vươn tay khoác lên cánh tay Quý Ưu Trạch, không để ý ánh mắt người ngoài, thoải mái đi ra ngoài.
Nghiên Nghiên cảm thấy, đoạn thời gian trước mình thật vất vả mới tìm được cách uốn nắn, bây giờ lại bắt đầu nghiêng vẹo rồi. Chủ yếu là hai người kia, ngay từ đầu đã không qua lại với nhau, tự dưng nửa đường thân nhau, sau đó còn nhận bộ điện ảnh bách hợp, sau đó, sau đó… vừa rồi còn hôn nhau…
Con người là như thế, trước đây cô cho rằng bách hợp chỉ là một loại hoa, vẫn chưa biết phụ nữ với phụ nữ cũng có thể yêu nhau, mặc kệ hai người Khang Tịch và Quý Ưu Trạch tỏ ra thân thiết cỡ nào, cho dù ôm tới ôm lui, cô cũng cảm thấy đó chỉ là bạn tốt chơi đùa với nhau. Nhưng sau khi cô ngày càng hiểu rõ bách hợp không chỉ nói về loài hoa, thấy hai cô gái xinh đẹp thân mật bên nhau như vậy, dù thế nào cô cũng không thể không hiểu theo nghĩa khác được.
“Haiz, Khang Tịch thật sự là người giỏi giang! Vì diễn xuất, đúng là cái gì cũng có thể thoải mái!” Một cô gái đứng bên cạnh Nghiên Nghiên vừa gặm bánh bao vừa cảm thán.
Nghiên Nghiên cười cười, che giấu những suy nghĩ đen tối chất chồng trong đầu mình, chạy ra ngoài, đứng một bên tiếp tục xem hai cô diễn.
Máy móc thiết bị tất cả đã sẵn sàng, hai người tiếp tục diễn cảnh hôn. Quý Ưu Trạch nâng tay chạm vào môi mình, dường như vẫn có thể cảm nhận được hương vị của ai đó.
Đúng lúc này, Khang Tịch diễn theo nội dung cốt truyện, đột nhiên nhào vào lòng mình.
Diễn hôn, diễn hôn à diễn hôn…
Quý Ưu Trạch cúi đầu vuốt mái tóc dài mềm mại của Khang Tịch, trong đáy lòng có giọng nói đang gào thét: Đồ đần! Mau ăn đi! Mau ăn tiểu yêu tinh trong lòng mày đi! Ngỗng béo dâng tới tận cửa rồi, sao có thể để nó bay mất được?!
Uầy, ngỗng? Ngỗng béo? Lực chú ý của Quý Ưu Trạch bị đầu óc thần kỳ của mình đột nhiên tách ra một cái hang, sau đó không để ý biến thành ngây ngốc, hơn nữa còn tưởng tượng ra dáng vẻ ngỗng béo Khang Tịch mặc váy ba-lê chạy trốn trong hồ nước. Chờ chút, ngỗng béo và thiên nga hình như có điểm khác biệt…
Khả năng tưởng tượng của Quý Ưu Trạch nâng cấp hoàn toàn không ngừng được, mắt thấy sắp hôn, cô lại không nhịn được sụp đổ thêm lần nữa, ôm Khang Tịch cười cười đến muốn chết. Cuối cùng phát hiện đạo diễn đã đen mặt, rốt cuộc cô mới ngừng cười, sắp xếp lại tâm trạng lại lần nữa vào trạng thái nhập vai.
Bông tuyết tiếp tục bay bay, cảm giác so với lúc trước yếu hơn nhiều. Hai tay Quý Ưu Trạch vươn lên cao, dừng lại, đặt lên giữa vai Khang Tịch, nhẹ nhàng đẩy nàng ra tạo một khoảng cách nhỏ.
Hai mắt Khang Tịch ngấn nước mắt, trông giống như hổ phách trong ánh sáng. Thế nhưng trông nàng lại vô cùng vui mừng, diễn dịch tâm tình của Trầm Thanh Thiển lúc đó vô cùng tinh tế sâu sắc.
Quý Ưu Trạch sửng sốt, cô cảm thấy mình thật sự bị nhiễm loại cảm giác đó mất rồi. Hai người quen biết nhau lâu như vậy, lâu đến nỗi có thể thấy rõ ràng tất cả khuyết điểm của đối phương, tuy rằng bên trong từng có cãi vã, hiểu lầm, thậm chí vì vậy mà từng xa nhau. Thế nhưng, có thể hiểu rõ khuyết điểm của đối phương nhưng vẫn lựa chọn bên nhau, trong thực tế, thật sự rất nhiều người không làm được.
Ngay lúc nước mắt Khang Tịch rơi xuống, Quý Ưu Trạch cảm thấy trái tim siết chặt, giống như bị một thanh kìm sắt vô cùng lớn kẹp lấy vậy, cũng khó chịu.
Trong phim, Trầm Thanh Thiển này là nhân vật ngoài mềm trong cứng, cũng vì lý do này mà hiếm khi khóc. Tính cách như vậy, có đôi khi sẽ kϊƈɦ thích Quan Cảnh khiến cho Quan Cảnh hiểu lầm trong lòng Trầm Thanh Thiển, mình là một nhân vật có cũng được mà không có cũng được, cũng không có cái gì gọi là vị trí quan trọng.
Nhưng sự thật, trong lòng Trầm Thanh Thiển người mà nàng quan tâm nhất là Quan Cảnh. Chỉ có điều, nàng không giống như Quan Cảnh, trong lòng nghĩ gì thì lập tức hiện rõ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, trong mắt Quý Ưu Trạch nổi lên nước mắt. Cô cúi đầu xuống, hôn lên nước mắt trêи gò má Khang Tịch. Sau đó, đôi môi cô hơi rời khỏi gò má của Khang Tịch, lại nhẹ nhàng nghiêng hướng, hôn lên môi Khang Tịch.
Ngón tay xen kẽ trong mái tóc đen, tuyết trắng tung bay trong hoàng hôn, hai người đang rơi nước mắt, đang xúc động hôn nhau. Rõ ràng môi lạnh buốt, nhưng lại vô tình nhen nhóm lên một ngọn lửa.
Các nhân viên điều khiển máy quay cũng không hiểu sao bị cuốn hút vào. Giờ khắc này, cho dù trong cuộc sống hàng ngày bọn họ đang hỗ trợ người đồng tính chống phân biệt đối xử hay là trong thực tế vẫn luôn phản đối đồng tính luyến ái, nhưng ở chỗ này, bọn họ đều bị loại cảm xúc dữ dội này làm ươn ướt vành mắt.
Cuối cùng, hai đôi môi tách nhau ra, nhìn nhau. Giơ tay lên lau sạch nước mắt cho đối phương. Lúc sau, Vương Nguyệt Bán gật đầu hài lòng, đồng thời đi đầu vỗ tay.
Quý Ưu Trạch lấy lại tinh thần, nhận khăn tay Nghiên Nghiên đưa cho, che mũi miệng, vừa khóc vừa cười. Loại tâm trạng này rất kỳ lạ. Hình như cô vẫn còn nhập tâm vào vai diễn vẫn không thể về thực tại, còn giống như là vì cô thật sự cảm thấy chính xác mình và Khang Tịch bên nhau, là một đôi, nên mừng đến chảy nước mắt. Lại giống như vì lần đầu tiên đảm nhận vai diễn quan trọng trong phim của Vương Nguyệt Bán, cảm giác giống như giấc mơ. Nhưng suy nghĩ kỹ hơn, lại có vẻ là vì, lần đầu tiên sau khi quay xong một bộ phim, nhận được công nhận của nhiều người như vậy, làm cho cô cảm thấy, mình không đơn độc.
Vì lý do Quý Ưu Trạch khóc, rất nhiều người xung quanh vây lại.
Không biết ai hét một tiếng: “Quý Ưu Trạch!”
Một người khác theo sau bổ sung thêm: “Giỏi nhất!”
Trong màu tuyết, Quý Ưu Trạch vẫn chưa kịp phản ứng, đã thấy vòng người xung quanh vỗ tay nhịp nhàng có quy luật, mặt nở nụ cười, lớn tiếng, hét lên giống như hô khẩu hiệu: “Quý Ưu Trạch, giỏi nhất! Quý Ưu Trạch, giỏi nhất!”
Lúc trước bị tung tin đồn và chỉ trích, lăng mạ và công kϊƈɦ, tất cả đều quan trọng. Quý Ưu Trạch lấy một tờ khăn giấy khác trong tay Nghiên Nghiên, lau nước mắt, cô mỉm cười và cúi đầu cảm ơn mọi người.
Lúc này, phía sau lưng cô cũng vang lên một tiếng vỗ tay, vì tiếng vỗ tay không theo kịp đám đông, nên bỗng chốc nhảy ra ngoài, còn kèm theo một giọng nói ngọt ngào thanh thúy.
Quý Ưu Trạch quay đầu, nhìn thấy Khang Tịch.
Nụ cười của nàng ấm áp lại dịu dàng, cộng với màu da trắng như sứ, nên lúc này trông gần giống như kẹo đường. Tay Khang Tịch vỗ tay vài tiếng, miệng cũng hô: “Quý Ưu Trạch, giỏi nhất!”
Tâm trạng vốn đã khôi phục, vào giờ khắc này lại vỡ tung. Quý Ưu Trạch lập tức xông lên phía trước, ôm lấy Khang Tịch, chôn mặt vào bả vai nàng. Mọi người xung quanh không hô khẩu hiệu nữa, chỉ bùng nổ thêm tiếng vỗ tay kịch liệt.
“Được rồi được rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi, xuất phát đến khách sạn Hòa Nhã thôi! Hôm qua tôi đã gọi bao trọn chỗ đó rồi, hôm nay chúng ta sang đó ăn một bữa thật ngon!” Lúc này, giọng nói của Vương Nguyệt Bán xuyên qua đám đông, ngay lập tức tạo nên một vòng âm thanh sôi nổi mới.
“Cậu rất xúc động, mình có thể hiểu, nhưng mà cậu không thể xúc động đến nỗi ngạt chết mình chứ, mình cũng không có chín cái mạng đâu nha, ngạt chết ai đó có thể hối hận đó.” Sau khi Khang Tịch dùng sức thoát khỏi hai cánh tay của Quý Ưu Trạch, ho khan hai tiếng.
Quý Ưu Trạch nghe vậy, vươn tay, móc vào ngón tay út của Khang Tịch. Còn Nghiên Nghiên, ngoài mặt thì ôm hộp khăn giấy ngồi bên cạnh bất cứ lúc nào sẵn sàng đưa khăn giấy, nhưng thực tế lại cầm điện thoại bên hộp khăn giấy gõ chữ.
Trong khung trình duyệt, cô gửi một câu hỏi là: “Có ai thấy bách hợp rất đẹp không?”
Kết quả trang web nhảy ra rất nhiều từ ngữ cô không hiểu được. Cái gì mà hai chiều linh tinh. Nghiên Nghiên lật xem một hồi, đột nhiên lại nghi ngờ xu hướng giới tính của mình. Ngay lập tức cô nhắn tin cho bạn trai, sau khi trò chuyện vài câu, trái tim một lần nữa trở nên kiên định.
Nguyên văn Nhị thứ nguyên (二次元): Từ chuyên môn trong giới Anime. Được sử dụng như một “Thế giới giả tưởng”. Nhưng Anime không tương đương với Nhị thứ nguyên. Văn hóa Anime thường là “Thế giới thực” tên chính xác là “Không gian ba chiều”.
Về sau lại, Nghiên Nghiên mới biết được, trêи thế giới này, có một loại phụ nữ, tuy cơ thể là phụ nữ mà lại cũng là một người thích bách hợp, nhưng thực tế lại như cây dương trêи sa mạc ghềnh bãi, thẳng tắp.
Nghĩ được như vậy, Nghiên Nghiên bình thường trở lại.
Sau một tiếng, mọi người lục tục đến khách sạn kia. Ngoại trừ đạo diễn, chuyên viên ánh sáng, thợ trang điểm, chuyên viên quay phim, các diễn viên chính, vai phụ quan trọng, đông đảo nhân viên, vân vân, một đám người cùng tới, trong đó còn có cả Bạch Lâm, Thái Vân và Dương Thải Lâm.
Trêи mỗi bàn, đều lần lượt lên thức ăn. Thức ăn màu sắc xinh đẹp càng kϊƈɦ thích người muốn ăn. Nhưng vì Vương Nguyệt Bán vẫn chưa phát biểu cảm nghĩ, nên mọi người vẫn chưa động đũa.
Dương Thải Lâm và Thái Vân nhất định cứ thấy mặt là đấu võ mồm. Cho dù Vương Nguyệt Bán đang nói chuyện, hai người ở đây cũng dùng đủ loại hành động tỏ vẻ khinh bỉ đối phương.
Thế nhưng nhìn kỹ hơn, thật ra có thể nhìn ra được, hai người cũng có chút thay đổi nho nhỏ. Thái Vân mặc không đẹp đẽ giống như trước nữa. Còn Dương Thải Lâm, cũng không giống như trước không thể tưởng tượng nổi.
Hôm nay Dương Thải Lâm hình như còn cố ý đến salon, làm tóc, trang điểm nhẹ. Trêи người mặc quần áo trông tràn đầy cảm giác thời thượng, chỉ có điều loại thiết kế khá đơn giản thanh lịch.
Có vẻ như, vẫn rất để ý đến đánh giá của đối phương với mình.
“Mình đi kính tác giả Bạch Lâm một ly rượu.” Sau khi Khang Tịch dời tầm mắt khỏi hai người kia, lấy một ly rượu được phục vụ rót đầy, vừa nói khẽ với Quý Ưu Trạch, vừa cẩn thận đứng dậy.
“Mình cũng đi.” Quý Ưu Trạch lập tức bưng một cốc coca cola trước mắt mình.
Lúc này, có một cậu bé sắc mặt đỏ ửng bưng ly rượu đi tới, hỏi xin chữ ký Khang Tịch. Nhưng vì cậu ta quá hồi hộp, nên không nghĩ tới chỉ vấp tay một cái, ly trong tay nghiêng, rượu bị tràn ra ngoài.
Khang Tịch đỡ cậu ta dậy, sau khi nhanh chóng ký tên cho cậu ta xong, xoay người lại, định nói gì đó với Quý Ưu Trạch, kết quả trong lúc nhất thời không nhớ ra phải nói gì.
Hai người đi đến bên cạnh Bạch Lâm, sau khi ba người nói đôi chút chuyện, Quý Ưu Trạch khí thế hào hùng giơ ly rượu lên, nói: “Tác giả Bạch Lâm, tôi không thể uống rượu, là loại người một giọt thôi cũng không thể dính, nên dùng coca thay thế. Nào, cạn ly!”
Quý Ưu Trạch nói xong, ngửa đầu ừng ực uống vào bụng. Đúng lúc này, đột nhiên Khang Tịch trừng lớn hai mắt. Nàng nhớ ra vừa rồi mình muốn nói gì.
Vừa rồi nàng muốn nói: “Cậu đổi lại ly coca khác đi, cậu nhóc vừa rồi hình như đổ rượu của cậu ta vào ly coca của cậu rồi.”