Trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng Quý tiểu thư cũng nhớ ra người anh em trong bộ phận sản xuất hậu kỳ của tổ chương trình “Giải trí ngôi sao” là ai. Hơn nữa, còn lấy được số điện thoại của anh chàng. Thì ra, anh chàng đó gọi là Hứa Dĩ Tiền, nghe tên đó cũng thật sự rất thú vị. Có người nói kỹ thuật cắt nối biên tập rất trâu, là nhân viên đặc biệt của “Giải trí ngôi sao”, trước đây làm nghề tự do.
Hơn nữa, đúng là sau khi “Giải trí ngôi sao” sửa đổi, lại do Hứa Dĩ Tiền phụ trách hậu kỳ, chương trình thật sự trở nên đáng xem hơn rất nhiều. Những gì người dẫn chương trình và khách mời thỉnh thoảng soi mói trêи màn ảnh đó thật sự phù hợp một cách hoàn hảo lại hài hước.
Cho nên, anh chàng này thường là ngày ẩn đêm hoạt động, cơ bản đều là xế chiều đi làm, mười một giờ đêm mới tan tầm. Toàn bộ công ty chỉ có anh ta có đặc quyền này (tuy rằng toàn bộ công ty làm ra chương trình Giải trí ngôi sao này từ ông chủ tới nhân viên chỉ chừng mười người).
Tuy nhiên, điều này càng thuận tiện cho Quý Ưu Trạch tiếp xúc với anh ta hơn.
Sau khi cô gọi điện thoại, đại não của anh chàng ngừng hoạt động khoảng hai mươi mấy giây.
“Cô nói cô là ai?” Anh chàng khẩn trương đến nỗi giọng nói run run.
“Quý Ưu Trạch á.” Tay Quý Ưu Trạch quấn quanh đuôi tóc của mình chơi đùa.
“Cô nói dối, sao có thể! Làm sao Quý Ưu Trạch có thể gọi điện cho một nhân vật nhỏ bé như tôi được? Cô ấy bây giờ ngày càng nổi tiếng, ngày càng bận rộn, nguồn lực ngày càng phong phú, sao có thể vẫn nhớ đến nhân vật nhỏ như tôi được?” Anh chàng rất ngạc nhiên, nhưng vẫn duy trì một phần lý trí nghi ngờ.
Dù sao thì, chuyện bánh nhân thịt từ trêи trời rơi xuống, anh ta cũng không rõ lắm.
“Đó, là như thế này! Tôi ra mắt cũng coi như nhiều năm rồi, từ lúc bắt đầu hơi nổi tiếng ít được biết đến, hãm sâu vào trong vũng lầy cực kỳ mờ mịt, mãi đến giờ mới có chút khá hơn, cùng sự ủng hộ của mọi người đều chặt chẽ không thể tách rời. Vậy nên tôi đã quyết định, lựa chọn ngẫu nhiên một vài người để tặng một món quà nho nhỏ bày tỏ tấm lòng!” Quý Ưu Trạch vừa nói dối xong, ngay cả Khang Tịch ở bên cạnh cũng âm thầm giơ ngón cái lên với cô.
“Cô thật sự không phải tập đoàn lừa đảo?” Người nam kia vẫn còn rất thận trọng: “Nhưng tôi chưa thấy cô từng nói qua muốn tổ chức loại hoạt động này.”
“Nói ra thì còn gì ngạc nhiên. Vậy nên mới không nói.” Quý Ưu Trạch nói dối nói đến mồ hôi đầm đìa.
“Thật không… tuy nghe giọng cô cũng rất giống Quý Ưu Trạch, nhưng mà thời đại này, công nghệ cao trâu bò như vậy, làm ra máy biến giọng gì đó đều rất thần kỳ, cũng có thể đạt được…”
“Người anh em, anh cho rằng tôi đang đóng phim Hollywood à?” Quý Ưu Trạch nghĩ, cô rốt cuộc cũng có thể hiểu được cảm giác lúc trước Vương Nguyệt Bán gọi cho mình, có bao nhiêu cực khổ.
Để lấy được băng gốc, cô cũng phải liều mạng.
Sau khi lằng nhằng với Hứa Dĩ Tiền đến nỗi miệng sắp khát khô, rốt cuộc anh chàng cũng chịu tin. Quý Ưu Trạch nhìn đồng hồ trêи tay, để anh ta chờ, mình rất nhanh sẽ đến công ty anh ta, đến lúc đó lại để anh ta xuống dưới mở cửa giúp.
Kết quả Hứa Dĩ Tiền nói: “Không sao, tôi nói một tiếng với bảo vệ là được. Sau khi cô đến thì trực tiếp lên thang máy là được rồi, công ty tôi cũng không phải công ty lớn gì, cũng không có mấy loại công nghệ cao mở khóa bằng vân tay gì đó.”
Sau khi cúp điện thoại, hai người nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn chín giờ. Giờ này, hầu hết các nơi đều đã đóng cửa. Với lại tặng quà cho con trai, cũng không biết nên tặng gì thì được. Đi dạo một hồi lâu, lần lượt từng món Quý Ưu Trạch chọn trúng đều bị Khang Tịch bỏ qua.
Quý: “Tặng đồng hồ được không?”
Khang: “Không được, lỡ như người ta hiểu lầm cậu thích người ta, vậy không tốt lắm đâu.”
Quý: “Không thể nào?!”
Khang: “Sao không? Lúc học đại học, có một cô gái lớp bên cạnh thầm mến một cậu bạn bên lớp mình, len lén bỏ đồng hồ trêи bàn cậu ta. Mà hôm đó mình với cậu bạn kia ngồi xéo nhau, cô gái đó muốn tặng quà lại đặt nhầm lên bàn mình. mình có lòng tốt, nhét đồ vào học bàn cậu bạn kia, kết quả đêm hôm sau, cậu ta làm một cái hamburger hoàng kim để dưới ký túc xá của mình, hét to Khang Tịch à cậu chính là bầu trời của mình, mình muốn chúng ta bên nhau, mãi mãi bên nhau.”
Nghe xong đoạn này, Quý Ưu Trạch có hơi đần ra.
“Thật hả?” Quý Ưu Trạch hỏi.
Khang Tịch nhếch miệng, đảo mắt một vòng, nói: “Đúng vậy. Sau đó anh em của cậu ta còn nói cho bạn cùng phòng của mình biết, nói là cậu bạn kia làm kiểu tóc hết bốn trăm tám mươi tám tệ. Nói là sau khi bị mình từ chối đau lòng muốn chết, do cậu ta thấy mình nhét quà vào học bàn của cậu ta, bên trong tuy không viết là ai đưa, nhưng cậu ta biết là mình đưa. Với lại cậu ta nghĩ mình tặng cậu ta đồng hồ, khẳng định là vì mình thích cậu ta, vì tặng đồng hồ có ý nghĩa là 'mình yêu cậu, mình muốn thời thời khắc khắc bên cậu.” Kết quả mình lại không chấp nhận tình cảm, còn hại cậu ta làm tóc tốn hết nửa tháng sinh hoạt phí.
Sau khi nghe đến đây Quý Ưu Trạch đành phải từ bỏ ý kiến tặng đồng hồ. Lúc sau, hai người trải qua cân nhắc kiểm tra, cuối cùng hai người chọn mua một món quà đáng kinh ngạc.
Quà dạng này, cũng không lo là nam hay là nữ, đều sẽ thích. Đó chính là thiết bị trò chơi cảm biến chuyển động cỡ lớn. Bình thường thỉnh thoảng lấy ra chơi một chút, vừa có thể tận hưởng thời gian nghỉ ngơi, vừa có thể thuận tiện vận động.
Sau khi nhét quà vào trong xe, hai người đi đến tòa nhà chỗ của Hứa Dĩ Tiền.
Đúng như dự đoán, không có ai đến ngăn cản hai cô, thuận lợi đến tầng lầu Giải trí ngôi sao.
Phòng của đội ngũ sản xuất không lớn, nhìn sơ qua cũng chỉ khoảng mười lăm mét vuông, đặt bốn chiếc máy tính, với nhiều màn hình. Tại thời điểm này, trêи bốn bàn làm việc, chỉ có một vị trí đầu tiên có người, cũng chính là Hứa Dĩ Tiền.
Hứa Dĩ Tiền vốn đang rung chân vừa nóng lòng chờ đợi sự ngạc nhiên trong truyền thuyết, vừa không bình tĩnh hút thuốc. Lúc thấy Quý Ưu Trạch xuất hiện bên ngoài cửa kính, anh ta kinh ngạc đến nỗi nửa điếu thuốc trong tay đều rớt xuống gạt tàn.
“Cô tới thật à?” Hứa Dĩ Tiền vội vàng đi ra, bấm chốt mở, mở cửa kính ra, đôi mắt sáng giống như ngôi sao.
Lúc sau, Khang Tịch đứng sau lưng Quý Ưu Trạch đi ra. Hơn nữa bên cạnh còn đặt một hộp trò chơi cỡ lớn.
“Surprise!” Quý Ưu Trạch và Khang Tịch vươn tay, chỉ cái hộp kia.
Hứa Dĩ Tiền nghe vậy, vui sướиɠ không tả nổi, vừa nói cảm ơn vừa chuyển quà vào trong phòng làm việc, bỏ vào bên cạnh vị trí của mình. Sau khi mở ra nhìn, liên tục nói nhiều lời cảm ơn. Sau đó, anh ta suy nghĩ một chút, lại đẩy quà ra ngoài, nhét vào trong ngăn kéo, khóa lại.
Trông như, thật sự thỏa mãn sở thích của anh ta. Đối với sở thích của anh ta thì tốt rồi, anh ta vui vẻ, nói không chừng sẽ cho xem băng gốc.
Đây là lần đầu tiên Hứa Dĩ Tiền nhìn thấy Khang Tịch ngoài đời. Khang Tịch trước đây, tuy nói là gương mặt đẹp không gì sánh được, nhưng dù sao cũng chỉ tồn tại trêи mạng và truyền hình. Nhưng bây giờ, sao lớn này vậy mà đứng trước mặt anh ta, trong phút chốc anh ta không nói nên lời.
“Tôi cũng thật là… hôm nay đúng là đại vận ghé thăm mà!” Hứa Dĩ Tiền cười cong mắt nhỏ, hai tay chà chà lên quần bò. Bình thường, anh ta từng gặp qua không ít sao nhỏ, nhưng khi thấy Quý Ưu Trạch và Khang Tịch, anh ta vẫn kϊƈɦ động đến nói năng lộn xộn.
Nhắc đến, anh ta cũng không phải thần tượng Quý Ưu Trạch, cũng coi như là ngẫu nhiên. Ngay từ đầu, thật ra anh ta cũng như bao người khác, nghĩ Quý Ưu Trạch có thể là loại người nói chuyện không lắp não, không để ý cảm thụ của người khác, lại bừa bãi với vài sao nam.
Nhưng mà em gái của Hứa Dĩ Tiền Hứa Dĩ Vi, lại là một fan cứng của Quý Ưu Trạch, thậm chí có thể nói là nhóm fan đầu tiên của Quý Ưu Trạch. Hứa Dĩ Vi sưu tầm rất nhiều đồ của Quý Ưu Trạch, có thể nói trong nhà sắp thành triển lãm cá nhân của Quý Ưu Trạch luôn rồi.
Khi đó, Hứa Dĩ Vi thật sự rất cuồng, mà Hứa Dĩ Tiền không thể nào hiểu nổi. Mỗi tháng Hứa Dĩ Tiền đều cho Hứa Dĩ Vi tiền tiêu vặt, Hứa Dĩ Vi chủ yếu đều đem đi đầu tư vào sự nghiệp hâm mộ ngôi sao của con bé, bản thân mình thì không nỡ xài. Bởi vậy, Hứa Dĩ Tiền nghĩ Quý Ưu Trạch hại người rất nặng.
Mãi đến sau này, xảy ra một việc, đó là việc Hứa Dĩ Vi mua đồ rất đắt tiền, gửi cho Quý Ưu Trạch. Lúc đó Quý Ưu Trạch lấy được từ người đại diện nhìn thấy, hơn nữa sau khi mở ra là một món trang sức rất đắt tiền, còn có cả địa chỉ người gửi là trường XX lớp X năm X, vậy nên trả lại cho Hứa Dĩ Vi.
Hơn nữa, bên trong còn quà trả lại còn có chữ 'thư' Quý Ưu Trạch tự tay viết, nói là thư, thật ra cũng chỉ dùng giấy ghi chú bình thường để viết mà thôi. Bên trong có vài dòng, ý chung chung là không cần tặng cô quà mắc tiền, vì như vậy sẽ làm cô tăng thêm cảm giác gánh nặng, nhận tấm lòng, nhưng mà quà không thể nhận.
Sau khi Hứa Dĩ Tiền thông qua em gái biết được chuyện này, nhìn Quý Ưu Trạch với cặp mắt khác xưa. Dù sao cũng là ngôi sao mà em gái thích, lại cộng thêm sự kiện đó làm hảo cảm của anh ta soàn soạt tăng lên, thường xuyên qua lại, bản thân vậy mà cũng giống em gái, dần dần thần tượng Quý Ưu Trạch.
Lần đó Quý Ưu Trạch ghi hình chương trình, anh ta đi đến phòng hóa trang xấu hổ hỏi Quý Ưu Trạch có thể chụp ảnh chung được không, kết quả Quý Ưu Trạch còn chưa trang điểm mặt xong lại thoải mái nói không thành vấn đề, hất đầu tóc ra phía sau, đi vài bước đến, khoác cánh tay dài, giống như anh em ôm vai anh ta chụp vài tấm.
Những tấm ảnh kia, Hứa Dĩ Tiền vẫn coi như trân bảo mà cất giấu. Tuy rằng mình cao một mét sáu tám trước mặt phái nữ là Quý Ưu Trạch thoạt nhìn vô cùng nhỏ bé.
Lúc cắt nối biên tập hậu kỳ, mặc dù cấp trêи nói phải cắt vài tin giật gân ra, cho dù bôi xấu Quý Ưu Trạch cũng không sao, phải đảm bảo chương trình đẹp mắt, nhưng anh ta vẫn dựa vào lương tâm mà cắt nối biên tập. Hơn nữa còn đem những phần của Quý Ưu Trạch làm cho khá hài hước và có chút vô cùng đáng yêu.
“Tôi thật sự không nghĩ đến, vậy mà hai người, ha ha ha ha…” Hứa Dĩ Tiền vừa căng thẳng đã muốn hút thuốc, nhưng ngón tay vừa mò đến bao thuốc lá, lại nghĩ đến không thể ô nhiễm phổi của nữ thần, vậy nên lại lặng lẽ rút tay về.
“Anh đừng ngại, tôi đây, là muốn cảm ơn những người luôn ủng hộ những năm gần đây tôi thôi.” Quý Ưu Trạch nói, con mắt chuyển động, tiếp tục nói: “Sau đó…”
“Thật ngại anh Hứa, tôi nghĩ có thể anh không biết tại sao tôi muốn cùng Quý Ưu Trạch đến đây. Thật ra tôi đến đây là vì, tôi muốn nhìn xem băng gốc của tập Bánh bao nhà quê. Cho nên khi tôi biết cậu ấy muốn tặng quà cho anh, tôi liều chết nhờ cậy muốn đi cùng cậu ấy, nên mới đến đây.” Khang Tịch đột nhiên lên tiếng, làm Quý Ưu Trạch giật nảy mình.
Hứa Dĩ Tiền nghe thế, sắc mặt đột nhiên hơi trầm xuống.
“Chuyện này à, hai người chờ một chút nha, tôi đến nhà vệ sinh, một lát trở lại.” Hứa Dĩ Tiền nói xong, cười cười, xoay người đi.
Đợi Hứa Dĩ Tiền đi rồi, Quý Ưu Trạch quay đầu, nhìn Khang Tịch hỏi: “Sao đột nhiên cậu lại nói như vậy?”
“Anh ta là fan của cậu, biết cậu đến đây là vì tặng quà cho anh ta, anh ta sẽ rất vui, nghĩ rằng không uổng phí khi thích thần tượng này. Nhưng nếu như anh ta biết cậu đến đây là vì giúp mình tìm đồ, là đến vì mục đích khác, anh ta sẽ không vui. Với lại anh ta là một chuyên gia hậu kỳ khá là trâu, người quen rất nhiều. Nói sao nhỉ, lăn lộn lâu như vậy, cậu cũng nên biết, trêи giới giải trí, tốt nhất là không nên đắc tội với những người: thợ trang điểm, thợ hóa trang, với biên tập hậu kỳ.”
Khang Tịch nói xong, hé môi cười. Quý Ưu Trạch nhìn nàng, cảm thấy Khang Tịch giống như một quyển sách tâm lý sống động, những gì bên trong liên quan đến lòng người đặc biệt, đều miêu tả vô cùng rõ ràng. Chỉ là, không biết Hứa Dĩ Tiền kia, rốt cuộc có đồng ý để Khang Tịch xem hay không nữa.