Khi ghi hình chương trình xong, đã là chín giờ tối hơn.
Sắc mặt Tôn Phỉ từ sớm đã như gan heo, thế nhưng Quý Ưu Trạch vẫn như cũ sức sống bắn ra bốn phía.
Toàn bộ quá trình, Quý Ưu Trạch và Mạc Nhiễm Thành không có giao lưu gì. Mạc Nhiễm Thành ghi hình xong chương trình thì rời đi từ sớm.
Từ Tú Na và Tiết Thiểu Hoa thì ngược lại, hình như đặc biệt thích Quý Ưu Trạch, đều cầm điện thoại chạy tới muốn cùng Quý Ưu Trạch thêm bạn tốt trêи 'Lắc kết bạn'.
Một ứng dụng kết bạn trò chuyện của Trung Quốc, được kết nối với bluetooth, nếu điện thoại trong phạm vi tín hiệu thì lắc một cái sẽ tự động xuất hiện. Người dùng có thể kết bạn trò chuyện. Tương tự BeeTalk hoặc Line.
Tiết Thiểu Hoa là một người dẫn chương trình rất thích đùa, có câu là nói như rót mật, thì anh ta chính là người như vậy, hơn nữa rất trêu chọc người khác. Để cho lúc bản thân và Quý Ưu Trạch chụp ảnh chung, thì đăng lên weibo.
Với nội dung là: “Chân dài mét tám như tôi mỗi lần đều rất đau buồn, vì dù là ai, đều phải ngước mặt nhìn tôi.”
Hình ảnh là Tiết Thiểu Hoa đứng trêи một băng ghế, Quý Ưu Trạch đứng dưới đất mang giày đế bằng, quay đầu nhìn anh ta.
Không bao lâu, bình luận phía dưới liền oanh tạc.
“Tiết Thiểu Hoa anh đủ rồi, sáng sớm hôm nay em để bác sĩ đưa thuốc cho anh rồi, uống chưa?”
“Tôi chỉ mét năm, Thiên vương áp mặt hổ.”
“Thiếu niên đủ rồi đó, cần tôi gọi số cấp cứu khẩn cấp không? Tôi gọi nha!”
Gốc là (骚年) 'tao niên' từ mạng của dân mạng Trung Quốc, âm đọc gần giống với thiếu niên (少年) chỉ thiếu niên bên ngoài thì trầm mặc ít nói bên trong nham hiểm, thiếu niên lẳng lơ. Cũng có thể nói là thiếu niên đa sầu đa cảm.
Gốc là (泥垢) nghĩa là 'bùn nhơ'. Một cách chơi chữ của dân mạng Trung Quốc. Phát âm là nígòu, tương tự với từ nǐgòu (你够) 'đủ rồi đó'.
“Nhìn kỹ biểu tình của Quý Ưu Trạch bên cạnh, như thể đang nói: Cái quái gì đây?”
“Phong cách giày của anh thật độc đáo.”
“Tiết Thiểu Hoa bệnh thần kinh nhiều năm, không bao giờ phản bội toàn dân.”
“Chào mọi người, tôi là mặt của Tiết Thiểu Hoa, anh ấy không cần tôi nữa…”
“Quý Ưu Trạch trông như bị khϊế͙p͙ sợ.”
“Cho nên nói, Quý Ưu Trạch thực sự tham gia? Tiết mục khi nào chiếu?”
“Tôi nghe người ta nói, vóc dáng của Quý Ưu Trạch thật ra cũng không cao lắm, sau khi lớn lên tìm một bác sĩ nước ngoài, thông qua phẫu thuật kéo chân để kéo dài chân.”
…
Quay lại tổ phim, tiếp tục ghi hình.
Nội dung phim đã đến hồi thăng trầm lớn, Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cũng thay đổi trang điểm.
Kiểu tóc mới của Quý Ưu Trạch vừa đúng lúc hợp với nội dung tiếp theo của bộ phim.
Tóc mái dài giả của Khang Tịch cuối cùng cũng lấy xuống. Tuy rằng các kiểu tóc Khang Tịch đều kiểm soát được, nhưng tóc không mái sáng sủa thật sự thích hợp với nàng nhất, trông rất khí phách, rất có phong phạm nữ vương.
Nội dung phim sau khi rời khỏi khuôn viên trường học, cơ bản không còn chuyện của Hướng Dụ Cẩm. Cũng chỉ có lúc tham gia họp lớp cũ với Trầm Thanh Thiển là xong, anh ta đóng vai chạy đến ôn chuyện cũ nói chuyện phiếm mà thôi.
Sau khi quay xong một phân cảnh, Hướng Dụ Cẩm lấy ra hai cái thiệp mời đỏ thẫm đưa cho Quý Ưu Trạch.
Lúc đó Quý Ưu Trạch vô cùng kinh ngạc, vì cô nghĩ, cô và Hướng Dụ Cẩm chưa có quen biết đến mức đó.
Nhưng Hướng Dụ Cẩm trông như, rất biết ơn đối với Quý Ưu Trạch.
“Thật sự cảm ơn em, bây giờ Khang Tịch đối với anh cũng không giống như xưa như nhìn thấy kẻ thù nữa! Em ấy nói chuyện với anh rốt cuộc từ hơn mười chữ tăng lên hơn hai mươi mốt chữ rồi!”
Quý Ưu Trạch nhìn trời, cô không biết có nên nói cho Hướng Dụ Cẩm biết, thật ra mình vốn đem chuyện kia quăng ra sau ót rồi, nói tốt này nọ thật ra quên sạch rồi.
Chỉ có điều chuyện áo khoác kia, bây giờ hai người cũng làm rõ chuyện trong lòng, cũng đều bình thường trở lại.
Quý Ưu Trạch mở thiệp mời ra nhìn một chút, ngày định là lễ tình nhân mười bốn tháng hai.
Lễ tình nhân à, thật thú vị. Khi đó vừa qua tết âm lịch nhỉ.
Lúc sau, ánh mắt Quý Ưu Trạch vẫn tập trung vào ngày một tháng hai trêи lịch.
Không bao lâu nữa. Bây giờ là ngày hai chín tháng một, tháng này có ngày ba mươi mốt. Khoảng thời gian này quá bận rộn, thời gian trôi qua như chớp mắt.
Nhưng may mắn thay là, trong mấy ngày tiếp theo, vì Vương Nguyệt Bán muốn ở khu kia chọn cảnh ghi hình bị xảy ra sự cố, vẫn luôn nói không tốt, ông lại không muốn đi tìm nơi khác nghiên cứu, nên cho toàn bộ tổ phim một kỳ nghỉ.
Thật ra về quà sinh nhật, Quý Ưu Trạch đã suy nghĩ thật lâu. Thậm chí cô còn lên mạng tìm kiếm 'sinh nhật bạn bè nên tặng gì mới tốt'. Kết quả nhận được cũng không vừa ý. Vậy nên Quý Ưu Trạch lại gặm ngón tay run rẩy gửi lên 'sinh nhật bạn gái nên tặng quà gì mới tốt'.
Kết quả có một dân mạng là 'Rượu nguyên chất đun nước sôi' trả lời dưới câu hỏi: “Tặng cô ấy một cái ôm, một nụ hôn.”
Lúc đó Quý Ưu Trạch vứt điện thoại xuống giường, lấy tay ôm bả vai ngây ngốc cười hề hề nửa ngày, lại ho khan hai cái, tiếp tục xem những câu khác.
'Bạn' với 'bạn gái' chỉ khác nhau có một chữ, cảm giác cũng đặc biệt kỳ diệu.
Túi xách? Quần áo? Trang sức? Nước hoa?
Mấy món đồ cũng không phải không có tiền, không phải mua không nổi.
Vì vậy, sau đó Quý Ưu Trạch có một ý tưởng, nghĩ tới một cách hay.
Có người nói, càng tầm thường tức là càng thanh nhã.
Quý Ưu Trạch không hổ là tài hoa hơn người, ôm thẻ muốn đi thuê một biệt thự lớn nhìn ra biển.
Từ cửa sổ sát đất to lớn nhìn ra ngoài, gió thổi hiu hiu trêи biển, tầm nhìn bao la, biển xanh cuồn cuộn vỗ vào mỏm đá, bóng cây dừa xòe ra trêи bãi cát trắng rất thoải mái.
Khi viên tịch, nhất định phải chọn nơi như vậy.
Sau khi Quý Ưu Trạch bị giật mình bởi ý nghĩ nhảy ra trong đầu, ngồi xếp bằng tại chỗ trêи tấm thảm màu be dưới đất trước cửa hàng, lấy điện thoại ra gọi điện cho một phòng tổ chức sinh nhật.
“Mấy giờ chiều thì các người tới, sẽ không xảy ra sự cố gì chứ? À phần đồ ăn sắp xếp mất bao lâu?”
Người bên kia điện thoại nghe xong, lập tức cúi đầu khom lưng bảo đảm.
Quý Ưu Trạch hài lòng cúp điện thoại, đứng dậy khỏi mặt đất, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận đi bộ nhìn quanh khắp nơi.
Lúc một giờ chiều, nhóm tổ chức sinh nhật đứng trước cửa, trao đổi với Quý Ưu Trạch khoảng hai mươi phút thì bắt đầu trang trí.
Thời gian sử dụng hơn một ngày, cuối cùng cũng trang trí xong.
Bóng bay màu hồng, từ dưới phòng khách buộc lên lan can cầu thang đến trong phòng ngủ chính. Lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện và chuỗi ngọc trai trong veo như nước treo đầy trêи màn trêи trần nhà. Đèn LED trắng chi chít trêи lan can xung quanh biệt thự quấn một vòng lại một vòng, và cuối cùng là lối vào biệt thự được trang trí thành bốn chữ chúc mừng sinh nhật thật lớn.
Xung quanh hồ bơi trêи lan can, sắp xếp một đống pháo hoa ít nguy hiểm, có người nói đến buổi tối cùng nhau bắn pháo hoa rất mơ mộng.
Sau khi Quý Ưu Trạch nhìn thấy, uống sữa tươi, lấy khuỷu tay chọt lưng người chuẩn bị, nói: “Trước đây anh từng làm hôn lễ nhỉ?”
Người chuẩn bị giật mình, nói: “Sao cô biết?”
“…”
Một buổi sáng sớm, Quý Ưu Trạch lên đường đến một khu làm bánh kem học làm bánh gato. Bên trong có mấy người khác đến học.
Quý Ưu Trạch theo một cô gái đánh trứng nhào bột, vì có người hướng dẫn và giúp đỡ, nên hình bánh gato làm xong rất nhanh. Quý Ưu Trạch cầm túi bắt kem, nói với cô gái, trang trí viết vẽ tiếp theo cô muốn tự làm, không cần giúp.
Một người phụ nữ bên cạnh quay sang nói với bạn nhỏ: “Làm tốt quá, giỏi quá! Bé cưng con thật thông minh, lần đầu làm đã làm đẹp như vậy, không hổ là là cục cưng nhỏ của mẹ mà!”
“Ha ha, đúng vậy quý cô, con gái ngài thật thông minh, dạy một lần đã…”
Lỗ tai Quý Ưu Trạch giật giật, cả người cứng ngắc.
“Làm thế nào rồi?” Lúc này, cô gái dạy Quý Ưu Trạch ở một bên quay lại, cười híp mắt vừa đi vừa hỏi.
Quý Ưu Trạch nhìn một cục lớn trêи bánh gato mà mình nặn trước mặt… không thể nói là hình dạng gì, xấu hổ đến nỗi muốn đập một cái động dưới sàn nhà chui vào ngủ vạn năm cho rồi.
“Ha ha, đừng vội đừng vội, đầu tiên là thế này…”
“Cô hiểu lầm rồi, ý tưởng của tôi là như vậy. Không đi đường bình thường, có một không hai!” Quý Ưu Trạch nhắm hai mắt, thề sống chết bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Cô gái nghe xong, tạm thời cũng không nói được gì, chỉ cảm thấy với thông minh của mình, thật sự khó có thể hiểu được ý tưởng một đống như vậy.
Quý Ưu Trạch quay đầu đi, phát hiện quỷ nhỏ kia vừa bị mẹ 'chê' đang cười khinh bỉ nhìn mình, giá trị phấn đấu lập tức tăng đầy, thở ra một hơi đánh kem, tiếp tục làm!
Sau khi cầm bánh gato hoàn chỉnh mình làm ra khỏi cửa, Quý Ưu Trạch ngồi lên xe nhanh chóng kéo dậy tính toán nhỏ trong lòng.
Biệt thự không xa khách sạn, cô đã đặt một bàn ăn tối dưới ánh nên cho thế giới hai người. Đến lúc đó đặt bánh gato tự làm lên, Khang Tịch nhất định sẽ rất ngạc nhiên rất phấn khích!
Quý Ưu Trạch vui vẻ suy nghĩ, sau đó gọi điện cho Khang Tịch, hẹn nàng sáu giờ rưỡi gặp nhau trước khách sạn.
Nhưng Khang Tịch nghe, hơi ngập ngừng, nói: “Giờ mình đang ở thành phố Z.”
“Để cảm ơn fan, nên lúc trước người đại diện tổ chức một buổi fan meeting nhỏ.”
“Đây là những fan cứng được chọn lựa cẩn thận ra, mình không thể phụ lòng mong chờ của các cô bé đối với mình, dù sao kế hoạch này cũng là chị Vân làm một tháng trước…”
“Cho dù sau khi kết thúc mình có chạy không ngừng nghỉ về, phỏng chừng cũng hơn mười một giờ đêm mới có thể đến.”
Quý Ưu Trạch nghe xong, hơi kiềm chế.
Cô cầm điện thoại nhìn biệt thự cho thuê và hộp bánh gato với chiếc ruy băng màu tím, nói nhanh gần như là không nói.
“Không sao, mình không ăn cơm, cậu cố gắng đến trước mười hai giờ đi. Mình chờ cậu.” Quý Ưu Trạch nói xong, gửi qua một địa chỉ.
Một lát sau, Khang Tịch gửi lại một tin 'nhận được'.
Quý Ưu Trạch cũng không nói là muốn mừng sinh nhật nàng, Khang Tịch cũng không hỏi tới cùng.
Thế nhưng, sau khi Khang Tịch cúp điện thoại rồi gửi tin nhắn, nhìn mấy chữ 'mình chờ cậu' lập đi lập lại. Sau một hồi, nàng quay đầu hỏi Thái Vân: “Các fan đều có mặt rồi đúng không?”
Thái Vân gật đầu.
“Vậy sao chúng ta không làm sớm hơn một tiếng. Ban đầu không phải nói bảy giờ bắt đầu à, chúng ta bắt đầu lúc sáu giờ cũng được.”
“Tạo hình của em còn chưa làm xong nữa!” Thái Vân khó xử nói. Bây giờ tạo hình mới làm hơn phân nửa, muốn làm xong… ít nhất… vẫn còn tới bốn năm mươi phút. Nói bắt đầu lúc sáu giờ, bây giờ đã năm giờ ba bốn chục phút rồi, đâu kịp.
“Không sao, không sao. Em không làm tóc. Như vậy gần gũi với mọi người hơn.” Khang Tịch nói xong, đeo găng tay bỏ đi tất cả lô cuốn trêи tóc, sau đó đứng lên tìm thợ trang điểm đi thổi khô tóc của mình. Sau cùng trực tiếp cột thành tóc đuôi ngựa.
Chỉ làm một chút như thế, sẽ không khớp với váy nhỏ.
Vậy nên Khang Tịch trực tiếp lấy đồ hằng ngày của mình ra thay, nói: “Em xong rồi.”
Thế nhưng bởi vì quên mang theo dây thắt lưng, bên trong quần áo rộng thùng thình, nên trông có chút là lạ.
Thái Vân nhìn nàng, giống như là đang nhìn một con ma vội vàng muốn đi đầu thai. Hơn nữa còn mang thai mười tháng.
“Vậy thì chí ít em cũng phải lấy nghiệt chướng trong bụng em xuống đi rồi mới gặp người chứ quỷ xứ~~~!” Thái Vân đạp trêи giày cao gót mười phân hận không thể đạp một chân, dùng gót giày bén nhọn đâm vào trong bụng Khang Tịch.
Gốc là (魂淡) hồn đạm đồng âm với hổn đản (混蛋) dùng để trêu chọc hoặc là trách cứ hờn dỗi.
“À…” Khang Tịch nhướng cao mày, gật đầu.
Quý Ưu Trạch nằm trêи cửa sổ lung lay, co một chân, nhìn cảnh biển bên ngoài, gặm một hộp cánh gà nướng Orleans, mặt mày ủ dột.
Ngàn vạn lần phải chạy về đó!