Lúc đứng trong tổ phim, luôn cảm thấy thời gian qua mau, năm tháng thoi đưa. Một ngày đêm hình như cũng không có bao nhiêu chuyện để làm, lại cứ mê man trôi qua.
Thế nhưng may mắn thay, Vương Nguyệt Bán là một người có mắt nhìn rõ ràng, là đạo diễn có hiệu suất công tác cực cao.
Bộ điện ảnh từ lúc bấm máy đã khoảng một tháng, cảnh quay của Quý Ưu Trạch và Khang Tịch cũng quay khá nhiều, tuy rằng là chuyên tập trung cùng nhau diễn.
Tính tình đạo diễn Vương bướng bỉnh, không muốn tham gia chương trình giải trí. Nhưng danh tiếng của ông lại lớn, cho dù không tham gia, cũng có thể trở thành tin giật gân trong giới giải trí. Mỗi ngày đều có không ít giới truyền thông đi theo phỏng vấn.
Ngay cả độ nổi tiếng của Quý Ưu Trạch cũng nhờ đó mà tăng dần.
Đài Durian làm một chương trình, là chương trình thực tế về lòng can đảm, đặc biệt mời Quý Ưu Trạch và diễn viên Âu Dương Thần Trình sáng sớm đến tham gia.
Dưới cố gắng không ngừng của Quý Ưu Trạch và Dương Thải Lâm, độ xem trọng của công ty với Quý Ưu Trạch cũng ngày càng cao.
Những người lão luyện trong giới giải trí đều bàn tán, nói là vận may của Quý Ưu Trạch sắp tới rồi. Những người mới thì bàn tán, Quý Ưu Trạch thật có số đỏ.
Chương trình thực tế này tên là “Chúng ta là người tấn công”.
Sau khi Quý Ưu Trạch nghe Dương Thải Lâm nói, trêи mặt viết đầy chữ khinh bỉ.
Chương trình thực tế này mới phát sóng không lâu, có bốn người dẫn chương trình, theo thứ tự người dẫn chương trình nổi nhất Tiết Thiểu Hoa, hoa khôi xuất thân từ người mẫu Từ Tú Na, diễn viên Tôn Phỉ, cùng với Mạc Nhiễm Thành. Cùng Quý Ưu Trạch và Âu Dương Thần Trình đến làm khách mời tham gia.
Ha ha, trong đó có hai người có chút xích mích với Quý Ưu Trạch.
Nhưng mà Quý Ưu Trạch ngược lại muốn đi. Nếu cô không tham gia, chắc hai người đó sẽ đắc ý một trận. Nhưng hết lần này đến lần khác cô chính là không muốn thấy bọn họ đắc ý. Cô từng nghĩ đến, trở thành một cái gai trong cổ họng Tôn Phỉ và Mạc Nhiễm Thành, đâm chết bọn họ.
Cũng bởi vì là chương trình thực tế, trước kia Quý Ưu Trạch chẳng thèm tham gia. Nên sau khi tin cô muốn tham gia được tung ra, mấy 'anh hùng bàn phím' lúc trước vốn đứng yên thoáng cái giống như tiêm phải máu gà, từng tế bào đều nhanh chóp sục sôi.
“Quý Ưu Trạch, cô nghĩ tự đánh vào mặt mình có đau không thế?”
“Ôi này, không phải nói muốn tham gia chương trình thực tế thì không thể làm chính mình à? Vậy sao còn muốn đến tham gia hả?”
“Chậc chậc chậc, Quý Ưu Trạch đúng là điếm thật! Giả bộ, tiếp tục giả bộ đi!”
“Có phải thấy Mạc Nhiễm Thành ở đó không, nên muốn chạy tới cùng anh ta gì gì đó nhỉ? Muốn xx hay yy, cuộc sống với công việc toàn dựa vào phóng túng.”
Quý Ưu Trạch cắn móng tay nhìn bình luận dưới weibo của mình, không vui.
Đáng ghét nhất là Tôn Phỉ, giống như sợ thiên hạ không loạn nên lên weibo đăng một đoạn: “Bất cứ việc gì cũng phải học để lại cho chính mình một đường lui. Bỏ qua cho người khác đồng nghĩa với việc bỏ qua cho mình.”
Người không biết chuyện sẽ cho rằng Tôn Phỉ đang nói thay Quý Ưu Trạch, cầu khẩn đa số cư dân mạng bỏ qua cho Quý Ưu Trạch.
Nhưng mà người chỉ số thông minh cao hơn chút, đều biết Tôn Phỉ đang châm chọc Quý Ưu Trạch trước kia coi thường chương trình thực tế, đó là không cho mình đường lui, nên cũng đừng trách mọi người chửi cô.
“Mấy anh hùng bàn phím, cơ ngón tay các người phát triển đến mức nào rồi, thật đúng là làm người ta giận sôi.” Sau khi Quý Ưu Trạch biên tập một hồi, lại nề nề nếp nếp xóa bỏ.
Dù sao Dương Thải Lâm cũng nói qua: “Quý Ưu Trạch nếu em dám tùy tiện bừa bãi buông thả không kiềm chế, chị dám chắc sẽ 'cuồng bá khốc huyễn' chặt đứt cuộc sống của em đó.”
Cuồng trong điên cuồng, bá trong bá đạo, tàn trong tàn khốc, huyễn trong lóa mắt tự khoe mình giỏi.
Quý Ưu Trạch suy nghĩ một chút, cô cũng không muốn chết sớm.
Vả lại, trong khu bình luận, các thiên thần nhỏ ủng hộ cô ngày càng nhiều. Cô cảm giác mình giống như là một gốc cây đại thụ nằm sâu trong núi, mặc dù nơi sinh trưởng cao hiểm, nhưng các thiên thần nhỏ giống như là phân bón dinh dưỡng phong phú, luôn làm bạn bên cạnh, cố gắng kéo cô lên, làm cho cô thấy được những ngôi sao sáng trêи chạc cây đan xen lộn xộn.
Như vậy, điều cô nên làm, là trở nên lớn hơn mạnh mẽ hơn, vậy mới giỏi.
Thật ra Quý Ưu Trạch không muốn tham gia loại chương trình giải trí này, còn có một nguyên nhân, khi cô đối mặt với người không quen biết, mặt dễ bị đơ, trông cứ như mặt không biểu cảm. Người quen biết, sẽ hiểu được, thật ra thì Quý Ưu Trạch thuộc loại người hướng nội, có chơi mới biết, mới có thể thật sự thoải mái. Nhưng người không biết sẽ cho rằng Quý Ưu Trạch đang khó chịu điều gì đó.
Trước khi quay chương trình, Dương Thải Lâm đã đưa dàn ý chương trình tập này cho Quý Ưu Trạch.
Tập bọn họ quay có chủ đề là 'Kế hoạch sống sót trêи đảo hoang'.
Nói chung là tổ chương trình sẽ thả sáu người gồm người dẫn chương trình và khách mời lên một đảo hoang, mỗi người dựa vào thử thách một trò thể thao mạo hiểm để chọn một ít nhu yếu phẩm dã ngoại sinh tồn. Nhận được nhu yếu phẩm nếu không hài lòng, có thể chọn một người tham gia ra chiến đấu giành hạng nhất trò thể thao mạo hiểm, thắng thì cầm đồ trong tay đối phương, thua thì sẽ bị OUT.
Cuối cùng, chương trình quy định muốn thoát ra ngoài phải thu thập toàn bộ danh sách dụng cụ trong nhu yếu phẩm, mới có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng, nếu không, chỉ có thể lấy bộ dáng người thua cuộc sinh tồn bị loại.
Quý Ưu Trạch quyết định lấy các tập trước của chương trình ra nhồi nhét (vào đầu), nhưng đáng thất vọng là, lực hấp dẫn chương trình hình như còn thua xa xa đuôi tóc vàng chẻ ngọn của cô nữa.
Cầm cây kéo nhỏ cắt tóc chẻ ngọn, không chú ý cắt luôn khoảng thời gian của chương trình.
Quý Ưu Trạch với lấy áo khoác, hẹn trước với một tiệm cắt tóc, mang chú tài xế đi thẳng đến tiệm cắt tóc.
“Tôi muốn cắt tóc!” Khoảnh khắc Quý Ưu Trạch tháo mũ xuống, mái tóc trêи đầu cô bị tĩnh điện mạnh xòe ra bốn phía, cứng đầu mà đứng sừng sững trong không khí, giống như một con nhím bá đạo.
Sau khi em gái gội đầu đẩy mạnh cô vào phòng VIP gội đầu cho cô, một người đàn ông chụm ngón tay thành Lan Hoa Chỉ với khuôn mặt như hoa gió xuân nở nụ cười bước đến và nói: “Quý tiểu thư, muốn cắt kiểu tóc thế nào đây?”
Nửa tiếng sau, Quý Ưu Trạch ra khỏi tiệm cắt tóc, mỗi bước đi có vẻ rất khó khăn, như thể hai chân bị bụi gai trêи đường xuống suối vàng quấn quanh.
Cô không biết làm sao mang cái đầu tóc mái cong như gáo nước lại siêu đều siêu ngắn này đi đối mặt với các bạn khán giả thân mến nữa. Thậm chí cô còn không dám tưởng tượng, lúc Dương Thải Lâm thấy mình thì, có thể hét một tiếng 'Yêu quái phương nào' sau đó rút một khẩu súng ra xử tử hình mình ngay tại chỗ hay không nữa.
Bước vào chung cư, lúc đợi thang máy xuống, Khang Tịch đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.
Trong tay Khang Tịch ôm một túi lớn gì đó, vành mắt hồng hồng, đeo khẩu trang, thỉnh thoảng ho vài tiếng, có lẽ là bị bệnh.
Quý Ưu Trạch nhìn nàng một hồi, thò tay chọt chọt đầu vai Khang Tịch.
Khang Tịch không hiểu nhìn cô, sau đó cười cong mắt, nói: “Không lẽ cậu định tham gia mấy loại hoạt động na ná như coslay sứa?”
Quý Ưu Trạch đương nhiên biết nàng chỉ tóc mái đều đến không thể đều hơn của mình, vậy nên quay đầu hừ một tiếng. Một lát sau, con ngươi hơi chuyển động, phát hiện Khang Tịch còn đứng im ôm một đống đồ gì đó, bèn vươn tay giành lấy đồ trong tay Khang Tịch.
“Tôi ôm được.” Khang Tịch nói.
“Cậu bị bệnh, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.” Quý Ưu Trạch nói.
“Tôi cũng không yếu như vậy. Nói thật đấy, cái này nặng lắm. Vậy được rồi, chúng ta mỗi người xách một bên.” Khang Tịch nói, lại chìa ngón trỏ ra câu một tay cầm của túi lớn.
“Khỏi cần, tôi cầm được rồi!” Lúc này thang máy mở ra, Quý Ưu Trạch ôm đống đồ ì à ì ạch chạy vào.
Đôi chân dài như con thỏ ôm ôm cái giỏ cà rốt. Đâm một cái thì nhảy đồng đổng chạy mất.
Khang Tịch không nói gì.
Lên tầng mình sống, sau đó ra ngoài, đến phòng, Khang Tịch mở cửa. Quý Ưu Trạch ôm đống đồ đi vào.
“Cậu về đi, dù sao ngày mai cậu còn ghi chương trình, phải giữ tinh thần tốt. Nếu tôi lây bệnh cho cậu, coi như quá nghiệp dư rồi.” Khang Tịch sờ sờ Chihuahua canh trước cửa, ngẩng đầu nói với Quý Ưu Trạch.
“Tôi là một kháng thể cảm mạo tự nhiên. Không sợ.” Quý Ưu Trạch nói rồi lấy từng món một trong túi Khang Tịch mua.
Dưa chuột, măng khô, thịt nạt, nấm, khoai tây.
Đồ đóng hộp, trọng lượng mỗi thứ đều không nặng lắm.
Quý Ưu Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian hiển thị là sáu giờ rưỡi chiều, sắp đến giờ ăn cơm.
“Cậu có đói bụng không?” Quý Ưu Trạch quay đầu lại hỏi Khang Tịch.
“Cậu đói à?”
“Tôi thấy tới giờ ăn cơm rồi. Cậu ngồi đây đi, để báo đáp tình cảm cậu tặng cho tôi một chai tinh dầu, bữa tối đêm nay của cậu tôi bao.” Quý Ưu Trạch cầm dưa chuột, tràn đầy tự tin.
“Cậu biết làm thế nào không?” Khang Tịch híp mắt hỏi.
“Tất nhiên, tôi đây là người thông minh, có gì làm không được?” Quý Ưu Trạch cầm vài củ khoai tây xoay tròn trêи không trung, thật sự trông như ngược đãi mãnh liệt.
Hình như tinh thần của Khang Tịch thật sự không tốt, sau khi đổ thức ăn cho chó, chỉ đứng trước cửa sổ nhảy mũi n cái.
Thế nhưng, nửa giờ sau, Khang Tịch đi vào phòng bếp kiểm tra thành quả thì, phát hiện Quý Ưu Trạch đang bình tĩnh cầm một củ khoai tây lớn bằng bàn tay gọt thành một quả trứng trà xinh xắn lung linh.
“Cho hỏi đầu bếp Quý, cần tôi hỗ trợ gì không?” Khang Tịch thong thả vòng trước mặt Quý Ưu Trạch. “Bang~!”
“Không cần không cần, cậu ra ngoài ra ngoài ra ngoài đi.” Quý Ưu Trạch đẩy Khang Tịch ra khỏi cửa, sau đó rửa dao nhỏ bắt đầu xắt dưa chuột. Vài dao xuống, một trái dưa chuột bị chặt thành sáu đoạn.
Trong vòng hai tiếng đồng hồ, Khang Tịch nghe đủ loại tiếng vang dữ dội phát ra từ phòng bếp, có một lần tưởng rằng mình bước vào chỗ bọn tội phạm, đang thực hiện hành vi cướp bóc điên cuồng ở phòng bếp.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Quý Ưu Trạch cũng mở cửa, mồ hôi như mưa cầm chén đũa nè đồ ăn nè và vân vân đi ra bỏ lên bàn.
Dưa chuột xào, khoai tây xắt sợi, cháo nấm.
Sau khi xếp chén bát xong, Quý Ưu Trạch có vẻ vô cùng bồn chồn.
“Hay là chúng ta cứ mua đồ ăn bên ngoài đi.” Quý Ưu Trạch cầm điện thoại ra nói.
Khang Tịch nhìn cô một cái, cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng…
“Có độc không? À không, ăn ngon không?” Quý Ưu Trạch khẩn trương hề hề hỏi. Cháo rất nóng, với lại thời gian cũng trôi qua khá lâu rồi, cô vội vàng cũng không kịp nếm.
Khang Tịch lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Quý Ưu Trạch nghe vậy, nếm thử một miếng, kết quả là lập tức cau mày, nói: “Thật khó ăn.”
Nhưng mà Khang Tịch lại tao nhã ăn thêm một muỗng, nói: “Nhưng tôi nghĩ, chỉ có tấm lòng mới là vị ngon nhất.”
Thiệt là. Thật ra, lúc nấu cháo có thể bình tĩnh bỏ đi. Nhưng Quý Ưu Trạch cứ ngốc như vậy không lấy ra mà ở đó nhìn chăm chú hai tiếng đồng hồ, cũng đáng yêu, vẫn như trước đây, mặc kệ làm gì cũng thật thà như vậy.