Type: P.anh
Vì là kì an toàn mà suốt ba ngày liền Vụ Mang Mang sống trong mưa vần gió vũ, trướng rủ màn che chẳng biết đêm ngày.
Lộ Tùy không phải dạng người tùy tiện, nhưng một khi đã tùy tiện thì thật sự không phải người.
Cuối cùng Vụ Mang Mang không chịu nổi, cố sức quay đầu lại cao giọng chất vấn, “Rốt cuộc anh kìm nén bao lâu rồi hả? Hàng tồn kho bao năm đều trút hết lên người em phải không?”
Đáp lời Vụ Mang Mang là nhịp độ canh tác hung hãn hơn và những giọt mồ hôi cần lao của Lộ Tùy.
May thay thời kì an toàn sở dĩ an toàn là vì “bà dì” đã đến ngay cửa, sáng thứ tư Vụ Mang Mang vừa tỉnh dậy, nhìn thấy dấu vết thì suýt nữa sung sướng muốn điên lên, chưa bao giờ trông ngóng “bà dì” đến như hôm nay.
Vụ Mang Mang thò đầu ra khỏi nhà tắm, chỉ huy Lộ Tùy, “Cái đó… họ hàng của em đến rồi, anh có thể lấy giúp em một miếng tiểu thiên sứ có cánh không?”
Có điều Lộ Tùy thật sự là một người vô cùng thực tế, vì họ hàng của Vụ Mang Mang tới nên anh không hề khách sáo mà đưa cô quay trở về nhà họ Lộ để xử lý việc công.
Vụ Mang Mang vô cùng buồn chán, dưới sự chỉ đạo của Lộ Tùy cô đã tạm nghỉ việc không lương, vì điểm thi đã đủ tiêu chuẩn nên Vụ Mang Mang cũng không cãi vã vô ích với anh làm gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm thế.
Còn Cathy đang báo cáo lịch trình gần đây cho Vụ Mang Mang nghe, có những gì cần phải tham dự, những gì có thể chọn, đang đợi cô phê duyệt.
Vụ Mang Mang nghe tai trái ra tai phải, thấy không thể qua loa được nên dứt khoát ôm bụng tỏ ra đau khổ, khó nhọc cười với Cathy, “Đau bụng kinh, xóa hết lịch trình tuần này đi.”
Cathy bất lực nhìn Vụ Mang Mang đang giả vờ giả vịt, thở dài một tiếng.
Vụ Mang Mang thà làm trứng luộc trên giường còn hơn là phải đi dự tiệc.
Cô nhận lấy nước đường gừng từ Anne, uống một hớp rồi bắt đầu xem điện thoại, trong nhóm bạn đang thảo luận sôi nổi chủ đề “làm quá lâu sẽ giãn ra thành cái bao”.
Vụ Mang Mang xem một lúc, thầm nghĩ toi rồi. Sau này nếu cô chia tay Lộ Tùy thì bạn trai kế tiếp liệu có cảm thấy đang chèo thuyền trên đại dương không?
Nhưng cũng may là có người phản bác lại, nói là làm nhiều thì ngược lại còn có tính đàn hồi, đó gọi là dùng nhiều thì tốt, không dùng thì hỏng.
Tóm lại là ông nói ông có lý, bà nói bà có lý.
Vụ Mang Mang mang tiếng là người có kinh nghiệm thực hành sâu sắc nhất vì từng có rất nhiều bạn trai, bị yêu cầu nêu quan điểm.
Long Tú Quyên còn nói mát mẻ xa gần: “Vấn đề này Vụ Mang Mang có quyền phát ngôn nhất, chắc là càng nhiều càng chặt đúng không? Nếu không Lộ tiên sinh làm sao lại thích Mang Mang của chúng ta chứ, đúng không?”
Phụ nữ thông thường đều sẽ như thế, thấy cặp đôi nào không xứng thì sẽ nghĩ cô nàng kia chắc chắn là kỹ thuật trên giường rất giỏi, chẳng hạn Camilla và thái tử Charles.
Còn về câu hỏi của Long Tú Quyên, Vụ Mang Mang thầm nghĩ, chắc là mọi người phụ nữ đối với Lộ Tùy đều rất chặt.
Nhưng kiểu hỏi này của cô ta rõ ràng là che giấu sự ác ý trong đó, sau đó cô ta còn khoe rằng lúc cô ta và vị hôn phu bên nhau thì vẫn là lần đầu tiên, vị hôn phu của cô ta tỏ ra rất trân trọng và thích thú, nên Long Tú Quyên luôn giả vờ ngây thơ như thể chẳng hiểu chuyện gì.
Thực ra Lộ Thanh Thanh từng vạch trần Long Tú Quyên, nói cô ta đi làm phẫu thuật vá màng trinh.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán, trong đám bạn của cô, chọc gậy bánh xe như thế là chuyện bình thường.
Vì đối tượng thực tiễn duy nhất chỉ có Lộ tiên sinh nên Vụ Mang Mang đúng là không biết mình giãn hay chặt thế nào, Lộ Tùy cũng không phải dạng người sẽ nói những câu kiểu “tiểu yêu tinh, em siết anh chặt muốn chết”...
Vụ Mang Mang không tài nào trả lời Long Tú Quyên, đành giả vờ không nhìn thấy.
Từ khi Long Tú Quyên mở đầu, người trong nhóm rất quan tâm chuyện phòng the của Vụ Mang Mang và Lộ Tùy, mấy người phụ nữ đó đều mơ tưởng rất nhiều về anh, đều không thể tưởng tượng được Lộ tiên sinh cũng là người đàn ông có lửa dục đam mê.
Không trách được họ, thực ra Vụ Mang Mang cũng bị Lộ Tùy giả vờ cool ngầu ức hiếp quá đáng mà.
Vụ Mang Mang không muốn chia sẻ chuyện này với họ, quả quyết bấm tắt màn hình, đó là ưu điểm của việc kết bạn trên mạng, bạn không muốn quan tâm đến họ thì ngay cả lời xin lỗi, cáo từ cũng không cần phải nói.
Buổi tối lúc Lộ Tùy gõ cửa, Vụ Mang Mang đã ngủ rồi, thấy anh vào còn tưởng anh đến chúc ngủ ngon, tiện thể hôn lên trán, nào ngờ Lộ Tùy bế cô đi về phòng anh.
“Tối nay em không được đâu”, Vụ Mang Mang cuống lên, cô không muốn vượt đèn đỏ!
“Đừng nghĩ lung tung, ngủ mà thôi”, Lộ Tùy nhẹ nhàng đặt Vụ Mang Mang xuống giường.
Vụ Mang Mang ngủ không an phận, thường xuyên trở mình, ngủ một mình thì không sao, lỡ ngày mai thức dậy bị Lộ Tùy phát hiện cô vẽ cả một bản đồ thì khó tránh khỏi bị mất điểm.
“Lúc em không tiện thì không thích ngủ với người khác đâu”, Vụ Mang Mang nói.
“Thế thì em có thể bắt đầu thích ứng được rồi đấy”, Lộ Tùy nằm xuống cạnh cô.
“Chẳng phải anh chê em ngủ sẽ đánh rắm đó sao?” Vụ Mang Mang gét kiểu Lộ Tùy không quan tâm đến ý nguyện của cô.
“Ngay cả em mà anh cũng ăn rồi, còn để tâm chuyện em đánh rắm à?” Lộ Tùy thò tay tắt đèn trong phòng.
Gương mặt đỏ bừng bừng của Vụ Mang Mang được che giấu an toàn trong bóng tối, Lộ tiên sinh đúng là cái gì cũng dám nói, chút riêng tư cũng không còn nữa.
Vụ Mang Mang cảm thấy cô không tài nào giả vờ làm nữ thần không ăn khói lửa nhân gian được nữa rồi.
Vụ Mang Mang là con cú đêm, không ngủ được đành quấy rối Lộ Tùy, cô đang trong giai đoạn mới phá giới, đặc biệt tò mò về chuyện nam nữ.
“Cái đó… lúc trước gì sao anh lại chia tay Vương Viện?”, đối với Vụ Mang Mang, Vương Viện gần như là người phụ nữ không thể tìm ra khuyết điểm, mà suy đoán của Lộ Lâm thì chắc là Vương Viện đã phạm vào cấm kỵ của Lộ Tùy trong chuyện giường chiếu, Vụ Mang Mang không muốn lặp lại sai lầm đó.
“Không hợp nhau.”
Vụ Mang Mang biết ngay Lộ Tùy sẽ trả lời như thế mà.
“Rốt cuộc chị ấy đã phạm vào điều cấm kỵ gì của anh thế?” Vụ Mang Mang truy hỏi.
“Anh chẳng có gì cấm kỵ cả”, Lộ Tùy đáp. Từng nghĩ là có, nhưng thực ra chỉ là không đúng người mà thôi.
Trực giác mách bảo Vụ Mang Mang rằng chắc chắn Vương Viện không “dung nạp” nổi Lộ Tùy. Nhưng nghĩ thế thì chẳng phải cô là một cái bao tải sao?
Trong lòng Vụ Mang Mang có cảm giác không vui, như thế thì đả kích cô quá.
Nhưng Lộ Tùy không phải hạng đàn ông nói xấu bạn gái cũ, nên mặc cho Vụ Mang Mang giở mọi thủ đoạn làm nũng, giận hờn thế nào cũng không moi được chút gì từ anh.
Nhưng đổi lại là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ tò mò mà, đúng không?
Vụ Mang Mang sắp bị sự tò mò giày vò muốn chết rồi, cuối cùng cô thì thầm vào tai Lộ Tùy một câu.
“Em chắc chứ?” Giọng Lộ Tùy thoáng sự vui vẻ.
“Vâng”, Vụ Mang Mang gật đầu như kiểu bắt được vàng.
“Được, em làm trước”, Lộ Tùy bảo.
Vụ Mang Mang không chịu, “Tại sao em làm trước? Lỡ như anh nuốt lời thì sao?”
Lộ Tùy đáp: “Chuyện anh đã hứa thì sẽ không nuốt lời, nhưng em thì có tiền án tiền sự rồi.”
Tiền án tiền sự mà anh nói chắc là chuyện vượt rào ngoại tình lần trước, chuyện đó Vụ Mang Mang đã quên sạch sẽ rồi, “Thế nếu anh nuốt lời thì chẳng phải em thiệt thòi hay sao?”
“Không đâu, vì anh không mong muốn đây chỉ là giao dịch một lần.” Lộ Tùy bảo.
Vụ Mang Mang bị Lộ Tùy thuyết phục.
Một lúc lâu sau, Vụ Mang Mang bật dậy khỏi giường như tên lửa, lao vào nhà tắm.
Đến khi cô rũ rượi bò lại lên giường, còn bị Lộ Tùy bóp cằm, chê trách, “Lần sau đừng dùng răng.”
Vụ Mang Mang đẩy Lộ Tùy ra, cô đã không còn ham muốn mở miệng nói gì nữa rồi.
“Còn muốn nghe không?” Lộ Tùy hỏi Vụ Mang Mang đang mơ màng muốn ngủ, anh là một thương nhân rất trọng chữ tín.
Vụ Mang Mang chẳng buồn mở miệng, chỉ mệt mỏi “ưm” một tiếng.
Thực ra Vương Viện chẳng có tật xấu gì lớn, chẳng qua chỉ yếu ớt một chút, nhạy cảm với cơn đau một chút.
Vụ Mang Mang không đồng ý, “Người ta hay nói phụ nữ kêu đau thì sẽ càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông hơn mà?”
Đây coi như kiểu khen ngợi biến tướng rằng đàn ông rất lợi hại!
Lộ Tùy nhẹ nhàng xoa đầu Vụ Mang Mang, “Chỉ có gã nào không bình thường mới tìm kiếm kích thích trong cơn đau của đối phương thôi.”
Đa số đàn ông sẽ thích phản ứng vui vẻ của phụ nữ hơn.
Nhưng điều đó lại dẫn dụ phụ nữ hướng về việc giả vờ ngây thơ. Như thể không kêu đau thì không đủ chứng tỏ mình e thẹn, đoan trang vậy.
Mà Vụ Mang Mang là phụ nữ, nên cô kiên quyết theo phe phụ nữ, làu bàu: “Chuyện này không thể trách Vương Viện được, nếu chuẩn bị không kỹ càng thì đương nhiên sẽ đau rồi.”
Lộ Tùy lại vò tóc Vụ Mang Mang. Tưởng đàn ông là tay súng vàng bất bại sao? Trừ phi uống thuốc thì may ra!!!
Thực tế nếu chuẩn bị quá lâu thì đa số sẽ xìu xuống.
Lần này Vụ Mang Mang rất hứng thú, đôi mắt sáng rực trong bóng đêm, tuy cô chưa từng tính thời gian nhưng Lộ Tùy đối với cô là tuyệt đối rất kiên nhẫn.
Cô truy hỏi Lộ Tùy, anh tỏ ra bực bội, chỉ nói một câu, “Em có khả năng, được chưa?”
Vụ Mang Mang định hỏi nữa thì bị một câu “Ngủ đi” của Lộ Tùy chặn ngang.
Lần này làm nũng cũng chẳng còn tác dụng.
Vụ Mang Mang nghĩ mãi vẫn không hiểu “khả năng” mà Lộ Tùy nói có nghĩa là gì?
Đang khen cô chịu được cực khổ, có độ co giãn tốt sao?
Thế thì, Vụ Mang Mang thà rằng Lộ Tùy đừng khen cô còn hơn.
Mới ăn sáng xong thì điện thoại của Lộ Gia Nam đã đuổi đến.
“Mang Mang, sức khỏe ổn hơn chưa?” Lộ Gia Nam hỏi.
Vụ Mang Mang vội vàng ngồi thẳng lên: “Đỡ hơn rồi cô ạ.”
“Cô quen một ông bác sĩ Trung y rất mát tay về phụ khoa, cô đã hẹn thời gian giúp cháu rồi, mười giờ sáng thứ Tư nhé.” Lộ Gia Nam bảo.
Lộ Gia Nam chưa bao giờ làm cho người khác khó chịu, chỉ có khiến bạn tự kiểm điểm bản thân mà thôi.
“Cháu cảm ơn cô”, Vụ Mang Mang đáp. Dù sao phụ nữ hoặc ít hoặc nhiều cũng có bệnh, đi khám bác sĩ phụ khoa không phải chuyện xấu.
Vụ Mang Mang bị Lộ Gia Nam hỏi thăm đủ đường, không tiện giả vờ đau bụng kinh nữa, cung cung kính kính nghe lời bà nói, suýt thì dập đầu vái lạy.
Lộ Tùy sắp xếp xong moịt htứ rồi xuống lầu, thấy Vụ Mang Mang vẫn đang nghe điện thoại, nhìn thấy anh xuống thì nhe răng le lưỡi, làm động tác sắp ngất xỉu đến nơi.
Khó khăn lắm mới kết thúc cuộc gọi, Vụ Mang Mang đang định tìm chút an ủi nơi Lộ Tùy thì nghe anh nói, “Xem ra cô thích em thật đấy. Cô xưa nay không phải người lắm lời, chịu bỏ thời gian ra dạy em chứng tỏ em có thể phát triển được.”
“Cũng có khả năng là gỗ mục không thể đẽo gọt, nên mới phải tốn sức tốn thời gian như thế”, Vụ Mang Mang bĩu môi.
Khó khăn lắm Vụ Mang Mang mới bớt ra chút thời gian, đến chỗ Ngô Dụng.
“Nghe cô nói thế thì bệnh tình của cô đã thuyên giảm nhiều rồi đấy, Mang Mang.” Ngô Dụng khẽ gõ bút lên quyển sổ.
Đúng là thế thật, bệnh khùng điên của Vụ Mang Mang đã rất lâu không tái phát rồi.
“Cô đã từng nghĩ đến nguyên nhân chưa?” Ngô Dụng hỏi.
Vụ Mang Mang gật đầu.