Thẩm Đình hơi quay sang, nhìn thấy Vụ Mang Mang.
Mái tóc ngắn của cô trông rất khỏe khoắn, gương mặt sáng sủa rạng rỡ, tuy tròng mắt còn hoe đỏ nhưng hoàn toàn không còn nhận ra là cô gái ban nãy hôn cậu bạn trai nhỏ tuổi đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.
Đèn phía trên chiếu xuống, khiến làn da cô như trong suốt đến kỳ lạ, lung linh trong trẻo.
Vụ Mang Mang có chút ngượng ngập, rụt đầu lại, hình như Thẩm Đình không thích bị quấy rầy, cũng không thích những cô gái lắm lời.
Mà lần trước họ gặp nhau hình như cũng không vui vẻ gì mấy.
"Xin lỗi đã làm phiền. Tôi chỉ cảm thấy gặp nhau ở đây thật tình cờ nên mới chào anh", Vụ Mang Mang ngượng nghịu gãi đầu, tỏ ra bản thân chỉ là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép.
Đương nhiên Thẩm Đình là bạn tốt của Lộ Tùy, hiện giờ mọi người gặp nhau đúng là chẳng có gì để nói.
Vụ Mang Mang dựng tấm vách ngăn lên, vì đã hoàn toàn hết buồn ngủ nên dứt khoát lấy bài chính trị trong túi ra xem, chính cô cũng thấy mình kỳ quặc, ngay cả đi chơi cũng không quên học chính trị.
Nhưng chính trị đúng là thứ nhàm chán, vì trên máy bay có mạng internet nên Vụ Mang Mang không nhịn đưực lại lên Weibo.
Mỗi người đều chảy nước miếng trước "thịt tươi nhỏ" William của cô, thế là Vụ Mang Mang lại đăng thêm một tấm hình cô gối đầu lên cơ bụng màu đồng của cậu.
Wechat báo có tin nhắn riêng, Vụ Mang Mang mở ra xem, lại là Bản Ngã Của Tôi biến mất đã lâu.
"Cô và Lộ Tùy thật sự chia tay rồi à?" - Bản Ngã Của Tôi. Thế nào là thật hay không thật?
Vụ Mang Mang đáp lại "Ừ".
"Tại sao?"
Tại sao? Tính cách không hợp thôi, Vụ Mang Mang vừa định gõ mấy chữ nhưng suy nghĩ lại, trên máy bay quá chán, không ngại tìm niềm vui.
Người này tò mò như thế thì cứ thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh ta là được.
"Chẳng đã nói anh nghe rồi sao? Công cụ của anh ấy lớn quá, một đêm ba lần, cơ thể nhỏ bé của tôi không chịu nổi nên chia tay." - by Vụ Mang Mang.
"Bịa đặt gớm nhỉ." - by Bản Ngã Của Tôi.
"Sao anh biết tôi bịa đặt? Chính anh đích thân thử anh ấy rồi hả?" Vụ Mang Mang bĩu môi.
Đối phưong không nói mà quay sang hỏi: "Cậu bạn trai nhỏ của cô thế nào?"
"Rất tuyệt. Kích thước của người nước ngoài mà. Tuổi nhỏ mà công phu cao." Vụ Mang Mang vừa gõ chữ vừa "hừ hừ", "Tuy tuổi tôi nhỏ nhưng công phu của tôi cao..."
"Cô chẳng đã nói ngay cả Lộ Tùy cũng chịu không nổi, mà còn chịu nổi bạn trai nhỏ của cô?" Bản Ngã Của Tôi đánh Vụ Mang Mang một cú.
Lời nói dối bị vạch trần, cũng may ở trên mạng nên Vụ Mang Mang quyết định không trả lời nữa.
"Cô nàng nói dối, giận rồi hả?" - by Bản Ngã Của Tôi!
Cà nhà anh mới là cô nàng nói dối!
Vụ Mang Mang thẹn quá hóa giận, cảm thấy vẫn là môn chính trị đáng yêu hơn.
"Lộ Tùy rất coi trọng chuyện dưỡng sinh", Bản Ngã Của Tôi lại nhắn, "Anh ta không chạm đến cô không nhất định là do cô không tốt."
Trời đất! Cái quỷ gì đây? Mà lại... mà lại đoán trúng hết?
Dưỡng sinh?!
Một cuộc sống quá cao xa, Vụ Mang Mang thầm nghĩ, có cần luyện đan hay gì không?
Đạo gia tuy cũng có Phòng Trung Thuật(), nhưng đại thể thì vẫn chú ý đến "quả dục"() hơn.
() Phòng Trung Thuật là môn khoa học về tính dục của Trung Quốc cổ đại. Từ quan điểm của khoa học tính dục hiện đại nhìn nhận thì Phòng Trung Thuật chủ yếu bao gồm những kiến thức về tình dục, kỹ thuật trong tình dục, những biện pháp trị liệu chướng ngại chức năng tình dục và mang thai… đồng thời nó không chỉ giới hạn ở tình dục mà còn kết hợp giữa tình dục và khí công, dưỡng sinh lại với nhau, và cả việc theo đuổi trường sinh bất lão hoặc kéo dài tuổi thọ. (ND)
() Quả dục: ý chỉ giữ tâm địa trong sạch, đầu óc tỉnh táo bình thản, dục vọng ít. (ND)
Nhưng Vụ Mang Mang không dễ bị phỉnh phờ, dù sao chuyên môn của cô không phải chỉ để hù dọa người khác.
Dưỡng sinh của Đạo gia chẳng phải nói hồng đơn của gái trinh là cực bổ hay sao?
Thế nên, dưỡng sinh cái quỷ ấy!
Nhưng nghĩ lại thì người này ngay cả việc Lộ Tùy chú trọng dưỡng sinh cũng biết, mà cô lại không biết. Vụ Mang Mang bắt đầu đoán xem Bản Ngã Của Tôi là ai.
Chắc là quan hệ thân cận chăng.
Bạn bè? Lộ Lâm? Trợ lý Bành Trạch? Lão quản gia Peter? Hoặc là nữ quản gia Anne?
Quả nhiên mục tiêu suy đoán đừng nên nhiều quá.
Vụ Mang Mang thầm tưởng tượng về lão Peter nghiêm túc hà khắc sẽ tò mò như thế nào về đời sống riêng của Lộ Tùy? Cảnh tượng đó thật đáng sợ.
Nhưng chắc không phải ông ta.
Weibo cuối cùng đã trở lại bình thường, nhưng một lúc lâu sau, Bản Ngã Của Tôi lại bắt đầu liền thoắng.
Chắc phải buồn chán lắm? Vụ Mang Mang thầm nghĩ.
"Mái tóc ngắn của cô rất đẹp", rất trẻ trung, rất trong sáng rất khiến người ta có...
Nhìn đến câu này, Vụ Mang Mang bỗng nhìn sang vách ngăn, sau đó nheo mắt, có nên tin vào trực giác của mình không?
Nhưng cách nói năng của tin nhắn này và Thẩm Đình hình như cách biệt quá xa thì phải?
Nhưng sao anh ta biết cô và Lộ Tùy chưa từng xx chứ?
Peter chắc sẽ biết, vì thay drap giường gì đó, ông ta biết rõ.
Anne có thể cùng sẽ biết.
Mà đám bạn thân của Lộ Tùy có biết không?
Không thể tưởng tượng cảnh ba người đàn ông cùng thảo luận về đời tư.
Nhưng nếu phụ nữ đủ thân thì sẽ bàn tán với nhau đấy.
Vụ Mang Mang lén đứng lên, thò nửa đầu sang nhìn Thẩm Đình, người này đang nhắm mắt ngủ, trong phạm vi tầm nhìn không nhìn thấy công cụ nhắn tin nào.
Rốt cuộc có phải anh ta không?
Vụ Mang Mang ngồi lại xuống ghế, cắn ngón tay.
Thực ra cô luôn nghiêng về phía Ninh Tranh là Bản Ngã Của Tôi, nói chuyện với anh ta xưa nay không kiêng ky gì, loại đàn ông ngựa đực mà.
Nhưng nếu đổi lại là Thẩm Đình thì sao?
Vụ Mang Mang đập đầu vào vách ngăn, cô thật sự sợ rồi!
Cứ quả quyết chặn nick đó thôi.
Nếu thật sự là Thẩm Đình thì Vụ Mang Mang chỉ muốn nói, mọi người đều có bệnh, quan tâm tới đời tư của Lộ Tùy như thế chắc không phải là "gay" ngầm chứ?
Lúc xuống máy bay, Vụ Mang Mang mang hành lý hơi nhiều, phụ nữ rất thích mua sắm, cũng may Thẩm Đình và nhóm của anh ta đều là những người thành đạt galant, rất vui vẻ phục vụ phụ nữ.
"Có người đến đón cô không?" Thẩm Đình đẩy xe hành lý cho Vụ Mang Mang, hỏi.
Vụ Mang Mang lắc đầu.
Vé máy bay về nước lần này cũng là do cô hứng bèn mua bất chợt thôi.
"Tôi đưa cô về", Thẩm Đình bảo.
Tuy có thể gọi taxi nhưng hành lý của cô quá nhiều, cốp sau xe taxi cũng không chứa nổi nên cô đành gật đầu.
Nhưng Thẩm Đình đã trở thành đối tượng tình nghi của cô, bởi vậy khi ở cạnh nhau cứ thấy ngượng ngập thế nào đó.
Trên đường về, Vụ Mang Mang không nói gì mấy.
Thẩm Đình càng kiệm lời.
"Tóc ngắn của tôi đẹp không?" Lúc xuống xe Vụ Mang Mang bỗng quay đầu lại hỏi Thẩm Đình.
Anh ta nhìn rồi đáp: "Đẹp."
Vụ Mang Mang ngắm kỹ mấy giây, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, trên gương mặt đơ kia đúng là khó nhìn ra cảm xúc.
Vụ Mang Mang về đến nhà thì gọi điện cho bà Liễu, nói là đợi cuối tuần thi xong sẽ mang quà về nhà cho bà.
Bà Liễu hờ hững "ừ" một tiếng.
Bình an ngủ một giấc dậy rồi, Vụ Mang Mang gọi đồ ăn bên ngoài giao tới làm bữa tôi, đang ăn gà xào Cung Bảo thì nghe điện thoại reo, cầm lên xem là Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang tiện tay ném điện thoại sang bên, hơn tháng nay Lộ Tùy gọi rất nhiều cuộc nhưng Vụ Mang Mang đều không nghe, điều này gián tiếp dẫn đến thói quen không dừng ở bất kỳ thành phố nào quá hai ngày của cô.
Về sau Lộ Tùy cũng không gọi nữa, hôm nay bất ngờ lại xuất hiện, chẳng lẽ là biết cô đã về nước?
"Xuống đây!" Lần này là tin nhắn Weibo.
Mới nhìn đã biết là tài khoản của Lộ Tùy, tên là: Lộ tùy nhân mang mang().
() Nghĩa là biển người mênh mông trên phố. (ND)
Ngón tay Vụ Mang Mang vuốt ve màn hình, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Chuyện của hai người họ đã là chuyện cũ từ mấy trăm năm trước rồi, đã lật qua chương mới từ lâu, không cần thiết phải gặp mặt làm gì.
Có điều trong đầu nghĩ thế mà trái tim lại thấy chua xót, Vụ Mang Mang ăn mấy miếng cơm chan nước mắt rồi giận dữ đập đũa xuống bàn.
Thật là vô dụng!
Vụ Mang Mang lấy ngón tay quẹt nước mắt, ngờ đâu càng lau càng nhiều.
Quá vô dụng, lớn thế này rồi mà gặp chuyện vẫn chỉ biết khóc. Nhưng nghe nói nước mắt có tác dụng bài độc, thế thì không ngại để nó chảy một lúc nữa.
Vụ Mang Mang đến trước khung cửa sổ, hé màn cửa ra nhìn xuống con đường lớn bên dưới, loáng thoáng trông thấy một dãy xe dừng ven đường.
Vụ Mang Mang thầm nghĩ, thực ra Lộ Tùy rất biết cách dỗ dành, hãy xem cách đặt tên tài khoản của anh đi.
Vốn dĩ cô còn chưa chắc chắn Lộ Tùy gặp mình để làm gì, nhưng giờ đây có vẻ như đã hiểu rõ.
Một người phụ nữ có thật lòng muốn chia tay với bạn hay không thực ra rất dễ phán đoán.
Nếu lúc này cô xuống đó, thế nghĩa là vẫn đang do dự, muốn cho đối phương một cơ hội để giải thích.
Lúc đó dù miệng cô có nói chắc như đinh đóng cột thế nào, làm tổn thương người ta thế nào, thì cũng chỉ là gồng mình nói cứng thế thôi.
Mà nếu cô không xuống thì sao? Đó chính là game thực sự đã over rồi.
Nhưng thông thường đa số phụ nữ đều sẽ tự an ủi mình như thế này:
Tôi chỉ tò mò xem anh ta nói gì, thực ra không phải muốn tha thứ cho anh ta dâu.
Sự tò mò có thể giết chết con mèo!
Mà mèo có chín mạng, không đủ để giết.
Vụ Mang Mang cảm thấy bản thân không thể bị sự tò mò ngu muội dỗ dành lừa gạt được.
Ngựa tốt không nhai lại cỏ, huống hồ là đã lật bài ngửa với nhau rồi.
Hơn nữa, Lộ Tùy muốn gặp cô, sao không lên lầu đi?
Vụ Mang Mang ngủ đến nửa đêm mới sực nhớ, khu nhà này của cô phải quẹt thẻ mới sử dụng thang máy được, vẫn chưa quen với giờ giấc nên có phần mất ngủ.
Vụ Mang Mang đến cửa sổ, mở màn cửa, bên dưới hình như vẫn có chiếc xe đang đậu, cô không biết lấy đâu ra chiếc kính viễn vọng từ xó xỉnh nào nhìn xuống dưới.
Có một người đàn ông cúi đầu, dựa lưng vào cửa xe, hình như đang hút thuốc.
Vụ Mang Mang nhớ hình như Lộ Tùy không hút thuốc. Nhưng nêu bây giờ anh bắt đầu hút thuốc thì sao?
Vụ Mang Mang nhìn đồng hồ trong điện thoại, bốn giờ sáng. Cô mặc quần áo vào, quần nhung màu xám và áo khoác có mũ màu xám, mái tóc dùng tay cào qua loa hai cái rồi đội mũ lên.
Không thể gọi là xinh đẹp được.
Vừa không tắm cũng chẳng rửa mặt, thậm chí cũng không cả đánh răng.
Vụ Mang Mang cầm chìa khóa và điện thoại lên, bắt đầu đi ra ngoài.
Có lúc đối với phụ nữ mà nói, những người khác đơn giản chia thành hai loại:
Một loại là trước khi bạn gặp anh ta/cô ta, nhất định phải tắm rửa gội đầu, trang điểm, làm móng...
Loai kia là những thứ liệt kê phía trên đều không làm mà vẫn đi gặp.
Lộ Tùy đối với Vụ Mang Mang từng là loại thứ nhất.
Đứng ở cửa thang máy, Vụ Mang Mang có chút do dự. Nếu cô xuống dưới sẽ cảm thấy mình hơi hèn.
Nếu không xuống thì lại cảm thấy mình có phần “làm bộ làm tịch".
Nên Vụ Mang Mang quyết định xuống quán ăn nhanh kinh doanh / bên dưới để mua một phần ăn sáng.
Nhưng thực ra dù là loại nào, một khi cô đã vào thang máy bấm nút rồi, thì quyền quyết định sau đó không còn nằm trong tay cô nữa.
Bạn tưởng mọi quyền quyết định vẫn nằm trong tay bạn sao? Thực ra là không phải.
Nếu đối phương dỗ dành giỏi, thì mọi người đều vui vẻ với nhau.
Nếu dỗ dành không tốt, thì từ đây đường ai nấy đi.
Người đàn ông đứng hút thuốc ven đường hóa ra không phải Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang hơi thất vọng, còn tưởng anh phá lệ vì cô, phiền muộn bực bội đến mức muốn dùng chất nicotin để làm tê liệt thần kinh chứ, hóa ra chỉ là mình cô suy nghĩ quá nhiều.
Tài xế khi nhìn thấy Vụ Mang Mang xuất hiện thì hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng đạp tắt đầu thuốc, mở cửa xe cho cô.
Gương mặt Lộ Tùy ẩn sau bóng tối, không nhìn rõ cảm xúc.
Lúc đèn xe lóe sáng, Vụ Mang Mang nhìn thấy chút mệt mỏi trên gương mặt anh, nhưng dù là thế, anh vẫn ngồi rất ngay ngắn.
Cái cớ dối mình dối người rằng đi mua bữa sáng đã quên bẵng từ lâu, Vụ Mang Mang chà xát tay rồi ngồi vào xe.
Bỗng cô sực nhớ tới Vương Viện.
Có những chuyện không nói rõ với nhau thì đúng là sẽ khiến người ta nảy sinh vướng mắc cả đời.
Đối diện với sự tò mò, bất kỳ kháng cự nào đều vô hiệu, giống như truyện trinh thám xem nửa chừng bỗng dưng ngừng lại, cả đời bạn chắc sẽ nghĩ mãi xem ai là kẻ sát nhân, động cơ là gì.
Thể nên Vụ Mang Mang cũng muốn biết nguyên nhân mình bị đá.
"Đi chơi vui không?" Lộ Tùy hỏi.
"Vui, anh có thể tắt đèn không?" Vụ Mang Mang nói.
Trong xe lại chìm vào bóng tối, mượn ánh đèn đường bên ngoài, gương mặt người trong xe lờ mờ ẩn hiện, còn đáng sợ hơn bóng tối.
"Em đã hiểu lầm một số chuyện", Lộ Tùy nói, "Nếu anh chia tay em, anh sẽ đích thân nói rõ cho em biết."