Vụ Mang Mang vứt di động sang một bên, thầm nhủ mình cũng dở hơi quá đi, sao phải nói qua nói lại với cái gã thô tục đó làm gì.
Song ngẫm lại mới thấy kiến thức giới tính của hắn ta có vẻ khá phong phú, lần tới có cơ hội cô nhất định phải thỉnh giáo vài vấn đề về đàn ông mới được.
Vụ Mang Mang đang mải miết nghĩ ngợi, chợt thấy nhân viên dắt Vụ Đản Đản ra.
"Đầu óc em bị làm sao vậy? Lớn đùng thế này rồi còn đái dầm?" Thằng nhóc này hễ mỗi lần hưng phấn quá thì đều quên cả nhịn tiểu, cứ thế tồ tồ luôn tại chỗ.
Vụ Mang Mang lúng túng không biết phải làm sao?
Vụ Đản Đản không chịu mặc quần ướt, Vụ Mang Mang đành phải dẫn thằng bé vào WC.
Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu đã bướng bỉnh khó chiều, kiên quyết không chịu đi vào WC nữ. Vụ Mang Mang tức đến phát rồ cả người, lôi xềnh xệch Vụ Đản Đản vào WC, chứ không thì chả lẽ cô lại đi theo nó vào WC nam?
Lúc thay quần, Vụ Mang Mang giả bộ khoa trương trợn mắt hô lên: "Ái da, đau mắt quá. Ta vẫn là thiếu nữ trong trắng đấy nhé, ngay cả 'cậu nhỏ' của chồng mình còn chưa được xem đã phải thấy của mi trước!"
Vụ Mang Mang tỏ ra vô cùng phiền muộn.
Vụ Đản Đản tức thì độp lại ngay: "Chị mới là người được hời ấy, cái chị thấy bây giờ chính là 'cậu nhỏ' của chồng người ta đấy."
Vụ Mang Mang bị thằng quỷ nhỏ làm cho phát cáu: "Ai thèm nhìn của em?"
Lúc mặc quần vào, Vụ Đản Đản vẫn càu nhàu khó chịu, kêu thắt lưng quá chặt, còn bảo quần vẫn chưa được mặc ngay ngắn.
Vụ Mang Mang càng thêm tức giận: "Chị đâu phải mẹ em, mặc quần cho là tốt lắm rồi, em bao nhiêu tuổi rồi, không tự mình mặc được chắc? Không mặc được thì cởi truồng luôn đi."
"Chị sắp già bằng mẹ đến nơi rồi, phụ nữ thì phải dịu dàng chứ, biết không hả?" Vụ Đản Đản cũng bực bội cãi lại.
Thằng nhãi này là quái vật từ đâu tới vậy?
Vụ Mang Mang hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ trẻ con bây giờ đều hiểu biết sớm như vậy sao?
Nhưng mặc kệ trước mắt là một cậu bé hay là một chàng trai, dám chê chị mày già à, chị tất nhiên không thể tha cho mày được.
Vụ Mang Mang lên giọng quát: "Già cái đầu em ấy. Ra đường ai chẳng bao chị đây giống như nữ sinh, biết không hả?"
Hôm nay lúc ra khỏi nhà, Vụ Mang Mang đã cố tình mặc quần áo trông thật trẻ trung.
Áo thun trắng, váy trắng, giày bệt trắng, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt trông thanh thuần tới mức thích hợp quay quảng cáo trà xanh ấy chứ.
Cô phải ăn mặc như vậy để đến khi đi bên cạnh Vụ Đản Đản sẽ không bị người ta nhận nhầm là bà mẹ của một đứa con lớn tướng thế này.
"Ăn mặc thế cũng chẳng có tác dụng gì đâu." So với Vụ Mang Mang đang máu nóng bốc lên đầu, Vụ Đản Đản tỏ ra rất thản nhiên: "Dù sao thì chị vẫn là lão xử nữ tuổi thôi."
Mẹ ơi, thằng nhãi xấu xa này, có khi nó còn chẳng hiểu "xử nữ" nghĩa là gì mà lại dám mắng người ta thế à.
Vụ Mang Mang nổi giận lôi đình: "Thường ngày Liễu Nhạc Duy cho em xem cái gì vậy?"
Hai chị em ra khỏi WC, không ai thèm nhìn ai.
Sau cùng Vụ Mang Mang dù sao cũng là người lớn, không thể làm bộ tiểu nhân mãi được, bèn chủ động giảng hoà với Vụ Đản Đản, đồng thời đồng ý bỏ tiền ra bù đắp.
Hai chị em bấy giờ mới tay nắm tay tới cửa hàng đồ chơi chọn đồ.
Nếu không mua đồ chơi thì Vụ Đản Đản còn lâu mới ngoan ngoãn theo Vụ Mang Mang về nhà.
Tuy rằng Vụ Mang Mang đã từng mua rất nhiều đồ chơi cho Vụ Đản Đản, nhưng từ trước tới giờ mới là lần đầu tiên đưa thằng bé tới khu thương mại mua sắm.
Tựa hồ để sánh với đẳng cấp của trung tâm thương mại nên giá đồ chơi ở đây cũng toàn là giá trên trời.
Cũng may mà hiện giờ cô vẫn còn tiền tiêu vặt.
Nhưng lúc nhìn thấy Vụ Đản Đản chọn một chiếc xe mô hình thể thao Aston Martin có rất nhiều số phía sau, Vụ Mang Mang mới giật nảy người sợ hãi.
Tại sao một chiếc xe mô hình lại có giá ngang ngửa với một chiếc xe hơi nội địa thế này?
Vụ Mang Mang ngượng ngùng sờ túi, thẳng thắn thừa nhận: "Chị không có nhiều tiền như vậy."
Vụ Đản Đản chu miệng kêu: "Chị đi làm mấy năm rồi cơ mà."
Vụ Mang Mang mạnh miệng nói: "Chẳng lẽ chị không phải ăn à?"
Vụ Đản Đản tiếp tục quệt miệng, sau đó chạy ra chỗ khác chọn đồ chơi, một lúc lâu sau vẫn không chọn được thứ nào khác, có lẽ vì đã yêu thích món đồ kia rồi.
Con người chính là như vậy, ngắm trúng thứ yêu thích rồi thì sẽ không thích nổi thứ nào khác.
Vụ Mang Mang chờ lâu không kìm được bèn nhìn đồng hồ, bất mãn đi khắp cửa hàng tìm kiếm Vụ Đản Đản.
"Mang Mang." Giây phút bắt gặp Vụ Mang Mang, Ninh Tranh vô cùng kinh ngạc, thầm cảm thán "duyên phận" diệu kỳ.
Ngày mai là sinh nhật con trai Lộ Lâm, Ninh Tranh và Lộ Tùy cùng tới đây chọn đồ chơi để mang đi tặng, nếu không Lộ tiểu thư lại nổi khùng lên.
"Sao em lại ở đây?" Ninh Tranh cất giọng hỏi, bình thường rảnh rỗi nào ai muốn đến chỗ này làm gì?
Vụ Mang Mang xoay người trông thấy Lộ Tùy và Ninh Tranh thì cũng hết sức bất ngờ.
Đuôi tóc xinh xắn tung tẩy trong không khí, buông lơi trên vai Vụ Mang Mang, cong về phía trước, tựa hồ muốn "móc" lấy ánh mắt người khác.
Ngay phía dưới bờ vai vài cm là bầu ngực cao cao.
Cơ thể của thiếu nữ thanh xuân vừa nở nang mây mẩy, vừa tươi ngon mọng nước, cơ hồ chỉ bóp nhẹ một cái là chảy đầy nước.
Ninh Tranh thật sự phải thừa nhận rằng, hắn ta luôn không cam lòng ở bên Thẩm Viện Tử có lẽ do e ngại tuổi tác của cô ta.
Tuy rằng cơ thể luôn được chăm sóc điều dưỡng cẩn thận, nhưng dù sao vẫn có vẻ khô quắt.
Vụ Mang Mang còn chưa kịp trả lời Ninh Tranh thì nghe thấy giọng trẻ con vang lên lanh lảnh: "Mẹ ơi!"
Vụ Mang Mang ngây ra, nhận thấy làn váy bị kéo nhẹ, cô bèn cúi đầu xuống nhìn, Vụ Đản Đản chẳng biết đã chạy tới từ bao giờ, thằng bé kêu lớn: "Mẹ ơi!"
Đây là tình huống gì thế này?
Vụ Mang Mang trừng mắt với Vụ Đản Đản, rồi nhanh chóng quay lên nhìn biểu cảm trên gương mặt Ninh Tranh và Lộ Tùy.
Vẻ ngỡ ngàng trên mặt Ninh Tranh mà kèm theo cái mồm mở to hơn tí nữa thì hệt như đang đóng phim vậy.
"Không phải, nó không phải con tôi đâu." Vụ Mang Mang mau chóng phủ nhận, cô vẫn là thiếu nữ chưa được gả chồng, nghìn vạn lần không thể để lý lịch dính tin đồn được.
Vụ Đản Đản ôm đùi Vụ Mang Mang, khóc lóc kêu: "Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa à?"
Vụ Mang Mang thầm chửi bậy một câu trong bụng, chẳng nhẽ bệnh tâm lý cũng di truyền được à?
Hay là nhà họ Vụ vốn có gien làm diễn viên?
Vụ Đản Đản nhỏ dãi lên đùi Vụ Mang Mang thay vì nhỏ nước mắt, sau đó ra chiều sợ hãi đáng thương nhìn về phía Lộ Tùy và Ninh Tranh.
Đôi mắt to giống hệt Vụ Mang Mang chớp nháy nhìn bọn họ giây lát, sau đó thằng bé quả quyết nhìn chằm chằm vào Lộ Tùy, thấp giọng hỏi: "Ông là cha tôi à?"
Vụ Mang Mang suýt thì ngã nhào xuống.
"Vụ Đản Đản, đừng có nói lăng nhăng!" Vụ Mang Mang véo mạnh vào má Vụ Đản Đản.
Vụ Đản Đản hất tay Vụ Mang Mang ra, chạy nhanh tới ôm đùi Lộ Tùy, giương đôi mắt ngập nước ngẩng lên nói: "Cha ơi, con muốn có cái này, nhưng mẹ không có tiền."
Thứ Lộ Tùy đang cầm trong tay chính là mô hình chiếc xe Aston Martin mà Vụ Đản Đản ngắm trúng.
"Vụ Đản Đản, tiết tháo của em đâu mất rồi?"
Vụ Mang Mang quả thực không còn mặt mũi nào mà nhìn người ta, thằng nhãi này chỉ vì một cái mô hình xe hơi mà dám tùy tiện gọi cha.
"Con không có tiết tháo đấy, con chỉ có trinh tiết thôi." Vụ Đản Đản không biết tiết tháo nghĩa là gì, nhưng trinh tiết thì nó từng nghe thấy.
Ninh Tranh không kìm được bật cười hô hố.
Lộ Tùy thì không có phản ứng gì nhiều, chỉ thản nhiên bảo nhân viên bỏ chiếc xe mô hình vào túi rồi cúi người đưa cho Vụ Đản Đản.
Hiển nhiên kiểu người hào phóng như Lộ Tùy rất được Vụ Đản Đản yêu thích.
Vụ Mang Mang kéo mạnh Vụ Đản Đản về, quát: "Vụ Đản Đản, món đồ này quá đắt giá, em không cầm được."
Vụ Đản Đản bĩu môi, lại bắt đầu sụt sịt mũi, thằng bé còn nhỏ tuổi, chuyện hiểu chuyện không, nhưng trong đầu thì chỉ nghĩ tới việc muốn gì thì phải được nấy.
Vụ Mang Mang mặc kệ, giữ chặt lấy tay nó, bảo: "Đản Đản, em phải cư xử lễ phép chứ, em vẫn chưa chào hỏi mọi người đâu."
Vụ Mang Mang chỉ về phía Lộ Tùy nói: "Đây là ông Lộ, đây là ông Ninh."
Hai người đàn ông độ ba mươi tuổi tự dưng bị Vụ Mang Mang thăng cấp lên làm ông.
Đôi mắt Lộ Tùy bỗng giật giật.
Ninh Tranh tức thì phản đối: "Đừng gọi như thế, nghe già quá đi mất, gọi chú thôi."
Vụ Mang Mang cúi xuống bảo Vụ Đản Đản: "Đản Đản, ông Lộ là chú họ của dì Thanh Thanh, ông Ninh là bạn thân của ông Lộ, vậy nên em đều phải gọi là ông nghe chưa."
Vụ Đản Đản vô cùng nhạy bén, Vụ Mang Mang làm sao mà qua mặt được nó, vậy nên nó ngọt ngào quay sang gọi Ninh Tranh: "Chú Ninh."
Tiếp đó quay sang kêu Lộ Tùy: "Cha ơi."
Ninh Tranh cười nói: "Sớm biết thế này tôi cũng mua xe cho thằng bé, để đỡ uổng công cậu con trai này."
Lộ Tùy lười bận tâm đến Ninh Tranh, lại cúi xuống đưa chiếc xe cho Vụ Đản Đản.
Vụ Mang Mang tất nhiên không đồng ý: "Đản Đản, không được nnận. Chào tạm biệt hai chú đi, chúng ta về nhà thôi."
Vụ Đản Đản bị Vụ Mang Mang kéo đi, đành phải vừa đi vừa quay đầu lại, sau rốt không nhịn nổi bèn hất tay Vụ Mang Mang ra, chạy hùng hục về phía Lộ Tùym cầm lấy chiếc xe ôm riết vào trong ngực, nói: "Cảm ơn cha nhé."
Thằng nhóc này từ trước tới nay luôn được nhà họ Vụ nuông chiều, muốn gì được nấy, nào quen với việc đòi mà không được.
Vụ Mang Mang quả thực mất hết cả thể diện, cô chạy tới lớn tiếng kêu: "Vụ Đản Đản, mau trả lại đồ cho chú ngay." Không thể nuông chiều trẻ con như vậy được.
Vụ Đản Đản tất nhiên không chịu, nó nhìn Lộ Tùy, rồi nhìn lại Vụ Mang Mang, sau đó đi tới cầm tay Vụ Mang Mang kéo tới trước mặt Lộ Tùy, ngửa đầu nói: "Cha, con bán mẹ cho cha này."
Tôi phát rồ lên mất, chuyện gì thế này?
Đôi khi trẻ con giống hệt như thằng điên, bạn thực sự không thể nào đoán được nó đột nhiên phun ra cái thể thống cống rãnh gì nữa.
Vụ Mang Mang không thể hiểu nổi tại sao Vụ Đản Đản lại dám cả gan đem mình đi bán? Bình thường Liễu Nhạc Duy dạy dỗ trẻ con thế nào vậy?
Chỉ vì một cái xe mô hình mà ngay cả chị gái cũng bán được, tương lai có khi nó sẽ dám bán nước luôn mất?
"Vụ Đản Đản, em nói bậy gì thế? Muốn chết hả?" Vụ Mang Mang tức điên lên.
Vụ Đản Đản không chịu thua, trả lời ngay: "Cái này đắt hơn Iphone S đấy."
Vụ Mang Mang nhất thời không lý giải được lô gíc của trẻ con.
Vụ Đản Đản ưỡn cổ nói: "Chẳng phải chính mẹ từng bảo có thể bán thân đổi lấy Iphone S còn gì?"
Oái, hình như Vụ Mang Mang quả thực từng nói vậy.
"Không phải, chị nói bán thân, chứ không phải bán thận!" Vụ Mang Mang tức đến mức nói năng lung tung lẫn lộn: "À không phải không phải, chị nói là bán thận chứ không phải bán thân. Hơn nữa chị chỉ nói đùa với mẹ thôi mà."
Thế nhưng trẻ con làm sao biết được bạn nói đùa hay là nói thật đâu?
Vậy nên tốt nhất đừng bao giờ nói đùa trước mặt những đứa trẻ ngây thơ.