Vụ Mang Mang làm gì cũng thích đông vui nhiều người, nên cô tuyệt đối không bao giờ muốn đi ăn cháo một mình như Lộ Tùy cả.
Đi như vậy không phải là ăn cháo, mà là đang thưởng thức nỗi tịch mịch.
"Ờ." Lộ Tùy đáp, tự rót một cốc trà, sau đó nhìn vào vị trí trống bên cạnh Vụ Mang Mang.
"Tôi đi cùng bạn, không phải một mình." Vụ Mang Mang giải thích.
"Ừm." Lộ Tùy trả lời lấy lệ.
Thật ra bên cạnh có bộ bát đũa là đủ chứng minh, nếu Vụ Mang Mang còn nói nữa thì càng có vẻ đang ra sức giải thích.
Đúng lúc đó nha sỹ Lâm về chỗ, Vụ Mang Mang bèn mừng rỡ chào đón anh ta.
Phong thái lạnh nhạt và những câu nói ngắn ngủn kiểu "ờ, ừm" của anh ta khiến Vụ Mang Mang cảm thấy bực bội.
Thà nói chuyện với người máy còn tốt hơn.
"Vụ tiểu thư, tôi nghĩ kỹ rồi, chuyện con cái thật ra không cần phải sốt ruột. Suy nghĩ của con người sẽ thay đổi theo thời gian, ai biết được tương lai sẽ ra sao, chi bằng chúng ta tạm thời bỏ qua vấn đề này nhé?" Lâm Nhạc Đào mở lời.
Vụ Mang Mang hết sức tán thành, nhưng nghĩ bụng ban nãy anh ta vẫn khăng khăng đòi có cả nếp cả tẻ, chẳng hiểu sao lại tự dưng đổi ý nhỉ.
Có điều Vụ Mang Mang rất thích thái độ tự suy xét lại vấn đề của Lâm Nhạc Đào.
Lâm Nhạc Đào thấy Vụ Mang Mang đồng ý thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng anh ta có hơi phân vân vì những khuyết điểm của Vụ Mang Mang, nhưng nhìn hàng mi vừa dài vừa dày của cô, lúc đi từ WC ra, thấy điệu bộ yên lặng cúi đầu rót nước ấy, thấy hàng mi chớp nhẹ như cánh bướm ấy, không hiểu sao trái tim anh ta bỗng lạc một nhịp.
Huống hồ, hàm răng của Vụ Mang Mang cũng rất đẹp, rất chắc khoẻ, chứng tỏ thói quen sinh hoạt hàng ngày khá nếp nề, chí ít thì cô có vẻ rất chú ý đến việc đánh răng sạch sẽ.
"Nhưng bình thường tôi hay phải đi công tác, không biết Vụ tiểu thư có bận tâm lắm không?" Lâm Nhạc Đào hỏi.
Vụ Mang Mang lắc đầu, cô đương nhiên không để ý.
Lâm Nhạc Đào thoả mãn gật đầu: "Nhưng mà Vụ tiểu thư xinh đẹp quá, bất kể là ai lấy được Vụ tiểu thư thì e rằng đều sẽ không dám để cô ở nhà một mình."
Vụ Mang Mang trợn mắt ngây ngẩn nhìn Lâm Nhạc Đào, thầm nhủ anh ta đang chê cô hay đang khen cô đây?
Bên cạnh vẳng tới tiếng cười khe khẽ, Vụ Mang Mang không ngờ bản thân mình lại có thể làm Lộ tiên sinh vui vẻ, đúng là hiếm có khó tìm.
Song lúc này Vụ Mang Mang không thể nào vui nổi, thầm nhủ nếu mai sau cô không ngoại tình thì đúng là có lỗi với cách nói năng hiện thời của gã nha sỹ Lâm này quá.
"Vụ tiểu thư đừng giận, đây không phải lỗi của cô, tại cô đẹp quá, cho dù cô không muốn thì cũng sẽ có người chủ động tới quấy rầy cô."
Ăn nói khéo léo đấy, Vụ Mang Mang lại cho Lâm Nhạc Đào thêm một điểm nữa.
"Vì vậy Vụ tiểu thư có thể tới phòng khám của tôi làm việc không?" Lâm Nhạc Đào hỏi.
Phòng khám răng ư? Vụ Mang Mang không khỏi liên tưởng tới bộ đồ y tá với những ký ức chẳng hề hay ho gì.
Cô đang định lắc đầu, Lâm Nhạc Đào bèn nói tiếp: "Tôi biết cô không hiểu gì về chuyên ngành này, nhưng Vụ tiểu thư không phải làm việc gì to tát đâu, chỉ cần sắp xếp các cuộc hẹn và nghe điện thoại thôi, đơn giản lắm."
Ngay cả công việc của đối phương cũng muốn quản, có vẻ thái quá rồi thì phải.
"Như vậy không chỉ có tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, mà Vụ tiểu thư lúc nào cũng có thể nhìn thấy tôi, đôi bên đều yên tâm."
Vụ Mang Mang tựa lưng vào ghế ngồi, nhấp một ngụm trà đã lạnh, cất giọng lạnh nhạt: "Thực ra nếu tôi muốn ngoại tình thì cho dù có ngày ngày đến phòng khám thì vẫn có thể giấu diếm được."
Lâm Nhạc Đào biết có lẽ anh ta đã làm mất lòng vị tiểu thư ngồi trước mặt này, nhưng anh ta thực sự tỏ ý chân thành mà.
Vụ Mang Mang đột nhiên quay sang khoác tay Lộ Tùy, bảo Lâm Nhạc Đào: "Anh xem, anh yêu của tôi không thèm đi làm, chỉ lăm le ngày ngày giữ rịt lấy tôi. Hôm nay anh ấy còn bám theo tôi tới tận đây nữa, có điều anh ấy hào sảng lắm, biết tôi bị ép phải đi xem mắt nên cũng thông cảm. Cảm ơn anh yêu đã tin tưởng em nhé."
Vụ Mang Mang hơi ngước mặt lên hôn chụt một cái vào má Lộ Tùy.
"Xin lỗi nha sỹ Lâm nhé." Vẻ mặt của Vụ Mang Mang tức thì chuyển sang ngại ngùng: "Cha mẹ tôi chê nhà anh ấy nghèo, không cho chúng tôi lấy nhau, muốn chia rẽ uyên ương, tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
Lâm Nhạc Đào tức thì lia mắt nhìn sang Lộ Tùy đang thản nhiên ngồi đó, ánh mắt săm soi lấy cái đồng hồ trên tay Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang sờ tai mắng yêu Lộ Tùy: "Anh yêu, chẳng phải em đã bảo anh đừng có đeo hàng nhái nữa rồi hay sao? Người tinh mắt nhìn một cái là phân biệt được ngay."
Cô nói tới đây, Lộ Tùy không chịu nổi nữa, bèn chậm rãi cầm lấy một tờ giấy ăn lên lau mặt.
Vụ Mang Mang mau chóng lấy ra khăn ướt trong túi của mình: "Anh yêu, để em lau giúp anh."
Kỳ lạ ở chỗ, hôm nay ông chú Lộ Tùy vô cùng phối hợp với cô, thế cho nên dù trong lòng đã hơi bồn chồn lo lắng, Vụ Mang Mang nhất thời vẫn không kìm được thói xấu của mình.
Lâm Nhạc Đào nhìn điệu bộ thân thiết của hai người họ, thấy mình bỗng trở nên dư thừa, bèn để lại tiền rồi nhanh chóng bỏ đi.
Thật ra tay nha sỹ Lâm này cũng khá phong độ, dù gặp tình huống như vậy nhưng vẫn không quên trả tiền bữa ăn.
Vụ Mang Mang vừa lau mặt cho Lộ Tùy vừa thầm tiếc nuối, nếu như hắn ta không nằng nặc bắt cô phải đến làm ở chỗ hắn, không công kích vào điểm mấu chốt trong giá trị đạo đức của cô thì tốt rồi.
Lâm Nhạc Đào vừa đi, Lộ Tùy bèn hất tay Vụ Mang Mang ra.
Cặp tình nhân trẻ tuổi ngồi đối diện thích thú xem trò vui, ánh mắt dán chặt vào hai người Vụ Mang Mang và Lộ Tùy. Người con gái tỏ ra hưng phấn cực kỳ, hiển nhiên là đang chờ hai người họ âu yếm thắm thiết.
Cái trò diễn xuất này chết người ở chỗ hễ có khán giả, hễ có người hứng thú là Vụ Mang Mang liền không dừng lại được.
Vụ Mang Mang bấy giờ chợt rơi lệ, từng giọt nhỏ xuống tí tách như mưa, trong suốt như ngọc trai, khiến chàng trai đeo kính ngồi đối diện bỗng thấy thương cảm hộ Lộ Tùy.
"Anh đừng như vậy." Vụ Mang Mang tủi thân nghẹn ngào, ra chiều đáng thương lấy tay gạt lệ, thốt: "Em cũng hết cách rồi, cha mẹ em uy hiếp, nếu không đi xem mặt thì sẽ không cho em tiền tiêu vặt, vậy chúng ta biết sống thế nào đây."
Cặp đôi đối diện chợt vỡ lẽ ồ lên, hoá ra là một gã đàn ông chuyên ăn bám.
Lộ Tùy đang định cất tiếng thì bị Vụ Mang Mang lấy tay che miệng lại.
Vụ Mang Mang khóc lóc kêu: "Anh không được ngựa quen đường cũ đâu đấy, mấy bà già anh phục vụ trước đây đều là kẻ biến thái hết."
Cô gái ngồi đối diện ngạc nhiên tới nỗi quên cả thở, chàng trai hấp dẫn số một số hai trước mặt này hoá ra trước đây lại làm nghề trai bao cơ đấy! Có điều trông anh ta cũng đúng là có chút vốn liếng đây.
Lộ Tùy giật tay Vụ Mang Mang xuống: "Cô diễn thành nghiện rồi à?"
Vụ Mang Mang tức thì khỏi bệnh.
Vụ Mang Mang thực sự tiếc nuối, cặp đôi trẻ tuổi ngồi đối diện đúng là những khán giả đầy thú vị, biểu hiện của họ vừa sinh động, vừa khiến cô thêm phần hăng hái.
Nhưng mà ông chú không phải người dễ chọc, lý trí của Vụ Mang Mang rốt cuộc cũng quay trở về, cô không khỏi bắt đầu nảy sinh hối hận vì lại một lần nữa xâm phạm tới danh dự của ông chú.
Chỉ mong lần này Tương Bảo Lương có thể hạ thủ lưu tình.
Vụ Mang Mang len lén nhìn trộm Lộ Tùy, sao ông chú lại có thể bình tĩnh thế nhỉ? Không định kiện cáo à? Hình như lần này cô bôi nhọ anh ta còn nghiêm trọng hơn lần trước cơ mà.
Quả nhiên là người thâm sâu thì sẽ không nóng vội ra tay.
Vụ Mang Mang thầm cười trộm, trong lòng hơi dâng cảm giác sảng khoái biến thái.
Lúc Ngô Dụng nghe Vụ Mang Mang kể lại đầu đuôi câu chuyện, lại quan sát tỉ mỉ biểu cảm trên mặt Vụ Mang Mang, vẻ mặt cô ta say sưa mê đắm tựa hồ như vừa mới cắn thuốc vậy.
"Cô hạ thấp anh ta đến như thế mà vẫn còn phấn khởi được thế này à." Ngô Dụng nhận xét.
Vụ Mang Mang thoạt đầu sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa: "Ừ. Không hiểu sao vừa nghĩ tới việc bắt nạt Lộ Tùy là tôi lại thấy rất vui."
"Có phải do tôi quá ác cảm với người giàu không, bác sỹ Ngô?" Vụ Mang Mang hỏi.
Ngô Dụng lắc đầu: "Vị Lộ tiên sinh này có phải bình thường hay xử sự lãnh đạm với cô không?"
Lãnh đạm à? Đương nhiên rồi, nếu anh ta tỏ ra hơi hứng thú với cô thì cô có cần phải bày ra nhiều trò như thế không.
Vậy nên cô mới càng quyết tâm thu hút sự chú ý của anh ta sao?
Hay là bởi vì anh ta cũng giống như ông Vụ và bà Liễu trước đó?
Không hề quan tâm tới cô.
Ngẫm lại mà thấy xót xa cho cái thân mình.
Nhưng trên đời này không chỉ có mỗi anh ta không để ý tới cô, vì sao cô lại không bận tâm tới thái độ của người khác mà chỉ quan tâm tới mỗi anh ta?
Đáp án rõ ràng ngay trước mắt, Vụ Mang Mang thật sự phải thừa nhận rằng, ông chú đã lọt vào mắt xanh của mình.
Vấn đề nan giải này có rất nhiều cách thức giải quyết.
Cách thứ nhất là cố gắng không để ý tới anh ta nữa, nhưng cách này có vẻ lừa mình dối người quá, có khi lại khiến bệnh tình nặng thêm ấy chứ.
Cách thứ hai là lấy độc trị độc, nghe đâu sự hứng thú với người khác giới sẽ giảm thiểu nếu không ở gần người đó, có lẽ theo thời gian cô sẽ dần mặc kệ anh ta.
Còn một cách giải quyết nữa, đó chính là cứ để thuận theo tự nhiên, suy nghĩ quá nhiều để mà làm gì.
Vụ Mang Mang thầm nhủ tại sao mình lại có hứng thú với một người đàn ông vừa thành công, vừa chín chắn như Lộ Tùy nhỉ, đúng là ngược tâm quá đi.
Cô vốn thích tìm một thịt tươi nhỏ đơn thuần đáng yêu có cơ bụng rắn chắc hơn, nhưng mà chỉ e những người như thế lại bị ông Vụ và bà Liễu chê bôi không đủ giàu thôi.
"Sau đó thì sao?" Ngô Dụng nhắc nhở Vụ Mang Mang đang dần lâm vào trầm tư.
Sau đó ấy hả? Vụ Mang Mang nhất thời ngây ra, lát sau mới hiểu được Ngô Dụng đang hỏi về Lộ Tùy, vì chính người đàn ông này lần trước đã thuê luật sư kiện cô.
Có điều Vụ Mang Mang không muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ của Ngô Dụng, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Ái chà, hết giờ rồi bác sỹ Ngô ạ."
Trước đây toàn là Vụ Mang Mang ở lỳ trong phòng làm việc của Ngô Dụng mà không chịu đi, rề rà mãi hòng ăn gian thêm chút thời gian, nhưng lần này cô bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Về phần chuyện tiếp theo sau đó ư?
Món ăn của Lộ Tùy được mang ra, nhưng hiển nhiên anh ta không có ý định mời Vụ Mang Mang ăn cùng.
Vụ Mang Mang đợi mãi cũng không thấy Lộ Tùy nói gì, bèn cầm lấy số tiền nha sỹ Lâm để lại đi thanh toán.
Đi ra khỏi hàng ăn rồi, trong lòng cô bắt đầu ngứa như bị mèo cào.
Sao hôm nay Lộ Tùy lại phối hợp diễn với cô nhỉ?
Nếu bảo do anh ta có hứng thú với cô thì có vẻ không đúng lắm, vì không hề thấy anh ta mời cô cùng ăn cơm.
Chẳng hiểu ra làm sao nữa.
Giờ cơm tối chính là giờ cao điểm tắc đường, muốn bắt được xe là chuyện vô cùng khó.
Hơn nữa con ngõ này quá nhỏ, xe hơi không thể đi vào rồi quay đầu trở ra được, có taxi nào ngu mà đâm đầu vào đây.
Vụ Mang Mang nhìn đôi giày cao gót ba phân dưới chân mình, thở dài một hơi, quyết định cuốc bộ tới trạm xe buýt.
Nhưng cái khu này là nơi quỷ quái gì không biết, xe buýt tám giờ đã hết chuyến, Vụ Mang Mang ngó nghiêng một hồi, không biết có nên chờ xem có xe nữa không hay là tiếp tục đi về phía trước nhờ quá giang.
Đúng lúc cô đang do dự vì cái chân đau thì liền thấy Lộ Tùy cưỡi xe máy trông siêu oách siêu ngầu phi qua.
"Lộ Tùy!" Vụ Mang Mang chụm tay làm loa dùng hết sức bình sinh gào toáng lên.
Vụ Mang Mang đã đánh mất hoàn toàn dáng vẻ thục nữ dịu dàng, bây giờ trông cô vì bị đôi giày cao gót hành hạ mà nhếch nhác hệt con điên.
Cô cũng không hiểu tại sao mỗi lần đi mua giày, mỗi khi phải lựa chọn giữa giày bệt mềm mại và giày cao gót tuy sang trọng nhưng đau chân, cô lại luôn chọn cái thứ hai.
Có lẽ chỉ các quý ông, những người bị ép phải chọn lựa giữa các cô gái nết na ngoan hiền mang lại nhiều lợi ích và những cô gái tuy kiêu ngạo tự mãn nhưng không đem lại lợi ích gì thì mới hiểu được nỗi lòng băn khoăn của Vụ Mang Mang khi ấy.
Xe máy không thể đi với tốc độ quá nhanh trong con ngõ nhỏ, vậy nên Lộ Tùy tức thì dừng xe phía trước Vụ Mang Mang tầm m.
Vụ Mang Mang tháo phắt giày cao gót, xách trên tay, sau đó để chân trần chạy đến trước mặt Lộ Tùy.
"Lộ tiên sinh, anh đưa tôi tới bến tàu điện ngầm gần đây nhé?"
Những khi bình thường, Vụ Mang Mang vốn dĩ là một cô gái rất lễ phép.