“Phù, nuôi đến đây cũng đủ rồi. Mình nên nuôi nhân vật nào tiếp theo đây ta.”
“Nữ thần đang nghiện game gacha gần đây nhỉ.”
“Thú vui giết thời gian do con người tạo ra cũng có thể giúp thần linh tận hưởng. Đây là thứ do những kẻ không hoàn thiện bắt chước thần linh mà tạo ra. Đối với thần linh thì chỉ như vậy cũng đủ gây hứng thú rồi.”
“Nữ thần cũng không quên dùng cách nhìn của người đứng trên cao. Ờ thì tôi cũng chơi game đó nữa.”
“Đây là game nuôi mỹ nữ nên tôi nghĩ cậu cũng sẽ đụng vào. Tôi sẽ không bảo cậu đừng chơi khi đang chờ chuyển sinh, nhưng nạp tiền ít thôi nhé.”
“Tôi cũng không có thời gian chơi nhiều tới mức đi nạp tiền đâu. Bản thân tôi cũng thoả mãn với cuộc sống dị giới rồi.”
“Vầng hào quang thật chói loá. Mà nhắc nuôi nhân vật nên tôi mới nhớ ra, cậu thường đóng vai trò nuôi dạy người ở dị giới nhỉ.”
“Tại vì nếu cần thì tôi còn có thể sinh tồn tự cung tự cấp ở giai đoạn em bé cơ. Bản thân hầu như chẳng cần được nuôi dưỡng cho lắm.”
“Chuyện đó cũng có cái đáng để xem nhỉ. Vậy rồi thông qua các kinh nghiệm đó, cậu có đạt được bí quyết gì không?”
“Ưm… Cũng không có gì đặc biệt lắm. Sau khi nhìn nhận tài năng của người đó rồi tuỳ tiện khiến họ vượt giới hạn là ra hình ra dạng ngay.”
“Xin đừng khiến họ vượt giới hạn bằng cách tuỳ tiện. Chỉ nhìn mà có thể nhận thức tài năng cũng là một kỹ thuật rất ưu tú rồi.”
“So với nắm bắt quy tắc thế giới nơi chuyển sinh thì nhìn nhận khả năng trưởng thành của cơ thể một người cũng đơn giản mà.”
“Có vẻ kỹ năng mắt quan sát của cậu khá mạnh đấy. Tự dưng tôi lại thắc mắc, nếu cậu có thể nhìn nhận tốt đến vậy thì tôi là người thế nào trong mắt cậu vậy?”
“Một nữ thần lúc nào cũng đáng yêu.”
“Không phải cái đấy.”
“Hôm nay còn có chút ngáy ngủ nên thật đáng yêu.”
“Không phải cái đấy. A, là thật này.”
“Nếu ví dụ tài năng của người nắm giữ năng lực bằng vật chứa thì nữ thần là vũ trụ có thể chứa đựng vô tận. Vì mơ hồ quá nên cũng khó nói lắm.”
“Ra là cậu nhìn thấy như vậy nhỉ.”
“Cơ mà thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ sẽ rất vất vả để thoả mãn đó.”
“Vì tôi không có giới hạn chứ không giống con người. Và tôi không cần được thoả mãn đâu.”
“Nhưng mà chẳng phải khi có khoảng trống bị lãng phí thì chúng ta lại muốn đặt đồ vào à?”
“Cái đó thì tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chỗ thừa của thần linh không phải lãng phí.”
“Tôi muốn thoả mãn nó bằng bản thân vào một ngày nào đó.”
“Tưởng tượng có vô số cậu lềnh bềnh trong vũ trụ trông nó siêu thực quá đi.”
“Vậy thì hãy dùng tôi đã hoá khổng lồ đủ để lấp đầy vũ trụ.”
“Vướng víu quá. Nằm ở trong góc chỉ đủ để lọt vào tầm mắt thôi.”
“Nhảy qua nhảy lại thì…?”
“Không được. Nếu như cậu vẫn còn là con người thì cậu sẽ sống như thế nào vậy?”
“Ước mơ tương lai của tôi là làm chồng của một người phụ nữ tuyệt vời đó.”
“Bộ cậu là thiếu nữ à. Cậu không mơ ước công việc nào ư?”
“Chắc là giáo viên trong trường nữ sinh.”
“Quá thành thật với ham muốn. Người như cậu làm gì có khả năng làm giáo viên được.”
“Tôi đã lấy bằng giáo viên rồi đó.”
“Không thể nào.”
“Trong lúc chờ chuyển sinh rảnh quá nên tôi đã học lớp online á.”
“Lấy bằng sau khi chết để làm gì? Với lại không ngờ cậu có thể lấy bằng được đấy.”
“Ồ, sắp đến giờ chuyển sinh rồi.”
“Phải rồi nhỉ. Nào, nhanh rút đi.”
“Sao mà lạnh lùng quá. Hây dô hây da. Từ bạn có bút danh Tachibanarenon, [Con mèo đen mỗi khi băng ngang trước mặt sẽ khiến người ta than thở ‘thật xui xẻo…’].”
“Tại sao cậu lại rút một thứ khó mà dính phải như vậy hả?”
“Mèo đen là điềm xấu hả ta?”
“Theo cách nhìn của nước ngoài thì nó là thứ mang lại điềm xấu thật. Dù sao nó cũng là vật chuyển sinh rất giống như hiện thân của xui rủi.”
“Tôi trông xui xẻ tới vậy à.”
“Khi nghe chủ đề của cậu thì chắc chắn sẽ xuất hiện tin đồn cậu chuyển sinh tới đấy.”
“Tôi trở thành truyện ma rồi. Cơ mà làm mèo đen cũng coi như trúng mánh nhỉ.”
“Đúng là thế, mặc dù thoạt nghe thì trông cậu sẽ chịu vận mệnh bị ghét bỏ đó.”
“Về khoản đó thì tôi nghĩ mình có thể khoả lấp bằng sự tươi sáng sẵn có ấy.”
“Liệu có cần yếu tố tươi sáng khi chỉ băng qua trước mặt không vậy?”
-------------------------------------------------------------------“Phù, mặc dù cũng khá vui, nhưng quả nhiên là niềm vui từ tỉ lệ cũng chỉ dành cho nhân loại mang thời gian giới hạn nhỉ. Dù sao cũng tham khảo được không ít nên kệ vậy.”
“Tôi về rồi nè. Ủa? Nữ thần vẫn chơi kìa.”
“Cậu chỉ về sớm hơn mọi khi thôi.”
“Tức là dòng thời gian sai lệch à?”
“Để xem nào. Chắc là cỡ mười lăm năm nhỉ.”
“Hầu như không lệch bao nhiêu. Có thể chiến mười lăm năm bằng game gacha cũng là một loại tài năng đó.”
“Thần linh không có tài năng gì cả. Chúng tôi đã là toàn năng rồi.”
“Tức game do thần linh tạo ra chắc chắn sẽ tạo tiếng vang lớn?”
“Trái Đất cũng giống như trò chơi do thần linh tạo ra mà.”
“Quy mô lớn quá đi.”
“Tuy nhiên, do thần linh làm gì cũng có quy mô lớn nên họ hay ngại làm mấy thứ có thể tận hưởng ở phạm vi nhỏ hẹp như game do con người làm ra lắm.”
“Ra là vậy à.”
“Nếu bảo cậu tạo ra cơ sở vui chơi cho rận nước thì cậu cũng gặp rắc rối phải không? Nó như kiểu vậy đấy.”
“Tôi nghĩ là làm được đó, chỉ là hơi vất vả thôi. Trước hết là phải chuyển sinh thành rận nước để hiểu được cảm xúc của nó đã.”
“Cậu đi vào hình thức quá rồi. Giờ thì nghe cậu báo cáo nào. Cậu là con mèo đen mỗi khi băng ngang trước mặt sẽ khiến người ta than thở ‘thật xui xẻo…’ à.”
“Vâng. Đây là bức hình khi tôi chuyển sinh thành mèo đen.”
“Con mèo đen này không chỉ tạo cảm giác xui xẻo mà còn toả cái hào quang kỳ quặc nào đó rồi.”
“Tại tôi nghĩ nếu bị cho là xui xẻo thì toả ra hào quang xui xẻo là điều trọng yếu nhất. Vậy nên tôi đã tận dụng kinh nghiệm làm vật thể bí ẩn trước kia đó.”
“Chưa gì đã có cảm giác làm bậy.”
“Không sao đâu. Tôi đã học hỏi việc nương tay từ những lần trước rồi mới chuyển sinh. Bản thân đã cật lực hạn chế ảnh hưởng tinh thần lên người khác á.”
“Cật lực hạn chế tức là vẫn còn một chút nhỉ.”
“Tại vì tạo cảm giác xui xẻo tức là đã tác động thần kinh rồi.”
“À, ra là vậy.”
“Tuy nhiên, khá là khó để điều chỉnh để mọi người đều than thở ‘thật xui xẻo…’”
“Dù sao phản ứng khi nhìn thấy mèo đen đi ngang cũng có muôn hình vạn trạng mà.”
“Nhưng nếu có phản ứng khác ngoài nó thì tôi sẽ chết theo khái niệm. Vì vậy nên tôi đã phân tích kỹ càng thông tin của đối tượng trước khi băng ngang mà khiêu chiến.”
“Mèo đen mà chết vì khái niệm à.”
“Thì trong thực tế, cái chuyện mèo đen bị than xui xẻo chẳng phải là khái niệm rồi ư?”
“Nghe cậu lý luận chính xác làm tôi còn bực bội hơn trước khi chấp nhận đấy. Nhân tiện thì thời thơ ấu của cậu như thế nào vậy?”
“Gia đình mèo khá là đơn giản. Sau khi có thể tự mình kiếm ăn thì tôi lập tức kết thúc thời kỳ nuôi dạy luôn.”
“Mèo đen có thể tự cung tự cấp sau khi sinh ra thì mèo mẹ cũng đỡ công nuôi nhỉ.”
“Và sau khi trưởng thành, tôi đã bắt đầu những ngày tháng thực hiện công việc băng ngang trước mặt người và khiến họ than xui xẻo.”
“Cái đó không phải công việc gì đâu.”
“Nhưng vẫn có phần thưởng khi thành công đó.”
“Có luôn à?”
“Mỗi khi được than xui xẻo là tôi sẽ lên cấp.”
“Chúa Sáng Thế trông cao hứng đấy nhỉ.”
“Khi lên cấp thì tôi sẽ nhận được kỹ năng thể hiện sự xui xẻo đó.”
“Cuộc đời chuyển sinh toàn kỹ năng không cần thiết.”
“Chỉ là nếu thất bại thì tôi sẽ tử vong ngay. Vì không giỏi nương tay nên tôi đã được trợ giúp rất nhiều nhờ hệ thống kỹ năng trong lần này.”
“Cho dù người giỏi nương tay thì cũng rất khó để khiến người khác luôn than thở xui xẻo đấy.”
“Do đó, tạm thời thì tôi ưu tiên việc lên cấp trước.”
“Trong giai đoạn cày cấp đấy thì cậu cũng có thể chết chỉ vì một sai lầm. Một đời mèo khó khăn thật nhỉ.”
“Chỗ tôi lựa chọn là nhà kho của ông lão Ominos luôn xem mọi thứ là điềm rủi.”
“Thuận tiện quá nhỉ. Cơ mà trong truyện tranh hoặc anime cũng thường có kiểu nhân vật vậy nhỉ. Đặc biệt là mấy ông già không phải nhân vật chính nhưng toàn bảo xui xẻo.”
“Ông Ominos đều cảm nhận xui xẻo hằng ngày.”
“Tôi chưa từng nghe cái cụm cảm nhận xui xẻo hằng ngày đấy đâu.”
“Đầu tiên là khi thức dậy buổi sáng, ông ta sẽ lẩm bẩm ‘Người nặng nề quá, thật xui xẻo…’”
“Cái đó chỉ là mệt mỏi trong người thôi.”
“Và khi nhìn những chú chim ngoài cửa sổ thì ông ấy lại lẩm bẩm ‘Con chim đó… tiếng kêu thấp hơn nửa cung, thật xui xẻo…’”
“Cái đó chỉ là khác biệt giữa các cá thể thôi. Với lại ông ta có thể cảm âm tuyệt đối à?”
“Và khi rời khỏi giường nhưng không đặt chân lên dép mà lỡ chạm sàn thì ‘Lạnh quá. Thật xui xẻo…’”
“Cái đó chỉ là bất cẩn. Nhìn cho kỹ vào rồi hẵng đặt chân xuống.”
“Cơ mà nhờ ông ấy than thở xui xẻo cứ như câu cửa miệng nên rất đáng tin tưởng khi sống cùng đó.”
“Tôi nghĩ đó là câu cửa miệng chứ không phải cứ như đâu.”
“Cơ mà ông ấy lại khá nhạy bén và lập tức nhận ra tôi đang sống trong nhà kho. Lúc tôi đi vào lần đầu tiên thì ông ta nói ‘Không ngờ là mèo đen… thật xui xẻo… Ngươi đang đói à?’ rồi cho tôi thức ăn.”
“Thật tốt khi ông ta thích mèo nhỉ.”
“Và vì được đối xử dịu dàng quá nên lúc đi ngang thì cũng có lúc tôi lỡ meo chào một tiếng.”
“Cậu lỡ làm hành động đáng yêu à. Nguy cơ đến từ diễn biến quá dịu dàng nhỉ.”
“Tuy nhiên, ông Ominos liền chào lại bằng nụ cười rằng ‘Hahaha, thật xui xẻo quá đi’”
“Rõ ràng là câu cửa miệng rồi.”
“Chỉ là không chuẩn bị gì mà băng ngang trước mặt người khác sẽ lấy đi tính mạng bản thân. Rất vất vả để di chuyển mà không tình cờ băng ngang trước mặt người khác đó.”
“Ai cũng có cùng câu cửa miệng như thế thì tốt rồi, nhưng ai lại muốn thế giới như vậy nhỉ.”
“Vì chỉ mỗi thức ăn do ông Ominos cho vẫn không đủ nên thường thì tôi sẽ di chuyển với tốc độ không hiện lên trong mắt người mà lấy thức ăn.”
“Không phải cậu là Kamaitachi đấy chứ.”
*Một yêu quái Nhật Bản men theo gió lốc và chém chân con người.
“Với những người tôi thấy ổn thì sẽ băng qua trước mặt họ. Trong lúc ấy thì tôi sẽ toả hào quang giống như bức ảnh vừa nãy.”
“Tôi hơi tò mò tiêu chuẩn phán đoán của cậu đấy.”
“Nó giống như kiểu trò chơi được thêm những thứ như thực lực, năng lực tinh thần và thể trạng của đối thủ, sau đó kết hợp kỹ năng và hành động nhằm khiến họ nói ‘Thật xui xẻo…’”
“Còn cao cấp hơn tôi tưởng. Ừ thì vốn chuyện này đã nằm ở cấp độ cao rồi.”
“Khi nhận định kỹ năng không đủ dùng thì tôi cũng không quên cắt đứt dây giày của đối phương mình băng ngang qua.”
“Quả nhiên là Kamaitachi còn gì. Nhân tiện thì cậu cắt như thế nào vậy?”
“Trước hết thì tôi khiến đối phương ngã xuống để cướp tầm nhìn rồi cắt đứt dây giày. Trong trường hợp lỡ gây tổn thương thì tôi sẽ bôi thuốc mượn từ nhà ông Ominos.”
“Kamaitachi một người ba vai.”
*Có thuyết Kamaitachi thường hành động với ba con. Một con làm ngã, một con cắt, một con bôi thuốc.
“Về cơ bản là làm sao để giữ combo liên tục.”
“Combo là gì?”
“Chẳng hạn như huýt sáo ban đêm nhằm triệu hồi nhện hoặc rắn, tạo vết nứt trên chiếc cốc người đó dùng, hoặc là nhờ quạ kêu ra tiếng. Nói chung là combo điềm báo xui xẻo liên tục đó.”
“Cậu nói tôi mới biết cậu dùng rắn, nhện với quạ như đúng rồi.”
“Không ngờ kinh nghiệm làm nhẫn giả lại giúp ích trong cuộc đời mèo đen, quả nhiên là cái gì cũng phải có trải nghiệm nhỉ.”
“Cậu chỉ từng làm sợi dây buộc quyển trục thôi.”
“Tôi nghĩ đặt đầu cá ở bậc thềm sẽ tạo cảm giác xui xẻo nên mới nhờ sư phụ Benizake vừa đúng lúc chuyển sinh cùng, nhưng mà rốt cuộc lại không được.”
“Dĩ nhiên rồi. Làm gì có ai lại đồng ý hợp tác khi cậu muốn đặt đầu của đối phương trước bậc thềm chứ.”
“Quả nhiên là tôi không thể chống lại bản năng của mèo đen.”
“Cậu ăn anh ta luôn à.”
“Ngon lắm luôn. Tôi còn ăn sạch cả phần đầu nữa.”
“Anh ta cũng xui xẻo khi gặp phải cậu đi chuyển sinh thành mèo đấy. Thật ra ngay từ lúc có dính líu thì coi như xong rồi.”
“Ông Ominos cũng vừa nói ‘thật xui xẻo’ vừa ăn một cách ngon lành.”
“Không chừng ông ta là loại động vật kêu xui xẻo luôn rồi.”
“Cơ mà việc chuẩn bị nhiều thứ để khiến đối phương cảm thấy xui xẻo cũng vui lắm đó.”
“Nếu có nhiều kỹ năng phụ trợ thì trông cũng giống trò chơi thật.”
“Đó là cuộc đời mèo yên bình của tôi. Tuy nhiên, cả nguyện vọng muốn sống bình thản cũng bị cuốn vào bởi tình hình của xã hội con người và đảo lộn mèo sinh của tôi.”
“Trong khi cậu gây ảnh hưởng quá nhiều cho xã hội con người rồi.”
“Đúng thế, chính là tiết mục điển hình của thế giới fantasy dị giới. Đó là cuộc xâm lược của quân đoàn Ma Vương vào thị trấn.”
“À, đây là fantasy dị giới nhỉ.”
“Mèo đen ở thế giới bình thường thì làm sao chết kiểu khái niệm được.”
“Mèo đen ở fantasy dị giới cũng không chết kiểu khái niệm đâu.”
“Dù vậy, quân đội Ma Vương ấy cũng nằm ở thời đại sau khi Ma Vương bị dũng sĩ tiêu diệt. Nói chung là tàn binh bại tướng vùng vẫy vô ích mà thôi.”
“Dường như do toàn nghe chuyện về kỹ thuật xui xẻo của mèo đen nên tôi chẳng còn hứng thú gì tới thông tin về thiết lập thế giới. Dù sao thì cả Benizake còn chưa biết chức vụ vẫn tồn tại nên tôi còn tưởng đó là thế giới hoà bình cơ.”
“Cũng phải. Sư phụ Benizake bị hạ gục trước cả khi nhậm chức Ma Vương đời kế nên thực tế là không có nghề nghiệp gì cả.”
“Cái loại mèo đen mà lại cứu luôn thế giới.”
“Sao nữ thần lại mắng tôi.”
“Quân Ma Vương đó không phải đến phục thù vì Ma Vương đời kế bị hạ gục à?”
“À…”
“Cậu quan sát tệ quá đấy.”
“Nhưng mà tôi có nghe quân đội Ma Vương bảo đây là lỗi của tôi gì đâu.”
“Kẻ sẽ trở thành Ma Vương đến thị trấn rồi bị mèo đen tấn công và ăn luôn thì ai tin nổi.”
“Thị trấn này là hang ổ của tôi. Cho dù vì lý do gì thì tôi cũng không thể để đối phương tự tiện hành động.”
“Cái con mèo đen tự tiện ăn sạch Ma Vương đời kế mà nói gì hả.”
“Đương nhiên là tôi cũng muốn giày xéo đối phương, nhưng bên kia vẫn là đại quân. Vì vậy nên tôi đau đầu suy nghĩ.”
“Tôi nghĩ cậu vẫn sẽ vô địch khi đối đầu đại quân cơ.”
“Chuyện đó thì tôi làm được.”
“Làm được cơ à.”
“Hiện tôi chỉ là một con mèo đen yếu đuối chẳng có kỹ năng đàng hoàng nào. Nếu xuất hiện trong trạng thái đó mà làm loạn thì đương nhiên đối phương sẽ không than xui xẻo.”
“Đúng là có độ khó vì chết kiểu khái niệm nhỉ.”
“Vâng. Ma vật không biết nói chuyện thì còn đỡ, nhưng với đối tượng có thể nói chuyện thì sẽ bị hạn chế khá nhiều luôn.”
“Kể cả vậy thì đối phương cũng không phải người. Không chừng vẫn có khả năng làm được đấy.”
“Tôi có xác nhận với Chúa Sáng Thế thì có vẻ không được.”
“Vậy thì không được rồi.”
“Do đó, tôi ẩn nấp tại khu rừng trước làng và tấn công từng cá thể sao cho đối phương không nhìn thấy, hoặc là nhìn thấy nhưng không kịp mở miệng.”
“Mèo đen thì đừng làm chiến tranh du kích.”
“Đây là hình ảnh lúc ấy.”
“Một con mèo đen sơn nguỵ trang khắp người đang xử lý ma vật từ đằng sau. Cơ mà trên đầu còn quấn khăn nữa.”
“Đi vào hình thức là điều rất quan trọng.”
“Mèo đen sơn nguỵ trang không phải sẽ nổi bật hơn à?”
“… Đi vào hình thức là điều rất quan trọng.”
“Vậy là nổi bật rồi.”
“Những kỹ năng đạt được từ trước đến nay không có tác dụng với chiến đấu trực tiếp, nhưng hiệu quả dao động tinh thần đối phương lại khá là cao nên tôi đã thuận lợi ngăn chặn cuộc xâm lược của quân đội Ma Vương.”
“Đúng là đột nhiên cảm thấy xui xẻo thì sẽ bị dao động tinh thần thật.”
“Tuy nhiên, việc chỉ có thể tấn công từng cá thể đã lộ ra điểm yếu. Một phần quân đội Ma Vương mà tôi không thể tiêu diệt hết đã tràn vào thị trấn.”
“Thật may khi quân đội Ma Vương không bị bại trận bởi một con mèo.”
“Thật ra còn lại khoảng hai phần thôi.”
“Tận tám phần bị huỷ diệt.”
“Thị trấn cứ thế bị bao trùm trong biển lửa. Những người dân bình thường đã di tản trước, nhưng tôi lại chợt nhớ đến ông Ominos.”
“Ông ta là kiểu người già không thể lánh nạn à.”
“Vâng. Ông Ominos dễ bị lạnh đến mức không mang dép là không thể bước trên sàn được.”
“Ông ta không thể trở nên ngoan cường hơn hả? Khoan, vốn dĩ thì không phải mang dép vào là được à?”
“Về chuyện đó thì tôi lỡ mượn để mang vào khi đi tập kích rồi.”
“Thật luôn đấy. Một con mèo đen sơn nguỵ trang lại còn mang dép… Không phải cậu hơi bị lớn à?”
“Tại vì tôi đã trưởng thành tới cấp độ tối đa rồi. Cuối cùng thì tôi lớn cỡ như một con hổ đó.”
“Vậy ma vật mà cậu tấn công từ đằng sau là Orc chứ không phải Goblin nhỉ.”
“Tôi vội vàng chạy về nhà ông Ominos. Tuy nhiên, các ma vật dường như đã nhận ra sự tồn tại của ông Ominos ở trong nhà nên có dấu vết cửa bị phá hỏng và xâm nhập vào trong. Tôi hít sâu một hơi và tiến vào phòng ngủ. Và ở đó là…”
“… Tiếp tục đi.”
“Ông Ominos đang bước đi trên xác của vô số ma vật đã trở nên mục rữa.”
“Hở…”
“Ông Ominos vừa nắm chặt kiếm vừa nhìn xuống ma vật mà lẩm bẩm ‘Chỉ thế này thì không gọi là xui xẻo được rồi…’”
“Nghe mạnh quá đấy.”
“Quả nhiên người từng là dũng sĩ.”
“Hoá ra là dũng sĩ.”
“Sau đó, ông Ominos mang đôi dép đã được tôi làm ấm, cùng tôi đi chặt chém ma vật, cuối cùng thì cuộc chiến kết thúc với thắng lợi dành cho nhân loại.”
“Rõ ràng là cậu tự tiện lấy đi mà. Cơ mà ông lão là dũng sĩ thì góc nhìn sẽ thay đổi rất nhiều nhỉ…”
“Thực tế thì ông ta không sợ lạnh…?”
“Sợ lạnh thì chắc là sợ thật rồi.”
“Ông Ominos được tán thưởng vì hành động đó và được ban tặng rất nhiều phần thưởng. Nhờ đó, tôi cũng bắt đầu có thức ăn mà không cần phải bất cẩn đi ra trước mặt người khác.”
“Rõ ràng là ăn bám, nhưng thực tế thì cậu cũng đã hành động rất nhiều rồi.”
“Sau đó thì tôi trải qua những tháng ngày bình yên, và tôi cũng đã chứng kiến thời khắc cuối cùng của ông Ominos. Ông ấy nói với tôi rằng ‘Từ ngày đánh bại Ma Vương, ta đã trải qua những ngày tháng hư vô trống rỗng. Cho dù mối đe doạ nào cũng không thể khiến trái tim ta dao động’”
“Đúng kiểu trống rỗng vì quá mạnh nhỉ.”
“Ông ấy còn nói ‘Cơn lạnh của sàn nhà lúc sáng sớm khiến ta căng thẳng không kém gì lúc chém Ma Vương. Hahaha’”
“Ông già sợ lạnh này không phải cũng thường xuyên trải qua những tháng ngày kích thích à. Nhân tiện thì ông ta đang nói chuyện bình thường đấy, cậu có sao không vậy?”
“Lúc không băng ngang thì nói gì cũng không sao hết á.”
“Tiêu chuẩn mơ hồ quá nhỉ.”
“Ông Ominos tiếp tục nói ‘Ta đã nghĩ rằng ngươi chính là thích khách do quân đội Ma Vương gửi đến để lấy mạng ta đấy. Chỉ là sự xui xẻo này rất tốt. Kể từ khi ngươi xuất hiện, ta đã lâu mới lại cảm nhận được dòng máu sục sôi vì nhớ lại thời khắc bản thân đối mặt gian nguy trong thân phận dũng sĩ. Cảm ơn ngươi nhé’”
“Có vẻ bản năng trong thân phận dũng sĩ của ông ta đã cảm nhận được sự dị thường của cậu nhỉ. Chất lượng đó vẫn đúng là hàng thật.”
“Tôi vừa trải qua cuộc sống êm đềm của mèo vừa được ông Ominos chăm sóc rất nhiều. Tôi nghĩ rằng cuộc đời mèo này cũng quá thoả mãn nên đã giải trừ toàn bộ kỹ năng mà đi giữa phố.”
“Không phải cậu có thể tìm một người chủ mới à?”
“Không có mấy người bất thường tới mức nói xui xẻo như câu cửa miệng đâu.”
“Chuyện đó cũng phải.”
“Quà mang về lần này là màn thầu Kamaitachi đặc sản của thị trấn.”
“Nhận thức sai lệch đó không được sửa lại à… Ủa? Cái này là gì?”
“À, đó là chiếc đĩa ông Ominos dùng để cho tôi ăn nên tôi đã mang về làm kỷ niệm. Tôi đang nghĩ hay là dùng để cho Forkdurecla ăn luôn.”
“Vậy rồi cậu được người khác nói gì vào thời khắc cuối cùng mà tan biến vậy?”
“Nữ thần muốn đoán không? Nhân tiện thì người nói là một cô bé nhỏ nhắn.”
“Để xem nào… Thông thường thì mấy cô bé sẽ bảo là đáng yêu nhỉ. Khoan, nghĩ kỹ lại thì cậu là con mèo đen lớn đến mức có thể mang dép của con người. Vậy thì chắc là lớn quá hay đáng sợ quá à?”
“Câu trả lời chính xác là ‘A, là chú chó kìa’”
“Câu trả lời quá ăn gian, nhưng tôi cũng có thể hiểu. Chắc chỉ có mỗi cậu mới chết vì bị nói là chó thôi.”