“Nữ thần ơi, cũng một khoảng thời gian từ lúc chân tôi mất hết cảm giác rồi.”
“Đang chịu trừng phạt Ishidaki mà cậu vẫn thản nhiên nhỉ.” [note55546]
“Nếu điều chỉnh lượng thuốc tê trong não thì sẽ làm dịu kha khá cơn đau đó.”
“Đúng là có phương pháp chủ động gia tăng lượng Dopamine, nhưng sản xuất lượng đủ để chịu được tra tấn thì cậu không giống người nữa rồi.” [note55547]
“Ai da, ngược lại thì đau khổ như thế này cũng làm tôi có chút thoải mái hơn á…”
“Vì thoải mái nên cậu mới nói đến cảm xúc khi tôi ngồi lên đùi nhỉ.”
“Vì nữ thần chẳng làm gì nữa sau khi im lặng xoá sổ tôi vài lần nên tôi mới lỡ mồm.”
“Thiệt tình. Tôi cũng đã khoan dung vì cậu phải chịu tình huống phi lý còn gì.”
“A, là vậy nhỉ.”
“Tuy lý trí bị biến đổi trong lúc phát tác, nhưng đó vẫn là hành động của tôi. Cả cậu cũng không thể chống lại nên tôi chỉ xoá sổ cậu trong phạm vi đủ để giải toả bản thân thôi.”
“Xoá sổ vài lần tức là nữ thần vẫn chưa được giải toả chừng ấy nhỉ.”
“Cậu hãy biết rằng trắng trợn nói ra lời mình nghĩ sẽ khiến đối phương khó chịu đi.”
“Respawn. Lúc cảm thụ được cơ thể thì có chút là lạ nhỉ.”
“Tôi chưa respawn bao giờ nên không hiểu đâu. Nhưng mấy màn tra khảo nửa vời cũng không thể trừng phạt cậu nhỉ.”
“Chỉ cần là hành vi của nữ thần thì đó đã là phần thưởng mà.”
“Ngược lại, cái gì sẽ là trừng phạt đối với cậu nhỉ. Mấy thứ cậu không thích hay sợ hãi gì đó.”
“Nói ra thì chẳng phải nữ thần sẽ chuẩn bị sao. Cơ mà nếu phải nói thì chắc là nữ thần nhỉ.”
“Cậu không cần bày trò bánh bao đó đâu.” [note55548]
“Tôi cũng đâu có đùa đâu. Mấy lúc nữ thần phát tác là tôi đều bó tay bó chân cả.”
“À, ra là vậy. Đúng là không giống cậu bình thường chút nào nhỉ. Đúng là tôi cũng không thể nào làm được mấy trò kỳ quặc khi phát tác.”
“Ồ.”
“Do đó, tôi sẽ ném hết mọi việc khi phát tác sau này cho cậu.”
“… Nào, đi chuyển sinh thôi.”
“Khuôn mặt khó xử của cậu đúng là không tệ chút nào. Hệ thống gacha lần này sẽ là gì đây?”
“Lần này thì tôi đã chuẩn bị vé quay mười lần liên tiếp cực xịn nè.”
“Không có người chuyển sinh nào được hẹn mười lần chuyển sinh đâu. Mặc dù tìm thì chắc sẽ có thật.”
“Tanaka-san là người chuyển sinh theo kiểu được mời nên chắc sẽ quản lý giờ giấc kỹ lắm.”
“Mời chuyển sinh sao. Đúng là cũng có mấy vị thần sáng thế hoặc các vị thần sử dụng thế giới ấy tự chọn người chuyển sinh nữa.”
“Nữ thần thì không quan tâm mấy chuyện đó nhỉ.”
“Tại vì tôi phải phụ trách cho cái tên chuyển sinh đầy tật xấu như cậu đấy. Tôi không muón phải trông chừng tên chuyển sinh nào như vậy nữa đâu.”
“Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng gặp người do nữ thần chuyển sinh bao giờ.”
“Hầu hết bọn họ đều tạo nên thành quả yên ổn cả. Mấy người biết lễ nghi thì thường gửi thư cảm ơn thông qua vị Chúa Sáng Thế.”
“Anh hàng xóm hồi tôi còn sống ở Nhật Bản không biết có sống bình an không nữa.”
“Mặc dù không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, nhưng có vẻ anh ta còn lâu lắm đó.”
“Nhân tiện thì lúc sử dụng vé quay mười lần liên tiếp, nữ thần chắc chắn sẽ nhận được ít nhất một hàng hiếm á.”
“Ai quyết định độ hiếm của đống đấy vậy?”
“Ai biết đâu… Tôi cũng chưa nhìn vào bên trong nữa.”
“Cả tôi cũng không thể đo lường cái gacha, hay nên nói là hộp chủ đề này bằng sức mạnh của mình. Dù sao thì tôi cũng thuộc bên giảm số lượng nên kệ vậy. Giờ thì hãy quay nào.”
“Ồ, đây là hiệu ứng độ hiếm cao nhất nè. Quả nhiên là nữ thần may mắn.”
“Đã bảo là ai lại quyết định độ hiếm chứ… Và cái này là gì đây?”
“Là lẩu cua. Ai da, thật là một món cua ngon lành.”
“Gacha quyết định vật chủ chuyển sinh nên ra đồ ăn bình thường thì không ổn đâu. Và mấy thứ khác lại tiếp tục xuất hiện kìa.”
“Lẩu nội tạng, Sukiyaki, lẩu nhúng, lẩu Shiochanko, lẩu sữa đậu nành, lẩu kimchi, lẩu cà chua. Cái nào cũng là hàng hiếm cao nhất hết. Nữ thần quay hay thiệt đó.”
“Tôi đồng ý với chuyện quay hay, nhưng sao đống này toàn là lẩu vậy?”
“À thì hiện giờ là lễ hội lẩu ấy mà.”
“À, kiểu sự kiện giới hạn thời gian mà gacha chuyên có nhỉ. Đã vậy thì cái thứ chín___”
“A, là Thánh Kiếm kìa. Hàng ghẻ rồi.”
“Lẩu là độ hiếm cao nhất, còn Thánh Kiếm là đồ ghẻ sao.”
“Nữ thần dùng cũng không có ý nghĩa gì. Tôi cũng không phải loại người sẽ được chọn bởi Thánh Kiếm.”
“Đúng là nó cũng chỉ tốn chỗ thôi nhỉ. Lần tới lại tuỳ tiện đẩy cho nữ thần nào đó vậy. Cơ mà cái cuối cùng không phải hiện vật. Ồ, là một mảnh giấy.”
“Là vật chủ chuyển sinh kìa. Từ bạn có bút danh Sanpen, [Hươu cao cổ]. Cái này cũng có độ hiếm cao nhất nè.”
“Dựa trên những gì cậu từng chuyển sinh thì đúng là nó có thể mang độ hiếm cao nhất, nhưng nếu tôi đồng ý thì quy cách của một nữ thần giới thiệu chuyển sinh như tôi sẽ bị sụt giảm đấy.”
“Sa chân thật sâu cũng vui lắm đó.”
“Cậu nói nghe như đùa cợt chứ mà sao tôi lại có cảm giác nặng nề nhỉ.”
-------------------------------------------------------------------
“Chỉ sợ mình lúc phát tác cũng có nghĩa cậu ta chẳng có điểm yếu nào nhỉ. Ngược lại thì thứ mà cậu ta thích là gì… Không, dẹp mấy câu mà bản thân đã biết rõ câu trả lời đi.”
“Tôi về rồi nè~”
“Mừng cậu___ Không phải cổ cậu bị dài ra đấy chứ?”
“Úi chà, tác hại của việc làm hươu cao cổ lâu quá… Hây.”
“Cổ người có thể điều chỉnh độ dài bằng lực tay hả?”
“Đó là ứng dụng của nhẫn thuật đó.”
“Nhẫn thuật mà còn đa năng hơn ma pháp nhỉ. Lần này thì cậu chuyển sinh thành hươu cao cổ phải không?”
“Vâng. Tôi đã trở thành hươu cao cổ truyền thuyết.”
“Ý cậu là kỳ lân à?” [note55549]
“Không đâu, là hươu cao cổ bình thường đó. Tôi chỉ trở thành truyền thuyết mà thôi.”
“Hươu cao cổ bình thường truyền thuyết à. Nghe lằng nhằng thật đấy.”
“Nhân tiện thì đây là bức ảnh lúc đó.”
“Là loại hươu cao cổ có thể thấy ở sở thú nhỉ, ngoại trừ điểm nó đang đứng bằng hai chân ra.”
“Tại vì tôi vẫn chưa bỏ được thói quen hồi làm người ấy mà. Quả nhiên là khi làm con người lâu thì sẽ sinh ra tật đó.”
“Trong cuộc đời của cậu thì thời gian làm người khá là ngắn đấy.”
“Quay lại câu chuyện lúc chuyển sinh. Về khoảng thời gian thì đây là lúc ngôi làng vùng biên giới bị ma vật tấn công và dũng sĩ đã thức tỉnh tại đó. Sau khi biết được thông tin ấy, Ma Vương Dnull liền tập trung Tứ Thiên Vương và mở hội nghị khẩn cấp.”
“Ừm.”
“Đầu tiên là người yếu nhất Tứ Thiên Vương, Thần Thú Vương Gerslatia.”
“Nếu không có cái danh người yếu nhất thì đã tạo cảm giác nhân vật cực mạnh rồi.”
“Tiếp theo là người mạnh nhất Tứ Thiên Vương, Hồng Khuê Vương Benisharlakeshos.”
“Ở lượt thứ hai mà giới thiệu người mạnh nhất thì hơi lạ đấy. Và quả nhiên là cũng có Benizake sao.”
“Thứ ba là kỳ lân truyền thuyết bình thường.”
“Vậy là cũng có kỳ lân truyền thuyết như thường nhỉ. Tôi còn tưởng là sẽ có cậu cơ.”
“Một con hươu cao cổ bình thường thì sao có thể làm Tứ Thiên Vương của quân Ma Vương chứ.”
“Hươu cao cổ bình thường không trở thành truyền thuyết rồi đứng bằng hai chân đâu.”
“Tứ Thiên Vương cuối cùng là cha của dũng sĩ, Fathers.”
“Từ phần giới thiệu đã bị tiết lộ nội dung trước.”
“Dnull chiếu đoạn phim quay khoảnh khắc dũng sĩ thức tỉnh lên màn hình và trình bày về chuyện dũng sĩ sẽ trở thành nguy cơ lớn đối với quân đội Ma Vương.”
“Giải thích rõ ràng thì đúng là không tệ. Nhưng trong thân phận Ma Vương thì không ổn cho lắm.”
“Nhân tiện thì nội dung đoạn phim là Tứ Thiên Vương tiền nhiệm của Benisharlakeshos bị đánh bại bởi dũng sĩ thức tỉnh.”
“Người vốn mạnh nhất Tứ Thiên Vương bị đánh bại thì đúng là có nguy cơ lớn nhỉ.”
“Fathers có hơi đắc ý một chút.”
“Ông bố ngốc.”
“Thần Thú Vương Gerslatia xem đoạn phim, vừa khoanh tay vừa tái xanh mặt mày.”
“Cảm giác về nhân vật mạnh càng lúc càng mất đi.”
“Benisharlakeshos bình tĩnh phân tích cuộc chiến giữa người tiền nhiệm với dũng sĩ và suy nghĩ kế hoạch sau này.”
“Anh ta vẫn không sơ suất tí nào nhỉ.”
“Kỳ lân thì đang chăm chú ăn thức ăn trong xô.”
“Đang giữa cuộc họp mà.”
“Dù sao thì nó cũng chỉ là kỳ lân truyền thuyết bình thường mà. Vẫn chỉ là dòng súc sinh thôi.”
“Đó không phải lời mà người chuyển sinh thành súc sinh nên nói đâu. Nhân tiện thì tôi hơi tò mò, tại sao cậu lại biết rõ về quân đội Ma Vương vậy.”
“Tại vì tôi là thú cưng hươu cao cổ của Ma Vương mà, ở ngay bên cạnh luôn đó.”
“Thú cưng hươu cao cổ của Ma Vương.”
“Và kẻ đang điều khiển đoạn phim đang chiếu lúc này chính là tôi.”
“Thú cưng hươu cao cổ mà làm việc như thư ký nhỉ.”
“Tại vì tôi được khen do biết diễn trò đó.”
“Bên trong là người dị giới thì đúng là biết nhiều rồi. Ngoài ra thì Benizake có nhận ra thân phận của cậu không?”
“Vâng, lực quan sát của sư phụ Benizake thật không thể xem thường.”
“Cậu im lặng thì người ta cũng hiểu qua hành động thôi. Kể cả khi cậu chuyển sinh thành cái gì mà vẫn khiến người khác nhận ra thì cũng tuyệt đấy.”
“Giữa thú cưng của Ma Vương và Tứ Thiên Vương thì vai trò cũng khác nhau nữa. Sư phụ Benizake thì biết đọc bầu không khí nên không cố dính líu gì lắm.”
“Mặc dù kỳ lân truyền thuyết bình thường thì giống thú cưng hơn cậu đấy.”
“Quay lại câu chuyện, trước tiên thì Tứ Thiên Vương sẽ hành động với mục tiêu loại trừ dũng sĩ trước khi đối phương trưởng thành.”
“Mục tiêu khá mơ hồ nhỉ. Nhưng đúng là cũng không mấy ai đi bàn bạc kế hoạch cụ thể về mấy chuyện này.”
“Người hành động đầu tiên là Thần Thú Vương Gerslatia. Người đó dẫn theo thuộc hạ tới mê cung để phục kích dũng sĩ đã lên đường thám hiểm.”
“Mặc dù không ra dáng Tứ Thiên Vương lắm, nhưng người yếu nhất biết nỗ lực như vậy thì đúng là vẫn có hảo cảm.”
“Cuộc tập kích thành công, cả việc phân tách các đồng đội của dũng sĩ nhằm tạo lợi thế về người cũng vô cùng hoàn hảo. Tuy nhiên, do trùng với sự kiện dũng sĩ có thêm đồng minh nên họ đã bại trận.”
“Nếu đụng trúng sự kiện ấy thì hầu hết phải cắn răng chịu đựng, khi gặp bất lợi thì phải rút lui rồi nhỉ.”
“Người sống sót cuối cùng chỉ có một mình tôi…”
“Cho cả hươu cao cổ đồng hành à. Nếu là cậu thì cũng không phải không có khả năng… nhưng cả cậu cũng bại trận thì dũng sĩ không yếu đâu.”
“Nếu tôi chiến đấu thì còn có cơ hội, chỉ là tôi đã thách thức cô gái heroine chơi mạt chược cởi đồ nhằm tách khỏi dũng sĩ rồi…”
“Ưm… Tôi nên tsukkomi từ đâu đây. Rồi, chẳng phải cậu đã khoả thân từ đầu ư?”
“Nếu tôi thua thì sẽ bị lột da đó. Tôi thì thắng lớn dù không thể khiến đối phương khoả thân, nhưng đúng là chơi vui lắm luôn.”
“Thà bị lột luôn cho rồi.”
“Giữa chừng thì cô gái heroine hoàn hồn kiểu ‘Tại sao mình lại chơi mạt chược cởi đồ với hươu cao cổ chứ’”
“Mất hồn hơi quá đấy.”
“Người thứ hai chính là Hồng Khuê Vương Benisharlakeshos, sư phụ Benizake. Vì phân tích rằng dũng sĩ sẽ càng mạnh hơn nếu chỉ truy đuổi nửa vời nên sư phụ Benizake đã thách đấu nấu ăn với dũng sĩ.”
“Tôi còn muốn anh ta phân tích nhằm phát huy ý nghĩa của người mạnh nhất Tứ Thiên Vương cơ, với lại thói quen từ đời trước vẫn chưa bỏ nhỉ.”
“Tôi nghĩ đó cũng không phải lựa chọn tệ đâu. Lần này thì tôi có cảm giác tố chất cơ thể chuyển sinh của sư phụ Benizake không tốt lắm. Cái kiểu không ở đỉnh cao phong độ ấy.”
“Chuyển sinh nhiều lần thì vật chủ chất lượng xấu cũng sẽ xảy ra thôi.”
“Tức là thượng vàng hạ cám nhỉ. Tôi thì chẳng thay đổi gì cả.”
“Cái tên hiện thân của thượng vàng hạ cám mà nói gì đấy hả.”
“A, vừa có mail gửi tới. ‘Lần này không chỗ nào có nước nên khổ ghê’”
“Tại vì cá hồi đỏ bị phân loại làm sinh vật thuỷ sinh nhỉ. Vậy rồi kết quả thi nấu ăn thế nào?”
“Về tay nghề nấu nướng thì sư phụ Benizake hoàn toàn áp đảo. Hơn nữa, anh ta cũng thành công kéo đến phần ban giám khảo chấm điểm trước khi dũng sĩ hoàn hồn rằng ‘Tại sao mình lại thi nấu ăn với cá hồi đỏ chứ’”
“Dũng sĩ này cũng quên mình quá rồi.”
“Tuy nhiên, đáng tiếc là ban giám khảo rất ghét thịt cá nên không chịu ăn món của sư phụ Benizake.”
“Dính đến nấu ăn mà Benizake cũng gặp cảnh khổ nhỉ.”
“Nhưng heroine và các đồng đội của dũng sĩ làm khán giả cũng tán thưởng không dứt nên không phải chuyện đáng buồn lắm đâu. Cả dũng sĩ cũng thừa nhận rằng ‘Lý do tôi có thể thắng là vì may mắn. Nếu món giám khảo ghét là sầu riêng thì tôi đã thua rồi’”
“Dùng sầu riêng trong cuộc thi nấu ăn thì dũng sĩ cũng ra gì đấy.”
“Người sống sót cuối cùng chỉ có một mình tôi…”
“Yếu tố để Benizake chết ở đâu?”
“Quy tắc là ai thua thì sẽ phải mổ bụng.”
“Đánh cược mạng sống trong cuộc thi nấu ăn thì gần đây không thấy mấy nhỉ. Và trong cuộc đấu đó lại có sầu riêng.”
“Tôi đã khóc nức nở mà mang xương sư phụ Benizake về hoả táng đó.”
“Xương trước khi hoả táng. Không phải cậu ăn người ta đấy chứ?”
“Thì hươu cao cổ cũng ăn thịt mà.”
“Ăn bạn bè thì không ổn lắm đâu.”
“Dĩ nhiên là nếu ăn sống thì sao tôi làm được chứ, nhưng khi chết rồi thì đó cũng là chỉ là thịt cá thôi.”
“Cảm giác của cậu về khoản này không còn giống người nữa đâu.”
“Người thứ ba là Fathers.”
“Tôi còn tưởng theo thứ tự thì phải là kỳ lân cơ.”
“Động vật thì sao nghĩ đến chuyện đi đánh bại dũng sĩ chứ.”
“Vậy sao nó lại vào Tứ Thiên Vương được vậy?”
“Có vẻ như người tiền nhiệm định bắt nhưng bị đánh trả lại. Sau khi Dnull cho ăn thì nó lại đi theo rồi trở thành Tứ Thiên Vương luôn.”
“Ma Vương đấy yêu động vật thật nhỉ.”
“Fathers thách đấu ngay chính diện. Trước Fathers chiến đấu giống như dũng sĩ, nhóm người dũng sĩ đã phải khổ chiến và bị dồn ép rất chật vật.”
“Dù sao cũng là cha dũng sĩ mà. Sở hữu sức mạnh tương tự cũng là lẽ dĩ nhiên.”
“Và khi tới giai đoạn kết liễu thì kiếm của Fathers bỗng ngừng lại.”’
“Dù sao cũng là cha dũng sĩ mà. Ra tay với con mình thì cũng phải do dự thôi.”
“Đúng vậy, Fathers đã nhận ra một điều. Dũng sĩ mang hình bóng của người phụ nữ mà ông ta từng yêu thương.”
“Dù sao cũng là cha dũng sĩ mà. Mẹ của dũng sĩ phải là vợ ông ta rồi.”
“Hơn nữa, ông ấy còn nhận ra hình bóng của người đàn ông từng là bạn thân mình.”
“Ái chà bắt đầu phiền toái.”
“Vì muốn biết sự thật, Fathers trở nên nôn nao và rời khỏi nơi ấy.”
“Nếu thực sự không cùng dòng máu thì thiết lập này cũng đáng buồn thật nhỉ.”
“Thực ra thì cha của dũng sĩ đúng là Fathers.”
“Vậy tại sao trong dũng sĩ lại có hình bóng người bạn của vị Tứ Thiên Vương đó vậy?”
“Tại vì người bạn đó là cháu họ của Fathers. Cho dù giống nhau thì cũng không phải lạ.”
“Ra là thế, mặc dù không nhận ra chuyện đó thì cũng không ổn cho lắm.”
“Người sống sót cuối cùng chỉ có một mình tôi…”
“Người ta chưa chết đâu.”
“Cái tên Fathers không chịu nghe tôi nói mà đã đi nên không quay về trong một khoảng thời gian đó.”
“Ngược lại, cậu làm sao có thể xác nhận huyết thống của dũng sĩ với Tứ Thiên Vương đó vậy.”
“Thì tôi chỉ kiểm tra DNA như bình thường thôi.”
“Hươu cao cổ bình thường xin đừng đi kiểm tra DNA.”
“Về chuyện này thì trước khi quay về đây, tôi cũng bị rầy bởi chị gái Chúa Sáng Thế giống vậy đó.”
“Thà người ta xử cậu luôn cho rồi.”
“Những cuộc chiến của Tứ Thiên Vương đã đi vào hư không. Rốt cuộc thì dũng sĩ đã tìm đến nơi ở của Ma Vương.”
“Kỳ lân truyền thuyết bình thường thì sao rồi?”
“Nó đang ăn ở bên cạnh đó. Dù sao cũng chỉ là hư danh thôi.”
“Đúng thật là Tứ Thiên Vương chỉ có hư danh nhỉ.”
“Với lại kỳ lân vốn cũng không thích sát sinh nữa.”
“À, về khoản đó thì lại trung thực với nguyên tác sao.”
“Tại vì nó là biểu tượng của may mắn mà.”
“Ngược lại, làm sao mà Tứ Thiên Vương tiền nhiệm lại bị kỳ lân đánh trả vậy?”
“Chắc nguyên nhân là vì đối phương thuộc loại ma vật thực vật hệ sương.”
“Đúng là thức ăn cho tiên nhân luôn.” [note55550]
“Dnull hạ quyết tâm và chuẩn bị ra chiến đấu với dũng sĩ, nhưng không ngờ dũng sĩ lại đưa ra đề nghị hoà bình.”
“Ồ. Tuy không phải chưa từng xảy ra, nhưng từ quá trình trước kia mà nghĩ được vậy cũng hiếm hoi nhỉ.”
“Hẳn là anh ta cũng suy nghĩ rất nhiều thông qua những cuộc chiến với Tứ Thiên Vương trước đó.”
“Chắc là vì cuộc thi nấu ăn rồi.”
“Ngoài ra thì chắc cũng có nguyên nhân anh ta bị tôi đánh đập vào những lúc đi theo Tứ Thiên Vương.”
“Tôi đã tin cậu sẽ ngoan ngoãn cơ.”
“Muốn quay về thì tôi cũng cần phải xông qua vòng vây của tổ đội dũng sĩ nữa.”
“Lần của Benizake và người cha thì cậu có bị bao vây đâu.”
“Vì lúc sư phụ Benizake không xảy ra chiến đấu nên tôi mới đánh hộ luôn.”
“Cậu cũng suy nghĩ cho lập trường của dũng sĩ bị đánh đập đi. Với lại lúc của người cha thì chẳng phải đương sự đã rút lui sau khi dồn dũng sĩ vào đường cùng sao.”
“Mặc dù không cảm thấy cần thiết lắm, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên đánh luôn.”
“Thế thì chẳng phải chỉ là hành hung sao. Mấy sự kiện xảy ra với Tứ Thiên Vương đều bị bại trận thì dĩ nhiên người ta sẽ muốn hoà bình rồi.”
“Ngoài ra thì trước khi dũng sĩ đến lâu đài Ma Vương, tôi cũng đánh thêm một phát nữa.”
“Dũng sĩ chắc không bị thương tật toàn thân đấy chứ.”
“Đúng là trong mắt cũng không còn ánh sáng thật.”
“Trước khi đến lâu đài Ma Vương mà bị hươu cao cổ bình thường đánh bại tận bốn lần thì hẳn sẽ không còn ánh sáng rồi.”
“Ở giai đoạn này thì cộng lại là năm lần đó.”
“Cậu tấn công dũng sĩ đến thương lượng hoà bình à.”
“Tại vì Dnull do dự nên tôi đánh thêm phát nữa.”
“Thỉnh thoảng cậu cũng không thèm thương xót gì nhỉ.”
“Tại tôi nghĩ lúc không làm người thì làm mấy trò không giống người cũng không tệ lắm.”
“Theo kiểu suy nghĩ đó thì cậu đều không phải người đâu.”
“Do thể xác chỉ là hươu cao cổ bình thường nên tôi nghĩ dũng sĩ cũng có cơ hội thắng ấy chứ.”
“Nhưng bên trong là một tên dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.”
“Tôi cũng không nghĩ mình chuyên về khả năng chiến đấu đâu. Cùng lắm là đọc trước chuyển động khi nhìn ánh mắt hay cốt cách đối phương thôi.”
“Đó đã là lĩnh vực bậc thầy rồi. Vì là thành quả chuyển sinh quá nhiều lần nên đúng là đành chịu thật.”
“Nói đúng hơn thì đó là nhờ tôi bị thuấn sát bởi nữ thần hoài á.”
“Là lỗi của tôi sao. Tôi phải gia tăng sức mạnh vì cậu cứ vùng vẫy muốn né tránh nên đã để lại hậu quả rồi ư.”
“Về phần Dnull, sau khi suy nghĩ thì vị Ma Vương cũng chấp nhận lời đề nghị hoà bình. Quả nhiên là liên tục mất đi Tứ Thiên Vương thì quân đội Ma Vương cũng sẽ suy yếu không ít.”
“Dũng sĩ gây ra chuyện đó thì lại bị giày xéo bởi một con thú cưng hươu cao cổ.”
“Tại vì đó là Ma Vương vốn vùng dậy chỉ để giữ gìn địa vị ma tộc thôi. Nếu có thể bắt tay với loài người thì đó cũng không phải điều kiện tệ.”
“Trong trường hợp Ma Vương tà ác thì chuyện cậu làm đồng minh chính là vấn đề trí mạng đối với thế giới đấy.”
“Nếu là Ma Vương tà ác thì sẽ không nuôi hươu cao cổ hay kỳ lân đâu.”
“Ra là vậy, cậu nói cũng đúng.”
“Tuy nhiên, cho dù dũng sĩ và Ma Vương bắt tay nhau, thế giới cũng không thể dễ dàng chấp nhận như vậy. Do đó, tôi đã dùng hết phần đời còn lại mà dốc sức diệt trừ phần tử phản loạn.”
“Phần tử phản loạn… Phần lớn đều kết thúc theo kiểu viên mãn, nhưng thực tế thì đúng là không phải ai cũng chấp nhận nhỉ.”
“Chỉ là thọ mệnh của hươu cao cổ bình thường chỉ có khoảng hai mươi lăm năm. Do đó, trước khi hoàn thành mục đích thì tôi đã hết tuổi thọ mất rồi.”
“Ở mấy chỗ như vậy thì cậu lại thể hiện sự bình thường của mình nhỉ.”
“Sau khi chiến đấu vì Ma Vương Dnull hai mươi lăm năm và đánh bại dũng sĩ sáu lần, tôi đã được kể lại như một hươu cao cổ bình thường truyền thuyết.”
“Hình như cậu lại đánh bại dũng sĩ thêm một lần kể cả sau khi bắt tay hợp tác à.”
“Tại tôi nghĩ hay là làm phát nữa.”
“Có vẻ như cậu sẽ được truyền lại hậu thế như tượng trưng của nỗi sợ hãi đấy nhỉ.”
“A, đây là sừng kỳ lân làm quà mang về.”
“Cậu bẻ sừng của nó à.”
“Không phải, hình như nó được ném vào chung lúc hoả táng tôi đó. Do tôi quên mang quà về nên thật sự biết ơn lắm luôn.”
“Hừm, tuy không thể dùng vào việc gì, nhưng hãy trang trí lên làm vật phẩm may mắn vậy.”
“Thế tôi sẽ đi chuẩn bị bữa ăn đây.”
“Làm ơn hãy chuẩn bị bữa ăn bình thường chứ không phải dành cho hươu cao cổ nhé… Ủa? Chiếc sừng này… Hình như có ý niệm nào đó còn đọng lại.”[Hỡi người đồng tộc… Không, người dị giới. Ắt hẳn cậu sẽ lại một lần nữa tiến đến nơi chuyển sinh tiếp theo. Mặc dù không hề trò chuyện gì cho đến thời điểm cuối cùng, nhưng vì có chuyện bản thân rất muốn truyền đạt nên tôi đã truyền ngôn linh vào chiếc sừng của mình mà gửi đi cùng linh hồn của cậu.
Tôi là kẻ được sinh ra bởi Chúa Sáng Thế, được gửi đến bên cạnh Dnull, vị Ma Vương dịu dàng và cũng là người sẽ dẫn dắt kết cục của thế giới.
Song, tôi lại rất sợ hãi chiến đấu. Dù được ban tặng sức mạnh, nhưng tôi chỉ có thể giả vờ là một con thú ngu ngốc và sống một cách lười biếng.
Và trong tình cảnh đó, cậu lại xuất hiện. Tuy mang hình thức giống như tôi, nhưng cậu lại chuyển sinh vào cơ thể của loài thú bình thường.
Vốn dĩ thì chẳng có bao chuyện để một thú cưng như cậu có thể làm. Ấy vậy mà cậu đã lưu lại chiến công nhiều hơn bất cứ ai. Cậu đã gỡ rối cho trái tim bị giam cầm bởi suy nghĩ Ma Vương là địch của dũng sĩ, đến lúc cần chiến đấu thì lại không nao núng mà vấy bẩn tay mình.
Cái giá phải trả chính là cậu bị xem như loài thú tai hoạ, trở thành thứ bị nhiều người sợ hãi. Khi cậu chết đi, rất nhiều kẻ đã vui mừng với điều đó và buông những lời nguyền rủa đối với vong cốt của cậu.
Song, kết cục này đáng lẽ phải là thứ tôi gánh vác. Lựa chọn bị cô lập vì thế giới phải là nhiệm vụ của tôi.
E rằng cậu đã nhìn thấu tất cả rồi phải không? Nhằm thay thế một kẻ nhu nhược như tôi, cậu đã hoàn thành vai trò của giống loài kỳ lân này.
Sau khi chứng kiến cái chết của kẻ đã dốc sức cả đời như cậu, tôi rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Tuy rằng tôi không sở hữu sức mạnh như cậu, nhưng tôi sẽ hành động vì tương lai của thế giới này giống như cậu đã từng làm. Cả tôi và Dnull đều sâu sắc cảm tạ cậu. Xin cảm ơn, và chúc cậu một tương lai may mắn.]
“___ Có lẽ cậu ta cũng không suy nghĩ gì đâu, bởi vì lực quan sát của cậu ta quá kém cỏi rồi. Chỉ là… có lẽ cậu ấy cũng hành động vì cảm thấy điều đó chính là cách làm tốt nhất.”